Lục Miên không ngờ rằng trong phòng riêng của quán bar chỉ có 2 người, cô vốn tưởng rằng các thành viên của clb sẽ tụ tập chơi cùng nhau.
Hai người đàn ông, còn mấy chai bia chưa mở trên mặt bàn, so với đám người đang nhảy múa tưng bừng ở ngoài kia, trong phòng riêng có vẻ trầm mặc hơn, Từ Trầm một mình cầm micro chăm chú hát hò, mà người đàn ông còn lại bịt chặt tai, mặt mũi cau lại đầy đau khổ. =))))))))))
Nhìn thấy mấy người Lục Miên tới, giọng hát lệch tông lên tận trời cao của Từ Trầm cũng đột nhiên dừng lại, anh lập tức đứng dậy chào đón hai người tới.
“Các người đẹp đến rồi, mau ngồi đi.” Người đàn ông còn lại cũng đứng dậy, nhìn qua có thể thấy anh ta lớn hơn Từ Trầm, khoảng 30 tuổi, mặc áo khoác bình thường, dưới cằm còn có râu, xem ra rất có dáng vẻ và mùi vị của đàn ông trưởng thành, lông mày đen rậm, đôi mắt đen sâu âm trầm, bị anh ta nhìn đến, liền có cảm giác gai lạnh sống lưng, ánh mắt đầu tiên lướt qua tưởng là một mí, nhưng nhìn lại thì là hai mí, đường nét trên khuôn mặt đơn điệu nhưng cũng không quá nhạt nhẽo, nếu nói đẹp, cũng không phải quá xuất sắc, nhưng cũng tuyệt đối không xấu.
“Eric, đại thần của tớ!” Đường Tô nắm lấy cánh tay Lục Miên, hai mắt gần như muốn nhảy ra ngoài: “Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy cậu trên màn hình máy tính, đại minh tinh rồi! Mau ký tên trên quần áo cho tớ đi, tớ còn rao bán trên mạng.”
Từ Trầm cũng không khách khí với cô ấy, cần chiếc bút trên bàn lên ký tên, nói đùa: “Ký lên quần áo làm gì, cậu cởi xuống tớ ký lên người cậu, cậu rao bán chính mình trên mạng là được rồi.”
“Từ Trầm trước kia là hư ngầm, Eric bây giờ là bên trong lẫn bên ngoài đều quá hư đốn!” Đường Tô giả vờ tức giận nói.
Không thể nói chuyện với bạn học cũ mãi, thế là Từ Trầm liền giới thiệu để làm quen với nhau: “Đây là bạn tớ, Đoạn Trạch, cũng là ông chủ của quán bar này.”
Đoạn Trạch lịch sự bắt tay với hai người, anh ta cư xử rất có phong độ, thể hiện phong thái của một người đàn ông trưởng thành.
“Bạn học Lục Miên, nghe danh đã lâu.”
“Cô Đường Tô, tôi đã xem qua các bộ phim của cô, kỹ thuật diễn xuất sắc, khiến người khác khó lòng quên được.”
“Người anh em này, cũng khá thành thật đấy.” Đường Tô cười ha ha nói, nhìn thấy nụ cười này của cô ấy, khiến Đoạn Trạch nhìn không rời được mắt, Đường Tô hôm nay, đúng là mỹ nhân gợi cảm, hẳn là…..rất được lòng các cánh đàn ông.
Từ Trầm ngồi bên cạnh Lục Miên, Đường Tô đương nhiên ngồi cùng bên với Đoạn Trạch.
“Hai người đến rồi, lỗ tai của tôi cuối cùng cũng được giải thoát rồi.”
Đoạn Trạch bất lực nhìn Từ Trầm, chỉ chỉ vào tai mình, rồi bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường Tô.
“Cảm thụ sâu sắc.” Đường Tô cũng rất phối hợp mà cho anh ta một ánh mắt đầy an ủi.
“Này, hai người mới quen nhau được bao lâu, mà đã mắt đi mày lại rồi.” Lục Miên thấy bọn họ bắt nạt Từ Trầm, liền không khách khí nói, tức giận mà nói: “Vậy được, đi lên hát một bài đi.”
Lời này đúng lúc chạm vào lòng Đường Tô, cô cầm micro đi tới chọn bài hát, dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp trường nghệ thuật, cho dù là diễn xuất hay ca hát, đều bắt buộc phải có chút tài năng này, tiếng hát của cô ấy thực sự khiến người ta say mê.
Lục Miên nhìn Đoạn Trạch, cả quá trình anh ta vẫn luôn chăm chú nhìn Đường Tô, rất cảm động.
