Nếu như nói chơi game này có mục đích ban đầu là gì, thì mục đích ban đầu của Lục Miên, chính là Từ Trầm.
Cô vẫn luôn chơi vị trí hỗ trợ, đều là vì muốn phối hợp với ADC của anh, nhưng sau khi anh gia nhập vào đội tuyển chuyên nghiệp, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Không, phải nói là hỗ trợ của cô đã không còn theo kịp bước chân ADC của anh nữa rồi. Anh có những đồng đội mạnh hơn, ví dụ như trước đây là Mộc Thiên, bây giờ là Đằng Mộc.
Lục Miên chưa bao giờ nghĩ rằng trình độ của mình đủ để đánh chuyên nghiệp. Thật đấy, cô thậm chí còn chưa từng trải qua bất cứ buổi huấn luyện chuyên nghiệp nào, một người như cô, làm sao có thể hỗ trợ cho anh, giúp anh giành được cúp vô địch LPL, thậm chí là bước vào đấu trường Chung kết Thế giới chứ?
“Không được đâu.” Lục Miên lắc đầu: “Còn có 3 tháng, em sao có thể làm được…”
“Em không cần làm gì cả.” Từ Trầm bình tĩnh nhìn cô: “Chỉ cần tin tưởng anh.”
Lục Miên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định của anh, đột nhiên trong lòng có chút dao động, nhưng sau đó lại nhụt chí nói: “Em thật sự không được…”
Từ Trầm bỗng cười nhẹ: “Xem ra 3 năm qua, Phó Nam Quân đã khiến em bị đả kích thê thảm nhỉ. Trước đây, chưa biết rõ tình huống thế nào mà em cũng dám mạnh mẽ đuổi theo anh, thậm chí còn đuổi tới tận Thượng Hải, Lục Miên của ngày đó đâu rồi?”
Chuyện này có gì liên quan đến nhau?
“Từ Trầm, em không muốn anh vì em… mà lại một lần nữa bỏ lỡ chiếc cúp vô địch.” Lục Miên nhìn Từ Trầm, nghiêm túc nói: “Thật sự không được, chuyện này không phải chỉ dựa vào dũng khí và quyết tâm là có thể làm được.”
Cô đã 26 tuổi, không còn là cô bé ngây thơ với những suy nghĩ mơ mộng ngày xưa. Cô có những suy nghĩ và cân nhắc của một người trưởng thành. Những đội tuyển có thể lọt vào trận chung kết của LPL, đội nào cũng không phải là đối thủ dễ dàng đối phó, một người chơi nghiệp dư như cô, làm sao có thể cạnh tranh được với những tuyển thủ chuyên nghiệp đã dày dặn kinh nghiệm, lại còn là đánh hỗ trợ cho Eric.
“Anh vẫn nên tìm người khác đi, em sẽ kéo anh xuống, đến mức mẹ anh cũng không nhận ra được.” Lục Miên lo lắng nói.
Từ Trầm mỉm cười: “Tùy em thôi.”
–
Cả ngày hôm đó, Lục Miên cứ băn khoăn mãi về lời đề nghị của Từ Trầm, lại còn chuyện của LPL, ngay lúc cô rối bời thì nhận được điện thoại của Diệp Lam: “Alo! Miên Miên! Tớ thấy trên mạng có tin đồn Eric bị tai nạn xe ô tô! Không biết có phải thật không!”
“Bị khâu vài mũi trên đầu, có chút chấn động não nhẹ.” Lục Miên nói: “ Đừng lo, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Lam thở phào nhẹ nhõm: “À còn nữa, trên mạng còn nói, MC năm nay không thể tham gia LPL, có thật không? Hình như có tuyển thủ bị thương ở tay?”
“Là Đằng Mộc.” Lục Miên nghi ngờ: “Chuyện này mà cũng biết được? Tin tức từ đâu mà có?”
