Ngày Tô Dương trở lại trường, ai cũng nhìn Tô Dương bằng ánh mắt kì lạ. Một số bạn nam và nữ chạy đến, người thì tặng hoa, người thì đưa nước khiến cho Tô Dương ngơ ngác. Minh nở nụ cười thanh thuần bước đến trước mặt Tô Dương.
- Em qua phòng hiệu trưởng đi. Ông ấy muốn gặp em.
Thầy hiệu trưởng trông thấy Tô Dương hớn hở ra mặt. Ông kéo Tô Dương ngồi xuống ghế, bắt đầu bài ca ca ngợi của mình. Được biết cô là con gái của An Kỳ, cảm giác ông ta như bắt được một cục kim cương vậy. Sau cuộc nói chuyện, Tô Dương biết được gia đình cô đã chi trả toàn bộ chi phí khám chữa bệnh cho sinh viên gặp nạn, không chỉ vậy một người giấu mặt đã dùng tên cô để hỗ trợ chi phí máy móc cứu trợ xe của những sinh viên. Hình ảnh khuôn mặt lấm lem bùn đất, ánh mắt thất thần, vòng tay ấm áp của ai đó vụt qua trong đầu.
Tô Dương mở messenger, bấm nút gọi. Dgon trong chiếc áo sơ mi trắng phanh một cúc cổ, đang trầm tư hút thuốc. Anh gặm nhấm trạng thái căn bệnh rối loạn lưỡng cực của mình. Căn bệnh này được sinh ra khi năm thứ hai anh trở về Mỹ, áp lực từ gia tộc tạo nên sự áp lực tâm lý. Anh từ một chàng trai thanh thuần trở thành một người khó nắm bắt. Anh hưởng gen từ bố và cách giáo dục của Tô Diễn, anh biên a mình thành một nhân vật tiềm tàng nguy hiểm cùng với miệng lưỡi sắc bén. Anh trở thành một cánh tay trái của tổng thống, càn quét trên đất Mỹ với sự bảo hộ tuyệt đối. Lần đầu tiên anh cầm súng giết người, ám ảnh về lỗ thủng trên trán nạn nhân cùng với màu đỏ máu như hoa Bỉ ngạn nở làm anh phải gặp bác sĩ tâm lí. Về sau, anh không trực tiếp ra tay, đàn em bên dưới chịu trách nhiệm làm điều đó. Mỗi một câu nói anh nói ra, sẽ có rất nhiều người sợ hãi. Ban đầu, nhiều gạo cội thâm căn cố đế cứ nghĩ anh là một con hổ con hiếu thắng, nhưng chỉ cần hai năm, anh đã khiến cho những kẻ dám đối đầu với anh bị mất đi từ gốc đến ngọn. Những lão già bặm trợn trên đất Mỹ luôn cảm thấy khiếp sợ một bàn tay vô hình nào đó, một kẻ sẵn sàng nướng họ trên lò than không lời thương tiếc. Ở Mỹ, một đất nước tự do. Họ không đánh giá một con người qua bằng cấp, mà họ đánh giá một người qua năng lực. Khi bạn có đủ năng lực, thì sẽ có người tự động mang bằng cấp đến cho bạn.
Màn hình điện thoại vụt sáng, Dgon vội thu dọn lại vị trí ngồi và chỉnh trang lại quần áo. Anh dí dầu thuốc lá vào gạt tàn, ngồi thẳng lưng và bấm nút nghe. Khuôn mặt Tô Dương xuất hiện. Cô cất lời.
- Em đang làm gì vậy?
Dgon nghiêng mặt.
- Em không làm gì cả. Em đang nói chuyện với chị.
- Ồ.
- Ồ ư. Chị gọi cho em chỉ vậy thôi à.
- Tài trợ cho đội cứu hộ là em à.
- Em chỉ muốn cảm ơn họ.
Một vài câu nói qua lại làm cho mỗi người có một suy nghĩ riêng. Tô Dương nheo mắt một chút hướng về ánh mặt trời. Cô cảm giác trái tim mình được lấp đầy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Tô Dương đã bước vào năm ba đại học thì Dgon bên Mỹ xảy ra tai nạn xe hơi tại khu vực đồi Beverly hill. Đây thuộc khu vực dành cho giới thượng lưu cao cấp nước Mỹ. Chỉ những người có thu nhập thuộc dòng tỉ phú và những siêu sao Hollywood mới có thể sống tại đây. Ở đây, bạn thực sự sẽ được sống trong thiên đường đúng nghĩa. Dgon sau khi dự một buổi party của cháu gái cưng tổng thống, bị một chiếc xe đi ngược chiều va quệt. Mặc dù không có ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng chân của Dgon đã bị gãy tại vùng đùi do sức dồn của xe và một ít chấn thương ngoài da. Sau khi điều tra, anh đã biết một người có tình cảm với cô cháu gái của tổng thống đang cảnh cáo bước đầu với anh. Điều này khiến cho Dgon bật cười nguy hiểm. Chắc anh ta chưa được nếm cảm giác giày vò sợ hãi là như thế nào. Dgon nhấc điện thoại lên, dự định sẽ chơi trò mèo vờn chuột với tên kia, thì một cuộc gọi khác đến. Là mẹ An Kỳ. An Kỳ trông thấy khuôn mặt Dgon bị băng bó , sự lo lắng không giấu nỗi qua lời nói.