“Anh ta là người bạn mà anh gặp ở Thượng Hải sao?” Lục Miên nhỏ giọng hỏi Từ Trầm.
“Không phải, anh ấy cũng là người Hạ Thành, anh trai hàng xóm, lớn hơn anh 8 tuổi, từ nhỏ đã quen nhau rồi.” Từ Trầm ghé sát vào tai Lục Miên giải thích: “Anh ấy tới Thượng Hải khá sớm, khi anh tới đây, anh ấy vẫn luôn rất chăm sóc, giúp đỡ anh.”
Thấy hai người chụm đầu thì thầm với nhau rồi nhìn về phía mình, Đoạn Trạch thấy vậy liền ngồi lại gần, chuẩn bị cùng Lục Miên tìm hiểu lẫn nhau.
“Eric ấy à, tôi nhìn nó lớn lên từ bé, tên nhóc này, thật sự không phải là người tốt lành gì, xấu xa lắm, em có thể thu thập được tên tiểu yêu này, Lục Miên, tôi thật sự khâm phục em đấy.” Đoạn Trạch nói, rồi chạm cốc bia với Lục Miên.
Sau khi Đường Tô hát xong, Từ Trầm cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, đi qua chọn bài hát, anh thật sự rất thích hát.
Từ Trầm vừa đi, Lục Miên liền xích lại gần Đoạn Trạch, cô đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của Từ Trầm qua Đoạn Trạch.
“Eric hồi nhỏ nghịch như vậy sao?”
“Đương nhiên, như tiểu ma vương vậy, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, vượt nóc trèo tường, chính là tiểu ma vương của đại viện.” Đoạn Trạch nhớ lại nói.
“Ồ, không nhìn ra nha, cấp 2 Từ Trầm khá trầm lắng mà.” Đường Tô kinh ngạc kêu lên.
“Tôi đang nói tới Eric trước lúc 10 tuổi.” Đoạn Trạch dừng lại một chút, cuối cùng mới nói: “Khi bố cậu ấy qua đời, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, gia đình cậu ấy cũng thay đổi rất nhiều….” Anh ta lắc đầu cười đau khổ: “Thôi, không nói cái này, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Lục Miên rất muốn biết, bố của Từ Trầm chết như thế nào, nhưng vì Đoạn Trạch không muốn nói nữa, hơn nữa Đường Tô cũng đang ở đây nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Đêm đó Đoạn Trạch uống khá nhiều, Từ Trầm cũng uống không ít, Lục Miên đỡ Từ Trầm lên xe của mình, bất đắc dĩ nhìn Đường Tô: “Cậu đưa anh ta về nhé?”
Đường Tô lấy chìa khóa xe của Đoạn Trạch trong túi của anh ta: “ Được rồi, để tớ tiễn anh ta, cậu và đại thần cứ trải qua thế giới hai người đi.”
“Cậu biết nhà anh ta ở đâu không?”
“Nhà anh ấy ở tiểu khu Bốn Mùa, tòa B, phòng 401.” Từ Trầm nửa say nửa tỉnh trong xe hét lên.
Đường Tô cười một tiếng: “Lúc này rồi mà cậu vẫn còn khá tỉnh táo đấy! Được rồi, tớ đưa anh ta về, không quấy rầy các cậu nữa.”
Lục Miên lái xe trên con đường Tân Giang yên tĩnh, Từ Trầm tựa người vào ghế phụ trên xe, hai má anh nổi lên sắc ửng đỏ hiếm thấy, bóng đèn đường chiếu nửa sáng nửa tối lên góc nghiêng khuôn mặt anh, cửa sổ hơi hơi hé mở, gió mát lùa vào, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn vào dòng sông lấp lánh, không biết cũng đang nghĩ gì.
“Về nhà em? Hay là về….nhà em?” Lục Miên hỏi anh, nhìn trạng thái của anh hôm nay, cho dù có về cũng không thể luyện tập được.
Từ Trầm “ừm” một tiếng, cũng không nói thêm lời dư thừa.
“Hôm nay anh rất vui vẻ nhỉ, uống nhiều như vậy cơ mà.” Lục Miên vừa lái xe, vừa nhìn hỏi anh: “Nhưng mà lúc em không có mặt thì anh không được uống say, bằng không bị bán đi lúc nào cũng không biết đâu!”
“Ừm.” Từ Trầm lại ngoan ngoãn trả lời.
Thấy Từ Trầm không muốn nói nhiều, Lục Miên cũng chỉ im lặng, tập trung lái xe.
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên cắt ngang bóng đêm yên lặng.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố anh.”
