Lúc này Trương Minh Vũ mới hoàn hồn. Trên người anh vô cùng mềm mại. Sự xuất hiện của hai chị gái khiến đầu óc anh trống rỗng! Ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt. Hoàn toàn không biết phải nói gì! Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên! Kèm theo đó là khí tức ác liệt! Hả? Cơ thể Trương Minh Vũ co rụt lại. Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hoảng loạn! "Á!" Hai cô gái kêu lên thất thanh, vội vàng đứng sang một bên. Trương Minh Vũ giật mình. Sao vậy? Tiếng bước chân ngày càng gần! Trương Minh Vũ ngồi dậy theo bản năng! Một giây sau, mùi hương ập tới! Tim Trương Minh Vũ co lại. Còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy có người ngồi cạnh! Vai bị ai đó tóm lấy! Sức mạnh kinh người ập tới! Trương Minh Vũ không khống chế được cơ thể mà ngã xuống! Sức mạnh kinh khủng quá! Mùi hương này... Cúi đầu nhìn qua thì thấy đôi chân dài thanh mảnh... Giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao em vừa đến mấy chị đã nhường em trai cho em rồi?" "Vậy em không ngại đâu nha!" Giọng nói này là... Hàn Quân Ngưng! Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ! Chị sáu cũng về rồi! Nhưng... Đầu óc Trương Minh Vũ loạn mòng mòng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Tô Mang khoanh tay trước ngực nói: “Em sáu! Em có thể đừng bạo lực như thế được không!" "Chị còn sợ bị em đập đấy!" Liễu Thanh Duyệt cũng liếc mắt. Hàn Quân Ngưng không thèm quan tâm, cô ấy nghiêng đầu cười nói: "Em trai thối, sao em lại trở thành người của mình chị sáu rồi?" "Để ba chị đứng xem... có vẻ không hay lắm nhỉ?" Nói xong, cô ấy liền ngoắc nhẹ ngón tay qua cằm Trương Minh Vũ! Ực! Trương Minh Vũ nuốt nước bọt. Cũng tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ! Bốn chị... đều đến rồi! Trương Minh Vũ đứng dậy, hoang mang nói: "Các chị, sao các chị... lại về vậy?" Tô Mang nhướng mày, cười nói: "Em trai đoán xem?" Đoán? Trương Minh Vũ lắc đầu, không đoán ra...