“Ừm, cậu ấy trở lại rồi, trước đấy có tới Thượng Hải tìm tôi.” Từ Trầm nói.
“Bây giờ cậu ấy đang làm gì?”
“Ông chủ nhỏ, thừa kế công ty của bố cậu ấy. Khi cậu ấy tới gặp tôi, nói muốn đầu tư cho câu lạc bộ MC.” Từ Trầm nhàn nhạt nói.
“Anh đồng ý rồi?”
“Không, MC bây giờ không thiếu tiền, hơn nữa, tên tiểu tử kia chỉ là chơi đùa mà thôi.” Từ Trầm vẫn nhìn màn hình: “Cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.”
Lục Miên cũng không hỏi sâu thêm nữa, hai người lại im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng. Lúc lâu sau, Từ Trầm đột nhiên hỏi: “Lục Miên, em có từng hối hận khi chia tay với tôi không?”
Im lặng vài giây, không thấy cô phản ứng lại, Từ Trầm liền ngước mắt lên nhìn. Thấy cô đã rúc vào góc ghế sofa, cuộn tròn mình trong áo khoác, vẻ mặt an tĩnh, lông mi hơi rung rung, hơi thở đều đều.
Từ Trầm bất đắc dĩ mỉm cười, đứng dậy đi vào trong phòng, lấy một cái chăn nhỏ ra đắp lên người Lục Miên.
Lục Miên bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa nổ bùm bùm, mở mắt ra, liền nhìn thấy Từ Trầm đang đứng hút thuốc một mình bên cửa sổ, bầu trời đêm phía sau anh, từng chùm pháo hoa nở rộ, hình bóng anh trông lạnh lùng và xa cách trong bầu trời pháo hoa rực rỡ, khiến cô hốt hoảng mà tưởng mình như đang nằm mơ, trong vô số những giấc mơ lúc nửa đêm, nhớ về anh vô số lần.
“Tỉnh rồi?” Anh ấn tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó lấy áo khoác nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Lục Miên ngồi dậy, nghi hoặc hỏi.
Từ Trầm nhặt một chiếc túi đen trên mặt bàn, sau đó đi đến cửa, cúi người xuống buộc dây giày: “Đốt pháo hoa, đi không?”
“Đi.” Lục Miên đứng dậy từ ghế sofa, xỏ giày, cùng Từ Trầm đi ra ngoài.
Trong tiểu khu đã có không ít người đã ra đốt pháo, chờ đón năm mới đến, cực kỳ rộn ràng.
Từ Trầm đặt từng ống pháo hoa xuống đất, sau đó dùng bật lửa đốt từng ống một. Lục Miên đứng từ xa nhìn pháo hoa từng cái từng cái bay lên trời, sau đó nổ thành từng chùm pháo hoa lộng lẫy.
Từ Trầm bịt tai lại chạy đến một bên, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Khoảnh khắc pháo hoa nổ lớn nhất, trong lòng Lục Miên bỗng nhiên rung động, cô đột nhiên hét về phía anh: “Em hối hận, Từ Trầm.”
“Cái gì?” Từ Trầm chạy về phía cô.
“Tôi nói, năm mới vui vẻ!” Lục Miên đút hai tay vào trong túi, mỉm cười nhìn anh.
“Năm mới vui vẻ.” Từ Trầm theo bản năng đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng tay vừa mới đưa ra, liền ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn buông xuống, rơi xuống khăn quàng cổ của cô, chỉnh lại một chút: “Đi về thôi.”
–
Lục Miên ở lại nhà Từ Trầm, cuộc sống thoải mái hạnh phúc đến mức không muốn rời đi, chỉ trong 5 6 ngày ngắn ngủi, mặt cô đã béo lên một vòng, mẹ Từ hoàn toàn coi cô như con gái ruột trong nhà mà nuôi, cực kỳ yêu thương. Ngược lại, Từ Trầm ở nhà luôn bị ghét bỏ.