“Mọi người đều đang bàn tán.” Diệp Lam cảm thán nói: “ Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Eric đã đợi 3 năm, thật sự là quá bất công…”
Lời nói của Diệp Lam như một cú đánh, đột nhiên thức tỉnh Lục Miên, lúc đầu thì không cảm thấy gì cả, nhưng dần dần, cô lại cảm thấy như có gì đó không ổn, cô nhớ lại những gì Phó Nam Quân đã nói với Từ Trầm ngày hôm đó: “ Tôi hiện tại cũng có thể chơi chết cậu!”
3 năm trước, anh ta đã có thể khiến Eric bị cấm thi đấu, liệu vụ tai nạn xe này có phải…
Nghĩ đến đây, sống lưng Lục Miên lạnh toát, cả buổi chiều, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Buổi tối, cô đi vào phòng làm việc của Thẩm Ôn Lương, anh ta đang đọc báo cáo phản hồi thị trường của 《Quỷ Thuật Sư》, thấy Lục Miên bước vào với sắc mặt không tốt, anh ta liền đặt báo cáo trong tay xuống hỏi: “Sao thế?”
“Thẩm tổng, vụ tai nạn của Eric, tình hình tài xế gây ra thế nào rồi?” Cô nhớ trước đó luôn là Thẩm Ôn Lương xử lý hậu quả của sự việc này.
“Sao tự nhiên lại muốn hỏi chuyện này?” Thẩm Ôn Lương khó hiểu nhìn cô: “Đã xử lý xong rồi, tài xế đó là người mới vào nghề, xử lý như tai nạn giao thông bình thường, bị tịch thu bằng lái, bồi thường chút tiền. Tên đó vốn dĩ cũng chẳng có nhiều tiền, ông đây bực quá, còn cho người đi đập hắn ta một trận. Sao… cô còn muốn truy cứu?”
Lục Miên nhếch miệng, đúng là phong cách xã hội đen của Thẩm Ôn Lương.
“Không phải.” Thật ra cô cũng không chắc chắn lắm: “Tôi cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, anh hãy kể chi tiết hơn về hắn ta cho tôi đi.”
–
Tối đó, Lục Miên về nhà, ném một xấp tài liệu lên bàn của Diệp Lam.
“Cái gì đây?” Diệp Lam cầm bánh sầu riêng trên tay, nghiêng đầu lật xem xấp tài liệu.
“Tài xế lái xe tải đâm vào Eric.” Lục Miên ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cầm một miếng bánh sầu riêng bỏ vào miệng, giải thích: “Đây là thông tin về hắn ta, tên Chu Đông Hải, 25 tuổi, độc thân.”
“Cậu điều tra cái này làm gì? Muốn trả thù cho Eric à?” Diệp Lam vừa lật tài liệu vừa hỏi.
Lục Miên nhìn chằm chằm vào Diệp Lam: “Tớ nghi ngờ hắn ta bị Phó Nam Quân mua chuộc, vụ tai nạn này căn bản không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là… mưu sát có chủ đích.”
“Hả!” Nửa miếng bánh sầu riêng của Diệp Lam rơi xuống ghế sofa, cô ấy vội vàng đứng dậy lấy khăn giấy lau: “Cậu có bằng chứng không? Cái này không thể nói bừa được đâu.”
“Không có bằng chứng, chỉ là suy đoán mà thôi.” Lục Miên nghiến răng nói: “Nếu thật sự có liên quan đến anh ta, cho dù không phải là mưu sát, thì mục đích cản trở Từ Trầm của Phó Nam Quân cũng đã đạt được. Bây giờ MC thiết một hỗ trợ, nếu trước thời hạn đăng ký LPL không tìm được người phù hợp liền coi như xong. Cho dù có dùng tuyển thủ dự bị, không phải hỗ trợ chuyên nghiệp thì phối hợp cũng không tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi đấu.”
“Vậy thì sao?” Diệp Lam xoay người đứng dậy, hào hứng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Chúng ta giỏi nhất chuyện gì?”
“Ăn?” Diệp Lam cắn một miếng bánh sầu riêng.
Lục Miên đập nhẹ vào sau đầu cô ấy rồi nói: “Ăn cái em gái nhà cậu, hack máy tính của hắn ta chứ!”
