Trương Minh Vũ từ từ hỏi: "Cô là bà chủ của khách sạn này hả?" Quan Na phối hợp đáp: "Đúng vậy". Nhưng trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo! Xem anh giả bộ được đến lúc nào! Buồn nôn! Trương Minh Vũ nhíu mày, hỏi tiếp: "Tình hình hiện tại của khách sạn là sao? Bị người ta tính kế à? Mượn tiền hay là không có khách?" Quan Na nhíu mày nói: "Mượn nhiều tiền cũng không có khách". "Bởi vì mượn tiền nên không có khách, cho dù có trả đủ cũng không có lượng khách nhất định". Chuyện gì vậy... Trương Minh Vũ sững sờ. Nhưng anh cũng tổng kết được rồi. Đắc tội người khác, mượn rất nhiều tiền, người ta khống chế lượng khách. Trương Minh Vũ bắt đầu chần chừ. Hợp tác thế nào nhỉ? Anh ngẩng đầu hỏi: "Tôi có thể nhập cổ phần không?" Quan Na nhíu mày cười: "Có thể, nếu như anh có tiền, tôi sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của khách sạn cho anh!" "Tôi nhường vị trí ông chủ cho anh, còn tôi làm thuê". Nói xong, mắt cô ta liền lóe lên sự khinh bỉ. Nhưng Trương Minh Vũ sững sờ! Nhường vị trí? Làm ông chủ? Trương Minh Vũ há hốc miệng hỏi: "Thật... hả? Tôi đầu tư là có thể làm ông chủ... còn... cô làm thuê cho tôi?" Vẻ chế giễu trong mắt Quan Na càng nặng hơn, cô ta cười nói: "Không sai". "Dù sao bây giờ cũng không có ai đầu tư, khách sạn của tôi cũng chỉ còn đường chết thôi". "Nếu có thể bảo vệ được Đình Lập, tôi cũng vui vẻ". Lời này vô cùng nghiêm túc. Cũng là thật. Trương Minh Vũ kích động! Chẳng tốn công tốn sức gì hết! Vậy mà cũng được sao?