Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng chỉ đành bước lên hai bước, ôm lấy Hạ Hâm Điềm vào lòng. Hạ Hâm Điềm đắc ý. Hai người nhanh chóng đi đến cửa. Mặc dù Hạ Hâm Điềm không nỡ, nhưng chỉ có thể từ từ đứng xuống. Sau đó... lại đeo kính râm lên... Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt. Đây chẳng phải trêu mình sao... Hạ Hâm Điềm cười nói: “Được rồi, đi thôi". Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài. Trương Minh Vũ cũng âm thầm đi theo sau. Người của Thần Ẩn đang nhằm vào nhà họ Lâm. Trương Minh Vũ cũng chưa cho Lâm Kiều Hân ra ngoài đi làm. An toàn mới là quan trọng nhất. Hai người nhanh chóng đi ra khỏi công ty. Người của Hạ Hâm Điềm lái xe. Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng một nhà hàng. Hai người xuống xe. Trương Minh Vũ nhìn quanh. Nhà hàng rất lớn, trang trí cũng cao cấp. Không biết có phải do ăn cơm nhiều ở khách sạn không. Bây giờ Trương Minh Vũ thích mấy chỗ thế này. Trương Minh Vũ cười nói: “Chúng ta đi thôi". Hạ Hâm Điềm gật đầu. Hai người nhanh chóng đi vào trong nhà hàng. Cho dù đeo kính râm, sự xuất hiện của Hạ Hâm Điềm vẫn thu hút ánh nhìn của vô số người. Để tránh phiền phức họ chỉ có thể lên tầng hai. Hai người ngồi vào vị trí trong góc cạnh cửa sổ. Gọi xong món. Hạ Hâm Điềm vẫn mỉm cười. Nhưng sau khi yên lặng một lúc, Trương Minh Vũ đột nhiên không mỉm cười nữa. Anh còn chưa xử lý xong chuyện cứu viện đâu. Haizzz. Trương Minh Vũ thở dài. Hạ Hâm Điềm nhíu mày hỏi: “Em trai sao thế, có chuyện gì không vui sao?" Trương Minh Vũ sững sờ cười nói: "Không có gì đâu..." Nhưng chưa nói xong, tiếng thắng xe đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên!