Thái Phi ngoảnh mặt lại nhìn hắn. Từ lúc đi chung tới giờ cũng chẳng thấy Xạ Nhật thần cung nam chính cất chỗ nào.
"Nhớ mang pháp bảo hộ thể theo, cả pháp bảo công kích cũng không có, chả lẽ thánh nhân đột phá không cần pháp bảo."
Nam chính nghe đến mát lòng mát dạ. Hắn có rất nhiều pháp bảo phòng thủ, lúc bày hộ trận sẽ lắp vào sau. Có điều mỹ nhân không phải thực lòng quan tâm hắn, bọn họ tính tới giờ đã đi cùng nhau một quãng không ngắn, nên nàng chỉ hỏi vài câu Nghê Thường đã biết thê tử nói tới vấn đề gì.
"Nàng muốn hỏi Xạ Nhật thần cung phải không? Cái thứ đồ đó ta biết nàng không ưa nên cất ở nơi bí mật trước lúc khởi hành rồi."
Thái Phi : "Cất ở hồng hoang?"
Nam chính để trong động phủ ở cạnh Huyết Hải, Đông Hoàng Thái Nhất muốn che mắt thiên đạo cũng để ké ma thể ở đấy. Xung quanh đặt rất nhiều cấm chế, đảm bảo an toàn hơn trước khi đến đây còn gửi nhờ Minh Hà trông coi hộ.
"Ngươi biết lúc ta phát hiện ngươi chủ mưu chuyện La Hầu ma tổ dẫn dụ cha ta tu ma, ta đã tức giận thế nào không?" - Thái Phi nói ra. Quả thật lúc đó nàng chỉ muốn g·iết người nhưng từ lúc chứng đạo, nhìn thấy sâu xa thời không, hiểu những chuyện không nên hiểu, lại có cái nhìn đa chiều hơn.
Thái Phi :
"Đều tại ta, ta đáng lẽ không nên xuất hiện trong cuộc đời của họ."
Nghê Thường không biết làm sao an ủi, hắn khuyên nàng đừng mãi nghĩ tiêu cực, biết đâu với Thường Hi, Thái Nhất sự xuất hiện của nàng là kết tinh hạnh phúc.
Yêu tộc công chúa lắc đầu, nếu mình không đòi trải nghiệm nhân gian, bất đồng phóng hỏa hủy một ngôi làng của nhân tộc thì Thường Hi đã không c·hết. Và bây giờ hai người họ rất có thể đã là một đôi uyên ương thần tiên không bị ràng buộc.
Cả hai không phải thiên trường địa cửu nhưng cùng sinh cùng tử mà không phải là âm dương cách biệt như hiện tại.
Nam chính đi đến bên cạnh an ủi. Hắn và nàng đã nằm ngoài thiên đạo nhưng cũng không thể giúp yêu tộc thay đổi tương lai. Chung quy ở hồng hoang, thế giới của thiên đạo, Đại đạo thánh nhân vẫn khó mà thao tác vượt thiên đạo quyền kiểm soát.
Thái Phi. "Ngươi Xạ Nhật có thể chừa lại một đường sinh cơ?"
Nam chính : "Đương nhiên, biểu ca nàng sẽ không hôi phi yên diệt, ta hứa đấy."
Hệ thống cảnh báo thời khắc đột phá sắp tới. Bầu trời dần dần xuất hiện chín đạo ánh sáng khác nhau. Nam chính nặng nề đứng dậy tiến về phía pháp trận hộ thân.
"Ta phải đi đây, nàng theo hệ thống tiền bối đến tinh vực tìm Tử Vi đế quân, đợi đột phá xong chúng ta cùng nhau về hồng hoang... Còn nữa, nếu Tử Vi đế quân không chịu thuần phục thì.."
Thái Phi : "Chu Thiên Tinh Đấu bắt buộc phải có chòm Tử Vi làm trận bàn."
