Trong một căn phòng gỗ nằm dưới mặt đất, 4 cô cậu bé đang tụ tập tại nơi đây, xung quanh căn phòng đầy rẫy các loại linh kiện của máy móc xen lẫn các mảnh gỗ.
Tiếng la hét đầy giận giữ đang là âm thanh chủ đạo trong đây theo sau là tiếng đồ vật đổ vỡ. Không khí đầy ngộp ngạt và căng thẳng trong căn phòng làm những người ở bên trong cảm thấy khó chịu.
Ngay khi mọi đồ vật trong phòng bị đập không sai biệt lắm, một cậu nhóc với làn da đen cùng cái đầu đinh màu trắng mới nói:
‘’Chị Sáu đừng đập nữa! Phòng hết đồ rồi, hơn nữa Jin cũng không đi một mình còn có mập với ốm theo sau mà. Em nghĩ mọi thứ sẽ ổn thôi.’’
2 người khác trong căn phòng nghe thế cũng gật đầu nói thêm:
‘’Đúng rồi đấy Sáu! Mày có thể không tin con Jin nhưng mà mập với ốm thì phải tin a, 2 thằng đấy làm việc ổn thỏa nhất nhóm đấy.’’
‘’Nhưng mà tụi nó chỉ vào nhóm mình chưa được 2 tháng, làm sao tao có thể tin giao Pow-pow cho bọn nó chứ. Đừng quên người chúng ta c·ướp là Bát Đại Xà đấy.’’
Chủ nhân của tiếng thét, h·ung t·hủ gây ra sự bề bộn trong căn phòng quay đầu lại hét lớn với đồng bạn. Người con gái duy nhất trong phòng, mái tóc [Left-side half undercut] màu hồng cực phong cách, bên cổ cô nàng có một hình xăm hình ốc vít cơ khí, 2 tay quấn đầy vãi trắng nhuộm đỏ.
Nhận ra bản thân đã mất kiểm soát, Vi cố gắng hít thở thật sâu để làm mình bình tĩnh trở lại. Đã qua 1 tiếng kể từ khi bọn họ đi tới đây và vẫn chưa nhìn thấy thậm chí là tín hiệu từ đồng đội gửi về. Dù biết em gái mình là người rất mạnh mẽ, nhưng nhớ tới những gì Bát Đại Xà có thể làm trong lòng Vi không khỏi run rẩy.
Tâm trạng của Khôi lúc này cũng không kém Vi là bao, đặc biệt chính cậu là người bày ra việc này. Nó không khác gì chuyện 2 năm trước, khi đó chú Ben là người đã phải trả giá cho lỗi lầm của cậu, thậm chí mọi chuyện đã có thể tồi tệ hơn nếu không có…
‘’Nếu anh Long có ở đây thì tốt biết mấy….’’ Khôi nhịn không được mà nói ra, lời của cậu làm không khí trong căn phòng trở nên trầm lắng trở lại.
Ngay cả Vi người đang giận dữ nhất cũng bình tĩnh lại phần nào, khác với 3 người kia cô nàng biết được tình hình của Long bây giờ, tên kia không biết đã có thể xuống giường đi lại được chưa chứ đừng nói tới việc đi đánh nhau.
Sở dĩ cô nàng trở nên bình tĩnh trở lại là vì nhớ đến câu nói của cậu mỗi khi hành động:
‘’Phải luôn tin tưởng người nhà!’’
Cho dù là 2 tháng, nhưng mập và ốm cũng đã phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra mới có thể gia nhập vào gia đình của cô. Dù chính bản thân cô vẫn không tin tưởng được 2 người, vậy thì hãy tin tưởng vào những người đã lựa chọn họ.
Nhờ tới Long mà bầu không khí trong phòng mới bình thường trở lại, ngay khi sự giận dữ mất đi cũng là lúc cơn mộng mị phải nhường chỗ cho lý trí. Mọi người nhanh chóng bàn bạc phương án giải quyết vấn đề, dù sao bọn họ vẫn không quên lý do thực hiện vụ c·ướp lần này.
