Sủng Chị Tận Xương

Chương 14: Khi bác sĩ và luật sư kết hợp.



Dgon gọi người đến thu dọn phòng. Tô Dương bước ra ngoài nhìn thấy Dgon tại bàn ăn, Tô Dương không dám lại gần, mà chỉ dám ngồi đối diện. Cô cúi xuống ăn phần ăn của mình. Dgon dợm giọng.

- Chị. Hình như vết thương ở chân ảnh hưởng đến khắp cơ thể hay sao ấy. Tay em rất mỏi.

Tô Dương đang nuốt miếng bánh sanwwichs, thì mắc nghẹn. Ly nước được đẩy đến trước mặt cô.

- Chị cứ từ từ. Em chỉ nói vậy thôi mà. Lát nữa chị kiếm tra lại cho em nhé.

- Ừ. Chị sẽ làm.

Dgon nằm lên giường. Bây giờ tình hình đã ổn hơn, Tô Dương chỉ cần châm cứu bên ngoài thôi. Sau khi kiểm tra không thấy vấn đề gì, cô mới yên tâm. Chỉ sợ đêm qua, cô có đụng chạm gì làm vết thương thêm nặng. Dgon cố tình muốn trêu cô.

- Hôm qua em ngủ quên mất, không biết chị về lúc nào.

Chẳng lẽ lại nói chị sàm sỡ em, có ý đồ không tốt với em. Haiz. Khó mở lời vô cùng. Tô Dương hắng giọng.

- Em không sao rồi. Hôm qua chị về lúc nửa đêm.

- Ồ. Vậy sao?

Ánh mắt nhìn thẳng của Dgon khiến Tô Dương chột dạ. Nhưng anh tiếp lời.

- Em không sao là tốt rồi. Dù có sao thì đã có chị rồi mà. Em nhớ chị đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em.

Hình ảnh ngày trước, hình ảnh hôm qua chồng chéo nhau làm Tô Dương thấy khó thở. Hơi thở nam tính của Dgon lại cứ lượn lờ quanh chóp mũi cô khiến trái tim cô loạn nhịp. Cô đẩy nhẹ Dgon ra, đứng dậy.

- Hôm nay chị có việc qua liên minh y học Hoa Kỳ. Chắc trưa mới về. Không cần đợi cơm chị.

- Em sẽ cho người đưa chị qua đó.

- Ừ. Chị đi luôn đây.

Dgon siết tấm ga trải giường đã nhàu nát. Mỗi một ánh mắt, một cái nhấp môi, hay là màu tai ửng hồng của Tô Dương cũng làm anh xốn xang. Mùi hương thương thoảng của cô khiến anh không kìm nỗi lòng. Anh nhìn xuống chân của mình mà thầm than trời đất.

Mặc dù không đến công ty, nhưng Dgon vẫn làm việc tại nhà. Trợ lý mang tài liệu đến để anh kiêm tra và xem xét, sau đó mới đồng ý nhận hay không.

Cuộc gọi từ phủ tổng thống. Giọng của ngài tổng thống đủ trầm và sâu.

- Cậu ổn chưa. Ta đã giúp cậu xử lý kẻ gây rắc rối.



- Tôi không sao rồi. Cảm ơn ngài.

- À, lát nữa cháu gái ta sẽ đến thăm. Nó rất lo cho cậu. Nó lúc nào cũng nhắc tới cậu.

Cuộc gọi kết thúc, mỗi người một suy nghĩ. Anh biết rằng, tổng thống xử lý cũng rất nhanh gọn lẹ. Tuy nhiên, suy nghĩ muốn thâu tóm anh của ông ta cũng không phải nhỏ. Ông muốn anh hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của ông ta, nên dùng cháu gái của mình để làm mồi nhử.

Tô Dương năm 18 tuổi đã trở thành một thành viên của liên minh y học Hoa Kỳ. Cô với thiên phú về y học cùng mẹ An Kỳ của mình đã nghiên cứu thành công thuốc trị ung thư ở người. Đây là một thành tựu đáng nể phục với độ tuổi cô khi đó. Nhiều trường đại học danh tiếng đã có thư mời trịnh trọng cô tới làm nghiên cứu sinh, nhưng cô đều từ chối. Sau này, trường Havard và trường Cambridge đã đặc cách cho cô học tập từ xa, có thể cấp bằng nếu cô đủ thành tích. Như vậy, cô học đồng thời ba trường đại học. Một bí mật nếu lộ ra sẽ khiến chấn động không nhỏ trong giới ngành y. Như vậy, chỉ có một phòng nghiên cứu duy nhất được đặc cách đặt tại Việt Nam ngoài Hoa Kỳ dành cho Tô Dương và An Kỳ cùng đồng nghiệp.

