Sói Săn Mồi

Chương 288: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (85)



Đoàn xe quân sự tiếp tục tiến gần đến trụ sở Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh, máy bay thám thính từng góc ngách nhỏ để tránh bị phục kích, Trần Bá Hải dù đang trong cơn điên loạn nhưng vẫn bảo trì một chút thanh tỉnh của một tướng quân.

“……..xuy……..xuy………..xuy………..” Đúng lúc đoàn xe đang đi qua một ngã rẽ, từ trên cao đột nhiên xuất hiện mười bóng đen, chính là Truy Mệnh…….. chúng quyết định động thủ…….. chín tên chia làm ba hướng vọt thẳng xuống đoàn xe hộ tống Trần Bá Hải.

“Có….. có phục kích….. Phốc……….. Phốc………” Tên sĩ quan trên xe bán tải quân sự là kẻ đầu tiên reo lên nhưng chỉ ngay sau đó một lưỡi kiếm lạnh lẽo đã cắt qua đầu hắn chẻ đôi nó ra thành hai mảnh bán cầu đẫm máu……… mười bóng đen tốc độ quá nhanh làm đám sĩ quan không kịp phản ứng, những lưỡi đao và lưỡi kiếm biến ảo trong không gian dày xé đoàn xe để rồi tạm thời tạo thành một con đường để bóng đen thứ mười vọt thẳng đến chiếc jeep của Trần Bá Hải.
“Xuy………… xuy……… xuy……….” Tiêu Nghệ chính là bóng đen thứ mười kia, lưỡi đao vẫn còn nhuộm đỏ máu của lão nhào tới chỗ chiếc jeep ở chính giữa mà bổ mạnh một nhát xuống, nhát đao xé gió ẩn chứa lực lượng kinh thiên.

“Keng……rắc…….rắc…….rắc…..” Âm thanh im loại va chạm khiến đám người xung quanh rùng mình, nhưng mà Tiêu Nghệ nhanh chóng biến sắc vì đao của lão vậy mà không thể chém đứt được khung xe jeep kia…….. chắc hẳn nó đã được gia cố cứng rắn hơn nhiều lần…….. làm sát thủ một kích không thành phải rút ngay….. Tiêu Nghệ huýt sáo một tiếng dài rồi phi thân đi trước.

“Vút………vút……….vút……..” Đám sát thủ cũng không chần chờ ham chiến mà đạp chân lấy đà lao vút vào màn đêm………

“Các ngươi còn làm gì? Tại sao không bắn?” Trần Bá Hải còn chưa hết hoàng hồn sau khi bị phục kích, ngồi trong xe……. cảm giác được lực lượng kinh thế hãi tục từ nhát đao kia mà vết kim loại oằn xuống ngay trước mặt mình là minh chứng mà hắn sợ đến teo chim…….. nhưng mà cái chết của con trai làm hắn mặc kệ tất cả rồi, hắn vẫn cố thủ trong xe nhưng thông qua bộ đàm gào lớn.
“Trung….. trung tướng……… đây là khu dân cư, nếu xả súng máy hạng nặng thì thương vong là rất lớn!” Tên sĩ quan cấp dưới cắn răng trả lời Trần Bá Hải, chúng là không dám nổ súng ở chỗ này.

“Chó má gì dân cư…… các ngươi để mặc đồng bạn mình bị chém gϊếŧ thế kia sao? Nổ súng……. ta chịu toàn bộ trách nhiệm……… gϊếŧ bọn chúng cho ta!” Trần Bá Hải hai mắt lòng sọc vì giận dữ, hắn gầm lên ra lệnh.

……bên ngoài……. đám lính ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết phản ứng thế nào cho phải, nhìn cảnh tượng đồng bạn chết thảm ở kia và mấy chiếc bán tải thế mà bị cắt đôi trước vũ khí đối phương mà chúng rùng mình……..

“Báo cáo! Máy quét tầm nhiệt đã xác định được tung tích đối phương!” Cũng vào lúc này, một tên sĩ quan báo cáo cho Trần Bá Hải, máy quét tầm nhiệt trên UAV đã phát hiện tung tích của Truy Mệnh đang rút lui cách đó mấy tòa nhà.
“Lệnh cho trực thăng truy đuổi! Nố súng tiêu diệt bất chấp hậu quả cho ta!” Trần Bá Hải gào vào bộ đàm.

“Tuân lệnh!” Bên kia tên sĩ quan đổ mồ hôi hột truyền lệnh cho đám trực thăng tiêm kích Kazan đuổi theo mục tiêu, ngay tức thì 20 trong số 30 chiếc tiêm kích tăng tốc độ về hướng phát hiện ra đối phương.

……….

“Tạch……Tạch ……Tạch……….Tạch ……Tạch ……Tạch……” Tiếng quạt trực thăng gào thét trên trời khiến đám sát thủ Truy Mệnh có chút bất ngờ…… dù sao chúng vẫn chưa là Cường Giả nên chỉ có thể dựa vào khinh công lẩn trốn nên còn chưa thể đi xa.

“Số 0! Chiến hay trốn?” Nghe tiếng trực thăng ngày một gần, một tên sát thủ hỏi ý kiến Tiêu Nghệ.

