Sói Săn Mồi

Chương 287: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (84)



“Uuuuuuuuu……………..uuuuuuuuuuuu………….” Như cảm nhận được ý nghĩ của Long, những quả ma hồn bắt đầu phản kháng, chúng không muốn suốt đời phải núp trong một kiện binh khí……. nhưng…… chủ nhân của chúng là ai cơ chứ? Long giận dữ chộp lấy quả ma hồn gần mình nhất mà thao túng ma khí bản thân bắt đầu cắn nuốt nó……… nếu ngươi không phục thì lão tử diệt ngươi luôn.

“Xì…….xì………..xì………” Cái âm vị bị nuốt thật không dễ chịu chút nào cho dù là bất cứ ai……. quả ma hồn run rẩy chứng tỏ đã sợ đến hồn phi phách tán……. nó truyền đến những ý nghĩ cầu xin và cam chịu phục tùng…… so với bị xóa khỏi thiên địa thì tồn tại bên trong một kiện vũ khí vẫn là tốt hơn.

“Hắc hắc……..sớm ngoan như thế thì đã không phải chịu đau khổ!” Long cười lạnh ép ma hồn trở lại Ma Đao, lần này quá trình dung nhập đã trở nên dễ dàng hơn nhiều……. lại mất thêm vài phút rốt cuộc Ma Đao của hắn đã có được ma hồn đầu tiên.
“Hahaha……. quả là đúng đắn, cảm giác thật sự khác biệt a…….” Long thích ý vung vẩy Ma Đao trong tay, quả nhiên có được ma hồn khiến Ma Đao của hắn mạnh hơn không ít…… mỗi lần vung lên nó hắn đều cảm thấy lực lượng tuôn trào mãnh liệt hơn trước vài phần, đây là do bên trong nó đã có một đám ma hồn giúp hắn điều động lực lượng.

“Đến……..đến……. các ngươi còn do dự điều gì………” Long hứng phấn không đợi được nữa hướng bốn quả ma hồn còn lại gầm gừ.

“Biết kẻ này cứng rắn không thể chống lại…… bốn quả ma hồn sau ít giây do dự cũng là thành thật dung nhập vào Ma Đao……. chống lại hắn còn không bằng sớm chiếm cứ chỗ tốt bên trong nó nha…..”

“Uuuuuuuuu…………..uuuuuuuuuuuuuuuu………..” Cảm giác được Ma Đao ngày một mạnh mẽ hơn, Long thỏa mãn cực kỳ……….. hắn bây giờ đã tự tin lôi kiện vũ khí này ra sử dụng thường xuyên hơn rồi.
………….Đợi Long xong quá trình dung nhập, Ga In tiến đến báo :

“Ma chủ! Bọn chúng đã vào thành phố!”

“Lệnh cho Truy Mệnh! Một kích một mạng, không được ham chiến!” Long cười lạnh ra lệnh, cả người tỏa ra sát khí tận cùng để rồi cùng Ga In phi thân vào màn đêm…….. ngay sau đó là hình bóng của Xuyên cũng biến mất……… tòa nhà Tổng Cục An Ninh giờ chả khác nào một tòa nhà ma.

……………………………………….

……………………………..

………Trần gia…………

“Rầm! Ngươi nói cái gì? Bá Hải tự động dẫn quân tiến vào Bắc Kinh?” Trần gia lão già Trần Bá Vũ đập tay trên bàn trừng mắt quát đám thuộc hạ.

“Thống Soái……. Trung Tướng là nói mệnh lệnh từ ngài nên chúng tôi không thể không làm theo…..” Một tên sĩ quan cúi đầu lắp bắp đáp, cách đây khoảng hai giờ đồng hồ….Trần Bá Hải hồng hộc xông vào quân khu đòi binh làm bọn họ bối rối, dù sao hắn cũng là con ruột của Thống Soái và mang cấp bậc Trung Tướng nên bọn chúng cũng không tiện ngăn lại mà thành thật giao ra một nhóm quân sĩ và tức tốc đến Trần gia hỏi Trần Bá Vũ……
“Con bà nó chứ mấy thằng ngu này……… sao các ngươi không gọi điện? Điện thoại các ngươi bị chó gặm hết rồi hay sao?” Trần Bá Vũ râu trắng dựng ngược quát.

“Cái này……. Thống Soái chẳng phải…… chẳng phải là phiền bọn thuộc hạ làm phiền ngài nên đã sớm cắt đứt liên lạc không để chúng ta có thể liên lạc trực tiêp với ngài sao?” Một tên đại tá cười khổ nói khiến Trần Bá Vũ ngẩn người.

