Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 40



Ngày hôm sau, Từ Trầm lái xe tới dưới tòa ký túc của Lục Miên, đồ đạc của Lục Miên cũng không nhiều, cốp xe sau cũng không có nhét đầy, cuộc sống của cô quá đơn giản.

Nhà cô thuê rất gần công ty PA, đương nhiên cũng là khu vực sầm uất trung tâm thành phố, nằm cùng khu với Vân Thủy Đài của Từ Trầm. Là một khu dân cư tư nhân tương đối cao cấp, với 3 phòng ngủ nhỏ, nội thất đã hoàn thiện, mọi đồ dùng gia đình đều đầy đủ. Lục Thời Huân mỗi tháng đều đưa cho cô một số tiền sinh hoạt phí khá cao, nhưng Lục Miên vẫn có thể tự mình kiếm ra tiền, vậy nên tiền sinh hoạt phí đều được cất giữ trong thẻ, chưa từng được động đến, bây giờ thuê nhà đúng lúc cần dùng đến.

Từ Trầm đứng sau cốp giúp cô xách chiếc túi lớn cùng vali, còn Lục Miên đi trước đeo cặp sách đi vào thang máy, một lúc sau, cửa thang máy mở ra, một gương mặt quen thuộc liền lọt vào tầm mắt cô, Tô Huyền cũng có chút kinh ngạc.

“Đàn chị Tô Huyền.” Lục Miên là người lên tiếng chào hỏi trước: “Chị cũng…..sống ở đây sao?”

“Đúng vậy.” Tô Huyền mỉm cười nhiệt tình: “Em đến tìm bạn bè, hay là….”

“Em thuê nhà ở đây, hôm nay mới chuyển đến.” Lục Miên giải thích.

Tiền nhà ở đây không hề rẻ, Tô Huyền nhớ tới lời Tần Nam đã nói, cô bé này có gia cảnh rất tốt.

“Chuyển nhà à, có gì cần chị giúp đỡ không?” Tô Huyền lịch sự hỏi.

Lục Miên cũng biết cô ấy chỉ là khách khí, lập tức nói: “Không cần đâu ạ, bạn em….”

Eric!

Trong lòng Lục Miên lập tức run lên, Từ Trầm đã ôm hành lý của cô đi tới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cái vali này của em nhìn thì nhỏ sao mà nặng thế.”

Nụ cười trên mặt Tô Huyền lập tức cứng đờ lại….

Từ Trầm cũng chú ý đến Tô Huyền đang đứng ở cửa thang máy, anh đặt vali trong tay xuống, kéo tay cầm lên rồi nói với cô ấy: “Thật trùng hợp, gặp được cô ở đây.”

“Eric, hai người…..” Sắc mặt Tô Huyền cực kỳ xấu, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười, chẳng qua nụ cười này cực kỳ miễn cưỡng, vẻ xấu hổ bao quanh.

“Chắc cậu gặp Lục Miên rồi nhỉ, cô ấy là bạn gái tôi.” Từ Trầm đi đến bên cạnh Lục Miên, thuận thế cởi cặp sách của cô rồi đeo lên lưng anh, sau đó ấn thang máy: “Giúp cô ấy chuyển nhà.”

“Bạn gái?” Tô Huyền quay đầu lại nhìn Lục Miên, ánh mắt có chút thâm ý.

“Fangirl đu idol thành công.” Lục Miên thuận miệng nói.

“Vậy… chị đi trước, hai người cứ bận đi, sau này nếu cần gì giúp đỡ thì có thể đến tìm chị.” Tô Huyền nói một cách khô khan với Lục Miên, sau đó lại nhìn Eric, ánh mắt mang theo đầy thâm ý: “Tạm biệt, Eric.”

“Tạm biệt.” Từ Trầm nói ngắn gọn, rồi cùng Lục Miên đi vào thang máy.

Khi thang máy đi lên, hai người im lặng một lúc, tay Từ Trầm đột nhiên từ phía sau vươn tới, ôm lấy người Lục Miên, ngón tay thon dài nhéo yêu vào má cô: “Vui vẻ sao?”

