Rầm! Cửa nhà vệ sinh đóng lại! Trương Minh Vũ sợ giật mình. Một lúc sau mới hoàn hồn. Chuyện gì vậy... Trương Minh Vũ bất lực. Đang buổi chiều... tắm rửa gì chứ... Nhưng... Haizz. Trương Minh Vũ thầm thở dài. Anh quay người ngồi xuống ghế sofa, yên lặng chờ đợi. Nhưng trong lòng bất giác cảm thấy căng thẳng. Tí nữa Lâm Kiều Hân sẽ ra... Haizz. Một lúc sau, Trương Minh Vũ lại âm thầm thở dài. Không bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên. Trương Minh Vũ giật mình, không dám quay đầu. Tiếng bước chân từ từ vang lên. Tim Trương Minh Vũ đập loạn! Khó chịu quá! Tiếng bước chân vang lên sau lưng anh. Trương Minh Vũ rất lúng túng! Muốn quay đầu nhưng sợ ngượng. Thôi không quay đầu vậy... Một lúc sau, giọng Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh cố ý đúng không? Sao anh vào được đây?" Trương Minh Vũ sợ giật mình! Anh lúng túng quay người cười nói: "Tôi... mang chìa khóa mà..." Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Anh vào mà không biết gõ cửa à?" Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "Tôi... cũng không ngờ cô lại tắm vào buổi chiều..." Lâm Kiều Hân tức giận đáp: "Anh..." "Tôi ở nhà làm việc nhà cả ngày, mệt đến mức chảy hết mồ hôi, tôi tắm không được sao?" Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Anh nhìn quanh, phát hiện ra phòng khách dọn sạch như mới... Cô còn biết dọn nhà sao? Lâm Kiều Hân chống tay lên eo, lồng ngực phập phồng! Tức không chịu được! Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Ái ôi, thế à... cô đừng nghĩ nhiều nhé, dù sao sáng nay cô cũng nhìn thấy của tôi mà".