Siêu Anh Hùng Từ Trại Trẻ Mồ Côi

Chương 30: Chuyện phức tạp cứ để người có não làm.



Chương 30: Chuyện phức tạp cứ để người có não làm.

Đang vui vẻ ngậm điếu xì gà ra ngoài, thầy Bạch liền thấy cô Tuyết ngồi ghế đá đợi mình từ xa trên tay còn cầm lấy một hộp đồ ăn.

‘’Đệch quên mẹ mình có hẹn hôm nay…’’ Nguyên bản sống lưng còn đang vươn thẳng tắp của thầy ngay lập tức liền còm xuống, cả người giống như mất hết sức lực. Điếu xì gà trong miệng cũng không cánh mà bay.

Biểu cảm của thầy Bạch từ đầu đến cuối đề bị cô Tuyết nhìn rõ mồm một, cơ mà cô nàng cũng lười nói nhảm. Chỉ là nhích mông qua 1 bên sau đó liền mở hộp ăn cơm.

‘’Ê! Người ta còn chưa ngồi xuống mà đã ăn rồi à??’’

‘’Lèm bèm! Ai là người lề mề trước?’’

Biết mình đuối lý thầy Bạch cũng không dại mà đôi co tiếp, anh chỉ ngồi xuống cạnh cô sau đó búng tay, một hộp bánh đột nhiên xuất hiện ở trong tay anh. Cầm lấy đồ ăn thầy Bạch vẫn không quên lèm bèm:

‘’Haizz! Tình người thời buổi này lại lạnh lẽo vậy sao, học sinh ngay trước mặt mình đánh nhau mà vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm.’’

‘’Hừ! Ở đây không có người ngoài cũng đừng tiếp tục diễn, cái trường này đức hạnh thế nào chính ngươi liền rõ. Nếu là bình thường thì đã không phải thay 2 đời hiệu trưởng trong cùng một năm. Mà lại đây là lần đầu tiên ta nghe ai đó bất ngờ về tình người quận 13 lạnh lẽo đấy..nếu bọn hắn đối với ngươi nhiệt tình thì cũng đừng nghĩ c·hết được lành lặn..’’

‘’Ụ! Có thể đừng nói mấy chuyện này khi ăn cơm không!’’ Thầy Bạch kém chút đem tất cả đồ ăn trong miệng phun ra, cố gắng lắm mới đem chúng nuốt ngược lại vào trong. Mắt anh đều tràn đầy vẽ chán ghét xen lẫn mệt mỏi. Mọe nó đến cùng là bản thân đã làm gì sai để nhận lại tên cấp dưới như này.

‘’Ta nói chỉ là sự thật..không hề có chút giả dối nào.’’ Cô Tuyết cũng chỉ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm rồi tiếp tục bữa ăn của mình.

Cảm thấy đồng nghiệp đang nói chuyện giật gân, thầy Bạch liền không có hứng thú nói tiếp. Dù sao cái quận này ngay từ ban đầu được được thành lập nên để làm nơi tập kết các thành phần cặn bã của xã hội. Hay nói đúng hơn là nơi giúp những con người lầm đường lạc lối kia có thể quay trở lại xã hội. Chỉ là bọn hắn đánh giá thấp mấy tên lão đại kia, đối phương không chỉ phá tan kế hoạch của bọn họ mà còn biến nơi này thành địa bàn của bản thân.



Mà điều này có thể xảy ra tất nhiên không thể nào chỉ dựa vào đám xã hội đen kia mà còn có lãnh đạo phía trên mắt nhắm mắt mở cho qua. Cũng từ lần thất bại đó mà quận 13 mới có biệt danh là ‘’bãi rác thành phố’’ thầy Bạch lẫn cô Tuyết đều là người đã tham gia chiến dịch lần đó cho nên đối với nhưng thành phần cặn bả kia đều mang không ít sự thù địch.

Nếu không bọn hắn làm sao cho phép học sinh đánh nhau trước mặt mình, cái băng ‘’Quân Trắng’’ kia bên ngoài chỉ là một chuyện đi bắt nạt học sinh lấy tiền bảo kê nhưng thực chất bọn nó lại là đàn em dưới trướng của một tên chuyên sản xuất hàng trắng của quận đã vào tầm ngắm của sở cảnh sát từ lâu.

Bọn nó có thể nhảy múa cho tới bây giờ đều là do chưa tìm ra hết đồng bọn của bọn nó mà thôi. Mấy tên này mới là mục tiêu chính của bọn hắn, may mắn gần đây đã tra được một chút manh mối về vị trí của mấy gã này, và điều bất ngờ nhất chính là những tên kia có khả năng là giáo viên trong trường. Cho nên mới có câu chuyện diễn ra ngày hôm nay.

‘’Thế tình dùng mấy tên nhóc kia làm mồi dụ thật à?’’

‘’Đó còn phụ thuộc vào đối phương có mắc câu nữa hay không. Nếu có thì cũng chưa chắc chính chủ sẽ ra tay, nếu không có thì xem như cho bọn nhỏ lần đầu trải nghiệm sinh tử chiến là như thế nào đi. Kiểu gì cũng không sai..’’

