Chỉ nghe Nhiếp Hồn lão tổ tiếp tục nói: "Còn về việc mọi người không thấy những thứ liên quan đến thủy tinh là vì cái nơi được gọi là động phủ Thủy Tinh đó thực ra chính là một ngọn núi băng khổng lồ, tọa lạc ở trung tâm của thế giới này, chúng ta đi vài trăm dặm sẽ nhìn thấy."
"Núi Thủy Tinh mới là sào huyệt của Sư Tử Thủy Tinh, bên trong ngọn núi băng khổng lồ ấy chính là sào huyệt, nhưng được chia thành hai khu vực, tồn tại lực lượng cường đại. Vạn năm trước, lúc ta đi vào, ta cũng chỉ đến được tầng đầu tiên của động phủ Thủy Tinh, còn sâu hơn thì hoàn toàn không có khả năng đi vào.”
"Nhưng chủ nhân yên tâm, lần này đi vào, ta chắc chắn có thể dẫn mọi người tiến vào sâu hơn, nhưng chúng ta có tìm được Thần Thạch Thủy Tinh hay không thì phải dựa vào cơ duyên ... "
Nghe Nhiếp Hồn lão tổ nói vậy, đám người Dương Bách Xuyên xem như đã hiểu và nghe cũng cảm thấy hợp lý.
Sau khi đám người hiểu rõ một vài vấn đề với nhau, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước. Thực ra nếu hỏi Nhiếp Hồn lão tổ về những vấn đề quan trọng ở đây, lão ta cũng không thể biết, vì vạn năm trước lúc tới đây, Nhiếp Hồn lão tổ cũng chỉ đến được phía ngoài.
Còn những bí mật lớn thực sự của sào huyệt Thủy Tinh đều nằm sâu bên trong, rất ít người có thể vào được.
Đoàn người vừa đi vừa tìm hiểu thêm.
Để đề phòng chuyện bất trắc nên không ai phi hành cả, tất cả mọi người đều đi bộ, chỉ vài trăm dặm thôi, sẽ đi đến nơi rất nhanh.
Lúc bọn họ tiến vào là xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi, sau khi xuống núi, Nhiếp Hồn lão tổ đã dẫn mọi người đi thẳng về chỗ trung tâm. Theo lời Nhiếp Hồn lão tổ nói, mỗi người vào đây sẽ được truyền tống đến một nơi khác nhau, lần trước khi lúc lão ta đi vào đã bị truyền tống đến một hồ nước.
Lần này coi như gặp may, không có nguy hiểm gì cả.
Động phủ của Đại Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh chính là ở tiểu thế giới này, mà núi Thủy Tinh nằm ở vị trí trung tâm của tiểu thế giới này chính là sào huyệt của Đại Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh, cũng là nơi nòng cốt của cả tiểu thế giới.
Còn một điều nữa, theo lời Nhiếp Hồn lão tổ nói, nơi này có thể không chỉ có một cửa vào, chắc chắn còn có cửa vào khác ở những nơi khác của vùng đất Nguyền Rủa. Bởi vì vùng đất Nguyền Rủa kết nối với Tiểu Hồng Hoang, mà vạn năm trước lão ta đã từng gặp rất nhiều người khi ở đây, không phải tất cả những người đó đều đi vào từ Hắc Hà.
Ngược lại, chỗ tiểu thế giới này không có gì nguy hiểm, cũng chưa từng phát hiện thấy mãnh thú Hồng Hoang hung dữ. Có lời đồn chỉ ở chỗ sâu bên trong sào huyệt của Sư Tử Thủy Tinh mới tồn tại sinh vật mạnh mẽ và vô cùng nguy hiểm.
Nhắc đến việc có những sinh vật khác vào đây, Dương Bách Xuyên cũng không ngạc nhiên gì. Hiện giờ hắn đang nghĩ đến đám sát thủ bạch ngân của Độc Cô gia, có lẽ bọn họ đã vào đây rồi.
Hắn lấy phù truyền tin của tên sát thủ bạch ngân đã bị mình giết chết ra, quả nhiên điểm đỏ trên đó dường như cách bọn họ không xa.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, lần này chắc chắn phải đối đầu với Độc Cô gia, tất cả đều xuất hiện ở động phủ của Sư Tử Thủy Tinh. Dương Bách Xuyên đã giết một sát thủ bạch ngân, trong tay còn cầm phù truyền tin, hắn tin là đối phương đã biết sát thủ đó bị hắn giết, nhưng không quan trọng, bây giờ hắn không sợ đám sát thủ của Độc Cô gia kia nữa.
Chỉ cần có Nhiếp Hồn lão tổ ở đây là đã đủ trấn áp rất nhiều sát thủ, mặc dù hắn biết thủ đoạn của sát thủ gia tộc Độc Cô quỷ dị, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối thì cũng vô dụng.
Biến cố duy nhất có lẽ là cường giả Cửu Kiếm Tiên Quân mà Đông Phương Thiết Nhân từng nhắc tới, đó là một cường giả có phong hào, nhưng hiện giờ hắn lại muốn thách thức một vị phong hào Tiên Quân.
Thực lực chỉ có thể mạnh lên trong chiến đấu, đây là câu nói mà trước đây lão già đã từng nói.
Theo lời Đông Phương Thiết Nhân nói, không đi thách đấu một vị phong hào thì không tính là cường giả, câu nói đó tùy là lời đùa giỡn, nhưng ... rất hợp khẩu vị của Dương Bách Xuyên.
Nếu đã đối đầu với Độc Cô gia thì đó chính là kẻ thù, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, hắn thì sao?
Trong lòng sao có thể không có ý chí của cường giả?
Mam mong cua niem tin tro thanh cuong gia đa som moc re nay mam trong lòng hắn, chỉ là hắn không bộc lộ ra ngoài mà thôi.
Có thể đi thách đấu một vị phong hào Tiên Quân, đó cũng là tâm nguyện của
hắn
Hơn nữa bây giờ hắn đã có tự tin này, chỉ là muốn thử xem, cùng là cảnh giới Tiên Quan, không biết tu thần giả như hắn mạnh mẽ hơn hay phong hào Tiên Quân kia lợi hại hơn.
Hễ là tu sĩ thì đều khao khát phong hào được Thiên đạo chứng nhận, đây là vinh dự vô thượng.
Ai lại không muốn mình trở thành cường giả được Thiên đạo công nhận?
Tất nhiên Dương Bách Xuyên cũng hy vọng điều đó.
Cường giả phong hào của gia tộc Độc Cô được xưng là Cửu Kiếm Tiên Quân, rõ ràng là một tu sĩ kiếm đạo, nhưng không biết rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trong mười đại phong hào Tiên Quân, người đó xếp thứ ba, đây chắc chắn là một cường giả rất mạnh.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên càng thêm nóng lòng muốn quyết chiến, thậm chí còn có phần hưng phấn.
Mà trong tầm mắt mọi người, ngọn núi này hoàn toàn tương phản với khung cảnh xung quanh.
Khoảng cách xung quanh ngọn núi thủy tinh lớn này ngàn mét là màu trắng bạc, ngoài ngàn mét là một mảng xanh ngắt, tựa như sự va chạm giữa mùa hè và mùa đông, nhưng lại hòa hợp không chút xung đột.
Dương Bách Xuyên biết rằng trong mắt tu sĩ, bất kỳ cảnh tượng nào của tự nhiên cũng không có gì là lạ, điều này ở Tu Chân Giới là vậy, còn ở Tiên Giới thì càng không lạ.
Mọi người không lấy làm ngạc nhiên, nhanh chóng tăng tốc tiến về núi Thủy Tinh.