Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 46



Khi Hứa Gia Trạch vừa về đến nhà, liền nhìn thấy bố mình đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt u ám, mẹ Hứa đang ngồi bên cạnh ông, không dám lên tiếng nào.

“Bố, sao vậy ạ?” Hứa Gia Trạch vào nhà đổi giày, đi đến phòng khách, nghi hoặc nhìn bố mình.

“Hôm nay con đi gặp con gái của Lục Thời Huân sao?” Vẻ mặt bố Hứa nghiêm túc, sắc mặt nặng nề.

“Là mẹ nhất quyết kéo con đi xem mắt.” Hứa Gia Trạch đá quả bóng về phía mẹ mình.

Bố Hứa trừng mắt nhìn vợ: “Hừ, đúng là phụ nữ.”

“Tôi cũng không thích con gái nhà họ Lục đấy.” Mẹ Hứa lập tức giải thích: “Rất ngông cuồng, nhìn có vẻ là không được giáo dục đàng hoàng.” Nói xong liền nhìn về phía Hứa Gia Trạch: “Sao con và nó còn nói chuyện cả một buổi chiều vậy?”

“Đều là bạn học cấp 3, ôn lại chuyện cũ một chút thôi ạ.” Hứa Gia Trạch nhún vai, thản nhiên nói.

“Về sau không cho phép con gặp con bé đấy nữa.” Bố Hứa “hừ” một tiếng nói: “Sau này cách xa nó ra, càng xa được thì càng tốt, biết chưa.”

“Bố, bố cũng quản quá rộng rồi đấy.” Hứa Gia Trạch ngồi trên ghế sofa, vắt chéo chân, lười biếng nói: “Lúc cấp 3, con khá thích Lục Miên, bây giờ có cơ hội, con còn muốn phát triển mối quan hệ với cô ấy đấy.”

Một tiếng“bang!” vang lên, tách trà trong tay bố Hứa bị ném mạnh xuống bàn, dọa mẹ Hứa giật cả mình, Hứa Gia Trạch cũng không ngờ bố mình sẽ tức giận như vậy, có chút kinh ngạc hỏi: “Bố… có ý gì vậy?”

“Con cùng con gái nhà ai hẹn hò bố đều không can thiệp, nhưng chỉ riêng con gái nhà Lục Thời Huân thì không được.” Bố Hứa nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không được!”

“Vì cái mẹ gì!” Hứa Gia Trạch nóng nảy, lời tục đến miệng liền thốt ra.

“Lục Thời Huân hiện tại đã sắp thất thế, bây giờ tốt nhất con nên giữ khoảng cách với nhà họ Lục, tránh cho ông đây cũng bị liên lụy.”

Khi bố Hứa nói xong, Hứa Gia Trạch hoàn toàn ngây người: “Cái gì cơ! Bố của cậu ấy không phải là…”

“Nội bộ tập đoàn Lục thị hiện đang bán tháo một số lượng lớn cổ phiếu ra bên ngoài, phía sau đã có những người thừa cơ mua lại chúng với giá cực thấp… Doanh nghiệp của Lục Thời Huân khá lớn, khủng hoảng tài chính đã khiến ông ta sứt đầu mẻ trán, nhưng nếu sau lưng thật sự có tư bản mạnh mẽ tham gia, trước mặt có sói sau lưng có hổ, đế quốc thương nghiệp mà ông ta gây dựng sụp đổ cũng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.”

Sau khi bố Hứa nói xong những lời này, Hứa Gia Trạch đã toát hết mồ hôi, cậu ta là sinh viên chuyên ngành tài chính, những lời nói ngắn gọn của bố cậu cũng khiến cậu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này…

Vậy nên bây giờ xem ra, Lục Thời Huân…sắp đi đến kết cục rồi!

Hứa Gia Trạch trở về phòng, tay chân lạnh buốt, trong lòng lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ hôm nay của Lục Miên, có lẽ cô căn bản không biết bố mình đang ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.