Đến ngày thứ 7, Lục Miên cuối cùng cũng bị Thẩm Ôn Lương liên tục gọi điện thoại để kêu cô về Thượng Hải. Suốt chặng đường về cô luôn oán trách, đúng là nhà tư bản tàn ác, áp bức giá trị thặng dư, năm mới còn chưa qua mà đã bắt cô về làm việc.
Từ Trầm và Lục Miên cùng nhau trở về Thượng Hải, MT lại bắt đầu phát triển một tựa game mới. Lục Miên lại quay lại quãng thời gian đắm mình trong đại dương mã code vô tận, cuộc sống thật nhàm chán nhưng bình yên. Còn Từ Trầm thì cống hiến hết mình cho việc huấn luyện nghiêm khắc, đã lâu không nghe thấy tin tức gì về anh, nhưng tên Eric vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô, dường như anh chưa từng rời đi.
Bầu trời hôm đó âm u, những đám mây đen kéo tới che phủ mặt đất, khiến người ta khó thở, những tiếng sấm của mùa đông cuốn vào giữa những đám mây đang bay thấp, chẳng bao lâu sau, cơn mưa lớn trút xuống, quét qua những vùng đất bình lặng.
Lục Miên đeo gọng kính đen, ngẩng đầu lên khỏi thế giới mã code, nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, nhớ ra mình hình như không mang ô rồi, thôi vậy, loại mưa này chắc sẽ không kéo dài, đợi mưa tạnh rồi rời đi sau.
Một tiếng sét vang lên, cô đột nhiên bị chấn động, một linh cảm chẳng lành chợt tràn ngập trong lòng cô, cô vô thức túm lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô muốn gọi điện thoại, gọi cho ai bây giờ?
Ngay khi Lục Miên vừa mở khóa màn hình, thì có một cuộc gọi gọi đến, trên màn hình hiện lên hai chữ: Từ Trầm.
Tim cô đập thình thịch, cô đặt điện thoại lên bàn, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, bỗng không dám nghe, tiếng chuông reo khoảng nửa phút, ngay khoảnh khắc Lục Miên cầm lấy điện thoại để ấn nghe, thì cuộc gọi đã kết thúc.
Lục Miên không còn tâm trí tiếp tục gõ code được nữa, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn những chiếc xe chạy nhanh trên đường, nước bắn tung tóe, những người đi bộ cầm những chiếc ô sặc sỡ đang sải bước dài trên đường, dáng vẻ vội vàng. Đường phố được những cơn mưa xối xuống sạch bóng, nước mưa chảy dọc theo sườn dốc xuống cống rãnh. Xa xa là những đám mây đen u ám, còn có những tia sét sáng chói, màng nhĩ đập thình thịch.
Khi Lục Thời Huân ra đi, bầu trời cũng như thế này.
Cảm thấy rất bất an, Lục Miên liền cầm điện thoại lên gọi lại cho Từ Trầm, nhưng vẫn luôn không có ai nghe máy.
Sao lại không nghe máy chứ?
Nghe máy đi chứ! Tay Lục Miên run rẩy kịch liệt, chiếc điện thoại rơi mạnh xuống đất, màn hình bị vỡ nứt.
Lục Miên nhanh chóng nhặt điện thoại lên, khi cô tiếp tục gọi cho anh, thì điện thoại của Từ Trầm đã tắt máy.
Lục Miên không thể chờ thêm được nữa, liền cầm lấy áo khoác vội vã rời khỏi tòa văn phòng, vừa bước ra ngoài, Lục Miên đã nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ôn Lương: “Lục Miên, đến bệnh viện số 3, Eric bị tai nạn ô tô, tôi bây giờ đang từ ngoại ô về, cô mau đến xem tình hình cậu ấy thế nào.”
Trong đầu Lục Miên vang lên một tiếng nổ lớn, đồng thời lúc đó cũng có một tiếng sấm lớn vang lên, cô hoàn toàn choáng váng, cả người đứng trong mưa, ngơ ngác không biết làm gì.