“Loại chuyện này nhất định là giao dịch trực tiếp, làm gì còn lưu lại chứng cứ.” Diệp Lam lắc đầu, tỏ vẻ không hứng thú với lời đề nghị của Lục Miên.
“Lần thi đấu quay trở lại của Eric, cậu làm thế nào để bảo vệ cho chúng ta vào, thì chúng ta liền xử lý Chu Đông Hải theo cách đó.” Lục Miên đã ôm máy tính của mình và bật lên.
Diệp Lam nghĩ ngợi rồi vẫn lắc đầu: “Tớ vẫn cảm thấy không ổn đâu, chuyện này không phải chuyện nhỏ, huống chi chúng ta không biết trong máy tính hắn ta có những thứ linh tinh hay không, cho dù có đi, chúng ta dùng thứ đó để uy hiếp hắn ta khai ra sự thật, chỉ sợ cũng không uy hiếp nổi.”
Lục Miên mặc kệ lời cô ấy nói, đã bật máy tính lên và bắt đầu thao tác, Diệp Lam tắm xong đi ra, liền nhìn thấy cô vẫn đang cuộn tròn trên ghế sofa, chuyên tâm thao tác trên máy tính. Diệp Lam tò mò đi tới nhìn: “Ơ? Cậu có IP của hắn ta rồi à?”
“Ừ, một anh bên phòng nghiên cứu phát triển giúp tớ tìm ra đấy.” Lục Miên vừa ăn miếng bánh vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Diệp Lam nhìn máy tính, đã mở được chế độ giám sát từ xa, mọi thao tác của Chu Đông Hải thực hiện trên máy tính đều sẽ được hiển thị lên màn hình của Lục Miên: “Được đấy nha, đã giám sát được rồi.”
Thấy Diệp Lam ra ngoài, Lục Miên đưa máy tính cho cô ấy: “Cậu giúp tớ trông, tớ đi tắm cái đã.”
“Được.” Diệp Lam kéo máy tính của mình qua, vừa xem phim vừa giúp Lục Miên trông. Nhưng Lục Miên còn chưa kịp ra ngoài, đã nghe thấy tông giọng cao vút của Diệp Lam hét lên bên ngoài: “Lục Miên! Mau lại đây! Xem này!”
Lục Miên vội vàng lau khô người, mặc quần áo ngủ rồi chạy ra ngoài, chỉ thấy trên màn hình máy tính của mình xuất hiện một cảnh tượng không thể chấp nhận được, Lục Miên và Diệp Lam đều là người trưởng thành, vốn không nghĩ những bộ phim “hành động” tình cảm có gì ghê gớm lắm, nhưng lúc này, cả hai đều bị cảnh tượng trên màn hình làm choáng váng đến mức không thể nhúc nhích.
Đó không phải là một bộ phim “hành động” tình cảm bình thường.
Nhân vật chính trong phim, nam là người trưởng thành, còn nữ lại là một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên!
Lục Miên đột ngột đóng máy tính lại, hình ảnh vừa rồi quá mức kinh hãi, quá mức biến thái, khiến trong lòng cô vừa trào dâng sự ghê tởm vừa phẫn nộ.
Hắn ta, đúng là một kẻ biến thái, thậm chí…còn là một tên ấu dâm!
“Tớ phải ăn cái gì đó để bình tĩnh lại.” Diệp Lam che ngực, sợ hãi đứng dậy, cầm một quả táo cắn vài miếng, sau đó nhìn Lục Miên với vẻ mặt bối rối: “Chúng ta có thể tố cáo hắn ta mà?”
“Nếu cứ vậy mà tố cáo, thì chúng ta cũng tự đẩy mình vào nguy hiểm.” Lục Miên xoa xoa khóe mắt: “Dù sao hành động của chúng ta vốn đã là bất hợp pháp.”
Cứ tưởng chuyện này đã qua đi, không ngờ sáng hôm sau, khi Diệp Lam thức dậy, phát hiện Lục Miên vẫn còn đang nằm bò trên bàn, hai mắt thâm quầng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay đặt lên bàn phím, gõ lạch cạch không ngừng.