- Con trai, con bị sao vậy?
Tiếng Dgon ậm ừ.
- Con không sao, thưa mẹ.
An Kỳ nhìn đứa con bé bỏng của mình, nhớ lại ngày còn nhỏ anh thích rúc vào người cô để làm nũng. Bây giờ con đã lớn, nhưng tình yêu của người mẹ vẫn không thể nào thay đổi. Cô biết anh bị tai nạn do cấp dưới báo về, nhưng giờ không thể ở bên con. Dù con lớn và cường đại như thế nào thì vẫn mãi là bé nhỏ trong mắt mẹ. An Kỳ nói sẽ cùng Tô Dương sang Mỹ thăm Dgon trong hai ngày tới. Điều đó khiến Dgon cảm thấy rất vui mừng. Tắt điện thoại, một tia sáng ranh mãnh vụt qua đầu. Dgon bấm số cho bác sĩ tâm lý yêu cầu một buổi trị liệu.
Miranda, là bác sĩ tâm lý của Dgon từ những ngày đầu cô mới ra trường. Sự nổi bật về thành tích cộng với sự chưa nổi tiếng của cô lúc đó đã khiến anh tìm đến cô. Anh đã thuê cô là bác sĩ tâm lý riêng tại nhà cho mình để đảm bảo tính bí mật cao. Mirranda nghiêm túc ngồi lắng nghe Dgon nói.
Cuối cùng cũng đến ngày Tô Dương và mẹ sang Mỹ. Nhưng lúc này, một công chuyện khẩn cấp tại bệnh viện khiến An Kỳ phải hủy chuyến bay sang Mỹ. Tô Dương vẫn tiếp tục một mình đang đó theo lời dặn của mẹ. Cô chịu trách nhiệm kiểm tra về vết thương của Dgon. Khi nhìn thấy Tô Dương đứng trước mặt mình, Dgon vui mừng quá đỗi, muốn chạy đến ôm lấy cô. Nhưng khổ nỗi chân của mình, anh đành ngậm ngùi ngồi trên xe lăn, dang tay chờ cô đến. Tô Dương tiến lại gần, đứng như vậy chăm chăm nhìn anh. Ánh mắt đã hơi đỏ lên. Cô không ôm Dgon mà hồi xuống kiểm tra vết thương của em mình. Do chấn thương vùng đùi, nên việc lành lại phải mất nhiều thời gian hơn nữa. Sau khi Tô Dương kiểm tra, thấy không có vấn đề gì, nhưng nếu không được điều trị cẩn thận, việc để lại di chứng sau này rất cao , sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh dục và khả năng sinh sản. Tô Dương hoạch định trong đầu một vài trị liệu thì cô mới cảm thấy an tâm. Cô nói Dgon nghỉ ngơi đi, mình về phòng để thu dọn lại quần áo. Cô quay mặt để che đi giọt nước mắt sắp rơi. Dgon cầm lấy tay của Tô Dương, nắm chặt.
- Em không sao đâu mà. Chỉ bị va quệt nhẹ chút thôi.
Cái nhẹ chút thôi trong miệng của Dgon là sẵn sàng cướp đi tính mạng của một người. Tô Dương nhìn ngây thơ như vậy nhưng cô là một người lớn lên trong một gia đình không phải bình thường. Việc nội bộ tranh chấp hay thương trường tranh đấu không phải là cô không biết. Cô được bao bọc quá kĩ bởi bố mẹ, anh em trai nên nhìn tưởng chừng như những chuyện này cô không biết mà thôi. Tô Dương ừ một tiếng, rút tay mình ra khỏi tay anh, mà đi thẳng vào phòng theo sự hướng dẫn của người làm.
Căn phòng tông màu đen làm chủ đạo theo đúng sở thích của Dgon. Tô Dương tắm rửa nghỉ ngơi thì ra phòng ăn tối. Dgon đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, anh cười tươi gọi cô lại gần mình. Tô Dương tiến lại, kéo ghế ngồi bên cạnh. Phục vụ mang đĩa thức ăn của cô đến. Tô Dương vẫn im lặng ăn phần ăn của mình. Một lát, cô hướng mắt về phía Dgon.