Không thể như vậy được, trận mưa lớn đã cướp đi người bố thân yêu của cô, không thể lại mang Từ Trầm của cô đi nữa!
Cô vội vàng chạy đi, chạy như điên dưới làn mưa, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang chạy sai hướng, chạy loạn lên như một con rắn mất đầu, tâm trí cô rối bời trong nửa phút, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng ra đường lớn và gọi taxi.
Cả đường đi, tài xế không ngừng quay đầu lại nhìn cô, bất lực nói: “Cô gái, cô đừng khóc nữa, tôi đã chạy nhanh nhất có thể rồi.”
Lục Miên không để ý tới lời nói của anh ta, chỉ chuyên tâm khóc, tiếng khóc tuyệt vọng của cô vang vọng cùng tiếng sấm nổ ngoài cửa sổ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, các thành viên đội MC lần lượt chạy đến bệnh viện, vây quanh cảnh sát giao thông để hỏi thăm tình hình. Lúc đó người lái xe là Đằng Mộc, Từ Trầm ngồi ở ghế phụ, lúc đi qua ngã tư đường, có một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao tới từ bên phải, trong cơn mưa lớn, nó hất văng chiếc xe của hai người ra bên ngoài, Từ Trầm ngồi ở ghế phụ bên phải bị thương rất nghiêm trọng, đang được cấp cứu, còn Đằng Mộc chỉ bị thương nhẹ ở cổ tay, không có gì quá nguy hiểm.
Mọi người lo lắng đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Ôn Lương chạy như bay tới, nắm lấy cổ áo của cảnh sát giao thông, hét lên: “Mẹ nó, tên tài xế xe tải đâu rồi? Nếu như người anh em của tôi mà xảy ra chuyện gì, ông đây tuyệt đối không tha cho nó!”
……
Lục Miên một mình ngồi dưới đất khóc đến mức thảm thiết, ai cũng không thể kéo cô dậy. Cuối cùng, bác sĩ Đường Thời bước ra khỏi văn phòng, đi tới ngồi xuống an ủi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng, Lục Miên hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc bi thương của mình, không thể khống chế được, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
“Không thể như thế được…”
Không thể lại mang anh đi mất.
Cuối cùng, Tô Huyền bị cô khóc đến mức khó chịu, đi tới tức giận mắng: “Người còn chưa chết đâu! Khóc cái gì mà khóc, xui xẻo!”
“Đừng nói nữa.” Toy đi tới kéo Tô Huyền.
Lúc này, bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Lục Miên vội vàng đứng dậy, lau nước mắt rồi chạy tới hỏi tình hình, bác sĩ nói: “Thân thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là não có chút chấn động nhẹ thôi. Bây giờ đã không sao rồi, có thể vào thăm cậu ấy, nhưng đừng quá nhiều người, một người vào là được rồi, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, ai là người nhà?”
“Tôi!” Lục Miên và Tô Huyền đồng thời nói, bác sĩ nhìn Lục Miên nói: “Vừa rồi người ở bên ngoài khóc lóc gào thét là cô nhỉ, vậy cô tốt nhất nên bình tĩnh lại, hiện tại cảm xúc của bệnh nhân không thể dao động.” Nói xong liền nói với Tô Huyền: “Cô vào đi.”
Tô Huyền liếc nhìn Lục Miên, hừ lạnh một tiếng, đi theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật. Kết quả chưa đến 2 phút, Tô Huyền đã đi ra, vẻ mặt có chút không cam lòng, nghiến răng nhìn Lục Miên nói: “Eric muốn gặp cô.”
Lục Miên vội vàng lấy tay áo lau nước mắt, rồi mới bước vào.
