Sau cái lạnh giá của mùa đông, mùa xuân sang, nhiệt độ ấm dần lên, vạn vật bắt đầu duỗi cơ thể đang ngủ đông theo tư thế độc đáo nhất của riêng mình, bắt đầu phát triển điên cuồng…
Kinh mạnh mẽ, không chút sợ hãi tiến thẳng đến Giải Mùa Hè, trở thành một đội tuyển mạnh nhất ở mùa giải này. King là đội hạt giống có nhiều khả năng nhất được tham dự vào vòng chung kết thế giới.
Lục Miên đi theo đội ngũ phát triển của công ty PA Game làm ngày làm đêm, cuối cùng cũng đã phát triển và cho ra mắt mùa thứ 6 của game mô phỏng sinh hoạt hàng ngày. Cô đã chơi loại game này từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó mình sẽ được tham gia vào quá trình lập trình game này.
Khi thời gian thực tập của Lục Miên gần kết thúc, PA Game đã đưa cho cô một cơ hội tốt, hy vọng cô sẽ có thể đến làm việc tại PA Game sau khi tốt nghiệp.
Có vẻ như mọi thứ đang bắt đầu phát triển sang hướng tốt đẹp hơn.
Khi tháng 8 gần đến, Lục Miên trở về nhà một chuyến, Giải Mùa Hè đã bắt đầu vào tháng 5, vòng loại trực tiếp của mùa này vào tháng 8 và cuối cùng là vòng chung kết toàn cầu. Dù vậy, Từ Trầm vẫn bớt chút thời gian ít ỏi trong lịch trình bận rộn của mình để đưa cô ra ga tàu.
Giống như bao đôi tình nhân trẻ tuổi chia tay nhau, Từ Trầm đứng ở trước cửa ga tàu thuyết phục rất lâu nhưng nhân viên soát vé vẫn nhất quyết không cho vào. Chàng trai cao hơn 1m8 đứng ở ngoài cổng soát vé, nhìn Lục Miên đi vào ga, Lục Miên đứng ở quầy kiểm tra hành lý, cô không ngừng vẫy tay bảo anh quay về đi, Từ Trầm nhìn cô thật lâu sau, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Lục Miên kéo hành lý vào ngồi đợi trong sảnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh chạy từ cổng soát vé về phía cô.
“Ơ?” Lục Miên lập tức đứng dậy: “Sao anh lại vào đây?”
“Anh vừa mua vé chuyến tàu gần nhất.” Từ Trầm giải thích, giơ giơ cuống vé lên.
“Rắc rối vậy ư.”
“Được ở bên cạnh em nhiều hơn.” Khoảng thời gian anh ở bên cô vốn dĩ đã ít đến đáng thương rồi.
“Dù sao cũng đều phải chia xa, em không để bụng chút thời gian ngắn ngủi này.” Lục Miên nói xong, đôi mắt cay lên, nước mắt đột nhiên lăn dài trên khuôn mặt.
A! Thật là làm ra vẻ!
Cô lấy tay áo lau nước mắt trên khóe mắt, Từ Trầm ôm cô vào lòng, đầu cô tựa mạnh vào ngực anh, anh muốn giữ cô lại, vài ngày nữa hãng đi, nhưng như vậy thì đã sao, trong khoảng thời gian này, anh thật sự không thể dành ra chút thời gian nào cho cô được.
“Chờ vòng loại kết thúc, anh sẽ đưa em đi du lịch.” Anh vùi đầu vào mái tóc cô, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên mái tóc rồi hứa hẹn. Điềm quá điềm =))))))))
“Thật sao?” Lục Miên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe lại lóe lên chút ngạc nhiên cùng chờ mong.
“Ừm, em ở nhà có thể tìm các địa điểm du lịch, xem em muốn đi đâu.”
“Nghe nói mùa thu ở Cửu Trại Câu có phong cảnh cực kỳ đẹp.”