"Lúc trước cha cũng từng đưa thuân ô linh vũ cho nương của nương ta, giữ cho kỹ đấy." - Nàng nhổ trên người ra một sợi lông Kim Ô đặt lên tay nam chính rồi hóa ra bản thể dung hòa, Hỗn Độn Kim Ô cùng hệ thống rời đi, thẳng tiến về tinh vực.
"Là tín vật?! Nương tử yên tâm đi, ta đi tắm cũng sẽ mang nó theo."
Trở lại với hồng hoang thế giới, Tiêu Phàm không phụ sự kỳ vọng của hoàng đế đi sâu vào vu tộc dò la tin tức, cuối cùng có thu hoạch không nhỏ, việc Xạ Nhật thần cung giấu ở Huyết hải không che mắt nổi người này.
Tuy nhiên y đã trả cái giá không nhỏ, tại đây cùng anh hàng xóm nhiệt tình của nam chính cọ xát không dưới trăm chiêu thức. Minh Hà nhận ủy thác, không cho phép ngoại nhân xâm nhập địa phương này trong khoảng cách trăm dặm.
Mặc dù Atula giáo chủ cảnh giới cao hơn Tiêu Phàm nhưng kết quả thì ai cũng biết, đối phương được buff bẩn, bọn họ đánh hòa không biết đã qua bao lâu thời gian.
Ngay tại thời điểm vàng, Côn Bằng đến thăm Thiết Phiến, tiện tay giúp cho mối thù giữa yêu tộc và Tiêu Phàm thêm sâu, nhạc phụ và con rể hờ chuẩn thánh, đánh cho tên nhãi nhân tộc phải dùng đến truyền tống phù trốn đi.
Có điều y cũng âm thầm xác định chỗ này có đồ tốt, hứa hẹn sẽ còn quay lại lần thứ hai.
Minh Hà cho biết ngoài nam chính ra thì đây là tên nhân tộc thứ hai mà ông ta dùng toàn lực vẫn không thắng nổi.
"Cái này nhân tộc càng lúc càng xuất hiện nhiều chân nhân bất lộ tướng, Đại La Kim Tiên mà chân khí không kém chuẩn thánh đỉnh phong là bao nhiêu."
Côn Bằng cầm cái quạt tre quạt mát cho nhạc phụ suốt đường về. "Nói về sống dai nhân tộc phải kêu ngươi bằng ông nội, Huyết Hải không khô, Minh Hà bất tử còn gì."
Minh Hà nhíu mài. "Ngươi đây là mắng xéo lão tổ?"
Côn Bằng : "Đâu có, ta khen ngươi ràng ràng ra đó mà, cơ mà mấy hôm trước nhờ người lên thiên đình nhắn ta có việc gì không?"
"À! Con gái lão tổ nói nhớ ngươi. Ở lại Huyết Hải chơi ít hôm đi." - Minh Hà vỗ vai Côn Bằng.
Côn Bằng : "Không được, ta dạo này sở vụ thiên đình rất nhiều. Mấy bức họa tươi mát còn chưa hoàn thành nữa kìa."
Minh Hà : "Giờ có dẹp mớ tranh họa vớ va vớ vẩn không thì bảo? Lão tổ mà nóng lên sẽ cho người rêu rao khắp hồng hoang ngươi dụ dỗ con gái ta không chịu trách nhiệm."
"Suỵt!!!! Nói khẽ thôi." - Côn Bằng hốt vội che miệng Minh Hà. "Ta sợ hai cha con ngươi rồi! Ở chơi thì ở chơi, tai vách mạch rừng cứ rộng họng lớn tiếng như thế không chỉ ta xấu hổ mà Thiết Phiến công chúa cũng sẽ mất mặt."
Minh Hà : "Đâu có! Nó bảo còn sợ mình không ai chịu lấy, mỗi lần nghe ai đồn đoán chuyện ngươi hay ra vào Huyết Hải, có mối quan hệ lén lút với nó, nó cười đến mấy ngày cũng không ngớt.
