Siêu Anh Hùng Từ Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 33: Đường trốn chạy



Chương 33: Đường trốn chạy

Ở trên xe, Trinh liên tục nhìn xuống Long. Đôi mắt cô bé không hề che dấu vẻ tò mò xen lẫn bất ngờ, khó tin khi nghe xong Long kể về những gì mình đã trải qua trong những tháng gần đây.

Cô nắm lấy tóc anh chàng dùng sức muốn nhựt thứ này xuống này để kiểm tra đây có phải là mặt nạ không. Điều này thành công chọc Long, anh chàng cầm tay lái cố ý đẩy lệch hướng khiến chiếc xe rung lắc.

‘’Ấy! Làm gì thế coi chừng ngã.’’

‘’Không muốn ngã thì hai cái tay đàng hoàng cái. Không thấy người ta đang lái xe à!’’

Trinh bĩu môi một cái, rồi thành thật để yên cái đầu của Long. Tuy nhiên miệng cô nàng vẫn không ngừng líu ríu:

‘’Thật sự là anh b·ị b·ắn sao? Tại sao ba lại không hề nói chuyện này với tụi em, rồi làm sao anh lại gia nhập được lực lượng hỗ trợ của siêu anh hùng? Không phải mấy tên kia luôn ghét bỏ người đến từ thành phố ngầm sao. Rồi anh với chị Phượng chính thức quen nhau rồi à? 2 người đã làm tới đâu rồi..??’’

‘’.......’’ Long nghĩ thầm không biết đứa nào đã tiêm vào đầu đứa bé 12 tuổi này nhưng suy nghĩ không nên có. Con Sáu nó có biết không? Tại sao mới không gặp mấy tháng liền có cảm giác con bé này càng trở nên tăng động nhỉ.

Mặc dù trong lòng ghét bỏ nhưng mà Long vẫn là trả lời từng câu hỏi của cô nhóc

‘’Ba Đạt từng đến thăm anh một lần ông ấy chỉ đến một mình, vì sao không mang 2 đứa bây đi theo thì cũng dễ hiểu mà. Đội nhóm anh mày tham gia không quan tâm đến xuất thân, hơn nữa trưởng nhóm của bọn anh lại thích đào tạo người trẻ nên tao mới được một xuất vào đội. Còn vụ Phượng thì mày tốt nhất khỏi cần tìm hiểu, chỉ cần biết về sau gọi chị dâu là được.’’

‘’Xì! Mới nhiêu đó đã nghĩ tới chuyện cưới. Ông anh nhàm chán thật.’’

‘’Mọe! Mày mới nhiêu tuổi mà đã nghĩ tầm bậy vậy, có tin tí tao mét con Sáu không.’’

‘’Thách anh méc đấy! Làm như bả cũng trong sạch lắm vậy.’’

‘’Móa! 2 chị em nhà tụi mày bị cái gì vậy….’’ Long xem như chịu thua, không chấp nhặt chuyện này với trẻ con. Cậu sau đó liền lái qua chủ đề khác:

‘’Làm sao tụi bây lại kéo quân chạy tới đây? Không biết nơi này là địa bàn của Bát Đại Xà à? Dù là có chú Đại bảo bọc thì mấy tên kia cũng không để vào mắt đâu.’’

Trinh đang ngắm khẩu Laspistol trên tay, đương nhiên thứ này là cô nàng thó được từ Long rồi biến nó thành của riêng. Cậu chàng thì xem như tùy ý cho cô muốn làm gì thì làm. Nghe được câu hỏi của Long thì mặt cô nàng liền lập tức nhăn lại giống như nhớ tới điều gì đó khó chịu, giọng nói cũng trở nên phụng phịu:



‘’HỪ! Cũng tại thằng Khôi bày trò, tên đấy bảo rằng bản thân phát hiện ra một mỏ linh kiện mới chưa được ai đụng tới. Không cần nghĩ cũng biết mấy thứ kia là của ai rồi, cơ mà đúng lúc máy tạo không khí của bác Tiến bị hỏng đang cần linh kiện thay thế. Nên cả bọn mới cắn răng thực hiện vụ này…’’

Trinh vừa nói vừa quay ra sau xem xem 2 tên đồng bọn có theo kịp không, nhìn thấy một cổ xe máy với bánh xe khổng lồ bao quanh ở phía sau cô mới tiếp tục nói.

