Những đợt t·ấn c·ông dồn dập của nhóm Long không mang lại kết quả khả quan, ngay cả v·ũ k·hí mà Trung làm ra cũng không ăn thua.
Cảm thấy đã kiểm tra không sai biệt lắm, phó chủ nhiệm liền ra tay kết thúc cuộc chiến. Ngay khi nhìn thấy cô nàng đưa tay lên, tất cả lông tơ trên người Long liền nổ.
‘’MAU CHẠY!!!’’
Mọi thứ đã quá trễ, ngay khi mọi người kịp phản ứng thì dưới chân bọn hắn đã bị đóng băng hoàn toàn.
‘’Cái gì?? Khi nào!!’’ Trung sợ hãi thốt lên, dù cố gắng dãy dụa nhưng điều đó cũng không hề làm chậm lại tốc độ đóng băng của cậu.
Cho đến cuối cùng cả người đều hóa thành tảng băng chỉ chừa mỗi cái đầu còn nguyên, tình cảnh như vậy cũng xảy ra với Long. Chỉ trong chớp mắt đã phế đi 2 thành viên trong đội.
Tình cảnh của Phượng tốt hơn một chút, cô nàng từ đầu đến cuối đều bay lượn ở không trung cho nên không dính phải chiêu này. Cơ mà chưa kịp ăn mừng, phó chủ nhiệm đã đưa ánh nhìn về cô, tay đưa lên cao bóp lại:
‘’Này ở trên đó làm bóng đèn nãy giờ chưa mệt à? Mau xuống đi..’
Lời này vừa nói xong, Phượng liền cảm giác nhiệt độ bản thân đang hạ. Cô nàng ra sức kháng cự, nhưng hoảng hốt nhận ra nhiệt độ bản thân không những không tăng lên mà còn lấy tốc độ theo cấp số nhân hạ xuống.
Đến cuối cùng một bức tượng băng từ trên cao rơi xuống, Long có chút hoảng sợ hét lên, nội công [Cửu Dương] lúc này vận chuyển hết công suất, đem làn da sắt thép trên người nung nóng lên. Khói từ tảng băng bốc lên nghi ngút là phó chủ nhiệm có chút kinh ngạc.
Nhưng đây cũng là những gì cậu có thể làm, mặc làm tảng băng bóc khói lên cơ mà nó cũng không có tan chảy a. Đây là điều có thể đoán được dù sao Phượng còn cosplay ngọn đuốc thế kia còn không ăn thua, Long chỉ là da phát nhiệt lên tí thì làm ăn được gì.
Tình trạng của Phượng có phần giống bọn hắn, cả người đóng băng chỉ trừ phần đầu. Do nhớ đến tình trạng của cô nàng sau khi biến thân, phó chủ nhiệm còn cố ý làm thêm 1 tầng băng che lại cơ thể cô.
Thế là hiện trường liền xuất hiện một cây cột băng dài 2 mét, ở trên gắn lấy một bức tượng băng cùng với bức tượng khác nằm phân biệt dưới đất.
‘’Đây là những gì mấy đứa có thể làm sao? Cô tưởng mấy đứa có thể làm tốt hơn thế này cơ!’’ Phó chủ nhiệm g·iết người không quên tru tâm, mặc dù trong lòng đã hài lòng với phần thể hiện của bọn nhỏ nhưng bề ngoài cô lại diễn bộ mặt cực kỳ thất vọng xen lẫn chán chường.
Ngay cả thầy Bạch đang lén lút quan sát cũng phải lau mắt mà nhìn, không nghĩ ra một phó chủ nhiệm ngày bình thường luôn nghiêm túc, cứng nhắc lại còn có bộ mặt như vậy.
Chỉ là người lớn có thể hiểu được hàm ý trong câu, nhưng người trẻ thì không được a. Đặc biệt là nhìn bộ mặt gợi đòn mà phó chủ nhiệm đang chưng ra như một can dầu rưới vào ngọn lửa cơn phẫn nộ của bọn nhỏ.
Trung thì gần như bất lực, chỉ có thể vô năng phẫn nộ. Cơ mà Phượng và Long thì lại không giống vậy, một người có năng lực đối nghịch, một người thì có hack.
Dưới cơn nóng giận, cả hai bằng một cách nào đó đã bắt đầu đem tiềm lực trong người mình nghiền ép chúng thành sức mạnh.