Bố cậu ta nói chuyện này có người âm thầm động tay vào, vậy cậu ta có nên…có nên nhắc nhở Lục Miên một tiếng…

Hứa Gia Trạch nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng cảm thấy rối rắm…

Hồi cấp 3, cậu ta thật sự rất thích Lục Miên, cô và cậu có cùng xuất phát điểm giống nhau, xuất thân gia thế cũng giống, nhưng cậu ta không có một chút ưu thế gì khi đứng trước mặt cô, thậm chí còn kém hơn cả một tên nghèo hèn.

Bây giờ vẫn vậy… Cô cũng không thèm nhìn cậu ta nhiều thêm một chút.

Nhưng nếu… lỡ một ngày công chúa Bạch Tuyết trở thành cô bé Lọ Lem?

Ý nghĩ này khiến huyết quản cả người Hứa Gia Trạch như bắt đầu nóng lên, thậm chí là sôi sục…

Nếu như thật sự có một ngày như vậy, cậu ta sẽ chính là cọng rơm cứu mạng của cô rồi!

Hứa Gia Trạch cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống… Cậu ta sẽ nghe lời bố mình, không liên lạc với cô nữa, để xem chuyện này sẽ phát triển như thế nào.

Cậu ta biết làm như vậy là không đáng mặt quân tử, nhưng bây giờ, cậu ta không có suy nghĩ nhiều như vậy.



Ngày hôm sau, Lục Miên đi tới chợ rau và gặp mẹ Từ.

Mẹ Từ vẫn tốt bụng và dịu dàng như ngày nào, vừa nhìn thấy cô liền kéo cô vào quầy, rót cho cô một ly sữa đậu nành, mỉm cười nhìn cô nói: “Miên Miên à… trổ mã thành cô gái xinh đẹp rồi.”

“Dì cũng càng ngày càng trẻ ra ạ.” Lục Miên ngọt ngào nói, rồi lấy món quà mà đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho mẹ Từ, đó là chiếc váy dài mà cô khi đi mua sắm đã mua được, vừa đoan trang lại nhã nhặn, cực kỳ phù hợp với khí chất của mẹ Từ.

“Không rẻ đâu nhỉ.” Mẹ Từ có chút trách cứ: “Con vẫn còn là học sinh, không cần đến là mang quà cho dì đâu.”

“Từ Trầm đã giúp con tìm được một công việc thực tập ở một công ty lớn, cái này con dùng tiền lương để mua đấy ạ, có qua có lại thôi, dì cứ nhận đi!” Lục Miên nói một cách khéo léo, trong tối ngoài sáng đều ám chỉ đó là tài năng và năng lực của Từ Trầm.

Mẹ Từ nhìn Lục Miên, khóe môi nở nụ cười tươi, nha đầu này, quả thực rất thông minh, rất biết cách lấy lòng người.

Lục Miên đã dành cả một buổi chiều để giúp mẹ Từ bán hàng ở quầy đậu phụ của bà. Thực tế, số tiền mà Từ Trầm gửi về nhà hoàn toàn có thể giúp đỡ bà không cần phải làm những công việc vất vả này nữa, thậm chí có thể có một cuộc sống cực kỳ tươm tất. Nhưng mà, mẹ Từ vẫn luôn mở quầy bán đậu hũ của mình như trước, chỉ là không quá vất vả như xưa, ra bán muộn hơn, dọn quầy cũng sớm hơn, bà còn đặc biệt thuê người làm, theo như bà nói, đây là tay nghề của bà, mọi người đều rất thích đậu phụ của bà, bà rất vui, mỗi người đều cần có cảm giác thành tựu và cần tạo ra giá trị bằng chính sức lao động của mình…

“Dì ơi, Từ Trầm đã kể cho con nghe về chuyện bố của anh ấy.” Lục Miên rối rắm rất lâu, cuối cùng cũng nói ra lời này…

Đôi tay đang cắt đậu phụ của mẹ Từ run lên, bà bình tĩnh nói: “Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi.”

“Dì, chú ấy… thật sự chỉ là uống say thôi sao?”

