Trương Minh Vũ kích động hỏi: "Vậy tôi cần đầu tư bao nhiêu để cô làm thuê cho tôi?" Nói là làm ông chủ cũng không hay lắm. Nhưng câu nói này khiến sự rét lạnh trong mắt Quan Na càng đậm thêm! Làm công cho anh, hay là... Quan Na cười khẩy, nói: "Không nhiều, hai trăm triệu là được". Hai trăm triệu? Trương Minh Vũ trợn tròn mắt! Anh không có tâm tình nghĩ xem rốt cuộc Quan Na đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ muốn có khách sạn thôi. Anh có hai trăm triệu. Nhưng đây không phải khoản tiền nhỏ, hơn nữa... Quan Na đáng tin chứ? Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy tôi cũng nói thẳng nhé, tôi có thể đầu tư hai trăm triệu, nhưng tôi có yêu cầu". Quan Na cười khẩy. Vào việc chính rồi. Quan Na đáp: "Yên cầu? Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng nên cảm ơn anh chứ nhỉ?" Mặt mấy bảo vệ hiện lên vẻ chế giễu! Tên này còn chưa nhận ra sao? Trương Minh Vũ sững sờ. Cảm ơn? Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Cảm ơn thế nào?" Quan Na nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu, cô ta lại gần, khẽ nói: "Hay là... dùng cơ thể được không?" Nói xong liền dùng vai va vào người Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ sững sờ. Há hốc mồm. Một lúc sau anh mới hoang mang hỏi: "Cô... bị người ta hạ thuốc à?" Quan Na sững sờ. Quan Na nhanh chóng cười nói: "Chẳng phải anh bảo có yêu cầu sao? Tôi chỉ phối hợp với anh thôi mà". Mấy bảo vệ cố nhịn cười. Trương Minh Vũ hoang mang nói: "Tôi đâu bảo là yêu cầu này". Quan Na nhíu mày hỏi: "Vậy còn có yêu cầu gì đặc biệt?" Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.