‘’Mọi thứ ban đầu đều diễn ra tốt đẹp, bọn em cũng đã lấy được linh kiện phù hợp. Nhưng mà ai nghĩ tới khi bọn em vừa đi ra lại chạm mặt đám nhân viên tiếp nhận hàng chứ, thế là cả bọn phải chia nhau ra trốn. Em chạy theo chị Vi nhưng mà lúc sau bị tách ra, cũng may mập với ốm tìm thấy em, 3 đứa cứ nghĩ đã trốn thành công nhưng ai biết mấy tên kia từ đâu ra. Rồi lúc sau thì là anh xuất hiện..’’

Long coi như hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, sự bực bội ban đầu của cậu cũng không cánh mà bay. Dù sao thứ khơi mào cho mọi vấn đề là một điều tốt, Long cũng biết cái máy kia quan trọng thế nào đối với thành phố ngầm, có thể nói nó chính là bùa hộ mạng của người dân ở đây.

Cậu cũng từng là người nơi đây nên hiểu việc được hít thở bầu không khí sạch sẽ là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào. Nếu cậu nhớ không lầm khu phố mà bọn nhóc này đang ở chỉ có đúng một cái máy đó. Chẳng trách mấy tên nhóc này dám liều mạng đi trộm đồ của Bát Đại Xà.

‘’Phía bên bác Đại với thầy Cò không hỗ trợ gì à mà phải để bọn bây làm việc này?’’ Cơ mà dù đã hiểu được mọi chuyện, nhưng Long vẫn không hiểu được việc bọn nhóc này đi mạo hiểm nó gần như là không cần thiết. Dù sao nơi đó cũng không phải không có người.

Nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ tối, Long biết mình cũng nên đi gọi điện báo cáo cho người ta.

‘’Ê Trinh nhờ em một tí! Lấy điện thoại anh gọi về cho con Phượng một cái. Với đeo cái kính này lên.’’ Sau gáy của Long liền hiện lên một cánh cổng màu xanh, từ đó đi lên một cặp kính hồng ngoại cùng một cục gạch.

Trinh nhìn thấy thứ này thì há hốc mồm nhưng rất nhanh liền hóa thành hưng phấn:

‘’DUMA! Bây giờ anh cũng đã trở thành dị nhân rồi hả, vcl ông ăn đạn gì mà ghê gớm dữ vậy.’’

‘’Nói ít thôi! Mau gọi điện đi.’’ Long cũng giảm tốc độ xe xuống ra hiệu cho cặp mập ốm đi tới gần mình, cậu sau đó lấy ra thêm 2 cặp kính ném qua cho bọn nhỏ.

‘’Đeo lên đi! Bọn Bát Đại sắp hoạt động rồi chúng ta sẽ đi con đường đen.’’

Tại bãi rác luôn vài luật bất thành văn mà những kẻ làm việc ở đây phải luôn nhớ.

Một - Không bao giờ đụng vào những món hàng mới tại khu



Hai - Con đường đen là con đường nguy hiểm nhất

Ba - Không hoạt động sau 9 giờ

Bằng một cách nào đó mà ngày hôm nay bọn hắn đều phạm vào chúng và giờ phải dựa vào con đường mà Long không muốn đi nhất để sống sót.

‘’Chúng ta..phải đi..đường đó thật sao??’’ Giọng thằng ốm run rẩy khi nghe Long nhắc tới con đường, ngay cả thằng mập cũng chảy ra mồ hôi dữ dội. Trong lòng 2 đứa nhóc đều tràn đầy cảm giác hối hận khi tham gia vào phi vụ này.

Chỉ có con bé Trinh thì cực kỳ hưng phấn, cho dù là đang cầm điện thoại gọi điện cô nàng vẫn vỗ lên đầu Long để xác định lại:

‘’Anh trai tính làm thật à? Đây có phải là ông Long nhát cáy mà tôi biết không đấy.’’

‘’Mày nói nhiều quá rồi đấy! Đã gọi điện chưa??’’

‘’Chưa bắt máy..à rồi..ALO!! Chị Phượng đó à..yeh em Trinh đây…YUB! Đang ở cùng ổng này…Yeh….Chuyện khá là phức tạp…được rồi..được rồi…em sẽ nói cho ổng….Ok! bình tĩnh đi để em đưa điện thoại cho ổng.’’ Trinh lúng túng nhìn về phía Long sau đó áp điện thoại lên tai cậu.

Cảm thấy điều chẳng lành nên Long định kêu cô nàng mau cúp máy nhưng mọi thứ đã quá muộn.