“Nghe tiếng thì chắc hẳn là máy bay tiêm kích hạng nhẹ! Kiếm một tòa nhà cao tầng, chúng ta dọn sạch đám ruồi nhặng này!” Tiêu Nghệ cười lạnh nói.
Đám sát thủ gật gù đồng tình, chúng hội ý và chọn được một tòa nhà khá cao gần đó rồi bắt đầu phi thân bám vào tường leo lên.

………………………………………..

………Trên trực thăng……..

“Báo cáo! Máy quét tầm nhiệt cho thấy chỉ còn cách mục tiêu 500 mét!” Gã sĩ quan phi công báo cáo.

“Tiêu diệt đối phương bằng bất cứ giá nào!” Tên sĩ quan chỉ huy ra lệnh.

“Thủ trưởng! Đây là khu dân cư a!” Tên phi công nhíu máy nói.

“Là lệnh! Anh muốn ra tòa án binh sao?” Tên sĩ quan chỉ huy cũng hết cách nên gằn giọng.

“Tuân lệnh!” Tên phi công cắn răng nhận lệnh.

…………………

Chỉ còn cách 200 mét, đám trực thăng đã có thể thấy rõ mồn một mười bóng đen trên tầng thượng tòa nhà cao tầng, chúng rất chuyên nghiệp chia đội hình hai mươi chiếc làm bốn hướng tiếp cận, một hướng năm chiếc chĩa thẳng nòng súng vào đám sát thủ.
“Sát!” Không biết ai là người bắt đầu, ngay tức thì 20 chiếc 40 nòng súng máy hạng nặng 12,7 mm bắt đầu nả đạn.

“Cạch cạch cạch cạch……..cạch cạch cạch……” 40 nòng súng cùng khai hỏa tạo thành âm thanh khủng bố xé toan màn đêm mang theo cơn mưa đạn đổ ập xuống chỗ Truy Mệnh.

“Tản ra……phốc………” 40 làn đạn trông nguy hiểm thật đấy nhưng võ giả không dễ bị bắn trúng như thế mà đặc biệt là với những khẩu súng cố định như thế này, Tiêu Nghệ hạ mệnh lệnh rồi bay vút qua một bên, chín tến sát thủ khác cũng không kém khi thân ảnh đến đi rất nhanh trong những làn đạn.

“Khốn kiếp! Bọn chúng nhanh quá!” Trên trực thăng, đám sĩ quan thốt lên……. điều khiển nòng súng trên trực thăng không phải điều đơn giản mà những tên kia lại có tốc độ quá nhanh khiến chúng không thể bắn trúng.
“Cạch cạch cạch cạch…….. rắc rắc rắc rắc………” Vỏ đạn càng rơi nhiều thì lớp bê tông trên sân thượng tòa nhà cũng bị đục thủng càng nhiều, chỉ sau chưa đầy một phút nó đã biến thành một cái tổ ong với đầy vết đạn loan lổ…….. ngay khi đám trực thăng khựng lại cũng là lúc Truy Mệnh hành động, vì muốn hạ gục đối phương nên đám phi công đã điều khiển trực thăng đến quá gần rồi.

“Phốc!” Tiêu Nghệ dẫn đầu đám sát thủ, lão hội tụ nội khí toàn thân dậm mạnh xuống nền nhà một cước lấy đà, cả người lão bay như tên bắn đến một chiếc trực thăng, lưỡi đao nhuốm máu bổ ngang một đường vào buồng lái.

“Roẹt!” Không như khung xe jeep kiên cố của Trần Bá Hải, khung của trực thăng lại như một cọng bún trước lưỡi đao của Tiêu Nghệ, nhát đao của gã cắt phăng của buồng lái quét qua hai tên sĩ quan một nhát rất ngọt………
“Vút…….phốc!…….” Chưa dừng lại, Tiêu Nghệ dựa theo đà tới xoay người đạp vào chiếc trực thăng trước mặt mình mà lao đến chiếc bên cạnh, tất cả diễn ra quá nhanh làm bọn chúng không thể nào phản ứng kịp.

“Roẹt…….roẹt………tít…..tít……tít……tít……” Theo cùng Tiêu Nghệ là Truy Mệnh chín tên sát thủ, chúng giải quyết đám trực thăng ở gần mình một cách nhẹ nhàng, hai mươi chiếc trực thăng cứ thế báo tín hiểu khẩn cấp rồi quay cuồng trong không trung khi rơi xuống.

“Ầm! Ầm! Ầm!” Những xác trực thăng vừa đổ ập xuống thì phát nổ thành những cây nấm lửa nho nhỏ sáng rực cả một khu vực…… hơn hai mươi vụ nổ làm cho toàn bộ vùng đất rung nhẹ, không biết thương vong là cỡ nào nhưng người dân đã không bình tĩnh nữa mà la hét cố gắng tháo chạy ra ngoài hết cả…… tận thế sao?
………….Đoàn xe quân sự…….

“Trung Tướng……. chúng ta không thể liên lạc với trực thăng tiêm kích được nữa!” Gã sĩ quan trầm giọng báo cáo với Trấn Bá Hải.

“Một lũ vô dụng! Cho bộ binh xuống xe sẵn sàng chiến đấu, sử dụng toàn bộ máy quét tầm nhiệt, ngay khi phát hiện mục tiêu khả nghi thì bằng mọi hỏa lực phải tiêu diệt bằng được! Tiếp tục di chuyển về phía trước!” Trần Bá Hải không coi thiệt hại từ hai mươi chiếc trực thăng vào đâu, hắn gầm gừ ra lệnh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.