Côn Bằng : "????"
Minh Hà : "À! Tiện thể La Sát nó có chế ra một đống xuân dược, nhờ ngươi cho ý kiến."
Yêu sư đại nhân nghe xong muốn méo mặt, cũng may là hồng hoang, nếu là thế giới phổ thông khéo sẽ c·hết vì bệnh thận.
Tại hoàng thành, sau khi nghe Khổng Tuyên chỉ đích danh kẻ đầu sỏ thì không ai trong yêu tộc đủ can đảm đứng ra giải quyết.
Hi Hòa cùng Thái Nhất quyết định tự mình hạ phàm. Bọn họ nghiêm túc xem nhân tộc cùng là mối đe dọa, phe địch có nhiều cường giả, chuyện này không giải quyết cho tốt sẽ để lại không ít rắc rối về sau.
Bên dưới, Anh Chiêu nhìn Bạch Trạch, Bạch Trạch cũng nhìn lại.
Hoàng đế Hiên Viên bắt lỗi yêu tộc chưa điều tra kỹ càng đã kéo đại quân xuống đây, còn làm thiệt hại không ít nhân mạng, bọn họ có phải nên cho nhân tộc một lời giải thích hay không?
Mà trên bầu trời hiện ra hai đạo tinh quang, một cái nồng nhiệt sáng chói, một lại dịu dàng lạnh lẽo.
Yêu tộc đại quân toàn bộ quỳ lễ, đồng loạt cung nghênh. "Thiên đế thiên tuế, Thiên hậu thiên tuế."
"Yêu tộc thủ lĩnh đến rồi!" - Mười sáu vị cường giả vội thu về lại trận pháp, cùng nhau xuất hiện bên cạnh hoàng đế.
Hỗn Độn Chung xé rách bầu trời, yêu văn hoang bá cuốn quanh chí bảo, mang một hành lang ánh sáng trải thảm xuống.
Hai cái bóng dáng tuyệt mỹ dung mạo hiện ra.
Bởi vì lần trước gặp qua Hiên Viên thuở niên thiếu ở nhân tộc rồi nên Đông Hoàng Thái Nhất quyết định dùng dạng nữ gặp y. Nào ngờ chính cái quyết định sai lầm này khiến hắn về sau dở khóc dở cười một thời gian dài.
"Đến rồi?!" - Hiên Viên theo lễ cúi người bái tế, dù sao cũng là thiên đế, thiên hậu được thiên đạo sắc phong. Mà y bây giờ cũng không phải nhân hoàng, không đủ địa vị ngang hàng.
Thái Nhất : "Khổng Tuyên, ngươi chắc chắn những gì mình nói?"
Khổng Tuyên cười nhat. "Ta dám nói thẳng tên thánh nhân, sẽ tự mình chịu trách nhiệm."
Nói vậy thì chịu rồi. Cuối cùng Đông Hoàng Thái Nhất trước mặt bao nhiêu người đành phải ra lệnh thả Khổng Tuyên, đồng thời cũng liếc mắt ra dấu cho Bạch Trạch hủy đi cái bình ngọc đựng nguyên thần Thanh Loan.
Hiên Viên đối với bình ngọc mở lời.
"Thiên đế, trời cao có đức hiếu sinh, người đã g·iết nàng một lần, không cần phải g·iết nàng lần nữa."
Hắn thở dài, liền lệnh cho Bạch Trạch trả lại Khổng Tuyên cái bình mà không để ý ánh mắt hoàng đế đang không rời một khắc.
Kế đến Hiên Viên đi tới trước mặt thiên đế thiên hậu hành lễ lần hai. "Thiên đế, lần đầu gặp mặt."
Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu, hắn phát hiện tên này hình như có chút bất thường. Rõ ràng tẩu tẩu cũng đứng cạnh, vì cái gì đối với mỗi mình hành lễ??