Lục Miên cực lực kiềm chế khóe miệng đang cong lên của mình, trong lòng đầy sự ngọt ngào, trả lời: “Ừm.” Một câu “bạn gái tôi” của Từ Trầm, cho cô đủ tôn nghiêm cùng thể diện.

“Cố ý chọn tiểu khu này?” Anh lại hỏi.

“Ừm.”

“Học hư rồi.” Giọng nói của anh mang theo nhiều ý tứ cưng chiều, ngón tay lại di chuyển đến vành tai mềm mại của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Còn cái gì mà fangirl đu idol thành công, lời nói bậy bạ như thế mà cũng nói được à, em tưởng người ta không nghe ra ý mỉa mai của em sao…”

Cô chỉ cố ý muốn ra vẻ với Tô Huyền, ngày đó cô ấy bày ra đang vẻ như thể hiểu biết rất rõ về Eric, thậm chí còn giúp cô xin chữ ký của anh, cho dù cố ý hay vô ý khoe khoang ra, đều khiến Lục Miên không thoải mái.

Cửa thang máy mở ra, Lục Miên quay người lại nhìn Từ Trầm, có chút lo lắng: “Có phải anh không vui không?”

“Muốn nghe nói thật?”

“Vậy thì chính là không vui rồi.” Lục Miên có chút nhụt chí: “Anh chỉ coi cô ấy là bạn bè, nhưng cô ấy không hề coi anh là bạn, em chỉ là….” Cô còn chưa kịp nói xong thì Từ Trầm đã cúi xuống hôn lên môi cô, khiến mọi lời nói của cô đều nghẹn lại trong cổ, nụ hôn này sâu sắc mà triền miên, cho đến khi cô hít thở không thông anh mới bằng lòng buông cô ra.

“Nhiệt huyết cháy bỏng nhưng bản tính hay quên, tình yêu sâu đậm nhưng không phải duy nhất.” Giọng nói đầy từ tính của anh nói ra vài chữ: “Anh phải có nhiều lỗi lầm với em thế nào mà khiến em lại có…. ừm, hiểu lầm với anh đến như vậy?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Lục Miên bĩu môi, ánh mắt nhìn sang hướng khác: “Trước kia không phải anh cùng Trương Dã….”

Từ Trầm thật sự bất đắc dĩ: “Xem ra cái tên này, em muốn nhắc đi nhắc lại để tính toán với anh cả đời phải không.”

Hừ!

Nụ hôn ướt át dưới ánh hoàng hôn sau giờ học năm đó, Lục Miên có thể ghi nhớ cả đời.



Sau khi vào nhà, Từ Trầm và Lục Miên sắp xếp đồ của cô ra và bày biện khắp nơi, sau đó dọn dẹp, tỉ mỉ lau chùi mọi ngóc ngách trong nhà.

Từ Trầm đi quanh phòng khách một vòng, ánh mắt lướt qua đồ đạc xung quanh rồi nói: “Một mình em ở trong một căn nhà rộng lớn như vậy, buổi tối đến có sợ không?”

Lục Miên nghe thấy lời này của anh, cô gật đầu lia lịa như một con lật đật, mở to mắt đầy chân thành nhìn anh.

“À.” Từ Trầm lại lảng vảng đi vào phòng ngủ: “ Vậy lát nữa anh sẽ mua cho em một thanh kiếm gỗ đào!” (Ý là trừ ma quỷ đó =))))))))) Ai né thính đỉnh lại anh =))))))))

Kiếm gỗ đào em gái nhà anh!

Lục Miên bỏ quần áo đang gấp trong tay xuống, chạy một mạch vào phòng ngủ, sau đó đóng sầm cửa phòng lại, nhốt Từ Trầm trong phòng.

Từ Trầm quay đầu lại, nhìn thấy cô đã vặn nút khóa trái lại.

Căn phòng không quá lớn, ánh nắng không thể xuyên qua tấm rèm kín, ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, bầu không khí ngọt ngào dâng lên, tất cả, đều vừa đẹp.