Bước ra khỏi phòng nghiên cứu, trời chiều đã đổ. Trong lúc đợi xe đến đón, cô qua một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít đồ phụ nữ. Trong lúc thanh toán, một người khác lại giành thanh toán trước với thái độ vô cùng khó chịu. Tô Dương vẫn im lặng, nhường chỗ cho ông ta. Người đàn ông này cao to, với bộ râu quai nón bặm trợn. Ông ta nhìn Tô Dương bằng ánh mắt khinh khi ra mặt sau đó quay sang nói bâng quơ bằng một thái độ rất khó ưa.

- Người châu Á hả. Đã làm gì cho nước Mỹ chưa hay toàn sang đây làm chật đất Mỹ, cướp công việc của người Mỹ. Với nhan sắc này, chắc chỉ sang đây làm gái mại dâm là nhanh nhất.

Vừa nói , ánh mắt dâm dê nhìn đến vùng nhạy cảm của cô, hành động tay đã muốn chạm tới mông Tô Dương. Một cú đạp mạnh từ Tô Dương tới chân của ông ta làm ông ta dịch lại đằng sau. Ông ta khá bất ngờ khi Tô Dương có thể tự vệ như vậy. Ông ta cáu tiết, cũng dùng chân để đạp lại, thì Tô Dương vẫn nhanh hơn, đạp tiếp vào cái chân đang giơ lên. Ông ta vẫn không buông, xắn tay giơ nắm đấm, một dải chân dọc bổ ngay vào cánh tay kia, đồng thời đạp ông ta nằm rạp xuống đất. Cô quay sang hỏi thu ngân camera lắp ở chỗ nào. Khi biết vị trí nằm của cam, cô xoay một cú móc hàm khi ông ta định đứng dậy. Cô xoay người ngược lưng với cam, một mũi kim châm vào bụng ba giây, xem như hết thói trăng hoa. Một cú đấm mạnh vào mồm, phần xương hàm bị lệch cho hết dám khinh thường người châu Á. Xong xuôi, cô phủi tay tiếp tục tính tiền.

Ông ta bấm một dãy số.

- Gọi người đến đây.

Rồi quay sang nói với Tô Dương bằng một giọng lạc tông, méo mó.

- Tao sẽ kiện mày. Tao sẽ cho mày biết đụng tới người Mỹ gốc sẽ chịu trách nhiệm như thế nào.

Hai cảnh sát bước vào cùng thêm một nhóm người máu mặt. Họ còng tay Tô Dương lại vì tội hành hung người khác. Tô Dương khá bất ngờ.

- Tôi là tự vệ chính đáng. Sao lại bắt tôi.

- Tôi là cảnh sát trưởng, chúng tôi có trách nhiệm đem lại công bằng cho người dân.

Cái nháy mắt của một viên cảnh sát với gã kia thì cô đã biết chúng là một giuộc. Tô Dương cười.

- Được. Tôi mong các anh làm đúng trách nhiệm.

Lái xe của Dgon trông thấy Tô Dương bị bắt đi, liền nhanh chóng gọi cho Dgon. Đồng thời, anh ta chạy vào tiệm tiệm lợi hỏi thăm tình hình và dùng tiền mua lại đoạn video trích xuất từ camera. Dgon nhanh chóng tới đồn cảnh sát nơi Tô Dương bị thẩm vấn. Dù ngồi trên xe lăn, nhưng tâm thế vẫn khiến cho cảnh sát phải ái ngại. Anh xuất trình giấy tờ với tư cách là luật sư của Tô Dương. Khi biết tới tên anh, nhiều cảnh sát đã nhìn nhau, sao vị Phật sống này lại ở đây, kiểu này rắc rối to rồi.

Cảnh sát trưởng đang trực tiếp thầm vấn Tô Dương, nhìn cô bằng ánh mắt tham lam, thèm muốn. Đúng thật, cô gái châu Á này ngon thật. Thúc vào chỗ bé nhỏ bé kia chắc cảm giác phê lòi hơn dùng thuốc. Hắn bắt đầu dùng giọng điệu dụ dỗ.

- Cô có biết hành hung người trên đất Mỹ sẽ chịu tội rất nặng không. Hiện tại trên tay tôi đang cầm giám định thương tích của đối phương. Cô không chỉ phải trả án phí rất cao, cô còn bị trục xuất về nước. Có vết đen trên hộ chiếu, và bị cấm nhập cảnh vào Mỹ.

- Tôi chỉ phòng vệ chính đáng. Camera của cửa hàng và thu ngân có thể làm chứng.

- Ở đây tôi là chúa.



Cảnh sát trưởng Kin đập bàn. Tô Dương biết đã có vấn đề, cô vẫn khoanh tay.

- Tôi không còn gì để nói. Tôi sẽ chờ luật sư.

