Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 94: Nguy cơ tẩu hỏa nhập ma



Dịch Xuyên bị dọa sợ, “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh cực xấu, lập tức cầm bút vẽ một hình bất quy tắc trên bản đồ, một phần của hình men theo đường ven biển, phần còn lại thì gần như bao trùm hơn phân nửa thành trì, hơn nữa còn đi qua phủ đệ của thái thú.

Dịch Xuyên nhìn một lát liền hiểu, “Ngươi vẽ mạch sông ngầm trong thành làm gì?”

“Dưới đường này hẳn là chỗ chúng đặt thuốc nổ.”

Dịch Xuyên kinh hãi nói: “Sao ngươi biết được?”

“Ta không có thời gian giải thích, phải nhanh chóng báo tin cho họ rút binh!”

Dịch Xuyên phản ứng lại, vị trí của ba vạn thủy quân vừa vặn là nơi cách xa đường sông ngầm nhất, cho nên năm vạn quân của họ muốn bao vây chúng tất nhiên sẽ phải đi đường sông ngầm. 

Nếu dưới đó có thuốc nổ, vậy khi đại quân đi qua chắc chắn sẽ bị tổn thất thảm trọng.

Nghĩ đến đây, Dịch Xuyên nghiêm túc nói với Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi chắc chứ!”

“Dịch Xuyên, ta biết ngươi đang bị thương, nhưng tốc độ của ta chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp bọn họ, ngươi hãy đi tìm họ đi, dù là Hoắc Phong Liệt hay Tống Tinh Mạc thì hãy nói là do ta nói, họ chắc chắn sẽ tin.” Liễu Chẩm Thanh nói xong thì ném bản đồ cho Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên không hề hỏi nhiều, nhận bản đồ, gật đầu một cái rồi xông ra ngoài.

Liễu Chẩm Thanh chạy theo ra ngoài, thấy bóng lưng bay đi của Dịch Xuyên, tuy có ý muốn truyền tin cho thủ vệ bên ngoài, để họ bắn tên truyền tin, hoặc là truyền tin cho người dẫn đầu các đội. 

Nhưng chỉ vô dụng, bởi vị họ khác xa thủy quân ở đây, quân lệnh như núi, người ngoài sao có thể tùy ý ra lệnh được. Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn thử một phen.

Mà thủ vệ chỉ bảo y cứ đợi tướng quân trở về.

Liễu Chẩm Thanh thật sự không thể kiên nhẫn chờ tiếp nữa, mượn một con ngựa phi ra ngoài.

Một khi thuốc nổ bị châm ngòi, thương vong chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Rất nhiều bá tánh sẽ phải mất mạng, cho nên thái thú mới phải dời đi.

Cái bọn chúng muốn không phải là ngăn cản năm vạn binh mã, dù sao khi bọn chúng bày mưu cũng không ngờ sẽ có năm vạn binh mã tới bắt, mục đích thực sự của chúng là muốn tách thành một nước riêng.

Thực sự là muốn cắt thành một nước riêng.

Khi việc làm phản bị triều đình phát hiện, khi chuyện hành thích thất bại, khi bọn chúng cảm thấy không thể che giấu được nữa, hoặc khi thời cơ đã chín muồi, bọn chúng sẽ cần thuộc địa riêng của chúng, sau đó chậm rãi chống lại Đại Chu từ bên ngoài.

Rõ ràng hòn đảo không đủ chỗ cho ba vạn thủy quân, cũng không thể phát triển được, vậy cần thiết phải có một mảnh đất lớn hơn, cho nên chúng mới nhăm nhe đến nơi này.

Nơi này hướng nam hướng tây đều có núi, chỉ có hướng bắc khá bằng phẳng, phía đông lại là biển rộng, địa hình thiên nhiên thiên về thế dễ thủ khó công.

Chỉ cần cho nổ dọc theo đường sông ngầm, tạo thành phản ứng dây chuyền sẽ tạo thành một lạch nước thật dài, dẫn nước ngầm hoặc nước biển vào thì sẽ tạo thành con sông giả.

