Ai nấy đều hết hồn. Chỉ vì một phục vụ thôi ư? Nhưng người phục vụ vừa bị đánh mừng đến run người. Trong mắt người nọ đầy vẻ cảm kích. Tất cả nhân viên trở nên hào hứng hơn bao giờ hết. Hai mắt Trần Y Tuyết sáng rực: "Sư phụ... ngầu quá đi mất!" Lư Kiệt tức đến nỗi người run bần bật. Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ sẽ đánh thẳng tay như vậy! Lư Kiệt vùng vẫy đứng dậy, phẫn nộ quát: "Thằng khốn, mày chết chắc rồi, xuống địa ngục đi!" "Dám đánh tao à!" Nói xong, gã ta lại căm tức gầm lên: "Anh Hà, tôi bị đánh!" Anh Hà? Mọi người đều giật thót khi nghe thấy danh xưng này. Ngay sau đó, một giọng nói vang lên đầy trêu tức: "Trương Minh Vũ, anh đúng là chẳng có tí kiên nhẫn nào!" Một lúc sau, Hà Gia Hoa dẫn vài vệ sĩ vào. Ánh mắt hắn đầy chế giễu. Trương Minh Vũ nhướng mày. Biết ngay mà! Lư Kiệt tỏ ra tủi thân: "Anh Hà, anh phải giúp tôi đấy!" Hà Gia Hoa cười ha ha: "Đừng lo, tôi đã cho người báo lại với bố anh rồi, chỉ chút nữa thôi... tên này sẽ xong đời!" Lư Kiệt vừa nghe thấy câu này thì ngẩn người. Bố mình? Tìm bố mình làm gì? Lư Kiệt hỏi nhỏ: "Anh Hà... Không phải anh nói tôi chỉ việc khiêu khích, còn anh sẽ giúp tôi dạy cho anh ta một bài học sao..." Hà Gia Hoa phất tay. Tuy thắc mắc nhưng Lư Kiệt đành ngậm miệng đứng ở một bên. Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Anh Hà gian xảo thế, lợi dụng cả người của mình luôn à?" Sao? Lư Kiệt sững sờ. Hà Gia Hoa nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, anh đừng có mà châm ngòi ly gián!" "Dám đánh bạn tôi, hôm nay anh chết chắc!"