‘’Nếu không 3 đứa mày đem đống đồ này về trước, tao ở lại đợi thêm một lát nếu còn không thấy thì tao sẽ đi tìm.’’ Vi suy nghĩ một chút rồi nói, không có chuyện cô bỏ lại em mình ở cái nơi quyền rủa này.
‘’Mày đừng có điên được không Sáu! Ít nhất cũng phải có một đứa ở lại theo mình.’’ Người lên tiếng là cậu con trai to nhất nhóm, trên trán cậu đeo lấy một cặp kính tròn.
‘’Đúng rồi đấy Sáu mày đừng có liều như vậy! Mày đừng có quên là tụi mình lén đi ra ngoài trộm, ông ba mà biết được có khi về ổng đấm từng đứa đấy.’’
Ủng hộ lấy lời của bạn mình, người còn lại trong nhóm cũng lên tiếng. Cậu con trai với cặp lông mày dày dặn, mặt thon dài, dáng người hơi gầy, tay còn lăm le lấy một cộng dây phá khóa.
Khôi nhịn không được chửi bậy 1 câu, dù cậu là người nhỏ nhất trong phòng nhưng‘’Mọe ông! Giờ phút nào rồi còn lo lắng chuyện…này…’’ Khôi ngay lập tức im bặt khi nhìn qua kính do thám bên ngoài, cậu chàng sau đó xoa mắt rồi nhìn lại động tác cứ lập đi lập lại như thế 2 lần.
Cuối cùng khi xác định được thứ mình nhìn thấy là thật, khuôn mặt đầu sầu lo của cậu liền biến mất thay vào đó là niềm vui tột độ:
‘’Thấy rồi! Đám con Trinh về rồi!!!’’
Sáu vừa nghe được câu này liền lập tức bỏ của chạy ra ngoài, mấy người khác cũng vội chạy theo.
2 chiếc xe máy bị hư hỏng nghiêm trọng, có cái còn đang không ngừng bóc khói đen. Nhưng chúng vẫn tiếp tục di chuyển đến gần khu trú ẩn của bọn hắn.
Từ xa đám người đã nghe thấy tiếng hú hét của Trinh:
‘’Ê!!! Mọi người xem ai đi cùng này!!!’’
Khôi nheo mắt lại nhìn về người phía trước con Trinh, sau đó cơ mặt cậu liền giảng ra giọng nói đầy hưng phấn:
‘’Là anh Long! Trời ạ bọn họ làm sao lại gặp nhau.’’
Sáu lúc này đã vắt chân chạy điên cuồng tới chỗ chiếc xe nào có thời gian rảnh trả lời cậu.
Cảm thấy con xe đã tới lúc nghỉ ngơi, Long cũng liền tắt máy dừng xe. Trinh men theo leo xuống, mặt vẫn còn tràn đầy vui vẻ, chân không ngừng tung bay nói với Long:
‘’Lần sau chúng ta nên làm lại!’’
‘’? Mày điên à? Lần này chỉ ăn hên thôi, không thấy lúc sau đám đột biến tràn ra như suối à.’’
‘’Hề hề! Nhưng không phải bọn chúng đều bị anh dùng một kiếm chém c·hết sao? Vậy thì anh còn lo cái gì?’’
‘’...Cũng hợp lý nhỉ! À thôi bỏ đi, tao có điên mới nghe lời ma quỷ của mày. Nhớ thỏa thuận của chúng ta đấy, nếu muốn có thể kéo người yêu nhóc vào làm cùng luôn cũng được.’’
‘’Tên đấy là bạn em! Không phải người yêu!!’’
‘’Yeh! Đúng rồi đấy! Coi như anh mày chưa thấy trái tim mày vẽ trong nhật ký đi.’’
