Phu nhân Swanlo chảy nước mắt. Bà nhìn thẳng vào Tô Dương.
- Thực ra làm một phu nhân tài phiệt rất mệt mỏi. Người ta phải sống không đúng với dáng vẻ và bản chất của mình. Họ phụ thuộc nhiều vào ánh mắt và phán xét của người khác. Tuy nhiên, họ không thể từ bỏ, vì đổi lại sự mệt mỏi đó là hào quang danh vọng, sự đãi ngộ lớn về vật chất. Đằng sau đó là gia đình, con cái.
Tô Dương khá hiểu điều đó. Cô cũng được sinh ra trong một gia đình như vậy, bố và mẹ cô cũng đang cố gắng rất nhiều. Nhưng con người mà, phải đi lên phía trước, đó là sự cố gắng từng ngày rèn luyện bản thân. Cô biết, sự thành công của người chồng phụ thuộc một nửa vào sự ngoại giao của những vị phu nhân này. Cô an ủi bà.
- Phu nhân dừng suy nghĩ nhiều quá. Hãy cho bản thân một thời điểm nghỉ ngơi. Sau đó, cứ bình tâm mà bước tiếp. Mình có sức khỏe thì mới có thể làm điều mình muốn. Phu nhân đã quá gầy. Đừng quan trọng quá cái nhìn của người khác.
Phu nhân Swanlo cảm ơn cô vì đã an ủi. Lâu lắm rồi, bà chưa được người khác lắng nghe và an ủi bà như vậy. Tô Dương bước ra khỏi phòng bệnh, thở dài một tiếng. Cô vẫn tiếp tục thăm khám các bệnh nhân khác.
Buổi tối, ánh đèn đêm buông xuống. Tô Dương lái chiếc xe Vans nhỏ của mình về nhà. Con ngõ nhỏ tối tăm, có một vài ánh mắt đang ẩn nấp trong bóng tối. Tô Dương nghe uỳnh một tiếng. Tiếng kít phanh gấp. Hình như cô vừa và trúng một người. Cô vội vã mở cửa xe ra ngoài. Trong bóng tối của ngõ nhỏ, ánh đèn xe của cô như càng thêm sáng. Một người đàn ông đang nằm bất tỉnh trước mũi xe. Mái tóc hắn ta rũ xuống nhìn không rõ mặt. Cô run rẩy tiến đến, dùng tay hơi lay người hắn ta nhưng không có động tĩnh gì. Tô Dương kiểm tra hơi thở, hơi thở hỗn loạn. Rõ ràng cơ thể không phải bất tỉnh do tai nạn, nhưng lại nằm ở đây, đồng thời cơ thể người này rất lạnh. Tô Dương sực tỉnh, vội vã lùi lại bước vội về phía xe nhưng đã muộn. Một chiếc khăn chụp miệng cô. Sự vùng vẫy vô dụng với sức lực của hai người đàn ông lực lưỡng. Cô chỉ kịp nghe tiếng nói nhanh lên của một người đàn ông. Kéo theo đó, sự nhói ở cổ do kim tiêm chọc vào. Một thứ nước màu vàng được chảy vào động mạch cổ của cô. Tô Dương mất dần ý thức.
Tô Dương tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Cảm giác tay mình hơi tê, nhìn xuống thì thấy Dgon gục đầu ngủ bên cạnh. Cô khẽ cựa người khiến anh tỉnh giấc. Mắt anh sáng lên.
- Em tỉnh rồi à. Anh lo quá.
Tô Dương còn đang ngơ ngác.
- Sao em lại ở đây.
Giọng Dgon sốt ruột.
- Em không nhớ gì à. Anh nấu ăn xong mà mãi em chưa về. Anh có đến bệnh viện tìm em, thấy em đang gục đầu vào vô lăng xe. Gọi kiểu gì em cũng không tỉnh. Anh đưa em đến bệnh viện.
Bàn tay Dgon run rẩy siết chặt lấy tay của cô. Cô hỏi lại.
- Anh có thấy gì bất thường ở đó không.
Ánh mắt anh còn ngấn nước, lắc đầu.
- Không. Anh chỉ thấy em thôi.
Tô Dương vô thức sờ lên cổ nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết gì. Rõ ràng, mọi thứ diễn ra như thật mà. Chẳng lẽ, do cô quá mệt mỏi. Dgon ôm lấy cô. Tô Dương cựa quậy. Dgon thều thào.