Từ Trầm nằm yên tĩnh trong phòng bệnh, trên đầu quấn từng vòng gạc trắng, hai mắt nhắm chặt, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến sắc mặt càng trở nên tái nhợt, nghe thấy có tiếng động, mới khẽ mở mắt ra, khoảnh khắc Lục Miên nhìn thấy ánh mắt của anh, cô cảm thấy như cả thế giới như đang sáng bừng lên.
“Vừa rồi em ở bên ngoài…” Thanh âm của Từ Trầm không có bao nhiêu sức lực, rất khàn nói: “Khóc đến mức lòng anh rối loạn.”
Nước mắt của Lục Miên lại trực trào ra, nhưng cô cố chấp cắn răng, liên tục dùng tay áo lau nước mắt, cả người run lên, một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng nói thành lời: “Anh có đau không?”
Từ Trầm không trả lời cô, cứ vậy lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng khiến băng tuyết cũng tan chảy.
“Nha đầu ngốc.”
–
Đường Thời cùng Lục Miên đứng bên ngoài hành lang, một bác sĩ mặc áo blouse trắng trên tay cầm một cuốn sổ, chậm rãi hỏi: “Hai bệnh nhân này làm nghề gì?”
“Thể thao điện tử.” Toy đi tới và nói: “Họ đều là những tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.”
“Cái gì cơ?” Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mái tóc hoa râm, rõ ràng là ông ấy không hiểu được lời nói của Toy.
“Chính là chơi game ấy.” Thẩm Ôn Lương đứng gần đó giải thích.
“Tôi đang hỏi về công việc.” Vị bác sĩ sốt ruột lặp lại: “Chơi game cái gì mà chơi?”
“Chúng tôi kiếm tiền bằng cách chơi game.” Toy kiêm nhẫn hỏi: “Bác sĩ, ông hỏi vấn đề này làm gì vậy?”
“Thôi vậy, để tôi giải thích cho.” Đường Thời nói với ông bác sĩ mấy câu, ông ấy gật đầu rồi rời đi, Đường Thời nhét tay vào túi áo blouse, nhìn mọi người nói: “Bệnh nhân tên Đằng Mộc có thể tạm thời không chạm vào bàn phím được. Cô ấy bị gãy xương cổ tay, phải mất vài tháng mới bình phục lại được.”
“Làm sao có thể như vậy được! LPL Mùa Xuân sắp bắt đầu rồi! Chúng ta không thể không có Đằng Mộc!” Khuôn mặt Toy sa sầm xuống như đám mây đen, Levi đi tới vỗ nhẹ lên vai anh ấy: “Người không có việc gì là may mắn rồi.”
“E…Eric thì sao?” Sắc mặt Lục Miên tái nhợt, khóe miệng hơi run lên, như đang chờ đợi phán xét cuối cùng, bất lực nhìn Đường Thời.
“Cậu ấy không có vấn đề gì.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó Đường Thời lại nói: “Nhưng mà…”
“Aiya, tôi nói này anh bác sĩ, anh có thể nói hết trong một lần được không!” Thẩm Ôn Lương không nhịn được nữa, Lục Miên kéo kéo anh ta lại.
“Vụ tai nạn ô tô này đã làm tổn thương cột sống cổ của cậu ấy, hơn nữa, trước đó cậu ấy đã bị thoái hóa đốt sống cổ ở mức độ nhẹ. Nếu không chăm sóc cẩn thận hơn thì bệnh sẽ càng trở nên nặng hơn.” Anh ấy nhìn Toy: “Cậu hiểu ý của tôi chứ? Nếu đội các cậu tiếp tục việc huấn luyện ở cường độ cao, tình hình sẽ rất nguy hiểm.”
“Không… Không nghiêm trọng đến mức vậy đâu.” Toy hơi hé miệng.
“Tin hay không thì tùy các cậu, tôi đã nói những điều cần nói rồi.” Đường Thời lạnh lùng nói, ánh mắt rơi xuống người Lục Miên: “Cũng muộn rồi, tôi đưa cậu về.”
Lục Miên lắc đầu: “Không.”
Cô không về.
