Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4656: Nhớ đến hạ giới



Ngoài hơi thở tang thương ra thì vùng đất Nguyền Rủa không khác gì những nơi khác, nhìn từ trên cao xuống thì có núi có nước có rừng cây.

Nhưng hơi thở của vùng đất Nguyền Rủa thì hoàn toàn khác với bên ngoài.

Năm người Duong Bach Xuyen cuoi chim rang cua nen đi nhanh hơn, biển mây vô tận rất giống với hạ giới.

Nhớ đến hạ giới, Dương Bách Xuyên lại nhớ đến đệ tử Vân Môn. Hắn hỏi Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương: "Các ngươi nói muốn phi thăng từ Tu Chân giới lên đây cần bao lâu?”

Hắn đã phi thăng lên đây gần 3000 năm, lẽ ra đệ tử Vân Môn cũng phi thăng rồi mới đúng.

Đông Phương Thiết Nhân: “Này thì khó nói, không có thời gian cố định, phải dựa vào ngộ tính của cá nhân, cần phải hiểu được Ánh Quang Tiếp Dẫn. Ta nghe gia gia nói có người có khi cả đời cũng bị kẹt ở cảnh giới Phi Thăng."

Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên phi thăng từ hạ giới nên biết hắn lo lắng cho đệ tử người thân ở hạ giới.

"Xuyên Tử, thuận theo tự nhiên thôi. Đây là quy tắc của Thiên Đạo, không có cách nào khác, đến lúc sẽ tự phi thăng thôi, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau. Bây giờ vẫn còn sớm, huynh mới đến Tiên giới được bao năm? Đối với tiên nhân thì vung tay một cái là qua." Đông Phương Thiết Nhân nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu, thật ra hắn cũng hy vọng người thân bạn bè ở Vân Môn phi thăng muộn tí thì càng tốt.

Mỗi người đều có cơ duyên riêng của mình, hắn không can thiệp được vào chuyện này.

Còn hắn, hắn sẽ cố gắng củng cố tăng lên tu vi, đến lúc đó cho dù muốn đi tìm đe tử Van Mon thì cung co thực lực để đi tìm. Phi Thang Trì không cố định hơn nữa thời gian phi thăng của mỗi người đều khác nhau, nên chắc chắn lúc phi thăng, đệ tử Vân Môn sẽ không ở cạnh nhau.

Đây cũng là con đường riêng của mỗi người bọn họ sau khi phi thăng, là phúc là họa chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tuy hắn rất lo nhưng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể khiến tu vi thực lực của bản thân không ngừng mạnh lên.

Hiện tại thì hắn biết mình đang nghĩ nhiều.

Quan trọng nhất vẫn là vượt qua được con đường rèn luyện ở vùng đất Nguyen Rủa lần này.

Không nói đến người thân bạn bè ở Vân Môn, chỉ nói đến chính hắn ở Tiên giới cũng đang gặp nguy hiểm.

Hắn chọc phải thế lực Vu Tôn, kẻ địch tương lai là người đứng đầu Tiên giới. Với tu vi hiện tại của hắn, nếu thế lực Vu Tôn thật sự phái người ra tay thì kiếp nạn của hắn chính thức bắt đầu.

Cho nên Dương Bách Xuyên biết bây giờ mình phải làm gì.

Vùng đất Nguyền Rủa có sát thủ của Độc Cô gia, có tiên quân phong hào, có manh mối của bảo tàng Hắc Hà, vừa là phúc vừa là họa của hắn, đồng thời cũng là cơ hội tăng lên tu vi thực lực của hắn.

Bảo tàng Hắc Hà trong truyền thuyết sẽ không giống bình thường, nếu không tại sao Cửu Kiếm Tiên Quân lại dẫn theo toàn bộ sát thủ bạch ngân của Độc Cô gia xuất quân?

Hiển nhiên nơi này có thứ gì đó thu hút bọn họ.

Với tình hình hiện tại, chắc chắn hắn sẽ đụng độ với Độc Cô gia. Thực sự hắn cũng không quan tâm chuyện này lắm, bọn họ cũng muốn đến bảo tàng Hắc Hà để thử vận, nhỡ có cơ duyên thì sao?

Tu vi Tiên Quân sơ kỳ vẫn còn kém xa lắm, hắn cần hiểu được cảnh giới, tu luyện các mặt khác nhau.

Cũng không biết vùng đất Nguyền Rủa rộng đến mức nào, dù sao từ phù truyền tin, bọn họ còn cách Cửu Kiếm Tiên Quân rất xa. Nhưng cũng không nóng nảy, chỉ cần có phù truyền tin trong tay, sớm hay muộn cũng sẽ tùm được.

Phi hành nên tốc độ rất nhanh, cưỡi chim răng cưa xuyên qua chân trời rất oai phong, nhưng cảm giác oai phong này cũng không duy trì được lâu.

Rắc ~

Dương Bách Xuyên gầm lên, chim răng cưa vương cũng phát ra tiếng kêu lo

sợ.

Đông Phương Thiết Nhân lên tiếng: "Không xong, là cơn lốc lôi vân, chúng ta nhanh xuống ... "

“Âm ầm ầm!"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.