Hạ Hâm Điềm cười đắc ý nói: "Ban nãy chẳng phải nói rồi sao, sao em còn hỏi vậy?" "Em trai thối, em muốn thân mật với chị như thế nào?" Nói xong con ngươi cô ấy tràn ngập vẻ kích động! Ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi! Lúc này Hạ Hâm Điềm xoa tay, từ từ lại gần! Mặt cô ấy hiện lên nụ cười xấu xa! Trương Minh Vũ sợ sệt, lúng túng cười nói: "Chị hai, chị... chị đừng đùa mà..." Nhưng Hạ Hâm Điềm vẫn áp lại gần! Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt càng ngày càng tươi hơn! Ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt. Anh ngẩn người rồi! Một giây sau, cơ thể uyển chuyển của Hạ Hâm Điềm vọt lên, nhào lên người Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ không tránh, có tránh cũng không tránh được! Nhưng Hạ Hâm Điềm làm được một nửa thì dừng lại! Hả? Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang! Chị hai rốt cuộc định làm gì vậy? Nhưng lúc này mùi hương kỳ lạ ập tới. Đằng sau đột nhiên có động tĩnh! Hả? Trương Minh Vũ trợn tròn mắt! Nhưng chưa kịp phản ứng lại, một dáng người mềm mại đã chui vào lòng anh! Trương Minh Vũ sững sờ! Có người? Nhìn lại mới phát hiện ra... người trong lòng là Liễu Thanh Duyệt! Chị tư! Trương Minh Vũ sững sờ! Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Em tư, em... sao em lại ra tay trước chứ?" Trương Minh Vũ sững sờ. Liễu Thanh Duyệt đắc ý nói: "Chị hai, ai bảo chị không chủ động chứ?" "Mấy chị em như hổ đói thế này, chị không chủ động thì sao sơ múi được gì của em trai?” Trong lời nói tràn ngập sự đắc ý. Trương Minh Vũ trợn tròn mắt. Sao chị tư lại đến vậy? Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chị cũng đến nè!" Sau ghế lại có một người nữa! Tròng mắt Trương Minh Vũ co rụt lại. Một giây sau, lại có một bóng người đè lên phía sau! Tô Mang? Hạ Hâm Điềm tức giận nói: “Em ba, em cũng vậy sao?" Tô Mang đắc ý nói: “Được rồi chị hai, chị chơi với em trai cả ngày rồi, đến lượt chúng em rồi chứ?" Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, bất mãn nói: "Chơi cả ngày thì sao? Chị đã sơ múi được gì đâu!" Tô Mang kiêu ngạo nói: "Chị còn muốn sờ mó bao nhiêu nữa!"