Yết hầu Từ Trầm di chuyển lên xuống, cổ họng khô khốc: “Em….”

Câu nói “Em muốn làm gì?” còn chưa kịp nói ra, thì Lục Miên đã móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ ném lên giường.

Tình cảm mãnh liệt chạm vào là nổ ngay, tựa như cây khô hạn gặp mùa xuân, tựa như nắng sớm làm tan chảy tuyết.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô được đặt dưới thân mình, đây là lần đầu tiên của Từ Trầm, lần đầu tiên một cách trọn vẹn, không có chút khoảng cách nào mà nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô…..

Đôi mắt đen láy của anh như có một cơn sóng cuồn cuộn sâu thẳm, Lục Miên bị anh nhìn chằm chằm đến mức xấu hổ, quay mặt sang bên, Từ Trầm dùng tay quay mặt cô lại, sau đó cúi xuống hôn, từ xương quai xanh đi xuống, trồng từng trái dâu tây đỏ thẫm như máu…. Hô hấp của Lục Miên vừa dồn dập lại hỗn loạn, hormone tỏa ra khắp nơi, khiến hai người đều bị thôi thúc đến khó chịu.

Anh vươn tay tách đầu gối cô ra, tay còn lại cầm lấy một cái bao cao su, dùng răng cắn xé, sau đó quay người đi, Lục Miên nhìn bóng dáng anh, tuy không có nhiều cơ bắp, nhưng cũng không có một chút thịt thừa nào, tuyệt đối là một dáng người đẹp.

Từ Trầm một lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng cùng cô dây dưa môi lưỡi, Lục Miên nóng vội đáp lại, ngay sau đó liền cảm giác được phía dưới có dị vật xâm nhập, cực kỳ nóng rực, cứng rắn….

Cô hơi nhíu mày, trong cổ họng không tự chủ được mà phát ra vài tiếng kêu rên.

“Thả lỏng đi em.” Anh dùng thanh âm cực kỳ có tính dụ dỗ nói bên tai cô: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”  (100% đừng có mà tin:)))))))

“Ừm….” Cô còn chưa có trả lời xong, anh đột nhiên đẩy hông va chạm, trái tim Lục Miên run lên, thân dưới đau nhức cùng với khoái cảm nhanh chóng xông lên đỉnh đầu, đầu óc cô chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn….

“Từ Trầm, anh là kẻ lừa đảo!!!”



Khi Lục Miên gặp lại Đường Tô lần nữa, cô gần như không nhận ra cô ấy, không phải vì lớp trang điểm dày, cũng không phải mức độ trưởng thành, mà là vì khí chất của cô ấy đã thay đổi.

Đã lâu không gặp, Lục Miên cảm giác được toàn bộ khí chất của Đường Tô dường như đã có sự thay đổi long trời lở đất, ngồi trong quán cà phê, đeo kính râm đen, cô ấy trông như một nữ minh tinh nổi tiếng, cực kỳ thu hút ánh mắt.

Hơn nữa, dáng người của cô ấy đã gầy đi rất nhiều, trước đây trên mặt còn có chút phúng phính đáng yêu, nhưng bây giờ gầy đi, nhưng cũng không phải bộ xương khô không da không thịt, chỗ nào nên cong nên vểnh thì vẫn xong vểnh đầy đủ, hơn nữa, hôm nay cô ấy lại ăn mặc và trang điểm theo phong thái thành thục, người phụ nữ quyền lực, khiến Lục Miên nhìn một lúc lâu mới dám tiến lên chào hỏi.

Cởi kính râm ra, Đường Tô vẫy tay về phía Lục Miên, trên cổ tay trắng như muốt có đeo vài sợi vòng bạc trắng.

“Đã bao lâu không gặp rồi, sao cậu lại gầy đi nhiều như vậy.” Lục Miên đi đến ngồi trước mặt cô ấy, cẩn thận đánh giá một vòng, cười nói: “Chỉ là đến gặp tớ, không cần phải lãng phí lớp trang điểm đắt tiền của cậu, cũng không cần khiến bản thân mình giống như một tờ nhân dân tệ biết đi vậy đâu!”