“Này? Đừng nói là cậu thức trắng đêm đấy nhé?” Diệp Lam không tin nổi nhìn cô.
“Ừm.” Lục Miên trả lời ngắn gọn.
“Cậu…” Diệp Lam lắc đầu, đi tới: “Cậu thực sự quyết tâm xử lý người này à?” Cô ấy đứng sau lưng Lục Miên, cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính của cô, trên đó là đoạn code đang tự động hiện thị một dòng dài những ký tự mã màu xanh lục.
“Đây là gì vậy?” Diệp Lam nhìn không hiểu.
“Thứ hay ho.” Lục Miên quay đầu lại, mỉm cười nham hiểm.
“Thôi đi.” Diệp Lam giơ tay đẩy mặt cô: “Cậu nhìn đôi mắt thâm quầng của mình đi, có khác gì ma quỷ không, hôm nay cậu không đi làm à?”
“Có chứ.” Lục Miên đứng lên khỏi ghế, vươn vai rồi bước vào phòng tắm sửa soạn một chút. Đêm qua não cô đã hoạt động liên tục cả đêm, giờ đây hoàn toàn không buồn ngủ, cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục chiến đấu thêm 300 hiệp nữa. Diệp Lam nhìn đống cà phê đen bị xé trên bàn, trợn mắt lắc đầu nói: “Đúng là một người phụ nữ điên.”
Tối hôm đó, khi Diệp Lam đi làm về, Lục Miên đã nằm trên ghế sofa, vẫn ôm lấy máy tính của mình, quay đầu lại nhìn Diệp Lam với ánh mắt đầu vẻ thần bí.
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Lam đặt túi xuống, bước đến ghé vào ghế sofa hỏi.
Mắt kính dày cộp của Lục Miên ánh lên một luồng ánh sáng xanh nhạt: “Tớ vừa gửi thứ này cho hắn ta.”
“Là cái cậu thức đêm làm ra tối qua ấy hả?”
“Ừm.” Lục Miên cầm cốc cà phê lên uống một ngụm.
“Rốt cuộc đó là cái gì vậy?” Tính tò mò của Diệp Lam trỗi dậy, trong mắt cô ấy, Lục Miên căn bản là một nữ yêu quái IT, nếu thứ gì đó có thể khiến cô thức đêm nghiên cứu, chắc chắn nó không phải là một thứ đồ đơn giản.
“Ai da!” Lục Miên đặt cốc cà phê xuống, hưng phấn nói: “Cắn câu rồi, cắn câu rồi! Đợi xem kịch hay để xem thôi.”
Diệp Lam vội vàng ngồi xuống, cùng Lục Miên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đúng lúc này, một video bất ngờ hiện lên, trên màn hình là một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước máy tính, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
“Cậu đang gọi video với ai thế?”
“Không phải video, chỉ là một chiều thôi, tớ nhìn được hắn ta, nhưng hắn không nhìn thấy tớ.” Lục Miên giải thích: “Chút nữa cảnh tượng sẽ có thể có chút kinh người, tớ một mình không chịu nổi, cậu phải xem cùng tớ.”
Diệp Lam nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi lại nhìn vào người đàn ông trong video: “Đây là… gã Chu Đông Hải đã gây tai nạn với Eric à?”
“Ừm.”
“Cậu đã chiếm quyền kiểm soát camera của hắn ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Lục Miên.” Diệp Lam lắc đầu, nhìn cô: “Tớ cảm thấy cậu ngày càng đi xa trên con đường tội phạm mạng rồi đấy, mà tớ – bạn cùng phòng của cậu, dù gì cũng là một công chức nhà nước, biết tình hình nhưng lại không báo, đúng là tội chồng thêm tội.”
“Cậu tố cáo tớ rồi, ai giúp chồng cậu đòi lại công bằng hả!” Lục Miên búng vào trán Diệp Lam một cái.
“Á!” Diệp Lam hét lên, đưa tay che trán.