Ngồi yên, cho anh ôm một lát. Anh muốn cảm nhận được nhịp tim của em. Anh rất sợ.
Cô nằm một cái là đã ba ngày mới tỉnh. Lúc mang cô đến bệnh viện, người cô lạnh ngắt, không có nhịp tim đập. Lúc đó anh bế cô trên tay hoàn toàn vô lực. Anh chỉ cố gắng siết chặt cô thêm một chút để truyền hơi ấm qua cơ thể cô. Một người đàn ông to lớn gục đầu trước cửa phòng cấp cứu khiến ai nấy đi qua cũng phải ngoái nhìn. Mùi vị nicotin của thuốc lá cũng không thể khiến anh bình tĩnh lại. Mấy ngày cô nằm giường bệnh, cũng là chừng ấy ngày anh túc trực bên cạnh cô. Tô Dương ôm lại anh.
- Em không sao rồi mà. Anh buông em ra, em cần đi vệ sinh.
Dgon gật đầu, đứng lên. Anh vẫn nắm tay của cô, đỡ cô xuống giường. Chân vừa chạm đất, Tô Dương đã ngã khuỵu gối ra sàn nhà. Hành động này khiến cả hai vô cùng kinh hãi. Anh vội vàng đỡ cô lên giường, bấm nút hét to bác sĩ.
Mẹ An Kỳ chạy vào đầu tiên, tiếp theo là đội ngũ bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện chạy vào. Thấy con gái đã tỉnh, An Kỳ ôm lấy con gái. Tô Dương nước mắt tự động chảy.
- Mẹ. Mẹ ơi. Chân con không có cảm giác .
Câu nói khiến cả phòng chấn động. An Kỳ an ủi con gái.
- Không sao. Có mẹ đây. Không sao hết.
Nhanh chóng, Tô Dương được mang đi kiểm tra. Kết quả trả về hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu hiệu gì bị bệnh. Cô ngồi trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ trong vô thức. Dgon ôm cô từ phía sau. Anh rúc đầu vào hõm cổ của cô.
- Không sao hết. Em sẽ khỏe lại. Em đừng lo.
Tô Dương không nói gì, chỉ gật đầu. Cô quay lại, ôm lấy cổ Dgon.
- Vâng. Em tin ở mẹ. Bây giờ anh giúp em gội đầu nhé.
Lần đầu tiên Dgon giúp người khác gội đầu. Anh nhẹ nhàng nhất có thể. Chút nước bắn vào mắt làm cô không thể mở một bên mắt. Dgon nhẹ nhàng dùng khuỷu tay của mình lau đi. Anh cúi xuống hôn ngược nhẹ vào chóp mũi Tô Dương.
- Cho anh chút lãi.
Tô Dương tròn mắt nhìn anh, dấu môi.
- Lưu manh.
- Anh chỉ lưu mạnh với em.
Dgon đặt Tô Dương lên giường. Hơi ấm từ máy sấy làm cô thoái mái. Dgon sấy kĩ phần chân tóc để cô không bị đau đầu. Ngón tay anh xem lẫn vào lọn tóc làm cô hơi nhột nhột. Tô Dương rụt cổ lại, cười rúc rích. Được đà, Dgon cù cô thêm mấy cái, khiến Tô Dương cười vang.
- Em xin. Đừng mà.
Tô Dương cười đỏ mặt. Dgon vén lọn tóc đang vương vãi trên mặt cô.
- Em đẹp nhất khi cười.
Tô Dương nhìn lại anh.
- Cảm ơn anh. Nhưng nếu em không thể đi lại thì sao.
Dgon vội chặn miệng cô lại bằng nụ hôn sâu làm Tô Dương ngơ ngẩn. Anh nói.
- Anh tin em sẽ khỏe.
Tô Dương chảy nước mắt. Dgon run rẩy lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Anh cúi xuống hôn vào mắt cô, hôn vào những giọt nước nóng ấm, mặn mòi. Anh hôn sâu vào môi cô lần nữa. Tô Dương cũng ôm anh, nhắm mắt đáp lại nụ hôn này.