“Hết cách rồi, gần đây tớ quay bộ phim mới, đóng vai nữ phụ đầy mưu mô, phong cách quyến rũ đầy đê tiện, tớ còn chưa tháo trang sức đâu.” Đường Tô cười ngọt nói: “Liền vội vàng chạy tới đây gặp cậu rồi nè.”

Đường Tô năm nay tốt nghiệp, vẫn luôn nhận các bộ phim khác nhau, cực kỳ vất vả, nhưng tên tuổi cũng không quá nổi, tuy nhiên, đều là diễn viên mới, đều phải được tạo dựng từ sự vất vả chăm chỉ, cô ấy không vội vàng, nhưng công việc cũng rất tất bật, cho nên cũng không gặp được Lục Miên thường xuyên.

“Cảm giác diễn xuất thế nào, chắc là cũng khá ổn nhỉ, dù sao thì đây vẫn luôn là điều mà cậu thích mà.”

“Không có cảm giác gì đặc biệt hết.” Đường Tô xua xua tay: “Dù sao cũng là diễn lại cuộc sống của người khác, cũng không phải của mình.”

Nghe những lời này, Lục Miên đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Cô ấy hiện tại, dường như đã thay đổi quá nhiều, trong lòng Lục Miên cũng cảm thấy có nhiều chút tiếc nuối.

“Bây giờ cậu bận như vậy, chắc có lẽ cũng không có thời gian chơi game nữa nhỉ?” Lục Miên vốn muốn hẹn cô ấy tới quán net để chơi vài ván game, nhỡ đâu tình bạn của họ, có khi lại được nhóm lửa nhờ những trận đấu LOL.

“Chơi chứ, sao lại không chơi.” Đường Tô nói: “Bây giờ tớ không chỉ chơi LOL, mà còn vừa chơi vừa livestream nữa.”

“Hả? Cậu làm người dẫn game sao?” Lục Miên hơi kinh ngạc: “Được lắm nha!”

Đường Tô cười cười, ngón tay mảnh khảnh lướt qua cốc cà phê: “Ừm, quản lý của tớ nói, nếu tớ có thể chơi game, thì có thể phát triển theo hướng này, sẽ thu hút càng nhiều fans của giới thể thao điện tử này. Bây giờ có rất nhiều minh tinh tuyến đầu cũng bắt đầu livestream, tớ có kinh nghiệm chơi game nhiều năm nên phải tận dụng tốt lợi thế này, đến lúc đó công ty sẽ sắp xếp để tớ kết hợp với các clb thể thao điện tử và tham gia các đại ngôn, quảng cáo các kiểu.”

“Cũng khá tốt.” Lục Miên chống khuỷu tay lên bàn, ngậm ống hút trong miệng nhìn cô ấy, sau một hồi suy nghĩ cô quyết định vẫn không nên rủ cô ấy đi quán net chơi game, dù sao với thân phận hiện tại của cô ấy cũng không thích hợp đi quán net.

“À đúng rồi, cậu với Từ Trầm vẫn chưa liên lạc lại sao?” Đường Tô bắt đầu hóng chuyện: “Đã 3 năm rồi, đã từng là học tra nhưng ngày nay đã thành đại thần Eric, cậu ấy đúng là đỉnh đấy.”

Lục Miên cười mà không nói, vừa nhìn thấy nụ cười này của cô, Đường Tô tinh ý phát hiện ra, giọng nâng cao lên, híp mắt nhìn chằm chằm cô: “Làm hòa rồi?”

“Chúng tớ vẫn luôn tốt đẹp mà…”

“Được rồi đấy, cũng không biết là ai, sau khi thi đại học xong liền xách theo bình rượu trộm được ở nhà, chạy đến chỗ tớ uống say như chết, cuối cùng vừa nôn vừa khóc, nói không có cậu ấy sẽ chết.”