“Tức chết lão phu rồi!!! Trần Bá Siêu đâu? Việc lớn thế này chẳng lẽ nó cũng không biết? Vậy còn làm gia chủ làm các cóc khô gì?” Trần Bá Vũ quay sang tên quản sự Trần gia quát.

“Lão gia tử……. Gia chủ đại nhân đã sớm cùng tiểu thư lên máy bay đến Tân Cương xử lí công chuyện lúc sáng nay chẳng lẽ lão nhân gia ngài đã quên hay sao…….” Tên quản sự cúi đầu lí nhí nói như sợ tai họa ập xuống đầu mình.
“Khốn kiếp! Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng lại đi một lần hết………. cái thân già này rốt cuộc phải lăn lộn đến khi nào mới được nghỉ ngơi đây……..” Trần Bá Vũ tức giận đến mặt mày đỏ bừng gầm rú.

“Thống Soái……… chuyện quan trọng bây giờ là làm sao ngăn chặn Trung Tướng lại, điều động quân đội vào Bắc Kinh đã phạm vào cấm kỵ nhà binh rồi……. nếu xử lí không tốt thì chúng ta thật sẽ vướng vào rắc rối lớn!” Một tên sĩ quan cao cấp đánh bạo tiến lên nói khiến Trấn Bá Vũ bừng tỉnh……. phải rồi……. nếu xử lí không tốt thì Trần gia sẽ hứng chịu tai ương đến bực nào đây, tự động điều quân vào thủ đô….. các thế lực lớn sẽ coi Trần gia như cái đinh trong mắt mất.

“Truyền lệnh hỏa tốc dừng toàn bộ hoạt động quân sự tại Bắc Kinh ngay lập tức, kẻ nào làm trái thì ngay ngày mai sẽ bị lôi đầu ra tòa án binh!” Trần Bá Vũ rất có phong thái tướng lĩnh, lão liên tục truyền đi mệnh lệnh.
……………….

………..Bắc Kinh……….

“Brummmmmmmmmm…………Brummmmmmmm………………” Đoàn xe quân đội nối đuôi nhau vào thành phố như chiến tranh xảy ra, lênh giới nghiêm bắt buộc đã được ban bố nên không có người dân lai vãng trong đêm nay nhưng mà không thể che dấu được tiếng xe cùng tiếng quân lính hành quân …….. hai bên đường nhà nào cũng cố gắng hé cửa ra một chút vì tò mò, rốt cuộc thì Bắc Kinh có chuyện gì mà quân đội lại tiến vào lúc đêm khuya thế này.

“Xịch……..xịch……..” Dẫn đầu đoàn quân là năm chiếc thiết giáp hầm hố, vỏ xe được làm bằng thép nguội dày đến 30 centimet chống được cả đạn xuyên giáp cỡ nòng 25mm, bên trên là một bệ súng máy hạng nặng 14,5 mm đã được lên đạn sẵn sáng bóp cò bất cứ lúc nào……đùa chứ gặp phải loại súng này thì Cường Giả tam cấp trở xuống cũng phải tìm cách tránh né chứ không thể nào ngạnh kháng nổi.
“Brummmmmmmm……..” Đi tiếp theo là đoàn xe hộ tống là mười chiếc bán tải quân sự có gắng súng máy hạng nặng 11 mm để bảo vệ cho một chiếc xe jeep chỉ huy ở giữa đội hình mà kẻ ngồi trong không ai khác là Trần Bá Hải.

Tiếp theo ở phía sau là những chiếc xe chở lính và lực lượng thiết giáp gồm hai mươi chiếc tăng Type 99, vì đứa con mà Trần Bá Hải bất chấp tất cả mang những cỗ máy có sức tàn phá kinh khủng này vào Bắc Kinh nhưng đó vẫn chưa là tất cả.

“Tạch …….tạch……. tạch……….. tạch …….tạch …….tạch………” Trên đầu đoàn xe quân sự là hơn ba mươi chiếc trực thăng tiêm kích hạng nhẹ loại Kanzan với những nòng súng đại liên 12,7 mm cùng dàn phóng tên lửa hạng nhẹ …….. và đặc biệt hơn cả là hai chiếc trực thăng to lớn ngay trên đỉnh đầu xe của Trần Bá Hải với nhiệm vụ bảo vệ cho gã chính là hai chiếc trực thăng hạng nặng Mi24 trang bị tên lửa tối tân có tầm sát thương lớn.
“Vút…….vút………vút……..” Đương nhiên đi trước vẫn là đội ngũ UAV thám thính, chúng dàn hàng bắt đầu quét đường trước đội hình đoàn xe để phát hiện kẻ địch mai phục…..phải nói Trần Bá Hải lần này huy động lực lượng không nhỏ.