Từ Trầm vẫn còn ở bệnh viện, cô còn về đâu được nữa?
Lục Miên quay người đi về phía phòng bệnh, nhóm người Toy cũng nhanh chóng đi theo, Tô Huyền cũng đang muốn đi cùng, nhưng Thẩm Ôn Lương đã nhanh chân đuổi theo cô ta, nói một câu đầy ẩn ý: “Người anh em của tôi đã nói với tôi, trên đời này có quá nhiều người phụ nữ yêu cậu ấy, nhưng chỉ có duy nhất trái tim của một người phụ nữ, cậu ấy muốn thế nào cũng không đủ.”
Thân hình Tô Huyền khẽ run lên, liếc nhìn Thẩm Ôn Lương như nhìn một kẻ thần kinh, mặt lạnh lùng rời đi, Thẩm Ôn Lương ở phía sau hét lên với theo: “Không nghe hiểu à? Cô không có cơ hội đâu!”
Trong phòng bệnh, Lục Miên túc trực bên cạnh Từ Trầm, dựa vào cạnh giường anh ngủ cả đêm.
Sáng sớm, Từ Trầm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô đang tựa vào giường mình, trong lòng không khỏi mềm mại, không kìm được đưa tay ra chạm nhẹ vào lông mày cô, Lục Miên khẽ động đậy như sắp tỉnh, Từ Trầm vội rụt tay lại.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, ngay khi Từ Trầm định nói gì đó, Toy cùng mấy đội viên đã ồn ào bước vào phòng bệnh thăm anh.
Lục Miên chu đáo đỡ Từ Trầm ngồi dậy, chỉnh thẳng đầu giường cho anh ngồi thoải mái hơn.
“Đằng Mộc thế nào rồi?”
Mấy đội viên liếc nhìn nhau, Levi chọc chọc Mao Đậu, Mao Động lại đẩy Toy, cảnh tượng này ngay lập tức khiến Từ Trầm cau mày.
“Vẫn là nên để em nói đi.” Toy – thành viên lớn tuổi nhất trong đội, đứng ra và nói: “Nha đầu kia không sao cả, chỉ là tay…bị thương nhẹ chút thôi.”
Vẻ mặt Từ Trầm lập tức nhẹ nhõm hơn, anh tiện tay cầm một quả táo gần đó lên rồi ném về phía Toy: “Anh mày còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì lớn cơ.”
Toy đón quả táo một cách vững vàng, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nói: “Chuyện này còn nhỏ sao? Lão đại, LPL sắp bắt đầu báo danh rồi, Đằng Mộc là hỗ trợ duy nhất trong đội, mà dự bị của em ấy cũng vừa xin nghỉ phép về nhà chăm bố bị ung thư. Vào thời điểm quan trọng này, chúng ta tìm đâu ra hỗ trợ đây?”
Ánh mắt Từ Trầm rơi vào người Lục Miên đang đứng bên cạnh, trái tim Lục Miên bỗng đập nhanh, cô vội vàng quay mặt đi, không nhìn thẳng với anh.
“Rồi sẽ có thôi.” Từ Trầm thoải mái đáp.
“Rồi sẽ có? Kiếm ở đâu ra cơ cứ!” Toy cùng mấy đội viên lo lắng rời khỏi phòng bệnh. Lục Miên và Từ Trầm lại nhìn nhau, như thể ngầm hiểu điều gì, trước khi Từ Trầm lên tiếng Lục Miên đã hỏi trước: “Hôm qua lúc anh gọi cho em…”
“Ừm, đúng lúc anh đi ngang qua công ty MT, muốn hỏi em có mang ô không, anh tới đón em.” Từ Trầm nói nhỏ: “Nhưng em không nghe máy.”
“Nếu như em nghe máy, có phải là…”
Có phải sẽ không xảy ra tai nạn không?
“Lục Miên.” Từ Trầm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh cảm thấy, có rất nhiều chuyện…có lẽ ngay từ đầu đã được định sẵn.”