‘’WTF!!! ÔNG ĐỌC LÚC NÀO!!’’
Mập và ốm đi theo phía sau không nói một lời, cơ mà không phải vì bọn nó sợ hãi hay lo lắng gì. Mà là hưng phấn đến mức không thể nói được, từ trước bọn nó luôn được nghe con đường đen luôn là con đường c·hết. Một khi bước vào đó sẽ không có đường ra, nhưng lần này bọn hắn đã chứng minh điều ngược lại. Thậm chí bọn nó cũng biết được bên trong con đường đen là cái gì.
Tưởng tượng về nhà kể điều này với mấy đứa bạn đi, 2 đứa bọn hắn chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng. Mà trong đầu bọn nó trong bất giác cũng xem điều này đã xảy ra rồi, cho nên mặt 2 thằng lúc này cực kỳ phè phởn không giống như vừa trải qua sống c·hết.
Nếu chỉ nhìn biểu hiện của nhóm Long, ai cũng sẽ nghĩ rằng 4 tên này vừa trải qua một chuyến đi chơi đầy vui vẻ. Đó là cho đến khi tới gần bọn hắn, nhìn thấy đống máu dính trên mặt cùng nhiều vết xước, v·ết m·áu, v·ết t·hương trên bộ đồ.
‘’CLM! Pow-pow em bị gì thế!!’’ Sáu đi tới đem Trinh hái ra ngoài, hai tay không ngừng xoay tròn cô bé kiểm tra tổng quát. Nhìn thấy máu trên người cô nhóc chỉ là từ bên ngoài chứ không phải bản thân, cô nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu trả lời của em gái cô lại làm cho Sáu hóa đá:
‘’Tụi em vừa mới cùng anh Long băng qua con đường đen để tới đây đấy!’’
‘’Cái đếu gì! Sao lại đi con đường đó!!!’’ Giọng chị Sáu cất cao lên, 2 tay thậm chí còn bóp chặt vai Trinh hơn trước làm cô nàng không thể cử động. Đang muốn mở miệng trả lời thì cô bé đã bị cơn bão quát mắng của Sáu làm cho im lặng:
‘’Em nghĩ gì mà đi cái đường đó hả!!! Đã bảo phải theo sát chị rồi mà sao em không nghe vậy…Có tin lần sau chị không dẫn em đi ra ngoài hành động nữa không…!%$!@!@$@!’’
Trinh không nói được câu nào chỉ có thể im lặng chịu trận, cô bé cũng không quên ngước qua phía Long đôi mắt đáng thương cầu xin sự trợ giúp. Nào biết khi nhìn qua thì thấy Long đang cùng những người khác ôm vai cười nói, một bộ không hề liên quan tới chuyện này.
Cảm thấy bị phản bội, Trinh liền lấy hết sức lực đẩy tay chị mình ra sau đó chỉ về hướng của Long nói:
‘’Không phải do em! Tất cả là do người kia, chị có muốn nói gì thì nói với ổng!’’
Sáu lúc này cũng đã nhìn về phía Long trùng hợp thay cậu cũng nhìn về phía bọn họ. Hai người đều đi tới gần đối phương rồi dừng lại cách nhau một bước chân. Sáu xòe lòng bàn tay phun nước bọt vào trong rồi đưa tay ra, Long cũng làm điều tương tự như thế.
Khi hai bên bắt tay nhau, mặt Long không khỏi tràn đầy mệt mỏi nói:
‘’Chúng ta không thể làm kiểu chào khác ‘’vệ sinh’’ hơn được sao?’’
‘’Haha! Anh đoán xem mà không phải anh b·ị b·ắn sao? Làm sao rời giường nhanh tới vậy, chẳng lẽ anh đã dùng…’’
‘’Ấy! Bình tĩnh, còn chưa đến mức đó. Chẳng qua cơ thể bị dồn đến cực hạn liền biến đổi, bây giờ anh đã được xem là dị nhân rồi!’’