‘’Ồ! Vẫn chưa chịu thua sao..được rồi để xem hai đứa có thể cho ta bất ngờ gì nào.’’ Biểu hiện của hai người đương nhiên không thoát được tầm mắt của phó chủ nhiệm, cũng vì vậy mà cô liền dừng lại ý định tuyên bố kết thúc trận đấu. Cô cũng muốn xem hai tiểu thiên tài có thể mang tới cho cô niềm vui nào.
Người đầu tiên làm được điều đó chính là Long, làn da cậu bạn giờ đây chỉ còn ánh đỏ, khói trắng xung quanh người cậu cũng phát ra mãnh liệt, nhưng điều làm mọi người bất ngờ đó chính là tảng băng trên người cậu không biết từ lúc nào đã xuất hiện vết nứt.
Trước ánh nhìn kinh dị của phó chủ nhiệm và thầy Bạch, Long thành công phá băng mà ra. Nội lực của cậu giống như vỡ đê tràn ra ngoài bao bọc cả cơ thể Long, cùng vì cương khí mà cái áo trên người cậu không hiểu thấu bị xé rách đi để lộ các khối cơ như tạc tượng mà ra.
Cơ thể cường tráng ở độ tuổi còn trẻ như vậy làm mọi người phải lau mắt mà nhìn, phó chủ nhiệm còn phải tặc lưỡi kêu:
‘’Người trẻ bây giờ hoang dã tới vậy sao!’’
Chỉ là cảm nhận nguồn năng lượng Long đang phát ra, cô cũng thu hồi biểu cảm đùa cợt của mình. Không phải vì cảm thấy bị đe dọa mà là phát ra từ sự tôn trọng, dù bề ngoài nhìn rất mạnh cơ mà thứ đấy lại gây không ít áp lực lên cơ thể người sử dụng.
Trong đầu cô cũng thầm ước lượng cường độ từ Long phát ra rồi kết luận cậu có thể duy trì trạng thái này ít nhất 1 phút, mà cái giá phải trả khi sử dụng thứ này chính là những cơn đau cơ như bị xé rách ra thành từng mảnh.
Đã có người đi đầu, đương nhiên Phượng sẽ không chịu thua kém. Cô nàng cắn răng muốn đem cơ thể mình b·ốc c·háy lần nữa, nhưng lại bị phó chủ nhiệm đưa tay ngăn cản.
Đây cũng không phải là cô muốn trù dập gì chỉ là tình huống của Phượng rất khác với Long, cô nàng vẫn chưa kiểm soát năng lực của bản thân nếu lại đẩy chúng lên cao chắc chắn sẽ x·ảy r·a t·ai n·ạn.
Đây cũng chỉ là một buổi kiểm tra nho nhỏ mà thôi không phải tử đấu gì, cho nên mấy thứ như này vẫn là hạn chế làm đi. Đau đầu một đứa thôi là được rồi.
Cả Phượng và Long đều không biết được suy nghĩ của phó chủ nhiệm, nhìn thấy chỉ có mỗi bản thân thoát ra được tảng băng. Long cũng lập tức vào trạng thái chiến đấu, lần này cũng không có dùng v·ũ k·hí gì chỉ hai bàn tay duỗi ra tụ lực.
Cậu cũng biết được tình trạng của bản thân cho nên không có dự định kéo dài, dùng xong chiêu này cũng đã là nỏ mạnh hết đà, câu cong chân trái lên, cái tay phải cong vào trong, chân phải thì đạp lên trước, vẽ một vòng tròn bằng tay trái sau đó đẩy lòng bàn tay phải ra ngoài.
Tư thế này vừa ra liền dẫn dắt cương khí trên người cậu tạo hình lại chúng, từ dòng nước hỗn loạn hóa thành một đầu chân long thức tỉnh gào thét. Không khí xung quanh bị chiêu chưởng pháp này điều khiển tạo thành một tầng giáp vô hình trên người chân long.
Phó chủ nhiệm nhìn thấy chiêu này cũng nghiêm túc đối tiếp, lần đầu tiên trong trận đấu cô đưa người về tư thế phòng thủ, 1 tay tạo thành nắm đấm đẩy ra ngoài đối tiếp chương pháp của Long.
‘’Kháng Long Hữu Hối!!’’ Đi theo các tiền bối, Long cũng tuân theo định luật hét tên chiêu thức gia tăng uy lực. Hàng Long Thập Bát Chưởng vốn là võ công chí cương chí dương, trong thế giới Kim Dung còn được xưng tụng là ‘’Thiên Hạ Đệ Nhất Chưởng Pháp’’. Đủ thấy môn võ công này có bao nhiêu lợi hại, tuy nhiên nó yêu cầu người học phải có nội lực cao thâm mới có thể tinh thông môn chưởng pháp này. Vừa hay [Cửu Dương Thần Công] lại môn nội công chí dương trong thiên hạ ít người có thể so sánh.