- Tội của cô là hành hung, có thể gây nguy hiểm cho người khác. Là phần tử phản động. Cô không có quyền mời luật sư. Nếu có thể, tôi sẽ đồng ý sắp xếp cho hòa giải hai bên.

Cánh cửa phòng bật mở. Chiếc xe lăn của Dgon tiến vào. Giọng của anh lúc này lạnh như băng.

- Luật nào quy định thưa ngài cảnh sát trưởng.

Dgon điều khiển xe về phía Tô Dương, gật đầu với cô, sau quay sang nói với Kin.

- Cô Tô Dương là thân chủ của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật cho cô ấy ở đây . Tôi không biết từ khi nào ngài cảnh sát trưởng có thể làm việc mà không cần chứng cớ. Nhưng ở đây, tôi có chúng cớ và lời khai của nhân viên thu ngân. Chúng ta có thể phát nó ngay bây giờ. Ngài có điều gì băn khoăn không.

Kin biết đã đụng đến Dgon là khó nhằn, nhưng chẳng lẽ ông ta lại sợ. Ông ta nhếch mép.

- Được.

Đoạn ghi hình được phát. Từng lời nói và hành động của gã đàn ông được quay tận tường, khiến ông Kin không dám nói gì. Cảnh sát trưởng Kin phải cắn răng thông báo lệnh thả người. Tuy nhiên, Tô Dương vẫn không nhúc nhích. Dgon lên tiếng.

- Thưa ngài cảnh sát trưởng, theo video ghi lại, người đàn ông này đã có hành vi miệt thị, phân biệt chủng tộc ngay trên đất Mỹ, đây là một hành vi đang bị xã hội lên án. Không chỉ vậy, hành động của ông ta là sàm sỡ, khiến thân chủ của tôi sợ hãi, ám ảnh tâm lý. Điều này sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của cô ấy. Có thể thấy, ông ta là một kẻ biến thái, một phần tử nguy hiểm của xã hội.

Một tấm thẻ xanh của Tô Dương được đưa ra trước mặt ngài cảnh sát trưởng. Ông ta cầm lên thì choáng váng. Dgon tiếp tục.

- Cô Tô Dương còn là đại sứ danh dự của liên hiệp y học Hoa Kỳ. Cô ấy là đại diện của một đất nước Việt Nam. Hành động của ông ta có thể làm phá hoại hòa bình của hai nước, có thể gây ra chiến tranh toàn cầu . Tôi sẽ kiện ngược lại ông ta vì tội cố ý nhục mạ người khác qua lời nói và hành động, phân biệt chủng tộc và làm mất đi hòa bình hai nước. Là phần tử nguy hiểm, phải chịu án tù cao nhất là tử hình.

Lòi này vừa thốt ra, không chỉ ngài cảnh sát trưởng vã mồ hôi hột, mà người đàn ông đang nghênh ngang bước đi với băng quấn trên mặt và bó nẹp chân cảm thấy lạnh sống lưng, ngã nhào ra đất. Tất cả mọi người ở đây không thể tin nổi, một cô gái nhỏ bé mà có lại lịch khủng khiếp như thế, lại thêm đại luật sư Dgon thì dường như người đối đầu với họ sẽ bị dồn vào chỗ chết. Người ta nói một luật sư hoặc một bác sĩ tách riêng biệt thì cũng bình thường, nhưng một bác sĩ và một luật sư ghép cặp với nhau, sẽ tạo thành một khí thế bá đạo lãnh khốc. Minh chứng là người đàn ông kia, có thể sẽ không bao giờ lên được, mỗi lần lên là một một lần đau vào xương tủy , và sẽ chịu mức án cao nhất của tòa án tối cao.

Gã đàn ông bị đánh lết bò vào từ cửa, rối rít xin tha. Tô Dương lúc này mới đứng dậy đi thẳng ra xe. Dgon chỉ nói với ngài cảnh sát trưởng và gã kia một câu.

- Cứ chờ giấy của tòa đi.

Với khả năng và năng lực của Dgon, gã kia bị mức án chung thân, bị nhốt chung với các phần tử khủng bố. Vào trong đó, hắn ta bị trở thành một sex toy, thông ass. Cơn đau mỗi lần cương cứng thấu vào xương tủy và cơn đau do luân phiên trong ngục khiến hắn cắn lưỡi mà chết. Ngài cảnh sát trưởng cũng bị giáng chức, trở thành một cảnh sát viên tại một vùng hẻo lánh khác. Nhưng những điều này Tô Dương không quan tâm lắm, vì cô biết Dgon sẽ giúp cô xử lý gọn gàng. Tô Dương chỉ lo lắng cho Dgon.

- Chân em như vậy mà cũng ra ngoài. Chị đã có cách của chị.

- Em biết. Nhưng em muốn diệt tận gốc. Em muốn cuộc sống của hắn giờ chỉ là một màu đen.

- Cảm ơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.