“Được, vậy chúng ta đi Cửu Trại Câu.” Từ Trầm nói xong, Lục Miên đã nhón chân lên hôn lên đôi môi khô khốc của anh, tất cả những cảm xúc không nỡ trong chớp mắt hóa thành nỗi buồn kéo dài khi chia tay.
Chuyến tàu hú lên một tiếng ầm ĩ, chở cô gái trong lòng anh về với quê hương xa xôi.
–
Khi Lục Miên về nhà, cô rất ít khi được gặp mặt Lục Thời Huân, nghe nói ở công ty đang xảy ra chút chuyện, Lục Thời Huân bây giờ đang bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Lục Miên xem thấy kênh tài chính trên TV, một đợt khủng hoảng tài chính mới đã bắt đầu lan rộng từ nước M, trong lòng Lục Miên nghĩ rằng chuyện ở công ty của bố cô cũng có thể liên quan đến việc này, nhưng cô cũng không thể giúp ông được gì, điều duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng để ông không phải lo lắng về chuyện của mình nhiều nhất có thể.
Trong điện thoại, Lục Thời Huân có vẻ rất hài lòng với việc Lục Miên làm việc tại công ty PA Game, ông dặn dò cô đừng có nóng vội kiếm tiền mà hãy tập trung học hỏi thêm từ các vị tiền bối đi trước, Lục Miên đáp lời, rồi lại hỏi ông về tình hình công ty, Lục Thời Huân tỏ ra rất thoải mái trước mặt con gái, nói rằng đó chỉ là vấn đề nhỏ, nhiều năm như vậy, có cơn gió to sóng lớn nào mà ông chưa từng trải qua, cuộc khủng hoảng tài chính lần này không thể lay chuyển được nền tảng vững chãi của ông.
Lục Miên tin tưởng bố.
Vào giữa tháng 8. Lục Thời Huân hiếm khi về nhà, sắc mặt không mấy tốt lắm, tính khí của La Mạn Thanh càng ngày càng tệ. Họ thường xuyên đóng cửa lại cãi vã với nhau, rất nhiều lần Lục Miên đi lên gõ cửa, chuẩn bị định khuyên can, kết quả Lục Thời Huân vừa nhìn thấy Lục Miên thì lại im lặng không nói nữa, khi không nói nữa, sắc mặt của La Mạn Thanh càng trở nên tái mét hơn, bà ta giận dữ ôm túi đi ra ngoài, khi quay trở lại thì luôn mang theo những túi lớn túi nhỏ, cứ khi nào không vui thì bà ta lại mua sắm điên cuồng, đây là thói quen mà La Mạn Thanh đã hình thành từ lâu.
Lục Miên rất muốn ngày mai có thể lên máy bay bay về trường luôn, nhưng mà một năm chỉ có vài lần về thăm nhà, giờ mới có gặp mặt được bố có mấy lần, cứ thế mà đi, dù sao cũng không tốt, nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định, đợi khi trận chung kết LPL bắt đầu thì mới trở về, để Từ Trầm khỏi phân tâm về cô.
–
Buổi tối khi La Mạn Thanh vừa trở về, Lục Miên đang xem trực tiếp trận đấu trên máy tính, La Mạn Thanh đi đến phòng cô nói: “Trưa mai con ra ngoài ăn cơm với mẹ.”
“Ồ” Lục Miên tập trung toàn lực vào trận đấu trước mặt, vu vơ đáp lại, La Mạn Thanh liếc nhìn màn hình máy tính của cô, lẩm bẩm: “Con gái con đứa, suốt ngày chơi game của đám con trai, sau này làm sao mà kết hôn được.”
Lục Miên toàn tâm toàn ý dõi theo đường đi của tướng của Từ Trầm, căn bản không nghe thấy lời nói của mẹ mình.
Lại thắng rồi!
Tiếng reo hò của cô lan truyền khắp tiểu khu, đêm khuya yên tĩnh, cô gái tâm trạng vui vẻ hân hoan nhảy nhót!