“Miên Miên, bây giờ nói những điều này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” 

Mẹ Từ quay lại nhìn Lục Miên, ánh mắt nhìn ánh hoàng hôn dịu dàng phía sau: “Con và A Trầm luôn tốt đẹp, đây chính là điều mà dì hy vọng nhất. Con người luôn phải hướng về phía trước, A Trầm mất bao nhiêu năm mới bước ra được, chuyện này, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?”

“Vâng ạ.” Lục Miên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng mẹ Từ càng lảng tránh thì trong lòng cô càng nghi ngờ hơn.



Lục Miên chưa ở nhà được mấy ngày, đã bị Lục Thời Huân đuổi về Thượng Hải.

“Khoảng thời gian này bố rất bận, không thể ở nhà chăm sóc con được.” Lục Thời Huân đích thân chở Lục Miên đến sân bay, trên đường đi ông nói với cô rất nhiều điều: “Đến Thượng Hải thì chăm chỉ làm việc, với học vấn và trí tuệ của con, sau này tương lai nhất định sẽ tươi sáng rộng mở… Trong cuộc sống, một mình không nên quá ỷ lại, nên học cách nấu nướng, đồ ăn bên ngoài luôn không thể sạch sẽ như ở nhà được. Còn có… lớn thế này rồi cũng nên tìm bạn trai thôi, tìm bạn trai ấy, không quá quan trọng nhà người ta có bao nhiêu tiền, những cái đó đều là tài sản của bậc cha chú để lại, tài sản do chính mình làm ra mới thật sự là của mình.”

“Bố, bố càng ngày càng nhiều lời rồi.” Lục Miên nhìn ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ nói.

“Haizz, bố già rồi!” Lục Thời Huân nói xong lời này, trong mắt lộ ra sự bi thương thống khổ, Lục Miên chú ý tới, mái tóc của bố mình đã phủ đầy sương giá…

Trước kia chưa từng chú ý đến, bố cô thật sự già rồi.

Không hiểu sao, trong lòng Lục Miên lại cảm thấy hoảng hốt…

“Bố, có chuyện này con vẫn luôn chưa nói với bố, con có bạn trai rồi.” Lục Miên quay người lại nhìn Lục Thời Huân, trịnh trọng nói.

Lục Thời Huân có chút kinh ngạc nhìn cô: “Chuyện bắt đầu khi nào?”

“Tháng 9 năm ngoái.”

“Bạn học cùng trường sao?”

“Không phải ạ.” Lục Miên nhìn ông, bối rối một hồi, cuối cùng cũng nói: “Là Từ Trầm, bố đã từng gặp anh ấy.”

Lục Thời Huân nhìn con đường tối tăm phía trước, trong mắt ông hiện lên một tia cảm xúc khó nắm bắt: “Là…Là cậu bé đó à!”

“Vâng, anh ấy bây giờ… rất giỏi, là tuyển thủ chuyên nghiệp của một đội tuyển lớn. Năm nay đánh giải LPL, rất có khả năng sẽ vào vòng chung kết thế giới.” Lục Miên sợ bố mình sẽ không thích anh chỉ vì anh có bằng cấp 3, vì vậy cô liền lôi hết những giải thưởng anh nhận được, còn có chuyện anh rất được fans yêu thích ra đều kể cho bố nghe.

Mà vẻ mặt của Lục Thời Huân trước sau đều rất phức tạp…

“Bố, bố không thích anh ấy sao?” Lục Miên nhìn bố mình, thấp thỏm hỏi.

Lục Thời Huân mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, hồi lâu chậm rãi nói: “Con thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

“Con đã nghĩ kỹ chuyện này từ lâu rồi.” Lục Miên kiên định nói, đã sớm nghĩ kỹ, đời này… chắc chắn là anh.

“Còn nó thì sao?”

“Anh ấy đối với con rất tốt.” Lục Miên vội vàng nói.

“Ý bố hỏi là, nó đã nghĩ kỹ chưa?” Lục Thời Huân nhìn Lục Miên, quanh mắt và đuôi nếp nhăn đặc biệt rõ ràng.