- Lát nữa ăn xong, chị sẽ giúp em châm cứu. Chị đã báo qua mẹ về tình hình của em, mẹ đã chỉ cho chị nhiều điều.
Dgon nhìn lại về phía cô.
- Vâng.
Dgon nằm dài trên giường lớn ,chỉ mặc độc chiếc quần xà lỏn. Phần hạ bộ được che bởi tấm chăn mỏng, lộ phần chân bị bó bột. Chân anh được nẹp cố định trong bọc thạch cao lớn. Tô Dương châm mấy mũi kim vào phần bẹn, giúp bảo vệ mạch bìu. Không chỉ vậy, nó còn làm cho máu được lưu thông, vết thương nhanh lành, và giảm cơn đau liền xương.
Một giọt nước rơi xuống chân Dgon. Anh cảm nhận được sự ướt át đó. Dgon mở mắt ra, trông thấy Tô Dương đang cúi mặt xuống. Anh chống tay ngồi dậy, mặc kệ những cái kim đang chọc trên chân mình. Tô Dương quá bất ngờ trước hành động đó, vội ngăn anh lại.
- Em nằm im đi.
Dgon vẫn ngồi dậy, nắm lấy tay cô kéo lại phía mình. Anh nâng mặt cô lên lau đi giọt nước mắt đang rơi.
- Em có sao đâu mà. Ngoan.
- Em dỗ chị như dỗ trẻ con vậy. Chị rất lo lắng. Nếu em xảy ra chuyện gì, thực sự chị không biết thế nào nữa
Dgon thuận thế ôm Tô Dương vào lòng. Tô Dương hốt hoảng, đẩy tay.
- Chị đang châm cứu.
Dgon vẫn cố gắng ghì cô lại.
- Ôm chị sẽ không đau nữa.
Quá trình trị liệu được tiếp tục sau đó ba mươi phút . Khi này, một lực châm tại chẩm rốn làm Dgon buồn ngủ. Lâu lắm rồi, anh không được một giấc ngủ ngon như vậy. Đa phần, anh đều phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể duy trì ổn định. Nhưng thuốc ngủ luôn có tác dụng phụ, làm cho hội chứng bệnh rối loạn lưỡng cực của anh càng thêm nặng.
Một hình mặt cười được vẽ lên phần đùi bó bột của Dgon. Tô Dương lặng lẽ đứng dậy ra chuẩn bị ra khỏi phòng nhưng một góc áo của mình đã bị Dgon giữ lại, cô dùng tay để gỡ ra nhưng hai đầu lông mày của Dgon đã nhíu lại . Sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, cô sẽ ngồi thêm một lát nữa, khéo léo lấy tay anh ra là được . Người tính không bằng cơn buồn ngủ tính. Đi đường dài quá lâu, cùng với quá trình trị liệu làm cho cô cũng buồn ngủ. Cô ngủ lúc nào không hay.
Khi Tô Dương cựa người tỉnh giấc, cảm giác thoải mái ở tay khiến cô bóp bóp thêm mấy cái. Sự săn chắc, cộng thêm đàn hồi tuyệt đối làm cho người khác thèm muốn. Chắc là ế hơn 20 năm nay, nhu cầu sinh lý của mình cũng có nhỉ, mơ mà cũng mộng Xuân được. Sờ thêm chút nữa chắc không sao. Tô Dương nhẹ nhàng sờ lên trên một chút nữa, cho tới khi cảm giác một thứ gì đó lên xuống. Tô Dương lúc này mới mở choàng mắt, nhìn ngược lên. Một khuôn mặt như tạc của Dgon lúc này không phải là điều quan trọng, quan trọng là cô đang phanh áo ngực của anh ra mà sờ soạng, hơn nữa tư thế lúc này của cô không đúng. Cô đang rúc hẳn lên người anh mà ôm như một con mèo mướp vậy. Tại sao cô lại leo lên giường nằm. Cô nhớ chỉ là ngồi một lát. Chiếc áo choàng ngủ tuột khỏi vai, lộ ra chiếc áo hai dây hờ hững bên trong. Tô Dương vội rụt người lại, leo xuống giường, rón rén bước đi chối chiết ra khỏi phòng.
Một đôi mắt trong phòng từ từ mở ra, ánh mắt cố nén dục vọng chiếm hữu vẫn chưa tan đi hết. Có người tự lấy đá đập chân mình giờ phải tự chịu cảm giác khó chịu điên cuồng. May mà có lớp chăn mỏng đắp ngang chỗ kia, nếu không Tô Dương sẽ thấy được chỗ ướt chỗ ga giường. Không phải tự dưng Tô Dương leo lên giường được. Cũng không phải tự dưng chiếc áo ngủ của Dgon tự phanh ra. Có một người nào đó muốn sắp xếp theo đúng mưu đồ.