Điều này khiến hắn nhớ đến một bộ phim mà mình đã từng xem hồi còn nhỏ ở quê nhà.
Những ký ức thời thơ ấu lập tức tràn về trong tâm trí hắn, lúc nhỏ hắn đã trốn học chỉ để xem bộ phim đó, còn bị bà nội đánh đòn một trận.
Nhưng những ký ức đó vẫn còn rất rõ ràng.
Độc môn tuyệt kỹ của Thiên Sơn Đồng Lão, Sinh Tử phù!
Sinh Tử phù là tuyệt học vô thượng có thể khống chế sinh tử của 72 Lộ Động Chủ, nhưng đó chỉ là một môn công pháp.
Nhưng chỗ này hình như là một ký hiệu kinh pháp, chứ không phải là công pháp.
Dương Bách Xuyên nhìn kỹ lại, đầu tiên hắn nhìn phần văn tự.
Lúc nhìn kỹ lại, đầu tiên hắn xác nhận đó không phải là phương pháp phù chú mà là lời tự thuật của một người, giống như di ngôn lúc lâm chung.
Hơn nữ, khi nhìn đến hàng chữ thứ nhất, trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động.
Dòng chữ đó viết: "Ta là phong hào Phù Kinh Tiên Đế thượng cổ, Trác Bất Phàm."
Chỉ một câu đó đã khiến toàn thân Dương Bách Xuyên sững sờ.
Không ngờ lại là ký hiệu ghi ghép của một phong hào Tiên Đế thượng cổ để
lại.
Đó là phong hào, còn là Tiên Đế, lại là phong hào Tiên Đế thượng cổ, được xưng là Phù Kinh.
Rõ ràng đây là một vị cường giả tuyệt đối, nhưng Dương Bách Xuyên không hiểu tại sao lại có ghi chép lại ở chỗ này, Phù Kinh Tiên Đế xuất hiện ở đây rốt cuộc để làm gì?
Tại sao lại xuất hiện thiên trảm trong vực sâu ở vùng đất Nguyền Rủa, mà tại sao lại xuất hiện chim răng cưa ở trong này?
Đối với Dương Bách Xuyên, tất cả đều là một bí ẩn, hắn tiếp tục nhìn xuống, nếu đã có ghi chép thì chắc chắn có nguyên do, không biết Phù Kinh Tiên Đế này còn ở đây không?
Mấy phút sau, Dương Bách Xuyên đã xem xong phần ghi chép tự thuật.
Dương Bách Xuyên hơi cảm thán, bây giờ có thể xác nhận Phù Kinh Tiên Đế đã không còn nữa, nơi đây chắc chắn là một ngôi mộ lớn mà Phù Kinh Tiên Đế đã tự xây cho mình. Còn chim răng cưa thuộc loài sinh vật hồng hoang là những mãnh thu ma Phu Kinh Tien De đa mang từ chỗ sau trong Tieu Hồng Hoang ở bờ bên kia ra ngoài, chúng là mãnh thú chuyên dùng để canh giữ mộ cho lão.
Trong phần tự thuật có ghi rõ, phong hào Phù Kinh Tiên Đế đã vào sâu trong Tiểu Hồng Hoang để tìm kiếm một phương pháp đột phá Tiên Tôn, nhưng lại bị một sinh vật mạnh mẽ ở sâu thẩm trong Tiểu Hồng Hoang làm bị thương nặng.
Sau một trận đại chiến, Phù Kinh Tiên Đế bị trọng thương, cuối cùng ra khỏi chỗ sâu thẳm trong Tiểu Hồng Hoang kia và đến vực sâu Thiên Trảm, lúc đó lão biết mình sắp xong đời nên đã mang theo hai con chim răng cưa ra ngoài để bảo vệ mình.
Tại đây, lão đã xây dựng một nơi để mình tịch diệt cuối cùng, đồng thời để lại Phù Kinh Sinh Tử tâm đắc cả đời của mình trên giường đá, chờ đợi hậu bối có duyên.
Một thời đại ròng rã trôi qua.
Có lẽ ngay cả Phù Kinh Tiên Đế cũng không biết rằng hai con chim răng cưa mà lão tiện tay bắt lấy rồi mang ra từ chỗ sâu trong hồng hoang trước đây lại có sức sinh sản mạnh mẽ. Qua một thời đại, chim răng cưa đã sinh sôi nảy nở thành vô số con chim răng cưa, cuối cùng trở thành một trong những bình chướng của vực sâu Thiên Trảm.
Hơn nữa, phần lớn việc truyền thừa tuyệt học suốt đời của mình không phải như những gì hắn nghe thấy là tay nghề cổ truyền lâu năm, chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, truyền bên trong không truyền bên ngoài gì đó, nếu như không hợp điều kiện còn sẵn lòng mang vào trong mộ.
Trong tu luyện, mỗi món đại pháp, đại thần thông đều hy vọng được phát huy mạnh mẽ và truyền thừa tiếp đến cuối cùng, chứ không phải mang vào mộ.
Đây là tấm lòng rộng lớn, Dương Bách Xuyên biết cần phải tôn kính.
Trên đường đi, những truyền thừa sở học mà hắn gặp đều như vậy.