Bị bố hỏi như vậy, Lục Miên có chút giật mình, anh… chắc là cũng nghĩ kỹ rồi nhỉ, sẵn sàng chung sống với cô cả đời.

Lục Thời Huân vứt tàn thuốc, ấn vào gạt tàn: “Con nói ước mơ lớn nhất của nó là trở thành nhà vô địch thế giới.” Ông khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có chút bất lực: “Một người đàn ông một lòng theo đuổi ước mơ của mình, sẽ không thể chăm sóc tốt cho người phụ nữ.”

Lục Miên muốn nói, cô không cần anh chăm sóc, anh có ước mơ của mình, cô sẽ toàn lực ủng hộ anh, cũng sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, để anh không khỏi lo lắng.

“Con hạ thấp bản thân mình như vậy, một ngày nào đó, khi nó đã đạt đến điểm cao, quay người nhìn lại, có lẽ sẽ không nhìn thấy con nữa.” Lục Thời Huân lại châm thêm một điếu thuốc khác: “Đổi cách nói khác, nếu như con và ước mơ của nó xảy ra xung đột, con nói xem, nó sẽ vì con mà từ bỏ ước mơ mà mình đã đang một lòng theo đuổi không?”

Nói thật, Lục Miên bị lời nói của Lục Thời Huân đâm cho một nhát.

“Chuyện này sẽ không xảy ra.” Trong lòng cô còn sợ hãi, cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy quai túi: “Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra.”

Chuyện đó sẽ không xảy ra, hay là không dám đối mặt với nó…

Lục Thời Huân nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lục Miên, ông cuối cùng cũng nuốt lời nói còn đang dang dở xuống…

“Hy vọng tên tiểu tử kia, xứng đáng với sự chân thành của con.” Lục Thời Huân cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.



Khi đến khu vực kiểm tra an ninh cuối cùng trước khi lên máy bay, Lục Miên đặt hành lý xuống, quay người lại ôm chặt Lục Thời Huân: “Bố, không cần lo lắng cho con, con bây giờ có thể tự lập được rồi.”

“Bố không lo lắng, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo nhất của bố.” Khóe mắt Lục Thời Huân có chút đỏ…

Lục Miên đi vào khu vực an ninh, quay đầu lại nhìn ông lần cuối, người bố già đang đứng ở sảnh sân bay, lưng không còn thẳng tắp như núi như trước nữa, lúc này, đã vì già đi mà hơi cong xuống, Lục Miên sờ mặt mình, ướt đẫm nước mắt.

2 tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Phố Đông, Thượng Hải.

Lục Miên đã nói với Từ Trầm hôm nay sẽ quay lại, nhưng không có nói cho anh biết cụ thể giờ giấc chuyến bay, vòng chung kết sắp tới, cô không muốn chậm trễ thời gian tập luyện của anh.

Khi máy bay đến sân bay thì đã gần 12 giờ đêm.

Vừa xuống máy bay, liền nhận được cuộc gọi của Từ Trầm, giọng nói ở đầu dây bên kia hình như rất gấp gáp: “Em đến chưa? Đã ra chưa?”

Lục Miên vừa mới kéo vali ra khỏi sảnh sân bay, nhìn trái nhìn phải, chợt nhìn thấy Từ Trầm trong bộ quần áo thể thao ở lối ra phía bên phải, anh cũng đang cầm điện thoại ráo riết nhìn xung quanh, vừa quay đầu lại, liền va vào ánh mắt cô, anh nhanh chóng bước tới.

“A!!” Lục Miên không nghĩ tới anh sẽ tới đây, sâu thẳm trong lòng khát khao xen lẫn vô cùng kinh ngạc, chạy nhanh như bay về phía anh, nhảy lên ôm lấy cô anh, cọ cọ một lúc rồi trực tiếp treo người lên đó.

