Dương Bách Xuyên nhìn vết vứt to lớn không có điểm cuối, nghe Đông Phương Thiết Nhân nói xong, hắn biết nơi này không đơn giản như vậy.
Tiến vào trong sợ là cũng không dễ!
Đông Phương Thiết Nhân nói: "Chắc chắn không đơn giản, vết nứt này đã trở thành Thiên Trảm của tiểu Hồng Hoang, độ sâu tới vạn mét, chiều rộng cũng phải cả nghìn mét, nhưng đừng nghĩ tới việc bay thẳng qua, khi tới Thiên Trảm thì phía dưới sẽ có một cỗ lực lượng truyền tới, bất cứ sinh linh nào bay qua thì sẽ bị lôi xuống vực thẳm.
Đối diện với Thiên Trảm sẽ là sâu bên trong Hồng Hoang, muốn vào được đó thì phải đi từ một hướng khác, Thiên Trảm cắt đôi Đông và Tây, tận cùng của phía Tây là vùng đất bị nguyền rủa, phía Đông chính là nơi sâu nhất của tiểu Hồng Hoang.
Toàn bộ Tiên Vực Hỗn Loạn, thậm chí bao gồm cả sinh linh, tu sĩ của Tiên Giới, đa số đều sẽ đi vùng đất bị nguyền rủa mà không vào sâu trong tiểu Hồng Hoang.
Truyền thuyết kể lại, sâu trong tiểu Hồng Hoang còn sót lại di tích của một chủng tộc cường đại từ thời đại hồng hoang, bọn họ mới chính là chúa tể chân chính của Tiên Vực Hỗn Loạn, rất nhiều người từng đi tới đó nhưng không một ai trở ra, dần dà không ai tới đầu bên kia phía Đông nữa, những người có năng lực cũng chỉ đi vùng đất bị nguyền rủa ở phía Tây.
Bởi vì vùng đất bị nguyền rủa tương đối an toàn, tồn tại văn minh của Hồng Hoang, thiên tài địa bảo đương nhiên cũng nhiều không đếm xuể, tìm được một phần cơ duyên ở đó thì chắc chắn có thu hoạch lớn, pháp khí cường đại, tiên dược vạn năm ... đều có ở vùng đất này.
Thật ra, gia gia đã nói với ta, vùng đất cổ xưa là một nơi ngăn cách trong tiểu Hồng Hoang, nghe đồn có người tìm được đường tiến vào, sâu bên trong chính là tiểu Hồng Hoang, ở đó họ gặp được tộc cường đại từ thời kỳ cổ xưa, có sức mạnh siêu nhiên tối cao, sở hữu lực hồng hoang, từ đó trở thành bá chủ Tiên Giới."
Đợi Đông Phương Thiết Nhân nói xong, cả năm người đã đi tới sát biên giới Thiên Trảm.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn xuống phía dưới, quả thật là vực sâu, dưới kia là một mảng đen kịt không thấy đáy.
Hơn nữa còn nghe thấy tiếng sấm âm ỷ.
Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Dưới này có sấm sét sao?"
"Không phải sấm mà là gió lốc, ta nghe ông nói, đây là đại trận gió lốc tự nhiên được hình thành dưới lòng đất, nghe giống như sấm sét, chúng ta xuống dưới, điều đầu tiên phải cẩn thận chính là gió lốc, một khi cuốn vào trong, cho dù là Tiên Vương, Tiên Đế cũng sẽ bị cơn lốc nghiền thành bột mịt.
Ngoại trừ cơn lốc, phía dưới còn có một loại mãnh thú Hồng Hoang, chúng là loài chim răng cưa, hang ổ nằm ở hai bên vách núi dưới vực sâu, lũ chim này có thân hình to như con nghé, vô cùng hung dữ, dây dưa với bọn chúng chính là con đường chết, kinh động tới một-hai con thì sẽ kéo tới cả đàn, rất đáng sợ.
Ngoài ra còn có lực hut mạnh, đó cũng chính là lý do vì sao hình thành cơn lốc, chúng ta không thể phi hành được, phải nương theo vách núi đi xuống, leo một vạn mét mới tới đáy thung lũng, sau đó sẽ nghĩ cách đi về đầu bên kia phía Đông, nơi có vùng đất bị nguyền rủa."
Những gì Đông Phương Thiết Nhân nói đều được nghe từ ông cụ Đông Phương Hạo Thiên, bây giờ hắn kể lại cho mấy người Dương Bách Xuyên, để mọi người nhớ kỹ.
Đám người Dương Bách Xuyên cũng là lần đầu tiên nghe được những chuyện này, ai nấy đều gật đầu tỏ ý đã rõ.
Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn còn một vấn đề muốn hỏi.
Hắn nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Sau khi leo xuống mười nghìn mét, phải đi bao lâu nữa mới tới được vùng đất bị nguyền rủa?"
“Nghe ông cụ nói, đi khoảng ba tháng, cụ thể thì không ai tính được, chỉ biết được thời gian." Đông Phương Thiết Nhân cũng không rõ.
Bọn họ xuất hiện ở lối vào vùng đất bị nguyền rủa, nơi mà bất cứ tu sĩ nào cũng sẽ đặt chân tới, thật ra đây là trung tâm của Thiên Trảm, nhưng sau khi xuống dưới thì sẽ đi về đầu bên kia phía Tây.
Nói không có đường, nhưng thật ra vẫn có một.
Đây là con đường do những tiền bối đoi trước đa mở ra.
Có một con đường rộng nửa mét trên vách đá gần như thẳng đứng. Chỉ cần dựa vào con đường này rồi bước xuống.