Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Một giây sau, mặt anh đột nhiên cảm thấy mềm... Nhưng còn chưa xong! Hạ Hâm Điềm ôm lấy đầu Trương Minh Vũ. Ngoạm một cái! Trương Minh Vũ sững sờ. Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm mới đứng thẳng người! Nhoẻn miệng cười nói: “Ha ha ha, được lắm!" Trương Minh Vũ khó chịu liếc mày. Mấy chị đúng là... Haizzz... Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bất lực nói: “Được rồi chị, mau xuống đi, em không ôm được nữa đâu". Hạ Hâm Điềm cười nói: “Vớ vẩn! Chị nhẹ thế này, sao em không ôm được?" "Mau lên, ôm chị đến bên cửa sổ ngắm cảnh!" Nhìn phong cảnh.... Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật. Nhưng cuối cùng chỉ có thể lùi về sau mấy bước đi đến bên cửa sổ. Hạ Hâm Điềm cười đắc ý. Một lúc sau cô ấy mới nói: "Được rồi, mau về thôi". Con ngươi cô ấy lóe lên sự đau lòng. Cũng ôm được một lúc rồi. Trương Minh Vũ cười toét miệng. Anh khẽ di chuyển, đặt Hạ Hâm Điềm xuống ghế. Hạ Hâm Điềm dựa vào ghế, vắt chéo hai chân, mặt lộ ra vẻ đắc ý. Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt. Hạ Hâm Điềm đắc ý nói: "Sao vậy? Sợ rồi hả?” Trương Minh Vũ khó chịu lẩm bẩn: “Chị hai chỉ biết trêu em thôi, khiến em sợ chết thì có tác dụng gì chứ?" Hạ Hâm Điềm cười nói: "Ai bảo em là em trai thối của chị chứ!" Trương Minh Vũ cười tươi. Có chị ở đây, Trương Minh Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hai người nhìn nhau. Một lúc sau hai người cười ngu không ngừng. Trương Minh Vũ cười nói: "Chị hai, chị ăn cơm chưa?" Hạ Hâm Điềm lập tức nhớ ra nói: "Ái ôi! Chị sắp đói chết rồi, nhìn thấy em liền quên luôn!" Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy chúng ta mau đi ăn thôi!" Hạ Hâm Điềm nhướng mày, từ từ duỗi tay ra. Hả? Trương Minh Vũ sững sờ. Đây... Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Chị hai, bên ngoài đông người như thế..." Hạ Hâm Điềm liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Ai bảo em ôm ra ngoài? Ôm đến cửa không được sao?"