“Sao anh lại tới đây!” Lục Miên ôm lấy hai má của anh, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mỏng: “Chẳng lẽ không cần luyện tập sao! Còn chưa đầy 2 tuần nữa là tới vòng Chung Kết rồi!!” Cô hôn khắp khuôn mặt anh, từ trán đến mắt, lông mày, thậm chí là vành tai, vừa hôn vừa nói: “Đáng lẽ anh không nên tới!”

“Nhớ anh đến vậy sao?” Cả khuôn mặt Từ Trầm nhuốm đậm ý cười.

“Nhớ chết đi được.” Cô ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, như thể nếu buông ra, anh sẽ lập tức phải rời đi vậy: “Làm sao bây giờ… Có phải anh sắp phải về rồi không!”  Thanh âm của cô vừa khàn khàn lại chất chứa nỗi buồn miên man, cùng sự luyến tiếc vô vàn. Từ Trầm ôm lấy mông cô, để hai chân cô quấn lấy eo mình, với tư thế này, khiến những người qua đường xung quanh đều quay lại ngoái nhìn.

“Không đi đâu cả, anh về nhà với em, cùng em ngủ một giấc thật ngon.” Từ Trầm hôn xuống khóe miệng cô: “Đêm nay Eric là của em.”

Từ Trầm nhớ cô, không hề ít hơn cô nhớ anh…

Lục Miên lên xe, vẫn luôn nghiêng người sang nhìn anh, thời gian của họ ở chung với nhau không nhiều, bớt một ánh mắt cũng là tổn thất, nếu không rời xa cô sẽ không biết, cô yêu anh thế nào, yêu đến mức điên cuồng, yêu đến mức tẩu hỏa nhập ma.

“Sao anh biết được chuyến bay của em hạ cánh lúc nào?” Lục Miên hỏi.

“Anh gọi cho em, thấy tắt máy, liền đoán em đã lên máy bay rồi, vậy nên liền đến đây.” Từ Trầm giải thích: “Bố mẹ em đều khỏe chứ?”

“Ừm, đều rất tốt.” Lục Miên nhìn anh: “Mẹ chồng tương lai của em cũng rất khỏe, anh không cần lo lắng.”

Khóe miệng của Từ Trầm không nhịn được mà cong lên, giọng nói dịu dàng, cùng với sự chiều chuộng: “Có biết xấu hổ là gì không cơ chứ?”

Khuôn mặt Lục Miên đỏ bừng lên, nhìn sang cô, Từ Trầm lần đầu tiên cảm nhận được, cái gì là mặt xuân phơi phới, xinh đẹp như hoa, đây là người con gái của anh.

Sau khi vào phòng, không có bất cứ từ ngữ dư thừa nào, cũng không cần dè dặt hay xấu hổ, Từ Trầm trực tiếp bế bổng cô lên, đặt lên trên giường, tay trái nhanh chóng tiến vào từ góc áo, duỗi ra sau lưng cởi móc áo lót của cô. Lục Miên cũng không biết anh luyện tập cởi áo lót bằng một tay bằng cách nào, dù cô luyện tập nhiều năm như vậy mà cũng chưa luyện thành bản lĩnh này, đúng là thiên tài nha!

Trong đầu cô liền hiện lên dáng vẻ tập trung của anh trong trận đấu, tay trái đặt lên các phím QWE, đầu óc phối hợp với sự chuyển động của các ngón tay, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác líu lưỡi, gợi cảm đến mức trái tim sục sôi.

Cô kêu lên một tiếng, quỳ gối lên trên giường rồi vùi đầu vào xương quai xanh của anh, từng chút từng chút, nụ hôn của cô rơi xuống từng tấc da, làn da màu lúa mì cùng cơ bắp rắn chắc.

Từ Trầm nhìn chăm chú vào đôi mắt trong sáng của cô, nhớ lại dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi khi anh bắt được cuốn sổ nhỏ của cô, nhớ đến dáng vẻ rơi nước mắt của cô. 

Trái tim anh đập rộn ràng, anh say mê nhìn cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn đôi mắt xinh đẹp ấy, vuốt ve xuống khóe miệng yêu kiều, cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Cô vươn hai tay ra ôm lấy cổ anh, kéo anh về lại gần phía mình.