Nếu cứ theo đà này phát triển, đội King chắc chắn sẽ có số điểm cao nhất ở vòng loại trực tiếp năm nay, nhất định sẽ được vào vòng chung kết thế giới!
Giấc mơ của anh, đang ở gần ngay trước mắt…
Ngày hôm sau, Lục Miên cùng La Mạn Thanh ra ngoài ăn cơm, ban đầu cô tưởng là do dì Chu nghỉ phép, hai người ở nhà không có gì ăn nên mới ra ngoài ăn cơm như bình thường. Kết quả khi xe của La Mạn Thanh dừng lại trước cửa một nhà hàng 5 sao, bước chân của Lục Miên có chút ngập ngừng.
“Mẹ? Mẹ…có khách sao?”
“Mẹ muốn gặp một người bạn.” La Mạn Thanh đi tới kéo tay Lục Miên, không để bước chân cô do dự mà đi thẳng vào nhà hàng.
“Mẹ đi gặp bạn bè thì gọi con làm gì, con cũng không quen biết bạn bè mẹ.” Lục Miên không vui nói.
“Con ở nhà một mình không có gì ăn, tới lúc đó bố con lại trách móc mẹ không chăm sóc con chu đáo.” Lục Miên chọc vào trán Lục Miên: “Chút nữa gặp bạn của mẹ, nhiệt tình lên một chút, đừng có bày ra khuôn mặt tùy hứng này nữa.”
Lục Miên cuối cùng vẫn đi theo La Mạn Thanh lên tầng, đi vào nhà hàng, người phục vụ đã dẫn bọn họ đến bàn đã đặt trước, trên bàn đã có 2 người đang ngồi, một người phụ nữ trung niên và một chàng trai trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ thì có vẻ giống như hai mẹ con.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lục Miên trầm xuống, quả nhiên… La Mạn Thanh lại kéo cô đến đây để xem mắt.
Cô quay người định lùi lại, nhưng La Mạn Thanh đã túm chặt lấy tay cô, nhéo đến mức đau đớn, bà ta đè thấp giọng nói: “Lục Miên, nếu con cứ muốn cùng mẹ lôi lôi kéo kéo ở đây, lúc về nhà mẹ nhất định sẽ không tha cho con.”
“Đồ lừa đảo.” Lục Miên tức giận đùng đùng.
Cuối cùng Lục Miên cũng dừng lại, quả thực, loại tình huống này không thích hợp phát sinh mâu thuẫn của La Mạn Thanh, quá mất mặt, cô quyết định tiếp chiêu, trừng mắt nhìn La Mạn Thanh: “Mẹ đừng có mà hối hận.”
La Mạn Thanh còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói của cô, Lục Miên đã đi tới bàn ăn, ngồi đối diện hai mẹ con kia, thuận thế gác một chân lên ghế.
La Mạn Thanh bước nhanh đi tới, trên khuôn mặt được trang điểm đậm nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngại quá, đã để hai người đợi lâu rồi.”
“Đâu có, chúng tôi cũng với mới tới thôi.” Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám sang trọng, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt đầy phúc hậu, ánh mắt nhìn sang Lục Miên: “Chắc đây là Miên Miên nhỉ.”
“Lục Miên, con ngồi kiểu gì thế, ngồi đàng hoàng vào!” La Mạn Thanh nhỏ giọng mắng một tiếng, rồi lại mỉm cười xin lỗi với người phụ nữ kia: “Đây là con gái của tôi, con bé…con bé bình thường không thế này, rất có giáo dưỡng.”
Người phụ nữ kia khẽ mỉm cười, rồi nói với con trai ngồi bên cạnh: “Gia Trạch, chào dì Lục đi.”
“Chào dì Lục, con là Hứa Gia Trạch.”
WTF??
Lúc này Lục Miên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang, đối diện là một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh xảo, đang nhìn Lục Miên với nụ cười ranh mãnh.
Hứa Gia Trạch! Hứa Gia Trạch đứng đầu trường năm đó!
