Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài (Công Lược Trái Tim)

Chương 563: Cô có ý gì? .



Cố Bắc dịu lại: “Đừng quên, cậu của anh đã không thể giúp anh rồi, bây giờ ông ta đã bị té ngựa rồi, không! Nói chính xác hơn thì hai người bây giờ đã là đối thủ của nhau. Cho dù Thẩm Bồi Xuyên đã lên chức phó cục thì như thế nào? Không cần tôi động tay, chỉ cần nói với ông già một tiếng, một ngón tay cũng có thể làm anh ta rớt đài ngay lập tức, anh lấy gì để đấu với tôi?

Chuyện của anh Tư, anh có thể trở mặt với tôi không? Lần trước tôi có thể lành lặn trở ra thì lần này cũng vậy, tôi vừa nói, chỉ cần anh xin lỗi tôi vì lần trước làm tôi bị thương thì tôi sẽ không tính toán với anh nữa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Đương nhiên, nếu chủ tịch Tông muốn kết bạn với tôi, tôi cũng sẽ bằng lòng bắt tay làm quen.”

Xin lỗi gã ta?

Lâm Tân Ngôn vừa định mở miệng đã bị Tông Cảnh Hạo kéo tay lại, lắc đầu với câu, ý bảo cô không nên kích động.

Tông Cảnh Hạo ngước mắt lên, khóe môi nâng lên tạo thành một đường cong sắc bén, vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Chỉ cần là người nhà họ Tông thì không ai được động vào hết, cho dù chỗ dựa sau lưng của chủ tịch Cố có mạnh như thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng có điểm yếu nhỉ?”

Anh hơi ngả người về phía, lười biếng dựa vào ghế sô pha phía sau, cười nhạo một tiếng: “Anh đụng vào tôi ba lần, dùng mấy thứ bẩn thỉu để làm bẩn mắt vợ tôi, bắt người của vợ tôi, thù cũ nợ mới chúng ta cùng nhau tính. Mong chủ tịch Cố cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Cố Bắc cắn răng: “Anh quá đáng.”

Rõ ràng là anh ta nên xin lỗi anh mới đúng.

“Quá đáng? Ở trong chùa phát hiện người đàn ông kia, chắc hẳn là người của chủ tịch Cố nhỉ? Anh đã làm gì bạn tôi chẳng lẽ anh không biết hả?” Lâm Tân Ngôn tiếp lời, cô siết chặt tay hết lần này đến lần khác mới có thể bình tĩnh lại được.

“Nếu chủ tịch Cố muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết chuyện lần này thì anh hãy đứng ra xin lỗi vụ tai nạn xe xảy ra do việc bắt cóc, đồng thời chịu trách nhiệm về việc này. Giao người đã làm tổn thương bạn tôi ra đây, còn chuyện ảnh chụp, tôi có thể khoan hồng độ lượng không truy cứu việc anh và cấp dưới của anh diễn trò ở thành phố C.”

“Các người nói giỡn với tôi à?” Cố Bắc cũng tức giận chuyện anh Tư đi tìm Tần Nhã, chẳng những không nghe theo lệnh mà còn để Tần Nhã trốn thoát, gã cũng muốn giết chết cái tên không giúp được gì mà phá thì giỏi kia thôi, khi xảy ra chuyện gã tức muốn nổ phổi.

Nhưng mà gã cũng không thể giao người ra: “Tôi mà đem người ra cho các người xử lý thì sau này còn ai dám theo tôi, bán mạng cho tôi nữa? Chuyện tai nạn xe chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tôi không phải chủ mưu, kẻ chủ mưu không phải đã đã trả giá rồi hả? Tại sao cứ túm chặt tôi không buông vậy?”

Gã mà giao người ra thì sẽ làm cho những người đi theo gã lạnh lòng, sau này ai còn dám đi theo gã nữa?

Lòng người rất quan trọng.

Cho dù anh Tư có sai thì gã ta cũng phải bảo vệ, đây không phải là bảo vệ anh Tư mà là đang bảo vệ lòng trung thành của cấp bọn họ.

Người quản lý có thể đứng ra chịu tội thay thì có thể thấy được gã ta đối với người của mình rất tốt.

Lâm Tân Ngôn cười lạnh: “Chủ tịch Cố cũng hiểu được đạo lý này sao? Cũng giống như anh nói nếu tôi không quan tâm đến bạn bè của mình thì sau này làm sao họ có thể thật lòng thật dạ với tôi đây? Chúng tôi không phải nắm chặt không buông, chỉ nghĩ những người tham gia vào chuyện này nên chịu trách nhiệm về những việc mình làm, như vậy là quá đáng hả?”

Lâm Tân Ngôn nói thẳng vào vấn đề chính, Cố Bắc nghẹn họng nói không nên lời.

Cẩn thận suy ngẫm những đạo lý này.

Cố Bắc cũng không còn tươi cười như lúc đầu nữa, gã ta nhìn Tông Cảnh Hạo rồi lại nhìn sang người phụ nữ khéo ăn khéo nói này, dường như gã ta đã hiểu được tại sao Tông Cảnh Hạo lại thích người phụ nữ này.

Ở trong ấn tượng của gã, đa phần những phụ nữ mà gã ta tiếp xúc khi gặp chuyện đều trốn sau lưng người đàn ông của mình, chờ được bảo vệ, hoặc là khóc sướt mướt.

Mà cô thì lại không giống vậy, chẳng những không núp sau lưng Tông Cảnh Hạo mà còn ra mặt nói chuyện, cô ấy là người không biết sợ sao?

Gã nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cô có biết ba tôi là ai không? Đấu với tôi, các người sẽ không có kết cuộc tốt đâu?”

Lâm Tân Ngôn ngồi thẳng dậy đối mắt với gã ta, lạnh lùng nói: “Tôi không biết ba của anh là ai, chỉ biết tất cả mọi người đều bình đẳng với nhau, nếu đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Người xưa thường nói, cho dù là con vua đi chăng nữa, nếu đã phạm pháp thì cũng sẽ xử tội như người dân bình thường, chẳng lẽ ba của anh có thể một tay che trời à?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động mà giằng co không ai chịu nhường ai, một lúc lâu sau, Cố Bắc nói chuyện trước, gã ta cười lạnh: “Được, vậy chúng ta cứ đấu một trận đi, xem ai hơn ai!”

Nói xong thì gã đứng dậy ra ngoài.

Lâm Tân Ngôn không thèm quay đầu nhìn: “Chủ tịch Cố đi thong thả, không tiễn.”

Cố Bắc quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt gợn sóng, cuối cùng cười một cái nói: “Tôi rất mong chờ lần gặp tới của chúng ta.” Nói xong thì sải bước ra ngoài.

Lâm Tân Ngôn nghiêm mặt lạnh lùng, gã ta có thể ngông cuồng như vậy chủ yếu là do có chỗ dựa mạnh.

“Biết hết rồi à?” Tông Cảnh Hạo mở miệng nói chuyện.

Tông Cảnh Hạo: “...”

Cô ấy đang làm gì vậy?

Kiểm tra điện thoại của anh?

Cô làm như vậy làm anh có chút sợ hãi.

“Em có ý gì thế?” Tông Cảnh Thâm không chắc chắn hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.