……………………

“Kitttt………” Đột nhiên tiếng thắng xe phía trước làm cả đoàn xe quân đội giật mình, ngay tức khắc những chiếc đèn pha trên cao từ những chiếc trực thăng rọi thẳng vào trước chiếc thiết giáp đầu đoàn…….cảnh tượng đập vào mắt đám binh lính khiến bọn chúng không nhịn được rét run người………là một cái đầu lâu treo lủng lẳng trên không……….. Trần Bá Thán…….. con trai của trung tướng đấy.

“Chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?” Trần Bá Hải đang sốt sắng trước an nguy của con trai thấy đoàn xe dừng lại thì vội quát………. đến khi hình ảnh từ màn hình truyền tới làm hai mắt gã trợn to như muốn nứt ra…….từng đường mạch máu trong mắt nổ tung làm hai mắt gã nhuộm huyết hồng, trên trán gân xanh nổi thành từng đoàn, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ và giận dữ.
“Chó chết………chó chét…….Ma Tôn……gϊếŧ con lão tử………gϊếŧ con lão tử……. ngươi được……. được lắm……” Trần Bá Hải gấm rú như người điên trong chiếc xe jeep khiến đám thuộc hạ sợ hãi lùi ra xa, đúng lúc này một tên thân cận của gã nhận được cuộc gọi từ bộ chỉ huy, hắn nhanh chóng nghe điện và báo cáo lại.

“Trung tướng! Thống soái có lệnh dừng toàn bộ hoạt động quân sự ngay lập tức, kẻ nào chống lệnh phải ra tòa án……..Đoàng!” Gã sĩ quan còn chưa báo cáo xong thì một viên đạn đã bay xuyên qua mi tâm gã tạo thành một lỗ máu thẳng ra đến sau ót, gã chết không thể chết hơn.

“Hừ! Ta là tai hỏng nên không nghe rõ hắn nói gì! Các ngươi ai nghe rõ không nói lại với ta một chút……..” Chính là Trần Bá Hải vừa bóp cò súng, nóng súng của gã vẫn còn bốc khói sau phát đạn hạ sát thủ hạ kia kìa…….. khuôn mặt gã dữ tợn quét mắt qua đám thủ hạ cười lạnh.
“Không………. thuộc cấp là không nghe thấy gì cả!” Một tên sĩ quan nhanh nhạy ngay tức thì thề thốt…… hắn là bị cử động của Trần Bá Hải dọa sợ rồi.

“Thuộc cấp cũng không nghe thấy gì…….” Ngay tức thì đám sĩ quan rối rít đồng tình với tên đầu tiên, đùa chứ bọn chúng cũng không ngu mà phản đối để ăn một viên đạn vào đầu, tên trung tướng này đã nổi điên rồi nên tốt nhất là nhẫn nhịn.

………………..

“Vậy hóa ra là ta nghe nhầm sao! Được rổi, truyền lệnh của ta……. tiếp tục tiến đến Bộ Tư Lệnh, người nào cản đường bắn trước hỏi sau!” Trần Bá hải gầm lên khiến đám sĩ quan rối rít thi hành, vậy là ngay sau khi lấy xuống cái đầu của Trần Bá Thán, đoàn xe quân đội trực tiếp tiến sâu vào Bắc Kinh.

………Trên cao…….

“Số 0, hắn không ra! Chúng ta sao có thể động thủ đây?” Truy Mệnh vốn đã mai phục ở các tòa nhà cao tầng trên đường đi của đoàn xe tìm thời cơ động thủ, vỗn dĩ sử dụng đầu Trần Bá Thán làm mồi nhử đế Trấn Bá Hải hiện thân nhưng nào ngờ trước cái chết của con trai mà lão vẫn cứ khư khư núp trong chiếc xe jeep đặc biệt của mình.
“Tiếp tục đợi thời cơ! Chúng ta là sát thủ, phải biết ẩn nhẫn đợi đối phương lộ ra sơ hở mới ra tay chứ không phải đến so chiêu hiểu không? Là sát thủ chứ không phải anh hùng.” Số 0 là Tiêu Nghệ lão già giáo huấn đám sát thủ.

“Đã rõ!” Đám sát thủ gật gù nhận lệnh.

…………

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.