Tuy là giả nhưng có lẽ chiều sâu sẽ không giả, có thể trở thành hào công sự bảo vệ thành trì, phối hợp cùng vũ khí tầm xa nữa, mà đây lại đúng là hình thức tiến công thủy quân am hiểu nhất, cho nên khi người khác tới tấn công, chỉ cần cho nổ quanh vùng này là có thể tạo thành tấm khiên tự nhiên, rồi xây thêm tường cao nữa, như vậy nơi này sẽ trở nên bất khả xâm phạm.

Đây chính là dù phải hy sinh gì thì cũng phải chiếm đất xưng vương. Chỉ là những người hy sinh đều là người dân vô tội, cùng với năm vạn binh mã vừa đến đây.

Mà người dẫn dắt năm vạn binh mã này lại chính là huynh đệ tốt của y cùng Nhị Cẩu.

Y tuyệt đối không thể chịu được nếu bọn họ gặp chuyện. 

Dựa theo địa thế để phân tích, Liễu Chẩm Thanh đoán một nơi có khả năng là điểm đầu tiên phát nổ nhất. Đó chính là phủ thái thú.

Liễu Chẩm Thanh không biết hiện tại Hoắc Phong Liệt cùng Tống Tinh Mạc đang ở đâu, y cũng không có cách khác, chỉ có thể đi nơi khác xem tình huống, cho dù sức lực có mong manh thì cũng muốn kéo dài chút thời gian.

Liễu Chẩm Thanh cưỡi ngựa chạy nửa ngày, đột nhiên có người lao tới.

Liễu Chẩm Thanh tập trung nhìn, lập tức mừng rỡ nói: “Hạ Lan, Tần Dư.”

Hai người đáp xuống kinh ngạc nhìn y.

“Sao ngươi lại chạy ra dây? Không sợ Chiến Uyên lo lắng à.” Hạ Lan hỏi.

Tần Dư cũng quan tâm nhìn Liễu Chẩm Thanh, tay Liễu Chẩm Thanh vốn bị thương, dùng quá nhiều sức siết dây cương nên máu đã thấm ra ngoài.

Liễu Chẩm Thanh lập tức thuật lại đơn giản chuyện thuốc nổ, sắc mặt hai người lập tức thay đổi.

“Dịch Xuyên đã đi ra ngoài tìm bọn họ, nhưng không biết giờ họ đã dẫn quân đến đâu rồi.”

“Không còn kịp đi tìm họ nữa, ta đến phủ thái thú, ngươi đừng chạy lung tung nữa, Tần Dư, đưa y nhanh chóng rời xa đường sông ngầm đi!” Hạ Lan lập tức nghiêm túc nói, kết quả vừa dứt lời thì phát hiện Tần Dư đã bay đi rồi, chỉ còn tiếng vọng lại, “Ngươi dẫn y đi đi.”

Thật ra Liễu Chẩm Thanh đâu có cần dẫn đi đâu, bản thân đang cưỡi ngựa, còn cách nơi chiến đấu rất xa, xung quanh đều là bá tánh bình thường.

Bọn họ chỉ là cho đối phương một lý do để rời xa nguy hiểm mà thôi.

Quả nhiên nhìn Tần Dư bay đi, Hạ Lan nào còn tâm trí lo cái khác chứ, chạy ngay theo y.

Liễu Chẩm Thanh nhìn hai người rời đi, thở dài nhẹ nhõm một chút, nhưng khi y còn đang do dự nên đến phủ thái thú hay đi tìm Hoắc Phong Liệt, hay là quay về để tránh khỏi phiền toái, thì bất chợt nghe tiếng nổ ầm vang rung trời.

Ngay lập tức trời rung đất lở.

Người dân xung quanh đều bị nghiêng ngả lảo đảo ngã cả ra đất.

Con ngựa Liễu Chẩm Thanh đang cưỡi cũng sợ tới mức điên cuồng nhảy dựng lên.

Liễu Chẩm Thanh nhất thời không kịp bắt lấy dây cương, bị ngã khỏi lưng ngựa, may là bên cạnh có người đi đường chắn cho y.

Xung quanh đã loạn cào cào, Liễu Chẩm Thanh chật vật đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.