‘’(⊙_⊙) Holy Fck!!! Thật sao! Ụ má ghê vậy ba!!!’’ Sáu há hốc mồm khi thấy Long biểu hiện năng lực của mình, từ lòng bàn tay câu lấy ra một thanh kiếm đưa cho cô xem.
‘’Fck! Thế thì tốt rồi..’’ Sáu không quan tâm đến bụi bẩn và máu khô đang dính trên quần áo Long mà tới gần cho cậu một cái ôm thật chặt. Chỉ có gia đình mới hiểu nhau, Sáu cũng biết nỗi khổ tâm của Long khi chỉ là người vô năng trong gia đình. Mặc dù bên ngoài cậu chàng luôn không để tâm tới điều này, nhưng chỉ cần không có ai ở bên Long sẽ bắt đầu ngồi xuống gặm nhấm nỗi đau này.
‘’Được rồi! Bây giờ chúng ta có thể vào nhà nói chuyện được chứ. Ngoài đây tối lắm rồi đấy.’’
……………..
Trường con quạ, phòng học lớp A0.
‘’Cái đíu gì cơ!! Thằng khỉ kia trốn ở thành phố ngầm tuần sau mới về à!!!’’ Trung vỗ bàn bực bội hét lên, Phượng ngồi ở đối diện mặt cực kỳ bình thản nhìn lấy cậu. Cảm thấy đối phương đã phát tiết xong xuôi, Phượng mới tiếp tục nói.
‘’Long nó đang chế v·ũ k·hí cho chuyến đi lần này nên mới phải đi tới thành phố ngầm, mày biết đấy bên kia có đầy đủ tài nguyên để nó dày vò hơn ở đây.’’
‘’Biết là vậy! Nhưng mà sao bây giờ mới nói, tao còn đang định tìm nó để nói về manh mối hầm ngục.’’ Trung từ trong cặp lấy ra cuốn sổ, không đợi Phượng hỏi cậu đã liền mở ra bắt đầu giảng giải cho cô nàng.
‘’Lần này tao đã vào thư viện của quận để tìm hiểu, thì moi ra được địa điểm chúng ta đổ bộ rất có thể là hầm ngục bỏ hoang của ngọn tháp quên lãng………’’
Sau khi nói hết một lược những gì mình tìm được, Trung lại cuốn gói đi tới lớp học sinh tồn để lại Phượng đau đầu ghi chép lại các thông tin.
‘’DM khi tên kia về phải bắt hắn trả giá mới được!’’ Phượng chửi bậy trong lòng một câu rồi cũng vội vàng đi tới lớp học đối kháng. Ngày hôm nay cô nàng được giáo viên ưu ái dạy kèm 1 - 1, mở cửa phòng học ra thì đã thấy cô Tuyết đợi sẵn ở trong.
‘’Cô có nghe người yêu em cúp học nguyên 1 tuần, có lý do cho điều đó sao?’’
‘’Ha! Tên đấy đi chế tạo v·ũ k·hí tại thành phố ngầm rồi.’’
‘’?.......Các giáo viên khác biết về điều này sao?’’
‘’Cô đoán xem!’’ ┐( ̄∀ ̄)┌
(ᓀ ᓀ) ‘’Được rồi cô sẽ nói với thầy chủ nhiệm của bọn em về điều này.’’
‘’Cảm ơn cô Tuyết! Thế hôm nay chúng ta sẽ học gì vậy.’’
‘’Về điều đó…’’Cô Tuyết khi nghe đến đây liền tìm một chỗ ngồi cho mình, khuôn mặt cô lúc này cực kỳ nghiêm túc nhìn lấy Phượng:
‘’Hôm nay cô muốn nói với em về một điều khác.’’
(o_O) ‘’Điều gì thế ạ?’’
‘’Về gia đình của em..Ý cô là gia đình ‘’thật sự’’ của em.’’