An Kỳ day day trán trong phòng thí nghiệm. Rõ ràng là có một chất gì đó trong máu Tô Dương nhưng sao bà không phân tích nổi. Những bác sĩ khác cũng đang cật lực để phân tích. Chẳng lẽ cả đời cứu được rất nhiều người, nhưng con gái mình lại không thể cứu sao. Hôm nay là vậy, nhưng ngày mai, ngày kia, rồi những ngày sau nữa, bé con của mình sẽ như thế nào. An Kỳ cởi bỏ kính, tháo găng tay đứng dậy bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
An Kỳ tiến về phòng của Tô Dương. Đập vào mắt bà là cảnh con gái và con trai nuôi của mình đang hôn nhau. Bà không thể tin vào mắt mình. An Kỳ đứng trận mắt nhìn, loạng choạng và phải bộ cốc chén trên bàn. Tiếng động làm cho hai con người đang yêu nhau kia giật mình. Giật mình hơn là thấy An Kỳ
đang run sợ.
- Con. Các con đang làm cái gì vậy.
An Kỳ ngồi đối diện hai con người kia. Giọng An Kỳ bình tĩnh lại. Bà đã trải qua nhiều chuyện sống chết, nhưng chuyện này vẫn khiến bà không thể bình tâm.
- Các con là bao lâu rồi.
Dgon nắm chặt tay Tô Dương.
- Mẹ. Chúng con yêu nhau. Xin mẹ hãy đồng ý.
An Kỳ nhìn sang Tô Dương. Cô cúi đầu.
- Con xin lỗi mẹ. Nhưng con yêu anh ấy.
Volume của An Kỳ lớn thêm một chút.
- Nhưng các con là chị em.
Giọng Tô Diễn vang lên từ đằng sau.
- Chúng không phải là chị em ruột.
An Kỳ quay ngoắt lại.
- Mình. Mình sang đây lúc nào. Mình biết chuyện này sao.
Tô Diễn tiến tới siết vai của An Kỳ.
- Anh biết rồi.
An Kỳ ngước mắt lên nhìn anh.
- Anh đồng ý.
- Tại sao không. Thay vì không thể tin một người ngoài, chúng ta có thể tin vào con trai chúng ta đã nhìn nó lớn lên từ nhỏ. Em hãy thoải mái đi.
- Nhưng, nhưng.
- Đi ra ngoài với anh.
Tô Diễn dẫn An Kỳ ra ngoài. Để lại phòng cho hai đứa nhỏ. Ông còn nháy mắt với Dgon. Tô Dương nhéo tại Dgon.
- Anh kể ngay mọi chuyện với em.
-
Thực tế cái nhéo tai không đau, nhưng anh vẫn la oai oái. Anh nắm lấy tay cô xoa nhẹ.
- Anh kể. Anh kể. Em đừng nóng lại ảnh hưởng tới sức khỏe.
Dgon kể cho cô nghe chuyện từ lức ở Việt Nam. Bước vào phòng anh đã quỳ xuống trước mặt Tô Diễn nhận lỗi. Tô Diễn lúc đầu cũng rất sốc, sau đó cũng gật đầu đồng ý. Ông chỉ nói.
Hãy chứng minh bằng hành động.
Tô Dương thảng thốt.
- Ô. Vậy là mọi chuyện của em sao để được sang Mỹ làm việc dù mẹ không đồng ý đều có bàn tay của anh và bố. Em giận. Không muốn nói chuyện với anh.
Dgon ôm lấy cô.
- Đừng giận. Anh chỉ muốn đảm bảo cho em không phải thiệt thòi, và em được đường đường chính chính ở bên anh. Em xem anh là chồng nuôi từ nhỏ cũng được mà. Tùy em sai bảo.
- Ai lấy anh mà chồng.
Dgon vội vã.
- Không. Em chỉ được phép lấy anh thôi. Anh đánh dấu chủ quyền rồi.
Hai người cười vang trong phòng.
Bên này, An Kỳ đang giận dỗi. Tô Diễn nhéo má cô như ngày còn trẻ.
- Em nhìn Dgon từ bé đến lớn. Có lý do gì em phản đối sao.
- Nhưng, đó là chị em.
Tô Diễn nhẹ nhàng ôm bà vào lòng.
- Chúng không có chung huyết thống. Đằng này, cả hai đứa đều có tình cảm với nhau. Em nên giao con mình vào người em tin tưởng chứ.
- Em sợ con bé sẽ thiệt thòi.
Tô Diễn co ngón cái chạm qua chóp mũi bà.
- Con gái chúng ra kiên cường và có con mắt nhìn người như em vậy. Đừng đánh giá thấp con bé.
An Kỳ hiểu câu nói của Tô Diễn. Bà chỉ nhìn ông một cái, đập nhẹ vào ngực ông.