‘’Cũng tính toán dữ hen!’’

‘’Biết sao giờ! Đã nhận làm thầy của bọn nó rồi thì cũng phải ra dáng một chút chứ.’’ Nói tới đây thầy liền giải quyết nốt cái bánh mì trong tay, rồi mới tiếp tục nói:

‘’Đứa bé kia thế nào rồi?’’

Cô Tuyết nghe thế cũng liền ngập ngừng đôi chút giống như đang phân vân có nên trả lời câu này không, nhưng cuối cùng vẫn là nói:

‘’Mặc dù chưa chắc lắm nhưng có thể con bé đúng là người mà chúng ta nghĩ đến..’’

‘’Chà! Chuyện này vui rồi đấy, thế cô tính làm gì…Ý tôi là dù chúng ta không liên quan đến gia tộc kia, nhưng lão già lại khác nha..nếu như cháu gái lão thật sự ở đây vậy thì chuyện vui lớn lắm đấy.’’

‘’Đừng nói nữa! Nói nữa càng đau đầu trước mắt cứ che lấp chuyện này đi. Mấy tên kia ta cũng đã dặn một lần rồi, đều là người nhà cũng không có gì lo lắng. Chỉ là về sau khó nói, gia tộc dưới tay cũng có không ít người, chỉ cần con bé dùng năng lực kia thì kiểu gì bọn hắn cũng tìm tới đây.’’



‘’Thế thì phải nhanh chóng cho con bé trở nên mạnh lên nha..đồng thời đem tên nhóc người yêu kia kéo lên luôn đi. Vừa hay cho tên nhóc đó cảm giác nguy cơ không dám xem nhẹ lớp chiến đấu nữa.’’

Nói xong thầy Bạch cũng hưng phấn đứng lên, trong đầu không biết suy nghĩ gì, liên tục lẩm nhẩm trong miệng liền không kịp chờ đợi rời đi. Cô Tuyết bị bỏ lại cũng không nói gì. cũng không phải lần đầu cô gặp phải, chỉ là cô nàng lại có suy nghĩ khác với thầy, chẳng qua không muốn nói mà thôi.

‘’Được rồi! Trước mắt cứ theo hắn làm đi về sau lại tính…’’

—-----------

Máy quay trở lại phòng ăn,

Long và Phượng còn đang vật lộn với mấy tên côn đồ. Đáng lý mọi thứ đã kết thúc từ khi lão đại bị hạ nhưng mà lời của thầy Bạch sau đó đã liền như liều thuốc kích khiến bọn nó lại cầm lên v·ũ k·hí phản kháng. Đã biết dù đầu hàng hay không đều không thoát được việc b·ị đ·ánh, vậy thà điên một trận rồi tính sau.

Để đảm bảo có thể chiến thắng hoặc ít nhất lột được vài tầng da của bọn họ, băng [quân trắng] liền dùng chiến thuật biển người phối hợp cùng tử sĩ không màng tính mạng lao lên đánh. Biểu hiện của mấy tên này cũng làm Long đánh hơi được điều không thích hợp, dù nói 2 bên ngứa mắt nhau nhưng còn chưa tới sinh tử đại thù, cùng lắm chỉ là muốn đem đối phương vào bệnh viện 10 ngày nữa tháng gì đó, cũng không dám xuống tay đem đối phương đánh cho tàn phế.

Cơ mà về sau mọi thứ lại thay đổi chóng mặt, chiến thuật biển người không nói nhưng cách mấy tên này không màng sống c·hết lao tới đánh cũng làm bọn hắn giật nảy mình. Giống như đang ép bọn họ phải lấy mạng bọn hắn vậy, không nghĩ cũng biết là có kẻ giật dây ở đằng sau. Chắc chắn là một tên có khả năng thần giao cách cảm, chứ làm sao bọn này có thể trở nên hung hãn cùng lúc như vậy được.

‘’DM! Bọn điên này’’ Long cảm giác nhói ở phần bụng vừa nhìn xuống liền hoảng sợ khi thấy một tên với một con dao bị cong đang nhìn lấy mình. Cơn giận xông lên đầu làm cậu không còn kiêng nể gì nữa, một quyền giáng xuống đem đầu tên kia găm thẳng xuống đất. Không quan tâm sống c·hết của gã cậu liền đem chân mấy tên xung quanh đá gãy một cái rồi hét lớn.

‘’CMN! Chán sống rồi phải không.’’ Cầm lấy gáy áo tên vừa định đâm mình đưa lên cao, Long liền dùng nội lực đem âm thanh của mình khếch đại lên. Tiếng hét của cậu thành công đem căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại.



‘’Thằng chó c·hết vừa định dùng dao xiên tao. Đây éo phải đánh nhau bình thường nữa mà là chém g·iết, tao éo biết thằng nào trong băng tụi mày đưa lệnh làm vậy. Nhưng một khi làm thế thì..’’ Nói rồi Long đưa tay chạm vào ngón út của gã kia, trước ánh nhìn hoảng sợ của mọi người đem nó xé ra.