Chắc hẳn cô đã… 3 năm không gặp anh ta rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Miên, Hứa Gia Trạch càng cười tươi hơn: “Bạn học Lục Miên, xin chào.”
“Aiyo, đứa trẻ này thật là đẹp trai, nét mặt thanh tú, cũng rất biết lễ phép.” La Mạn Thanh hết lời khen ngợi Hứa Gia Trạch, thuận tiện đưa tay sang đùi Lục Miên nhéo một cái thật mạnh: “Hứa Gia Trạch đang chào con kia!” Sau đó bà ta lại nhìn mẹ Hứa và cười xin lỗi: “Miên Miên nhà tôi có chút xấu hổ, nhút nhát.”
Lục Miên bị đau, khẽ kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng chào hỏi lại Hứa Gia Trạch. 3 năm không gặp, Hứa Gia Trạch ngày càng trổ mã đến mức trông chẳng ra hình người gì cả!
“Đúng rồi, hồi trung học hai đứa đều học ở Hạ Trung phải không.” La Mạn Thanh lại cười ấm áp nói: “Trước đó đã từng gặp nhau chưa?”
“Đương nhiên là có rồi ạ, bạn học Lục Miên…chính là hạng nhất của trường chúng con đấy ạ!” Hứa Gia Trạch nhìn Lục Miên với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Không dám không dám, bạn học Hứa đã giữ vị trí đứng đầu 3 năm liền, tôi chỉ bất ngờ vượt lên chút thôi.” Lục Miên nói đầy ngả ngớn, sau đó lại ăn một miếng to, nhìn bộ dáng ăn ngấu ăn nghiến kia như bị chết đói năm 45 vậy, dáng vẻ này khiến sắc mặt mẹ Hứa không mấy tốt đẹp cho lắm.
“Miên Miên nhà chúng tôi, đang học chuyên ngành Khoa học Máy tính ở Đại học F.” La Mạn Thanh nói nhanh: “Năm nay còn đang thực tập cho một công ty top 500 thế giới.”
“Đại học F ngày Khoa học Máy tính à, đúng là sinh viên tài giỏi.”
Mẹ Hứa tò mò nhỉn Lục Miên: “Chuyên ngành này của con, học cái gì thế?”
“Học rất nhiều ạ!” Lục Miên bày ra vẻ mặt đắc ý nói: “Sửa máy tính này, chơi game này,… đều học hết!”
“Khụ!” Hứa Gia Trạch không nhìn được cười.
Sắc mặt của La Mạn Thanh càng ngày càng u ám. Cả bữa ăn, Lục Miên ăn đến mức no nê, ngay cả húp canh cũng phải phát ra tiếng xì xụp.
Sau khi ăn xong, mẹ Hứa cuối cùng cũng đứng lên, nói với La Mạn Thanh: “Lục phu nhân, tôi vẫn còn chút chuyện, xin phép đi trước nhé.”
“Được được, đi thong thả nhé.” La Mạn Thanh cũng đứng dậy, chào tạm biệt người phụ nữ.
“Gia Trạch, đi thôi.” Mẹ Hứa trầm giọng nói.
“Mẹ, mẹ cứ đi trước đi. Con và bạn học Lục nhiều năm chưa gặp, còn muốn trò chuyện nữa.” Sắc mặt mẹ Hứa trầm xuống, nhưng La Mạn Thanh lại vui mừng khôn xiết, ngay lập tức nói: “Vậy được! Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, chiều nay mẹ cũng có chút việc, đi trước đây!” Nói xong, bà ta đi về phía quầy thu ngân để thanh toán, đồng thời quay lại nhìn Lục Miên ánh mắt đầy đe dọa, Lục Miên căn bản không thèm nhìn bà ta.
Hứa Gia Trạch và Lục Miên lại tìm một quán cafe khác ngồi xuống ôn lại chuyện xưa, Hứa Gia Trạch không khỏi ngưỡng mộ: “Chiêu của cậu hôm nay thực sự quá tuyệt vời, trực tiếp chặt đứt mong muốn rước cậu vào cửa làm con dâu của mẹ tôi!”