Hai thứ này một khi phối hợp, uy lực không thể nào xem thường được, ngay cả phó chủ nhiệm giờ phút này cũng có cảm giác ăn không tiêu. Ngay khi đối chọi với chưởng pháp này, xung lực từ nó phát ra liền đem tay áo của cô xé nát. Cơ mà nhiêu đó vẫn chưa ăn thua, phó chủ nhiệm chỉ tùy ý đẩy cánh tay lên một chút liền đem chưởng pháp của Long đánh trở về.
Bị phá chiêu cũng không làm Long mất bình tĩnh, đây là điều tất nhiên sẽ xảy ra dù sao đẳng cấp hai bên cách biệt như trứng với đá vậy. Cơ mà cho dù vậy, Long vẫn là chưa chịu thua hoặc là nói [Kháng Long Hữu Hối] còn chưa có đánh ra hết.
Cả người Long b·ị đ·ánh bay lên cao tuy nhiên cậu vẫn kiểm soát được cơ thể, chỉ thấy tay phải cậu lại một lần nữa cong vào, tay trái phát lực đem cả người ổn định lại. Đợi đến khi gần rơi xuống, Long lại đẩy tay phải mình ra. Lực đạo lần này so với lần trước phải mạnh gấp đôi, đây cũng là tinh túy của [Kháng Long Hữu Hối] xuất chiêu xong vẫn bảo lưu lại một phần lực, tùy thời có thể đánh bồi thêm.
Phó chủ nhiệm giờ phút này đã không thể hài lòng hơn với biểu hiện của cậu, cho nên cô nàng cũng đặc cách cho Long một quyền lợi từ trước đến nay ít ai có được. Đó chính là nhìn thấy thực lực thực sự của cô.
Thầy Bạch bên ngoài còn đang coi hăng say, bổng trở nên hoảng sợ, ông không quan tâm bị quở trách phá hư trận đấu mà là vội vàng chạy tới hét lên:
‘’CMN! Mày định làm gì vậy Tuyết..đừng có đánh phế học sinh của tao..’’
Cơ mà đã quá muộn, thứ đập vào mắt ông là một ánh sáng trắng, ánh sáng này đem cả khu sân đấu bao trùm làm những người khác ngẩn ngơ, tiếp theo đó là tiếng thét dài của các giáo viên:
‘’Trời đất ơi! Ai chọc con Tuyết điên lên vậy!!’’
‘’Cứu mạng Bác sĩ.. học sinh bị đóng băng rồi!!!’’
‘’Ai đó cảng con Tuyết lại đi..’’
……..
Long một lần nữa trải nghiệm cảm giác thức dậy trong bệnh viện,
Cậu thử cử động cơ thể liền không nhịn được kêu lên, lần này chơi hơi lớn xém tí nữa đem bản thân phế đi. Cũng may [Kim Chung Trạo] ra sức nếu không bây giờ không phải chỉ đơn giản là đau cơ thôi đâu.
Tiếng thét của Long cũng nhanh chóng đánh thức Phượng, cô nàng hoảng hốt bật dậy đi tới giường cậu. Trên người cô nàng cũng có không ít băng gạc tuy nhiên không thể nào so bì được với Long.
‘’Tỉnh rồi hả! Có khát nước không?’’
‘’Khụ..tớ b·ất t·ỉnh bao lâu rồi? Bài kiểm tra thế nào?’’
‘’Hừ! Nằm liệt trên giường rồi còn quan tâm mấy cái này.’’ Phượng không nhịn được mà càm ràm, tuy nhiên vẫn là trả lời:’’ Chỉ mới nữa ngày mà thôi, bài kiểm tra không cần lo nhóm chúng ta qua rồi..tuần sau bắt đầu đi học.’’
Nói đến đây cô nàng không khỏi nhớ lại thời điểm trận chiến khi đó cả người không khỏi rùng mình. Quá đáng sợ, cô giáo của bọn hắn vậy mà một quyền đem cả khu sân đấu đóng băng. Còn may xung quanh còn có giáo viên, nhanh chóng đem bọn hắn vớt ra ngoài.
Mà Long nghe được Phượng kể tình hình sau khi cậu ngất đi cũng có cảm xúc giống cô, hơn nữa còn xen lẫn chút chờ mong. Dù sao cậu cũng từ trong miệng Trung biết được lý do lớp chọn thành lập, được những người lợi hại như vậy dạy cũng không quá thua thiệt.