Bộ dáng tên kia ban đầu đã không tốt, cái đầu toàn máu và b·ất t·ỉnh. Giờ đây được cơn đau đánh thức liền không khỏi hét thảm. Long nghe thấy đều đau đầu liền ném hắn sang một bên, trong tay cầm lấy Shigure nhìn quanh tất cả một lần.

‘’Lần này chỉ là cảnh cáo, một khi tụi mày muốn làm thật. Vậy thì bố cũng đếch sợ, đây là quận 13 đấy không phải chỉ mỗi tụi mày có thể làm khùng làm điên đâu.’’

Lần này băng [Quân Trắng] đúng là không dám tiếp tục hành động, cái não ít hoạt động của bọn nó giờ phút này cũng biết mọi chuyện đã tới ranh giới cuối cùng. Một khi vượt qua vậy thì phải dùng mạng trả lấy, ngay cả thầy cô có tới cũng không ngăn được.

Cũng không phải thầy cô không muốn ngăn mà là phạm vi của bọn họ chỉ giới hạn trong trường mà thôi. Một khi ra ngoài liền sinh tử do trời, mà đúng như tên kia nói đây là quận 13, nơi này không thiếu gì nhất chính là người điên. Cho dù là mấy tên học sinh bị bọn hắn bắt nạt cống tiền đi chăng nữa thì cũng là do bị người đông thế mạnh và nhận được hứa hẹn nhận bảo kê từ bọn hắn mới chấp nhận đưa tiền.

Chứ nếu không có hai thứ trên vậy thì điều chờ đợi bọn hắn chính là một con chó điên bị đẩy tới giới hạn, không phải có n·gười c·hết thì cũng là lột một miếng da. Đây chính là bản chất của dân quận 13, một đám người điên đang cố sống trong trật tự tại vùng đất hỗn loạn của tâm trí.

Những kẻ lãnh đạo còn sót lại của băng [Quân Trắng] bây giờ đã muốn lui quân, bọn hắn biết ngày hôm nay dù có đánh thắng thì cũng chỉ là một trận thắng thảm, hoặc có thể sẽ còn là một trận đồ sát. Bởi không chỉ có Long muốn chơi tất tay mà bạn của hắn cũng là như thế, một vài tên đã rút ra v·ũ k·hí nóng sẵn sàng khai hoả một khi có hiệu lệnh.

Đây rõ ràng không phải là tình huống mà bọn hắn mong đợi, ngay cả tên vừa giật dây thủ hạ dùng dao đâm Long cũng đã lùi bước. Hắn biết lần này bản thân đã phạm sai lầm khi chọc giận Long, thế là gã liền dùng năng lực của mình liên hệ với những tên thủ lĩnh khác.

Băng [Quân Trắng] sau lời tuyên bố của Long liền bắt đầu lùi lại giữ khoảng cách, trong ánh mắt chăm chút của mọi người bọn hắn liền im lặng không nói một lời đem lão đại và đồng đội b·ị t·hương của mình lên vội vàng rút quân.

Một thứ kết thúc với sự im lặng tuyệt đối, không một ai còn đứng tại bãi chiến trường vui sướng sau khi dành chiến thắng. Đặc biệt là các học sinh của lớp chọn, bởi biểu hiện ngày hôm nay của bọn hắn thật sự quá kém. Ngoại trừ Long và Phượng tả xung hữu đột, g·iết lung tung ra thì bọn hắn gần như phải chật vật chiến đấu thậm chí là lăn lộn né tránh.

Với sự thể hiện này của bọn hắn đây gần như là lời tiên tri với thứ sẽ xảy ra với bọn hắn vào chuyến đi hầm ngục sắp tới,một cơn dãy dụa điên cuồng trước lưỡi hái tử thần. Cảm thấy tính mạng bản thân sắp không còn nằm trong tay, tâm tình của ai trong thời điểm này đều không tốt. Thế là cả bọn liền học theo băng [Quân Trắng] im lặng lui quân, để lại mọi thứ cho đám đầu bếp của phòng ăn lo liệu.

Nhìn bãi chiến trường do bọn trời đánh kia bầy ra, mấy tay đầu bếp ngoại trừ chửi bậy ra cũng không thể làm gì. Sự thật mất lòng, ngoài lớn tuổi ra thì bọn hắn cũng không có gì có thể so với lũ trẻ kia. Một khi đánh lên coi chừng chưa tới 10s liền toàn quân bị diệt.

‘’Haizz! Còn đứng đó làm gì mau dọn thôi, thằng nào ra khóa cửa lại đi. Hôm nay căn tin nghỉ không bán nữa.’’

‘’Đánh đâu không đánh làm sao cứ đè phòng ăn đánh làm gì. Bọn này có thù gì với chúng ta à?’’

‘’Ai mà biết bọn nó..thôi mau dọn đi để mai còn bán..’’
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.