Cho nên vụ nổ đã bắt đầu rồi! Vậy tiếp theo sẽ nối thành một tràng… sẽ…

Tim Liễu Chẩm Thanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng một lát sau, mọi người đều đứng dậy sôi nổi thảo luận, phía xa xa vẫn tĩnh lặng, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ biến.

Vụ nổ chỉ có một phát ban đầu, vậy chứng tỏ đã có người gián đoạn nó.

Dựa theo thời gian, khoảng cách, Hạ Lan cùng Tần Dư không thể nào đuổi tới kịp.

Là ai đây?

Tim Liễu Chẩm Thanh không khỏi nhói lên, có dự cảm không lành.

Mọi người đều nói Hoắc Phong Liệt là chiến thành, tuy hắn không có khả năng phân tích lợi hại như y nhưng sau khi tiến vào chiến trường…

Ít nhất với một chiến dịch quan trong như vậy, chắc chắn không thể là những kẻ bên phía Triệu Hải Trình để xảy ra chuyện.

Cho nên… là Hoắc Phong Liệt sao?

Tiếng nổ vừa rồi có uy lực rất lớn, nếu Hoắc Phong Liệt ở đó liệu có bị thương không?

Liễu Chẩm Thanh xoay người về phía con ngựa đã dần bình tĩnh lại, xoay người lên ngựa, dùng tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi xông ra ngoài, dù bản thân có bị quăng ngã cũng không thèm để ý.

Gần phủ thái thú.

Xung quanh là một mảnh hỗn độn.

Y thấy… một đội binh mã như rắn mất đầu.

Cùng với Hạ Lan cùng Tần Dư đang phi thân rời đi về phía tàn tích đổ vỡ gần đó.

Động tác của họ có chút mất khống chế.

Lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh hận khả năng phân tích cùng liên tưởng của mình quá mạnh, y hy vọng bản thân đã tự dọa chính mình, nhưng y đã không còn tâm trí gì lo chuyện khác, cưỡi ngựa xông lên hô: “Hoắc tướng quân có ở đây không?”

Đám binh lính kia đang muốn xông lên, nhìn thấy người, cũng biết là người có liên quan đến tướng quân liền nói: “Hoắc tướng quân phát hiện chỗ dị thường, khi mang chúng ta tới đây thì nhìn thấy có người đang châm gì đó, tướng quân để chúng ta ở lại bên ngoài, bản thân thì vọt vào trong, sau đó thì…”

Liễu Chẩm Thanh không nghe tiếp nữa, xoay người xuống ngựa, nhảy vào phế tích mù mịt khói bụi.

Nơi này vốn là nơi ở của thái thú cùng thân tín, hiện giờ đang không ngừng đổ sụp.

Bên dưới phế tích có một cái hố đang không ngừng mở rộng, còn có thể nghe tiếng nước chảy xiết bên dưới hố.

Liễu Chẩm Thanh đứng cạnh hố, mặt vô cảm nhìn người xung quanh đang hô hoán gọi Hoắc tướng quân, nhìn bọn họ tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề có ai đáp lại.

Liễu Chẩm Thanh mê mang, hoảng hốt, bắt đầu đi về phía có tiếng nước chảy theo bản năng.

Đi rồi đi, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu nhìn thì mắt lập tức đỏ lên, xoay người lên ngựa.

“Trầm Giang Nguyệt, đưa ta đi tìm hắn.”

Vó ngựa giương lên, lập tức đưa Liễu Chẩm Thanh biến mất, Tần Dư cùng Hạ Lan nghe được tiếng hí quen thuộc, liếc nhau rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Ở một nông trại vùng ngoại ô, Hoắc Phong Liệt chống Thuần Quân kiếm, dựa vào khúc cây bên cạnh, bởi vì vừa thoát khỏi mạch nước ngầm nên cả người ướt đẫm, nước nhỏ giọt hòa cùng máu thành máu loãng chảy xuống khiến mặt đất đỏ một mảng.

