Anh dựa sát vào, cằm để trên vai cô, giọng nói chậm rãi dịu dàng giống như cố ý giống như vô tình mà thổi thổi sợi tóc bên tai cô, mập mờ nói: “Anh không ngủ với người phụ nữ khác ngoài em đâu, chỉ có em mới có thể làm anh cứng nổi.”
Dục vọng quá mạnh.
Anh dựa vào quá gần, lúc nói chuyện hơi thở của anh phun lên tai của cô ngứa ngứa, Lâm Tân Ngôn nhích người ra một chút, liếc mắt nhìn anh: “Anh có thể đứng đắn một chút hay không?”
Anh có chỗ nào không đứng đắn chứ?
Anh rất đứng đắn giải thích với cô anh thật sự không muốn ngủ với người phụ nữ khác, trong điện thoại di động cũng không có số của phụ nữ, cho dù có thì cũng chỉ vì công việc thôi, tuyệt đối không có quá trớn với phụ nữ khác.
Anh sợ ngay cả chuyện đó Lâm Tân Ngôn cũng tin tưởng anh.
Bỗng nhiên Lâm Tân Ngôn biết anh đang giải thích cái gì, quay đầu nhìn anh, cười cười: “Em nói với anh chưa nhỉ? Nếu anh dám cắm sừng em, em sẽ cắm cho anh một cái sừng to hơn.”
Tông Cảnh Hạo: “...”
Người phụ nữ này…
Lâm Tân Ngôn không nói nhảm với anh nữa, híp mắt: “Em biết anh không muốn cho em nhúng tay vào việc này, em cũng không có năng lực để giúp anh được cái gì. Chuyện em có thể làm bây giờ chính là chăm sóc tốt cho bản thân và hai đứa trẻ để cho anh không cần phải lo lắng chuyện ở nhà, tất cả mọi chuyện còn lại sẽ giao cho anh xử lý.
Em thấy Cố Bắc cũng không phải là người dễ đối phó, em đã lưu số chú Hai vào điện thoại của anh rồi, những chuyện anh không tiện làm thì có thể nhờ chú ấy giúp anh.”
Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em không quan tâm anh dùng cách gì anh phải trừng trị người đã ức hiếp Tần Nhã, đây là yêu cầu của em, anh có thể làm được không?”
Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, anh cũng không buông cô ra mà tựa trán mình vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Anh đồng ý với em.”
Nhận được đáp án mình muốn, Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra, đứng thẳng dậy: “Anh làm việc tiếp đi, em đi trước.”
“Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cùng nhau ăn đi.” Tông Cảnh Hạo kéo tay cô lại, nắm chặt không buông.
Lâm Tân Ngôn rút tay ra không được, nghiêm túc nói: “Em muốn đến bệnh viện thăm Tần Nhã.”
Mặc dù Tông Cảnh Hạo không muốn buông tay cô, nhưng nghe cô nói vậy đành phải thả lỏng tay.
“Thăm Tần Nhã xong em sẽ đi thẳng về nhà.” Lâm Tân Ngôn nói trước khi đi.
Tông Cảnh Hạo ‘ừ’ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đi ra khỏi công ty, sau đó xuống tầng hầm lên xe đi đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện cô điện thoại cho Thẩm Bồi Xuyên, hỏi bọn họ đang ở đâu.
Thẩm Bồi Xuyên nói Tần Nhã đã bị đưa vào phòng quan sát ở tầng 3.
Lâm Tân Ngôn đi đến phòng quan sát ở lầu 3 đã nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, có vẻ như là đang nói chuyện công việc, anh ta thấy cô đã đến thì nói thêm mấy câu với người bên kia rồi cúp máy.
“Tần Nhã đang ở trong phòng, bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi, Tô Trạm đang ở trong đó với cô ấy.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lâm Tân Ngôn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nói: “Nếu anh có chuyện gấp thì cứ đi đi, ở đây cứ giao cho tôi là được rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên thật sự có việc gấp, nhưng cũng hơi lo lắng: “Cô được không?”
Dù sao cô ấy cũng đang mang thai.
“Tôi chỉ mang thai thôi, cũng không phải bị bệnh gì, yên tâm đi làm chuyện của anh đi, chỗ này cứ để tôi lo, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Lâm Tân Ngôn lại nói, hơn nữa giọng điệu chắc chắn làm Thẩm Bồi Xuyên cũng không tiện nói cái gì nữa, vội vàng rời đi.
Sau khi thấy Thẩm Bồi Xuyên đã đi khỏi, cô mới đi đến trước cửa phòng quan sát, nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh thấy Tô Trạm đang mặc một bộ đồ bệnh nhân màu xanh ngồi bên cạnh giường bệnh, Lâm Tân Ngôn đứng trước cửa trong chốc lát rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Nghe thấy tiếng động, Tô Trạm cứ nghĩ người đến là Thẩm Bồi Xuyên nên cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ yên lặng ngồi bên giường nhìn Tần Nhã.
Lâm Tân Ngôn nhìn thoáng qua Tần Nhã đang nằm hôn mê, nhẹ giọng nói: “Tô Trạm, chúng ta ra ngoài nói mấy câu đi.”
