Sủng Chị Tận Xương

Chương 22: Hoocmon mèo



Hôm sau, cả Tô Dương và Dgon ngồi cùng với vợ chồng Tô Diễn. Lúc này, giữa họ đã bỏ qua những rào cản, xem như hòa đồng. An Kỳ thở dài.

- Mẹ đã làm hết cách, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh của con.

Tô Dương nhìn thấy nỗi buồn trong mắt mẹ, cô cũng không thể nào vui nổi. Cô nói với mẹ.

- Con luôn tin tưởng người tốt sẽ gặp nhiều may mắn.

Sau đó cô thốt lên.

- Bố. Con không nhớ rõ lắm, hay như thế nào nữa. Nhưng con nghĩ con đang bị hại.

Tô Diễn gầm nhẹ.

- Con nói rõ đi.

Tô Dương tường thuật lại chuyện tối hôm đó, chỗ được chỗ mất. Cô chỉ nhớ là cô có chạm vào một người đàn ông rất lạnh nhưng chưa chết, sau đó là cảm giác bị tiêm một dung dịch vào cổ, khi mở mắt ra là cô đang nằm ở bệnh viện. Ai cũng nói là cô bị quá sức lao lực, nhưng qua mấy ngày định thần lại, cô biết cô đã bị hại.

An Kỳ nhìn Tô Diễn, rồi nhìn sang Dgon. Hiểu ý, Dgon đứng dậy ra ngoài. An Kỳ cầm tay con gái.

- Con nghỉ ngơi đi. Bố mẹ ra ngoài.

Bất chợt, đèn trong phòng vụt tắt. An Kỳ muốn tìm túi xách để dùng điện thoại làm đèn pin. Bóng tối bao trùm khiến bà chỉ quờ quạng nắm lấy tay Tô Diễn. Tô Dương cất lời.

- Nó đang nằm ở trên bàn hoa ở góc phòng ấy. Nó đang bị bình hoa che lấp rôi.

Điện sáng lên. Đúng chiếc túi đang nằm ở vị trí đó. An Kỳ cầm lấy túi, quay sang cười với con gái. Nhưng nụ cười chợt tắt. Cả Tô Diễn cũng nhận ra sự khác thường này. An Kỳ hỏi lại Tô Dương.

- Sao con lại thấy nó nằm ở đó.

Lúc này Tô Dương mới nhận ra sự khác thường của mình. Dgon bước vào phá tan sự ngơ ngác của cả ba.

- Vừa chuyển áp điện nên mất điện mất vài phút.



Anh nhìn sang vợ chồng Tô Diễn.

- Bố, mẹ hai người sao vậy.

An Kỳ như nghĩ ra một cái gì đó rất sợ hãi, bà ấp úng.

Không sao. Chúng ta ra ngoài.

Bà lao thẳng đến phòng thí nghiệm. Một giọt máu của Tô Dương được nhỏ vào mặt kính siêu vi, sau đó được bỏ vào máy tách phân li. Một cách xét nghiệm đặc biệt mà An Kỳ chủ động thực hiện. Miệng lẩm nhẩm.

- Không tách, không tách.

Nhưng khi nhìn thấy kết quả. Bà đã vô cùng kinh hãi.

- Hoocmon mèo.

Có một nhóm các nhà khoa học đang nghiên cứu về loại hoocmon này. Đây là một nghiên cứu bí mật từ rất lâu rồi nhưng chưa được ứng dụng vào con người. Bà biết được là nhờ có một lần, có một người bán thông tin về nó nhưng bà đã không đồng ý làm chuyện ác như vậy. Đây là một loại hoocmon khiến cho con người biến đổi gen rất lớn. Con người sẽ có nhiều các năng lực như loài mèo. Tuy nhiên, tuổi thọ của con người cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều, chỉ bằng một phần ba tuổi thọ của người bình thường. Đây là một nghiên cứu chưa hoàn thiện hay nói đúng hơn là việc ứng dụng của nó là bất khả thi. Bây giờ, nó đang nằm trong người con gái cô. An Kỳ úp mặt vào hai tay mà khóc. Tô Diễn bước vào, tay đặt lên vai bà. An Kỳ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước ôm chặt lấy eo Tô Diễn.

Ngày hôm sau, trời trở lạnh. Những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi. Tô Dương cảm thấy không muốn rời chăn. Cô như con mèo nhỏ rúc trong chăn không muốn dậy. Tô Dương rụt chân quấn kĩ vào chăn nhưng vẫn không hết cảm giác lạnh. Nghĩ bụng, cô ngồi dậy để tăng nhiệt độ điều hòa trong phòng lên một chút. Chiếc điều hòa nằm khá xa tay với. Cô đang không biết làm thế nào thì quá đà ngã xuống đất. Lần này không phải cô nằm xoài ra sàn nhà nữa, cô đã có thể đứng. Đôi chân cô đã có cảm giác. Cú chạm đất làm chân cô lạnh cóng. Nhưng cảm giác vui mừng ập vào đại não cô. Cô bước đi nhẹ nhàng vui vẻ trong phòng. Tô Dương thích thú nghịch ngợm những bông hoa tím đang đung đưa trên bình. Cô lọt tỏm trong bộ đồ bệnh nhân giống như đứa trẻ mặc trộm đồ của mẹ. Cánh cửa mở toang, Dgon bước vào vừa kịp lúc đỡ gọn cô vài lòng sau cú xoay tiếp đất của Tô Dương. Cô híp mắt.