‘’Heh! Tui mới không nhìn ông có vài tiếng thôi thì ông đã gặp chuyện rồi. Đến cùng là ai đang chăm ai?’’

‘’Haha’’ Mồ hôi lạnh trên trán cậu không ngừng rơi: ‘’Chuyện còn không tệ đến mức đó đâu.’’

‘’Thế à! Vậy bây giờ ông đang ở đâu?’’

Trong lòng đang định nói dối, nhưng không hiểu tại sao mỗi khi nói chuyện với Phượng cậu lại trở nên đần đi không biết phải nói thế nào. Cuối cùng Long vẫn quyết định nói sự thật:

‘’Đang trên đường tới con đường đen! Bọn này gặp phải quân của Bát Đại Xà.’’

‘’Cái gì!!!! Ông điên rồi sao mà đi con đường đó!!’’ Đầu dây bên kia vang lên tiếng thét chói tai của Phượng làm Trinh hoảng hốt xém làm rơi điện thoại.

Trong lòng Long không ngừng kêu khổ nhưng vẫn bình tĩnh an ủi cô nàng:



‘’Mọi chuyện không tệ đến thế đâu! Chỗ kia chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa bọn này cũng chỉ là lách qua đó một chút thôi…À phải rồi! Tớ có thể sẽ không tới trường trong 1 tuần, ngày mai cậu hãy đi thông báo với giáo viên chủ nhiệm nhé…Lý do tớ sẽ đưa ra sau, sắp đi tới con đường đen rồi tạm biệt! Ngủ ngon nhé!!’’

Nói rồi cậu tranh thủ ra hiệu cho Trinh cúp máy, làm xong mọi việc 2 người đều không khỏi thở phào. Có lẽ lần đầu nhìn thấy người quen trở thành một đôi, Trinh vẫn còn có chút không thích ứng được, nhưng điều đó lại không ngăn cản cô bé buông lời trêu chọc:

‘’Ồ! Không nghĩ tới ông anh lại là người sợ vợ đấy.’’

‘’Hừ! Mày thì biết gì đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.’’

‘’Cái gì! Hai người thật sự đã trở thành vợ chồng!!!’’

‘’À..THÌ…’’ Long bị Trinh hỏi bất chợt liền không biết trả lời sao, nhưng sau đó cậu cũng liền tỉnh táo trở lại kéo cô nàng về lại chính đồ:

‘’Được rồi đừng nói mấy cái này nữa! Tụi bây có hẹn điểm gặp mặt ở đâu không. Bây giờ mình đi tới đó trước, có khi bọn con sáu đã chờ mình ở đó rồi.’’

Trinh nghe thấy câu này cũng liền nghiêm túc trở lại, cô nàng gật đầu nói:

‘’Có! Bọn em hẹn nhau tại cầu dịch chuyển trạm số 4, chỗ đó có điểm trú ẩn bí mật của ông ba.’’

‘’Ok thế thì được!’’ Long nghe xong liền ra hiệu dừng xe, cả bọn giờ phút này đã cách đường vào con đường đen không quá 1 dãy phố, đã định ra hướng đi tiếp theo thì cũng nên dừng lại bàn bạc.

4 đứa chọn 1 bãi rác phế thải không người thèm làm chỗ nói chuyện, Long nói 3 đứa kia nghe.

‘’Được rồi bọn mày nghe đây! Tiếp theo chúng ta sẽ đi vào con đường đen. Nơi này thì không cần anh cảnh báo tụi mày rồi, lạng quạng là m·ất m·ạng như chơi. Cho nên chúng ta sẽ tắt hết đèn trên xe rồi dùng kính hồng ngoại để duy chuyển. Đứa nào ngồi ở đằng sau thì cầm súng rồi để ý xe anh đằng trước ok chưa. Chúng ta cũng sẽ không ở đó lâu đâu nên đừng lo lắng quá, chỉ cần bọn mày đừng làm bậy là được.’’

Sau khi mọi thứ đều xong xuôi cả bọn liền lên lại xe, con đường đen trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cả bọn.

Trinh không khỏi hồi hộp thốt lên: ‘’CMN! Bà Sáu mà biết em chui vào đấy chắc bả đấm em nhừ tử quá!’’

‘’Đừng nói như thế! Phải là chú Đạt cùng con Sáu thay phiên đấm mày mới đúng.’’

‘’....’’
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.