Không biết vách núi Thiên Trảm làm bằng chất liệu gì, cảm giác như đá thạch cứng rắn, cho dù là Tiên Vương hay Tiên Đế đánh lên thì cũng chỉ xuất hiện một vết nứt mà thôi.
Con đường gian khổ.
Nhưng may ma co Đông Phương Thiet Nhan nhac nho, dựa theo cach của ông cụ, đi xuống một nghìn mét thì sẽ xuất hiện một con đường lớn, vách đá phía dưới cũng không thẳng đứng.
Nhưng khi đó chim răng cưa sẽ xuất hiện, tóm lại cũng không dễ đi.
Mới bắt đầu tuy khó đi nhưng dù sao bọn họ đều là tiên nhân, chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh tự thân, không dùng pháp lực cũng có thể leo xuống vách đá thẳng đứng, chuyện này cũng không khó.
Vẫn là Đông Phương Thiết Nhân đi đầu, sau đó tới Lạc Dương, Tuyết Hương, Cảnh Xán, cuối cùng là Dương Bách Xuyên áp trận.
Khoảng chừng một giờ sau, cuối cùng năm người cũng leo hết một nghìn mét.
Lúc này bọn họ đứng trên một tảng đá bằng phẳng, đường kính hơn ba mươi mét, giống như hình cái muỗng.
Một đầu treo lơ lửng trên bầu trời, đầu kia kéo dài vào trong núi.
Dương Bách Xuyên nhìn một đầu lơ lửng, hơn nữa còn có hang động, rộng khoảng chừng ba met, có lẽ là đoạn đường mà Đông Phương Thiết Nhân nói là dễ đi.
Mặc dù lờ mờ tối nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, Dương Bách Xuyên thấy đây là một con đường xoắn ốc, xuyên qua ngọn núi, vài nơi còn kéo dài bên ngoài vách núi.
Lúc này, hai âm thanh khác nhau vang lên.
Vù vù
Gio lon noi len tu phia duoi, đinh tai nhuc oc giong như tieng sam.
Quác!
Tiếng gào thét của chim muông vô cùng sắc nhọn, tiếng kêu như xuyên thủng màng nhĩ.
Có lẽ là chim răng cưa.
Dương Bách Xuyên nhìn quanh, ở vách đá nơi vực sâu có những con chim khổng lồ, vừa bay vừa kêu, nhìn xuống phía dưới, từng tổ chim to như những ngôi nhà trên núi, rậm rạp chi chít đếm không xuể.
Khi những con chim răng cưa này há miệng kêu lên, có thể nhìn thấy hàng răng trên và dưới sắc nhọn và cái miệng nhọn như mũi tên vô cùng sắc bén.
Vừa nhìn đã thấy tê dại, quả thật nếu trêu chọc vào những con chim này sẽ rất phiền toái.
Vân Tử đi mau, bị đám chim răng cưa này nhìn thấy đuổi theo sẽ rất phiền phức ~
Vừa đi Đông Phương Thiết Nhân vừa gọi.
Dương Bách Xuyên rời khỏi vách núi, chạy về phía Đông Phương Thiết Nhân.
Năm người lần lượt tiến vào trong hang núi, cuối cùng cũng có chút ít cảm giác an toàn.
Đột nhiên, phía trước có tiếng nổ.
Ầm ầm ~
Ngay sau đó, Đông Phương Thiết Nhân tức giận gầm lên: "Kẻ nào dám làm càn?"
Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, trên con đường nhỏ chưa đầy ba mét này, bọn họ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trước mặt, nhưng biết chắc chắn mình đã bị ai đó tấn công.