Lục Miên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Từ Trầm, khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, con ngươi thâm thúy thâm trầm chuyển động.
“Ông ấy là quản thầu của một công trường, vào một đêm nọ 14 năm trước, ông ấy uống say, thần chí không rõ nên đã ngã từ tòa nhà mới hoàn thành xuống.”
Lục Miên không nói nên lời…
“Thật ra cũng khá buồn cười.” Từ Trầm tự nhủ: “Thật đấy, cũng không đáng chết lắm.”
Lục Miên cuối cùng cũng dừng xe vào ven đường, yên lặng nghe Từ Trầm nói chữ được chữ không kể chuyện.
“Khi còn nhỏ, anh cực kỳ ngưỡng mộ bố, ông ấy ngay thẳng, rất nhiệt tình, hàng xóm có chuyện lớn chuyện nhỏ nào cần nhờ đến, ông ấy luôn rất sẵn lòng giúp đỡ, ông ấy là một người cực kỳ lạc quan.”
“Không ai biết tại sao ông ấy lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại chạy đến công trường, anh vẫn luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng kết quả điều tra của cảnh sát cho rằng, ông ấy đúng là uống rượu say, không may ngã từ trên cao xuống.”
“Ngày ông ấy mất, bên ngoài trời mưa rất to, anh chạy một đường từ trường về nhà, cũng không cầm ô, còn bị ngã nữa, đau lắm.”
“Không biết cảm giác của ông ấy khi rơi từ tầng 15 xuống sẽ thế nào…”
Lục Miên vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của Từ Trầm, bị Từ Trầm nắm chặt lấy, anh dùng sức lực lớn, đến nỗi khiến cô đau đớn, nhưng cô cũng không buông ra.
“Từ nay về sau có em nắm chặt lấy tay anh, sẽ không ngã nữa.” Cô nói.
–
Lục Miên đi ra từ bưu điện, trên tay cầm theo 2 chiếc túi lớn, là từ Hạ Thành gửi đến, Lục Thời Huân đi công tác về đều mang theo nhiều đặc sản từ các nơi, Lục Miên một mình ăn không hết nhiều như vậy, liền quyết định bắt taxi đến biệt thự Vân Thủy Đài, mang đến cho đội King. Sau khi mối quan hệ của cô và Eric được công khai, các thành viên đội King bây giờ đã coi Lục Miên như một thành viên trong nhà, có gì vui hay tụ tập hội họp gì cũng đều gọi cô đến tham gia.
Vừa lên taxi, Lục Miên nhận được cuộc gọi của Đường Tô.
“Đại minh tinh, có chuyện gì thế?” Cô trêu chọc hỏi.
Giọng của Đường Tô trong điện thoại rất trầm thấp, dường như có gì đó rất buồn phiền: “Miên Miên, có chút chuyện này tớ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên thẳng thắn với cậu.”
“Hả?” Cô ấy nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc với cô, lần gần nhất là khi cô ấy nói chia tay với Hạ Kiêu Dương, Lục Miên liền cảm thấy có gì đó chắc chắn không ổn, quả nhiên là như vậy, Đường Tô bối rối một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Ngày đó… không phải là tớ đưa ông chủ quán bar kia về nhà sao? Sau đó…tớ không kiềm chế được…”
“……”
Lục Miên ngây người hơn 10 giây mới kịp phản ứng lại: “Đờ mờ! Cậu… ngủ với người ta rồi?!”
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên, qua gương chiếu hậu tò mò nhìn Lục Miên, Lục Miên lập tức hạ giọng xuống: “Nhưng anh ta say rượu mà, chẳng lẽ lúc đấy cậu nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của!”
“Tớ cũng không phải là cố ý mà.” Đường Tô lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, chuyện này cũng không thể một mình tớ chủ động mà thành được.”
“Cậu thích anh ta?”
“Vậy cũng không phải, lúc đó tớ…” Đường Tô có chút nhụt chí, không biết nên nói thế nào mới tốt: “Giống như là bị mê hoặc vậy, tự nhiên cứ thế mà làm chuyện đó với anh ta.”
“Sau đó thì sao.”
“Anh ta nói muốn chịu trách nhiệm với tớ…” Đường Tô bối rối nói: “Nhưng tớ mong anh ấy kéo quần lên vỗ mông chạy lấy người, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng người này rất cố chấp.”
“Vậy cậu… dự định tiến tới với anh ta?”
“Cậu biết mình…trong lòng mình…”
Trong lòng cô ấy vẫn còn có Hạ Kiêu Dương.
“Muốn nghe ý kiến của tớ sao?” Lục Miên hỏi.