Đệm phát ra từng tiếng kẽo kẹt, hai người ôm chặt lấy nhau, anh dùng sức ôm lấy cô, phía dưới hai người khăng khít, không gian trong phòng nóng dần lên, Lục Miên mới dần dần hiểu được thế nào là da thịt cận kề.

“Từ Trầm, hôn em.” Khi động tình, cô run rẩy kêu tên anh, anh cúi người xuống hôn lên, rồi cố ý tách ra một chút, hôn lên xương quai xanh nhỏ bé, đầu lưỡi khiêu khích ấn xuống những dấu hôn đậm nhạt.

Trong sự tìm kiếm của anh, cô đã mở lòng mình, trao trái tim chân thành nhất của mình cho anh mà không hề ngần ngại, vậy còn anh thì sao? Phải chăng cũng đã đủ chân thành, sẵn sàng lập khế ước sinh tử không rời với hiệp sĩ trung thành nhất của mình?

Sau khi xong việc, Lục Miên nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trí, Từ Trầm nằm xuống bên cạnh cô, chống tay đỡ đầu, nhìn xuống cô gái bên cạnh, từng chút từng chút kéo chiếc chăn xuống, lộ ra cơ thể xinh đẹp của cô. Lúc này Lục Miên có chút thẹn thùng, bàn tay giữ chiếc chăn lại, Từ Trầm cố chấp trực tiếp chui vào trong chăn, đôi môi nóng rực dạo quanh khắp cơ thể cô.

Bên hông, có một vết sẹo nhạt, tựa như một con rết dài.

“Em đã từng phẫu thuật sao?” Giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên trong chăn.

“Ừm, khi còn nhỏ em đã từng cắt ruột thừa.” Lục Miên giải thích, sắc mặt hơi đỏ: “Trông không đẹp sao?”

Vì vết sẹo này nên cô chưa bao giờ dám mặc đồ bơi hở bụng ra ngoài.

“Gợi cảm cực kỳ.” Từ Trầm nói xong, đôi môi khô chậm rãi hôn lên vết sẹo đó, đầu lưỡi vươn ra, trằn trọc liếm láp.

Lục Miên bị ngứa nên cười khanh khách.

“Từ Trầm, sao em lại yêu anh nhiều đến thế cơ chứ!” Giọng nói của cô bao trùm màn đêm sâu thẳm, xa xăm mà rõ ràng.

“Vậy thì lại yêu thêm một chút nữa đi.” Từ Trầm nói xong, đôi môi mỏng lại chậm rãi đi xuống, xâm nhập vào mảnh cấm địa thần bí kia.

“A!”



Lúc Lục Miên tỉnh dậy vào buổi sáng sớm, Từ Trầm đã rời đi, cô thậm chí không nhớ anh rời đi khi nào, nhưng lần này đi, có lẽ muốn gặp mặt lần nữa cũng không dễ dàng, trận đấu đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, anh có thể giành ra được một đêm ở cùng với cô, đã là cực kỳ xa xỉ rồi.

Từ Trầm yêu cô như vậy, chắc chắn sẽ không như những gì mà bố cô đã nói, ừm, nhất định sẽ không đâu.

Sau nhiều ngày không ăn không ngủ, Lục Miên cuối cùng cũng đã viết xong mã code của 《Mê cung kỹ thuật số》, chờ khai giảng tháng 9, sẽ tổ chức một cuộc họp báo nhỏ để tìm nhà đầu từ cho game rồi thông báo phát hành.

Vài ngày sau, King tổ chức buổi ăn uống tụ họp, các thành viên trong đội đã ầm ĩ đòi ăn lẩu từ lâu, đây cũng là bữa lẩu cuối cùng trước khi trận đấu bắt đầu.