Nghe giọng nói không phải của Thẩm Bồi Xuyên, Tô Trạm quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, anh trầm mặc hai giây sau đó gật đầu một cái.
Anh ấy đứng lên giúp Tần Nhã dém chăn lại rồi xoay người nói: “Đi thôi.”
Lâm Tân Ngôn đi ra trước sau đó quay đầu nhìn Tô Trạm đóng cửa phòng, bọn họ không đi đâu xa, chỉ đứng ngay tại hành lang nói chuyện thôi.
“Anh bị thương hả?” Lâm Tân Ngôn nhìn đồ bệnh nhân trên người anh ấy, quan tâm hỏi.
“Vết thương nhỏ thôi.” Tô Trạm cúi đầu, bị thương sau lưng, quần áo của anh ấy đã không không thể mặc nữa, cho nên lúc ở bệnh viện xử lý vết thương, bác sĩ đã đưa cho anh một bộ quần áo rộng rãi để mặc.
“Không có gì là tốt rồi.” Lâm Tân Ngôn đứng cạnh cửa sổ, nhìn anh: “Chuyện của Tần Nhã anh có biết không?”
Tô Trạm dựa vào tường, đụng phải vết thương trên lưng, hơi nhăn mày lại, cúi đầu: “Cho dù cô ấy như thế nào, tôi cũng không để ý.”
Không phải không để ý mà là đau lòng cho cơ thể cô ấy hơn sự trong trắng đó.
Lần đầu tiên của Tần Nhã đã cho anh rồi, sau khi đi theo anh cô ấy đều chịu tổn thương, lần này cô ấy cũng vì anh mà bị người khác hãm hại.
Anh làm gì có mặt mũi mà đi để ý những chuyện nhỏ bé đó?
“Cho dù tôi không để ý, cô ấy cũng không thể chấp nhận tôi nữa.” Tô Trạm suy sụp tinh thần nói, anh cảm thấy thật mệt mỏi, không thể làm gì cũng không thể nói ra.
Lâm Tân Ngôn biết lần trước cô ấy bị tổn thương quá nghiêm trọng rồi, có thể thoát ra và đi đến ngày hôm nay là do cô ấy có ý chí mạnh mẽ.
“Cô ấy cần thời gian.” Lâm Tân Ngôn nói.
Chuyện tình cảm cô sẽ không can thiệp, dù sao mọi người đều là người trưởng thành rồi, đều biết bản thân muốn gì. Cô hỏi Tô Trạm cũng chỉ muốn biết tấm lòng của anh ấy như thế nào thôi, nếu anh ấy còn yêu Tần Nhã thì anh ấy phải dùng tình cảm ấm áp của mình để sưởi ấm con tim giá lạnh của cô ấy thì cô ấy mới có thể tha thứ cho anh.
Nếu không yêu thì đừng làm phiền cô ấy.
Nhưng mà nhìn theo tình hình này có lẽ Tô Trạm vẫn còn tình cảm sâu đậm với Tần Nhã.
Cô thở dài một hơi, hỏi: “Tình hình của cô ấy thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
“Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy, trên đùi có vết thương tạm thời không thể xuống giường được, phải dưỡng thương một thời gian.” Tô Trạm trả lời.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Có cần nằm viện không?”
“Bác sĩ nói không cần nằm viện, về nhà sẽ tốt hơn một chút.” Tô Trạm mím môi, nói cho Lâm Tân Ngôn suy nghĩ của mình: “Tôi muốn đưa cô ấy về nhà mình dưỡng thương nhưng mà cô ấy chắc chắn không đồng ý, cô giúp tôi khuyên cô ấy có được không?”
Không có người thân chăm sóc cô ấy, mà bây giờ cô ấy lại cần người luôn ở bên, anh muốn tự mình chăm sóc cô ấy.
“Vậy ai chăm sóc cô ấy?” Tô Trạm đau khổ dựa vào tường, sau đó trượt xuống ngồi trên mặt đất.
Trong lòng anh ấy rất áp lực, rất đau khổ.
“Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, chờ cô ấy tỉnh lại tôi sẽ dẫn cô ấy về biệt thự của mình, anh yên tâm đi, biệt thự phòng rất nhiều, để cô ấy chọn một cái. Tôi sẽ thuê một người làm để giúp đỡ cô ấy, nếu anh muốn gặp cô ấy thì đến biệt thự.”
Lâm Tân Ngôn cũng có cùng suy nghĩ với Tô Trạm, để người khác chăm sóc thì cô không an tâm, cứ để bên cạnh bản thân mình là tốt nhất.
Tô Trạm thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, tôi chăm sóc cô ấy không liên quan gì đến anh.” Ở nước A quan hệ của các cô đã rất tốt rồi, sau này lại về nước với cô, cùng cô thành lập tiệm vải Vân Chi, tình cảm của bọn cô đã vượt qua tình cảm bạn bè thông thường rồi.
Bọn cô tán thưởng lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, là người thân của nhau.
Nhìn thấy Tô Trạm suy sụp như vậy, cô cũng không đành lòng lắm: “Phải phấn chấn lên, anh làm vậy cũng không thể khiến Tần Nhã tha thứ cho anh đâu.”
Tô Trạm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Chị dâu, chị nói em nên làm cái gì bây giờ?”