Mặt Lục Miên đỏ ửng lên, lịch sử đen tối ngày đó, cũng chỉ có Đường Tô có thể biết được.

Sau khi trò chuyện về quá khứ, cả hai đã lấy lại được cảm giác quen thuộc của những bạn học cũ.

Lục Miên liền kể cho Đường Tô nghe việc cô và Từ Trầm gặp lại nhau như thế nào.

…..

“Cũng khá lãng mạn đúng không.” Lục Miên đỏ mặt nói: “Trong trận đấu trực tiếp tại hội trường, anh ấy vậy mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người chơi Jax lúc đó là tớ.”

“Lãng mạn cái quỷ, đúng là ngờ nghệch…” Đường Tô dội một chậu nước lạnh, nhìn cô rồi không nhịn được mà lắc đầu: “Lục Miên, mặc dù những lời sau đây của tớ không dễ nghe, những chúng ta là bạn bè, những câu này tớ vẫn phải nói. 3 năm qua, cậu ấy vốn dĩ chưa bao giờ đến tìm cậu, cậu đỗ đại học F cả lớp chúng ta đều biết, làm sao cậu ấy lại không biết được, nếu như thật sự cậu ấy quan tâm tới cậu, mà cả hai đều ở Thượng Hải, thì cậu ấy đã sớm đến tìm cậu rồi, sao lại còn phải chờ đợi tới bây giờ?”

Vấn đề này, Lục Miên cũng không phải chưa từng nghĩ đến.

Nhưng con người Từ Trầm vốn dĩ chính là như vậy, nếu chờ đợi anh ấy điên cuồng yêu mình, không màng tất cả mà tới tìm mình ư, vậy thì không phải là anh ấy.

Lục Miên nhìn Đường Tô cười nhẹ: “Tớ thật sự không để ý, tớ và anh ấy bây giờ rất hạnh phúc, anh ấy cực kỳ tốt với tớ!”

Đường Tô cuối cùng cũng đành chịu thua, bất lực nói: “Được rồi, chuyện quá khứ chúng ta không nhắc đến nữa, chúng ta đều phải sống cho hiện tại và tương lai.”

Lục Miên biết, Đường Tô chưa từng có bạn trai khi học đại học, trường học nghệ thuật của họ có rất nhiều trai xinh gái đẹp, từ tổng tài bá đạo đến tiểu thịt tươi, nhiều vô số kể, nhưng cô ấy vẫn độc thật…

Nguyên nhân chỉ có một…

“Các cậu còn liên lạc với Hạ Kiêu Dương không?” Cuối cùng cô ấy nhìn Lục Miên, hỏi ra vấn đề mà mình do dự bao lần không dám hỏi.

Lục Miên lắc đầu: “Sau khi cậu ấy ra nước ngoài thì đã không còn liên lạc nữa rồi, nhưng chuyện này cậu có thể hỏi Từ Trầm, mối quan hệ của hai người họ tốt như vậy, có lẽ vẫn còn liên lạc đấy.”

“Ừm.” Ánh mắt cứng đờ của Đường Tô nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, biết Lục Miên đang nhìn mình, đơn giản nói: “Đừng đoán mò, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi, chỉ là quan tâm đến các bạn học cũ.”

“Tớ cũng chưa có nói gì.” Lục Miên cười khẽ, cô biết, sau khi tốt nghiệp Hạ Kiêu Dương không có liên lạc với Đường Tô, chưa bao giờ.

Khi Từ Trầm gọi cho Lục Miên, hai người vừa ăn xong, đang buồn chán đi quanh quanh mua sắm.

“Ừm, quán bar Thành phố Ngầm, có muốn qua chơi không?” Âm thanh phía bên anh rất ồn ào.

Lục Miên nhìn Đường Tô, rồi ra hiệu cho cô ấy: “Quán bar, Từ Trầm gọi chúng mình qua chơi.”

“Được đấy!” Đường Tô lập tức đồng ý: “Đi gặp đại thần Eric nào, thuận tiện tớ có thể xin chữ ký cho bé trợ lý nhà tớ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.