Còn gần 2 tuần nữa, họ sắp phải bắt đầu chuỗi huấn luyện cao độ cuối cùng, để nghênh chiến với chung kết LPL, đối đầu với chiến đội FG, chiến đội này ở hai Giải Mùa Xuân và Giải Mùa Hè đều một đường xông pha tiến lên, khí thế như chẻ tre, là một trong những đội có khả năng tiến vào chung kết thế giới nhất năm nay, đồng thời cũng là đối thủ mạnh của King.

Trước khi ăn, Lục Miên dùng điện thoại của Từ Trầm chụp một bức ảnh có tất cả mọi người, sau khi chụp xong vẫn luôn loay hoay chỉnh sửa trên app.

Nhìn thấy Lục Miên vẫn đang chơi điện thoại, Từ Trầm liền nghiêng đầu sang, nhẹ giọng nói: “Đừng nghịch nữa, tập trung ăn đi.”

“Chờ một chút, em đăng bài trên Weibo đã, đêm nay đáng nhớ như vậy cơ mà!”

“Không phải em không thích…” Từ Trầm phát hiện, hóa ra cô nhóc này đang sử dụng tài khoản Weibo của anh, nội dung đăng lên là: “Ăn lẩu thoai!*≧▽≦”

“Đờ mờ!” Từ Trầm giật lấy điện thoại di động trong tay cô, bài đăng đã được đăng tên, ngay lập tức đã có fans like và share bài viết.

“Đờ mờ! Tui đã nhìn thấy cái gì đây!”

“Anh nhà tui thật tuyệt vời!”

“Cay mắt quá.”

“Hóa ra dưới vẻ ngoài lạnh lùng ngông nghênh của Eric lại là một tâm hồn thiếu nữ cute thế này à.”

Từ Trầm đen mặt, Lục Miên ôm bụng cười tới mức phải bám vào bàn mới không ngã.

“Không cho phép anh xóa!” Thấy Từ Trầm bấm vào Weibo, Lục Miên lập tức ôm lấy cánh tay anh, làm nũng nói: “Không xóa được không anh! Đáng yêu như vậy cơ mà!”

Từ Trầm nhìn những bình luận ngày càng tăng nhanh, rồi lại nhìn khuôn mặt đầy chân thành tha thiết của Lục Miên, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống.

Cho dù cô nói cái gì, anh cuối cùng vẫn luôn làm theo ý muốn của cô.

“Gan to hơn rồi đấy nhỉ.” Anh nhéo nhéo má cô: “Chờ trận đấu kết thúc, anh sẽ xử lý em.”

“Đây là bữa cuối cùng rồi!” Mạnh Dao Quang nói với các đội viên: “Sau bữa này ngoan ngoãn ăn đồ ăn healthy, đủ chất cho anh, đồ ăn vặt, mỳ tôm hay các loại đồ đóng hộp thì không được phép ăn, cũng không cho phép náo loạn, ai làm loạn anh lập tức loại khỏi đội!”

“Đội trưởng, dạ dày em tốt lắm!” Cảnh Đồng lẩm bẩm: “Tuyệt đối sẽ không bị đau bụng.”

“Vậy cũng không được.”

“Cảnh Đồng, còn 2 tuần nữa thôi, lấy đại cục làm trọng, kiên nhẫn chút đi.” Đại Châu gắp một miếng thịt bò mềm tan cho Cảnh Đồng, đặt vào trong bát: “Tối nay phải ăn cho thật đã, ăn nhiều vào, cho thỏa cơn thèm đi.”

Lục Miên và Từ Trầm ngồi cạnh nhau, ngày gặp gần nhất cũng là ngày họ gặp nhau ở sân bay hôm đó, cô nhớ anh chết đi được, bàn tay dưới gầm bàn nắm chặt lấy tay Từ Trầm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Em dâu, em đừng lúc nào cũng lo gắp đồ ăn cho Eric nữa, tự mình ăn đi, em xem em gầy đến mức nào rồi kìa, nhanh ăn đi,” Đại Châu nói xong, cũng gắp đồ ăn cho Lục Miên, nhưng bị đũa của Eric chặn lại: “Vợ nhà tôi, không cần anh đau lòng.”

Nói xong, Từ Trầm liền gắp cho Lục Miên một miếng thịt.