“Ừm.” Đường Tô gọi điện cho cô chỉ là muốn nghe đáp án của câu hỏi này.
“Đã đến lúc cậu nên bước ra khỏi quá khứ rồi.” Lục Miên thở dài một tiếng.
“Còn cậu thì sao, đã bước ra chưa?” Đường Tô hỏi ngược lại, Lục Miên hơi giật mình, đúng vậy, đã 3 năm rồi, không phải cô vẫn luôn chưa thoát ra khỏi hay sao?
Cuối cùng Lục Miên thật sự không còn gì để nói, bản thân cô cũng không làm được, đương nhiên cũng không có gì để thuyết phục được người ta, dù sao loại chuyện này, vẫn nên nghe theo tiếng nói của trái tim mình.
–
Lục Miên bước vào clb, mấy thành viên vừa kết thúc trận đấu khốc liệt với đội tuyển Hàn Quốc – đội tuyển giành được nhiều giải thưởng cấp thế giới, Eric không có ở đây, liền có một người khác được thay vào thế chỗ, kết quả King bị đánh đến mức cha mẹ đều không nhận ra.
Thấy Lục Miên đi vào, Cảnh Đồng chạy tới trước nhận lấy túi đồ ăn vặt từ tay cô: “Cảm ơn chị dâu.”
Lục Miên thường xuyên gửi một ít đồ ăn vặt và trái cây yêu thích của Từ Trầm vào tủ lạnh của clb, các thành viên trong đội cũng vì thế mà có lộc ăn theo, do vậy ai ai cũng cực kỳ chào đón Lục Miên tới.
Mộc Thiên đi tới ghế sofa bên cạnh, cùng Cảnh Đồng mở túi đồ ăn: “Đều là hàng nhập sao? Cao cấp quá!” Cậu ta lấy một gói sầu riêng khô từ Thái Lan ra nói.
“Nhìn xem chút tiền đồ của mấy người kia, không sợ em dâu chê cười sao.” Đại Châu lấy một lon coca trong tủ lạnh ra đưa cho Lục Miên, bây giờ họ đã quen thuộc với cô, nên xưng hô cũng rất thân thiết, từ em dâu đến chị dâu, cũng chỉ có duy nhất đội trưởng Mạnh Dao Quang nhớ tên của cô, Lục Miên.
“Bên cổ đông đã gọi Eric đi, em cứ ngồi ở đây đợi nhé, chắc cậu ấy cũng sắp về rồi.” Mạnh Dao Quang vừa nói vừa thu dọn mấy chai rượu và lon bia rỗng trên bàn.
Lục Miên vừa rồi xuống, Cảnh Đồng ăn mấy miếng sầu riêng khô, sau đó cầm điện thoại từ đầu sofa bên này nhảy sang phía bên cạnh Lục Miên: “Chị dâu, trong 《ZARA 2》có 3 chữ số liên tiếp, sao em có ghép thế nào cũng không đúng.”
Lục Miên liếc nhìn màn hình điện thoại, lập tức nói: “Đây là một phương trình hàm số…” Cô thuận tay nhặt một tờ giấy trên bàn, dùng bút liệt kê một vài công thức, sau đó kiên nhẫn giải thích cho Cảnh Đồng, vẻ mặt Cảnh Đồng thay đổi thất thường, cuối cùng sợ hãi kêu lên một tiếng: “Chị dâu, em thật sự khâm phục chị, chị giỏi như vậy, khó trách có thể thu phục được đại ma vương như Eric!”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, để em ra mở cửa.” Cảnh Đồng nhảy ra khỏi ghế sofa và chạy lạch bạch ra mở cửa mà không thèm đi dép.
Cánh cửa vừa mở ra, đã nghe thấy một giọng nói sắc bén: “Bé yêu Cảnh Đồng!” Sau đó, một cô bé mặc bộ đồ Lolita công chúa xuất hiện ở cửa.
“Ôi mẹ ơi!” Cảnh Đồng vội vàng lùi lại mấy bước, tránh né cái ôm đầy tính hung hãn của cô nàng: “Sao lại là cô!”
“Tôi tới tìm Eric nha!” Loli nhìn xung quanh phòng, nhưng không thấy Eric, ngược lại, ánh mắt của cô ấy rơi vào người con gái duy nhất ở trong đây, Lục Miên. Cô ấy đang đeo lens màu sắc, đôi mắt gắn lông mi giả cực kỳ khoa trương, hỏi: “Cô ấy là ai?”
Lục Miên biết cô ấy, Kitty – nữ blogger đại học năm nhất xuất hiện trong bức ảnh chụp cùng Eric lần trước.
