Chịu hết nổi rồi! Trương Minh Vũ sải chân đi qua. Nếu là trước đây thì có thể anh sẽ muốn làm dịu bầu không khí cho vừa lòng đôi bên. Nhưng giờ anh không còn hứng thú gì nữa. Ánh mắt Trần Y Tuyết đầy hào hứng. Sắp sửa đánh nhau rồi ư? Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chẳng hiểu sao cô thấy lo quá. Trương Minh Vũ lạnh lùng lên tiếng: "Tôi là chủ khách sạn đây, anh tìm tôi có chuyện gì?" Phục vụ nọ ấm ức cúi đầu. Chân mày Lư Kiệt nhướng lên, một tia sáng xẹt qua trong mắt gã ta. "Mày là chủ? Tìm phòng trống cho tao, nếu không ông đây sẽ phá khách sạn của mày đấy!" Lư Kiệt nhếch mép quát lớn. Trương Minh Vũ chau mày. Dù hống hách tới đâu cũng không nên quá quắt như vậy chứ? Anh bỗng ngửi được mùi âm mưu đâu đây. Đã vậy thì...Trương Minh Vũ cười ha ha: "Cái đó thì dễ thôi, nhưng trước đó phải giải quyết chuyện này đã". Lư Kiệt tỏ ra khinh khỉnh, kiêu căng hỏi: "Chuyện gì?" Trương Minh Vũ cười toe toét, gằn từng chữ: "Chuyện anh đánh nhân viên của tôi!" Hả? Câu vừa dứt, Lư Kiệt ngây ra. Chát! Ngay sau đó, tiếng kêu chát chúa vang vọng khắp khách sạn! Lư Kiệt lảo đảo, sau đó ngã phịch xuống đất. Trên mặt gã ta in dấu tay đỏ chót! Hít! Âm thanh hít sâu bỗng dưng vang lên. Tất cả mọi người đều thảng thốt. Thế này là... đánh nhau rồi ư? Trương Minh Vũ cười tươi: "Nhân viên của tôi không phải thích đánh là đánh đâu". Trời ạ...