“Hè hè, hai người này, khi nào mới tính chuyện tương lai đây?” Đại Châu cười nói: “Mọi người đều đang đợi uống rượu mừng đấy.”

Trái tim Lục Miên khẽ run lên, cô nhìn sang Từ Trầm.

“Vội vàng làm gì, Miên Miên còn chưa tốt nghiệp mà.” Từ Trầm chậm rãi nói.

“Nghe nói nếu có giấy đăng ký kết hôn khi đang học đại học thì có thể được thêm điểm học phần.” Lục Miên dùng đũa khuấy đều nước sốt, lẩm bẩm nói.

Đũa trên tay Từ Trầm hơi khựng lại: “Nghe nói ở đâu thế, đều là chuyện không có căn cứ.”

Lục Miên liếc anh một cái: “Em biết anh không muốn rồi.”

Từ Trầm khẽ mím môi, gắp cho cô một miếng đậu phụ, cười khẽ nói: “Em rất vội sao?”

Lục Miên hất tay anh ra, không nói gì, cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, Từ Trầm nói với Mạnh Dao Quang vài câu, rồi quay người chạy về phía Lục Miên: “Đi thôi, anh đưa em về.”

“Anh không cần ở lại sao?”

“Miên Miên.”

“Ừm, việc luyện tập quan trọng hơn.” Lục Miên ngoan ngoãn gật đầu: “Đi thôi.”

Từ Trầm vô thức nắm lấy tay Lục Miên, đi ra đường định vẫy một chiếc taxi.

“Không cần, chúng ta đi bộ đi.” Lục Miên nhìn Từ Trầm, giọng nói trầm trầm.

Từ Trầm biết cô không muốn về nhà nhanh như vậy, anh nhìn thời gian, cuối cùng cũng gật đầu, hai người bước đi trong ánh đèn mờ ảo của thành phố, giống như nhiều năm trước.

“Đợi trận đấu kết thúc…”

“Không sao.” Lục Miên ngắt lời anh: “Bây giờ anh không cần nghĩ ngợi điều gì, tập trung luyện tập, em không cần anh ở bên cạnh em, là em ở bên cạnh anh.”

Từ Trầm đặt tay lên vai cô, kéo cô về phía mình, làn gió mùa hè vừa ấm áp vừa êm dịu, cả hai người đều ám mùi lẩu, khi sát lại gần nhau, lại khiến người ta thèm nuốt nước miếng.

“Em tốt với anh như vậy, chịu thiệt thòi quá nhiều, làm sao anh trả hết được đây.” Đầu ngón tay thon dài của Từ Trầm chơi đùa vành tai mềm mại của cô.

“Vậy anh sẽ cưới em sao?” Lục Miên ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh hiện lên những gợi sóng phức tạp: “Thật sự muốn gả cho anh sao?”

Vô nghĩa!

“Sự nghiệp tuyển thủ của anh chỉ vừa mới bắt đầu.”

Được rồi không cần nói nữa, cô hiểu rồi.

“Sợ sẽ khiến em tủi thân.”

Ừm, thật sự không cần nói nữa đâu.

“Vậy đợi tốt nghiệp đi.” Từ Trầm cuối cùng cũng dừng lại, chậm rãi nói.

“Hả?”

Lục Miên quay người lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không chút bối rối nào của anh trong màn đêm dày đặc: “Nếu như bố mẹ em đồng ý, chờ em tốt nghiệp, anh cưới em.”

Lục Miên chạy về phía anh, nhào vào trong lòng Từ Trầm, anh đỡ lấy cô lùi lại vài bước: “Không cho phép anh nuốt lời!” Giọng nói khàn khàn của cô vang lên trong lòng anh.

Từ Trầm ôm chặt lấy cô, cảm nhận được hơi thở của cô cùng trái tim anh, gần trong gang tấc.

“Sao lại có thể……thích anh đến như vậy chứ…”

Giọng nói như có chút không hiểu của anh vang lên thoảng theo cơn gió bay trong đêm tối…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.