“Tôi nhìn sắc mặt của mẹ cậu, cũng không phải là dạng dễ đối phó gì.” Lục Miên cười nói: “ Vợ cậu sau này, chắc chắn phải là một tiểu thư đoan trang, có quy củ, hiền lương thục đức đủ cả.”
“Hahaha, vậy thì tôi sẽ bị ngột ngạt chết mất thôi.”
“Cậu học chuyên ngành gì?” Lục Miên hỏi Hứa Gia Trạch.
“Tài chính, học liền lên Thạc và Tiến luôn, sau khi học xong thì quay về tiếp quản công ty của bố tôi.” Hứa Gia Trạch thản nhiên nói: “Đầu óc của cậu, thực sự quá phù hợp với chuyên ngành Khoa học Máy tính. Sao rồi, sắp lên năm 4 rồi, đã tìm công việc chưa? Muốn ở lại Hạ Thành hay quay về Thượng Hải?”
“Thượng Hải đi, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì sau khi tốt nghiệp có thể làm tại công ty PA Game.” Lục Miên nói.
“Công ty game à, không tồi.” Hứa Gia Trạch khen ngợi: “ Ngay từ cấp 3 tôi đã biết, sau này cậu chắc chắn rất có triển vọng, chỉ là cậu một mình ở Thượng Hải, không có người thân chăm sóc, không giống như ở Hạ Thành, nơi đây có người thân và bạn bè cậu.”
“Cũng không hẳn.” Lục Miên khẽ mỉm cười: “Cậu biết Eric không?”
“Biết chứ, thành viên chủ lực của King, ADC hàng đầu trong nước. Điểm đột phá lớn nhất của LPL năm nay là cậu ấy rất có khả năng dẫn đội King đến vòng chung kết thế giới.” Hứa Gia Trạch nhìn cô: “Sao vậy, cậu quen biết cậu ấy à?”
“Hứa Gia Trạch, cậu không xem trận đấu nào à?” Lục Miên rất ngạc nhiên khi cậu ta biết nhiều như vậy, nhưng lại không hề biết Eric chính là Từ Trầm đã dùng LeBlanc đánh cậu ta đến chết đi sống lại khi solo năm đó!
“Tôi xem chứ! Sao thế?”
“……”
“Không nhận ra Eric là ai sao?”
“Tôi cũng không phải đã quen biết cậu ta.”
Lục Miên cẩn thận nhớ lại, đúng là như vậy, Eric bây giờ vẫn có chút khác biệt so với Từ Trầm năm xưa, Eric bây giờ đã cao hơn nhiều, ngũ quan cũng rõ ràng và sắc sảo hơn, khí chất cũng thay đổi rất nhiều, mặc dù dáng vẻ lười biếng ngày thường cũng không có gì thay đổi.
Không đến mức không nhận ra chứ…
“Hứa Gia Trạch, cậu bị mù mặt à?” Lục Miên hỏi.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Thật sự không nhận ra ư?” Lục Miên nghĩ hồi lâu, vẫn là không nên nói ra đi, trước đây hai người vốn cũng đã không vui vẻ gì, cô cũng không cần thiết phải biến fans của Eric trở thành hắc tử.
Một lúc sau, mẹ Hứa Gia Trạch gọi điện tới: “Con trai, cũng được rồi đấy, mau về nhà đi.”
“Chờ ăn tối xong rồi con về.” Hứa Gia Trạch trầm giọng nói.
“Bố con tức giận rồi, bảo con mau về nhà đi.” Giọng mẹ Hứa bên kia điện thoại cũng hạ thấp xuống.
Hứa Gia Trạch cau mày: “Sao thế mẹ?”
“Con về rồi nói sau.” Mẹ Hứa nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Hứa Gia Trạch có chút xin lỗi nhìn Lục Miên: “Vốn định mời cậu bữa tối, nhưng trong nhà có chút việc, chúng ta hẹn lần sau nhé?”