Trong video, gã đàn ông bất ngờ cởi quần ra, để lộ nửa dưới cơ thể. Lục Miên chăm chú nhìn vào màn hình, trong ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú.
Tiếp theo là một cảnh tượng cực kỳ chướng mắt, gã ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và thủ dâm điên cuồng, trên mặt lộ ra sắc mặt vừa biến thái vừa hưởng thụ, miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ.
Camera chụp rõ nét mọi chi tiết và mọi góc cạnh.
“Lục Miên, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?” Diệp Lam nhìn không hiểu: “Đây là cái thú vui kỳ cục gì vậy!”
Khóe miệng Lục Miên nhếch lên, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn về phía Diệp Lam: “Tớ đã xem lịch sử truy cập mạng của hắn ta, phát hiện hắn hay lên mấy web đen xin “tài nguyên”, tớ đã làm một thứ, có thể khống chế và điều khiển camera máy tính của hắn ta, tích hợp nó vào tài nguyên đó rồi gửi cho hắn ta. Vốn dĩ tớ chỉ muốn theo dõi cuộc sống của hắn ta để xem liệu có thể nắm được bằng chứng giao dịch giữa hắn và Phó Nam Quân, không ngờ tên này lại thẳng thắn như vậy, vừa bật lên đã cho tớ thấy một cảnh tượng kinh người đến vậy.”
Diệp Lam há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Lục Miên, không thể tưởng tượng được, cô lại có thể làm ra thứ như vậy: “Tớ cứ tưởng… cậu chỉ biết lập trình phần mềm, hóa ra mấy trò hacker cậu cũng biết luôn à?”
“Vừa mới học đó.” Lục Miên nhún nhún vai: “Trước đây tớ cũng từng nghiên cứu vài thứ.”
“Đại thần, cậu… quá lợi hại!” Diệp Lam nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
“Được rồi.” Lục Miên bóp bóp mặt cô ấy, lưu đoạn video vừa ghi lại, sau đó tắt video của đối phương đi: “Có thứ này trong tay, hắn ta không muốn khai ra cũng khó.” Lục Miên vừa nói vừa cắt một phần trong video, nén lại rồi gửi vào gmail của người đàn ông kia, kèm dòng nội dung: “Tôi biết hết mọi việc anh đã làm. L”
Ngắn gọn, súc tích, đủ để đối phương khiếp sợ.
Diệp Lam chọc chọc vào Lục Miên: “L, tớ cảm thấy cậu bây giờ cực kỳ giống thiên tài IT của mấy băng nhóm tội phạm có chỉ số IQ cao trong phim Mỹ vậy!”
“Không phải là ý tưởng ban đầu của tớ, chiêu này tớ học từ 《Black Mirror 3》, chỉ áp dụng vào thực tế thôi.”
Không lâu sau, liền nhận được hồi âm của người đàn ông đó qua gmail: “Mày muốn làm gì!”
Không cần nghĩ cũng biết hắn ta lúc này sợ hãi đến mức nào, nếu loại video này một khi bị lộ ra, gia đình, bạn bè hắn ta mà biết được, thì cuộc sống của hắn ta cũng coi như kết thúc.
Nếu hắn ta chỉ xem phim AV bình thường, Lục Miên cũng không nghĩ ra chiêu này để đối phó, nhưng ấu dâm… điều này hoàn toàn vượt ngoài giới hạn của cô.
“Lục Miên, cậu định làm gì?” Diệp Lam lo lắng nhìn cô.
“Đi gặp hắn ta.” Lục Miên vừa nói vừa gõ bàn phím, trả lời gmail của hắn ta, hẹn thời gian và địa điểm.
“Đừng mà!” Diệp Lam vội vàng bước tới, giữ chặt máy tính của cô lại: “ Gặp loại người như này, rất nguy hiểm!”
“Cậu yên tâm, tớ không cần phải ra mặt đâu.” Lục Miên nhìn cô ấy, tự tin nói: “Loại chuyện này, Thẩm tổng chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp.”