Cảnh Đồng nở một nụ cười ranh mãnh, lớn tiếng nói: “Chắc cô không biết đây là ai đâu nhỉ, đây chính là chị dâu của chúng tôi, bạn gái, chính thất, nghiêm túc của Eric…”
Kitty ngây người tròn 15 giây, ánh mắt nhìn Lục Miên từ trên xuống dưới vài vòng, sau đó lại nhìn sang mấy người Mạnh Dao Quang và Mộc Thiên, xác định đây không phải là lời nói nhảm của Cảnh Đồng, khuôn mặt cô ấy lập tức cười tươi, đi đến bên cạnh Lục Miên, vươn tay ra với cô: “Xin chào, chị là Kitty, là bạn của Eric, không biết nên xưng hô với em gái thế nào?”
“Chắc cô nhỏ hơn tôi đấy, nếu đã là bạn của Eric, thì cũng như Cảnh Đồng đi, gọi tôi chị dâu là được.” Khóe môi Lục Miên cũng hiện lên ý cười.
Vẻ mặt của Kitty biến sắc không dễ phát hiện.
Cảnh Đồng đứng phía sau ra hiệu cho Lục Miên: “Đỉnh.”
“Vậy em gọi là chị gái nhỏ nhé?” Kitty cười hề hề, ý đồ hoa một ván: “Chắc chị cũng lớn tuổi hơn em nhiều ha.”
“Ừm, em gái nhỏ năm nay đã đủ 12 chưa? Vậy tôi đúng là lớn hơn cô một chút.” Lục Miên chân thành nói. (Bên TQ, 12 tuổi là đủ tuổi có thể chịu một số trách nhiệm pháp lý nhất định.)
Sắc mặt Kitty thay đổi liên tục, đôi mắt mở to đầy tức giận, Cảnh Đồng ở phía sau cười đến mức bò lăn bò toài ra ghế.
Rất nhanh, cô ấy đã đè xuống được cơn tức giận của mình, dù thế nào cũng không thể mất hết mặt mũi, liền nhìn sang Mạnh Dao Quang: “Đội trưởng, Eric không ở đây sao?”
“Ừm, cậu ấy có chút chuyện ra ngoài rồi.”
Kitty bĩu môi, phồng má: “Thật đáng ghét, rõ ràng hôm qua đã hẹn với người ta rồi, không giữ lời hứa.”
“Khụ khụ, cô tìm Eric có chuyện gì sao?” Đại Châu cuối cùng cũng không đành lòng nhìn cô ấy làm bộ làm tịch, hơn nữa, còn trước mặt bạn gái người ta.
“Tôi vừa đi du lịch Thái Lan về, mua cho anh ấy một chiếc gối cao su non.” Kitty lấy trong túi xách ra một chiếc gối nén chân không: “Anh ấy chơi game nhiều dẫn đến xương cổ và vai luôn bị đau, ngủ trên chiếc gối này, có thể làm giảm bớt sự đau nhức của xương cổ, các anh chơi game nhiều giờ liền đều không chịu đứng lên hoạt động gân cốt, cơ thể nào chịu đựng nổi, nhất định phải chăm sóc thật tốt, để tránh bệnh tật sau này.”
Nói xong, cô ấy còn đắc ý nhìn Lục Miên, đặt chiếc gối vào trong tay cô: “Có thể phiền chị gái nhỏ giúp em đưa cho Eric không? Chút nữa em có buổi livestream, có lẽ không thể đợi anh ấy quay lại được.”
Kế hay, thị uy một cách trần trụi!
Lục Miên cầm chiếc gối cao su non, tay hơi siết chặt lại, trên mặt vẫn là ý cười: “Được thôi, tôi nhất định sẽ giúp cô đưa cho anh ấy.”
Lục Miên liếc nhìn chiếc gối trong tay, trước đây khi đi Thái Lan, cô cũng đã từng nhìn thấy nó, giá cả không hề rẻ. Phòng khách yên tĩnh, ngay cả Cảnh Đồng cũng biết điều im lặng, mấy người đàn ông đều trầm mặc nhìn Lục Miên.
Lục Miên không nói gì, đứng dậy đi về phía cửa, trực tiếp ném chiếc gối ra ngoài, cú ném hoàn hảo khiến chiếc gối rơi mạnh vào thùng rác công cộng bên ngoài.
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của các thành viên trong đội, Lục Miên nhún vai, thản nhiên nói: “Tôi sẽ mua cho anh ấy một cái mới.”
“Chị dâu, cao tay đấy.” Cảnh Đồng giơ ngón tay cái cho cô.