- Em có thể đi lại được rồi.

Nhìn Tô Dương thích thú, khiến cho Dgon lấn cấn trong lòng. Anh vẫn hòa nhịp theo cô cùng hạnh phúc. Anh ôm lấy cô, bế lên giường.

- Anh rất vui khi em có thể đi lại được. Nhưng tổ tông nhỏ, chân em đang bị lạnh đỏ lên rồi.

Bàn tay lớn của Dgon bao trọn lấy đôi chân của Tô Dương. Tô Dương nghịch ngợm rúc chân vào bụng ấm của anh. Khuôn mặt tinh nghịch làm anh bảy phần như ba cạn lời. Anh thông báo cho mẹ An Kỳ biết về chuyện có thể đi lại của Tô Dương. Mẹ cô tức tốc chạy đến. Ánh sáng từ đôi mắt của An Kỳ là biết bà vui vẻ như thế nào. Man mác nỗi buồn bà giấu nhẹm đi. Tô Diễn đã về nước để dự hội thảo cấp cao. Mọi chuyện ở bên Mỹ sẽ có An Kỳ và Dgon sát cánh cùng Tô Dương. Tô Dương được đưa đi kiểm tra lại toàn bộ một lần nữa, mọi thông số đều ổn định kì diệu làm ai nấy ngạc nhiên.

An Kỳ vẫn tiếp tục với nghiên cứu về trường hợp của Tô Dương. Đây không được gọi là bệnh, chính xác hơn nó có thể gọi là đột biến gen. Điều này thì Tô Dương hoàn toàn không biết. Tô Dương cảm thấy sức khỏe của mình đã ổn. Cô xin mẹ cho phép mình được trở lại công việc để không bị trì hoãn và thuận tiện cho việc theo dõi bệnh. An Kỳ đồng ý, tránh trường hợp phát sinh nhiều điều không mong muốn. Nhưng trong khoảng thời gian này, Dgon đã xin phép mẹ cho Tô Dương đến nhà mình ở. Anh có thể tiện chăm sóc và sát sao tình hình sức khỏe của cô. Anh cũng mời An Kỳ đến nhà mình cùng ở. Anh nói.

Mặc dù bố mẹ có rất nhiều nhà ở Mỹ, nhưng việc có thêm người chăm sóc sẽ rất cần thiết lúc này.

An Kỳ thấy hợp lí và đã đồng ý.

Buổi tối trước khi tan ca, Tô Dương có ghé thăm bệnh nhân nữ bị đạn bắn mà cô đã mổ tuần trước. Bệnh nhân tình hình đã ổn và có thể xuất viện. Người phụ nữ trẻ đang tựa lưng đọc sách, ánh mắt theo dõi từng chữ như thể trong sách là thế giới của cô. Tô Dương cảm thấy cô ấy rất đẹp. Tô Dương nói.



- Cô Anna đã khỏe hơn rồi chứ. Ngày mai có thể xuất viện rồi.

Cô gái Anna này ngước mắt lên nhìn cô. Tay cô ấy gập cuốn sách lại, theo đó

là một bức hình kẹp giữa trang cũng được gập theo. Tô Dương cũng kịp nhìn thấy, không ai khác đó chính là Dgon. Tô Dương khá kinh ngạc. Tinh ý phát hiện. Cô ấy nói tránh sang chuyện khác.

- Cảm ơn bác sĩ đã cứu tôi.

Tô Dương vừa kiểm tra lại vết thương, vừa nói.

- Đó là bổn phận của chúng tôi.

-

Một sự dò xét trong đôi mắt của cả hai. Tô Dương chào tạm biệt để ra về. Anna thong thả.

- Tôi thích anh ấy.

Tô Dương cố tình như không nghe thấy. Giọng Anna lại lớn thêm chút nữa.

-

- Tôi thích luật sư Dgon.

Lúc này Tô Dương mới dừng chân lại. Quay sang cười với Anna.

- Cô là.

Một nhà tâm lí giỏi sẽ biết che giấu cảm xúc của mình, nhưng sau lần bị thương này, tâm lí của Anna cũng không ổn định. Anna tiếp tục.

-

- Tôi là Anna Cathay. Cố vấn tâm lí cho luật sư Dgon.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.