"Đúng thế, chỉ nghìn năm thôi." Nhiếp Hồn lão tổ mông lung.
"Nghìn năm thì hơi lâu." Dương Bách Xuyên buồn bực: "Chẳng lẽ sau khi vào đây, muốn ra ngoài đều phải đợi một nghìn năm sao?"
Thời gian một nghìn năm quả thật là lâu, hắn muốn lên Cửu Trọng Thiên để tìm lão đầu, cũng muốn đi Phi Thăng Trì xem có người thân, đệ tử Vân Môn phi thăng lên Tiên Giới không ~
Không ngo lại phải ở đay lâu như vậy ~
Đây không phải điều hắn mong muốn.
“Chủ nhân, chỉ nghìn năm mà thôi, bằng một lần bế quan tu luyện, chớp mắt là qua. Chút thời gian này ta còn thấy ít, muốn tới đạo bia Thủy Tinh, chỉ cần lĩnh ngộ vài trăm năm là có thể qua ~" Nhiếp Hồn lão tổ nói.
Đông Phương Thiết Nhân cũng cười nói: "Đúng thế, một nghìn năm với chúng ta mà nói quả thật là hơi ngắn, vậy nên mọi người phải nắm chắc khoảng thời gian quý báu này, nếu đây đã là thế giới động phủ của đại yêu Sư Tử Thuỷ Tinh, vậy thì tìm kiếm bảo vật là quá trình rất tốn thời gian, bây giờ chúng ta xuất phát thôi ~"
"Ặc ~"
Dương Bách Xuyên giật mình, một nghìn năm đấy, trong mắt hắn mà nói thì quả thật là rất dài.
Nhìn mấy người này xem, bao gồm cả Lạc Dương và Tuyết Hương, dường như với họ thì không phải là như vậy.
Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, hắn hiểu chuyện này có liên quan tới xuất thân của hắn.
Hắn là phàm nhân tu đạo, sinh ra ở Trái Đất, từ nhỏ tới lớn, tầm nhìn của hắn đã quyết định quan điểm về thời gian, con người sống một trăm năm đã là trường thọ, ngay cả khi bước trên con đường tu luyện, hiện tại đã thành tiên, tới Tiên Giới, quan niệm về thời gian của hắn vẫn không thay đổi.
Hơn nữa Đông Phương Thiết Nhân và đám người Lạc Dương đều sinh ra ở Tiên Giới, suy nghĩ về thời gian cũng khác hắn nhiều.
Chưa nói tới tiên nhân, cho dù là tu chân giả thì thời gian bế quan tu luyện cũng phải trăm năm với nghìn năm, đặc biệt là từng người đã đột phá tới Tiên Quân, nghìn năm chỉ như một cái búng tay.
Tiên nhân bế quan tu luyện, một lần nghìn năm vạn năm cũng là chuyện thường.
Với họ mà nói, nghìn năm quả thật không dài.
Hắn cười khổ nói: "Xem ra, ta phải thay đổi quan niệm thời gian của mình rồi
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đã tới đây rồi thì cứ vậy đi.
Nếu gặp được cơ duyên, một lần tu luyện nghìn năm sẽ trôi qua rất nhanh.
Nhiếp Hồn lão tổ nói đung, sau khi tu luyện tới Tiên Quân, một lần cảm ngộ có lẽ cũng sẽ qua mấy trăm năm, nghĩ như vậy ngàn năm cũng không phải rất lâu.
Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Bách Xuyên liền trở nên tà ác, nhìn chằm chằm Nhiếp Hồn lão tổ.
Nhiếp Hồn lão tổ vừa nhìn thấy ánh mắt này của Dương Bách Xuyên thì vội vàng giải thích: "Nơi này quá lớn, vạn năm trước lão nô từng tới đây, nhưng thời gian trôi qua đã lâu như vậy, quên đi rất nhiều chuyện, chủ nhân chớ trách, ta thật sự không cố ý giấu diếm, bởi vì mọi người đều biết tới đạo bia Thủy Tinh nhưng lão nô chưa từng nghĩ tới ... "
“Được rồi, nói ý chính, Đạo bia Thủy Tinh là gì? Vì sao nơi này lại được gọi là động phủ của sư tử Thủy Tinh nhưng lại không thấy bất cứ sự vật nào liên quan?" Dương Bách Xuyên nhìn Nhiếp Hồn lão tổ không giống như đang nói dối, có lẽ lão thật sự không nghĩ tới chuyện này, vậy nên hắn cũng không có ý định truy cứu, hơn nữa trong cơ thể lão già này còn có Sinh Tử Phù của hắn, lão cũng không dám đùa giỡn, có lẽ do bản thân hắn suy nghĩ nhiều.
Nhiếp Hồn lão tổ thấy Dương Bách Xuyên không có ý định truy vấn thì thở phào một hơi, lão vội vàng nói: "Bẩm chủ nhân, Đạo bia Thủy Tinh ở dưới núi Thủy Tinh, cụ thể như thế nào thì lão nô không rõ, có lẽ là được dựng lên khi đại yêu xây dựng động phủ, phía trên có chữ khắc minh văn đại đạo của thời đại hồng hoang, giúp nhập đạo tu luyện, bất cứ sinh linh nào tiến vào đều sẽ nhìn thấy Đạo bia Thủy Tinh, nhưng người lĩnh hội được thì lại rất ít, cái này phải dựa vào cơ duyên."