Cặp mắt đỏ như máu như đã mất hết sức lực, lại lộ ra vẻ thanh minh, một thân đồ màu đen không phải bị cháy hỏng thì cũng là bị rách, có thể thấy máu không ngừng trào ra từ cổ tay áo, nhuộm đỏ bàn tay rồi chảy dọc xuống theo thân kiếm đen nhánh của Thuần Quân kiếm.

Mà đối diện hắn là Triệu Hải Trình cũng đang ướt đẫm, chỉ là Triệu Hải Trình không hề bị thương chút nào, đang chĩa thẳng kiếm về phía Hoắc Phong Liệt.

Mũi kiếm cự gần Hoắc Phong Liệt, đủ để uy hiếp.

“Hoắc đại tướng quân, không ngờ ngươi đã tới tận đây rồi, càng không ngờ sẽ thấy được ngươi như thế này.” Triệu Hải Trình lạnh lùng nói: “Không hổ là chiến thần, vậy mà ngươi lại có thể ngăn được kế hoạch của bọn ta, nhưng ngươi không cảm thấy mệt sao? Ngươi chỉ trì hoãn thuốc nổ mà lại tổn hại chính mình, đúng là lỗ mà. Nếu Đại Chu không có ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu? Càng khỏi nói tới nơi này.”

Hoắc Phong Liệt lạnh lùng nhìn hắn mà không trả lời. Tựa hồ là đang cố gắng điều tức, lười không muốn nói nhảm với hắn.

Làm võ tướng, đương nhiên Triệu Hải Trình cũng tò mò về Hoắc Phong Liệt, nhưng bây giờ Triệu Hải Trình không thể làm những thứ vô nghĩa, thuốc nổ chỉ mới nổ một lần đã khiến cho mọi người chú ý, cần phải nhanh chóng sắp xếp lại để châm lửa lần nữa.

“Hoắc tướng quân, ta không muốn giết ngươi, nhưng không còn cách nào khác, nhớ kỹ người giết ngươi tên Triệu Hải Trình! Xuống dưới địa phủ hãy tìm ta cáo tội!” Triệu Hải Trình nói xong thì giơ kiếm định chém xuống. Hoắc Phong Liệt cũng đang định dồn sức đánh một đòn hết sức, dù vết thương lại bắt đầu rỉ máu.

Đột nhiên một tiếng ngựa hí bén nhọn vang lên.

Sắc mặt Hoắc Phong Liệt khẽ biến, Triệu Hải Trình bị tiếng hí làm giật mình, nào có con ngựa bình thường nào có thể hí ra tiếng như vậy, quả thực có thể so với tiếng rồng ngâm.

Vừa quay đầu đã thấy một người không ngờ tới đang thúc ngựa lao tới.

“Thanh ca……” Hoắc Phong Liệt giật mình, lập tức muốn đứng lên, nhưng lần này lại khiến hắn phun ra một búng máu.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng không còn nhìn thấy gì khác, khi tới gần y lao xuống khỏi lưng ngựa, lập tức đỡ lấy Hoắc Phong Liệt đút cho hắn một viên bảo mệnh hoàn, đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu kia, mặt Liễu Chẩm Thanh đã trắng bệch. Vội vã bắt lấy cổ tay hắn bắt mạch, mắt đỏ chỉ là báo trước mà thôi, nếu như… nếu như…

Trong nháy mắt, mắt Liễu Chẩm Thanh mất đi tiêu cự. Trên người Hoắc Phong Liệt tệ nhất không phải là vết thương do thuốc nổ, mà là vì ngăn cản trận nổ nên đã đẩy cơ thể đến cực hạn dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.

“Thanh ca, ta xin lỗi.”

“Câm miệng!” Liễu Chẩm Thanh hung dữ quát: “Đệ đã quên mình hứa với ta cái gì sao? Nếu đệ xảy ra chuyện, ta thật sự… thật sự sẽ…”

Đột nhiên liền nghe được Hoắc Phong Liệt mở miệng nói: “Ta sẽ không chết.”

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cúi đầu nhìn trong mắt Hoắc Phong Liệt chỉ có không muốn xa rời cùng lo lắng, gần như không còn dư sức để che giấu nữa rồi.

Liễu Chẩm Thanh cắn răng nhìn Hoắc Phong Liệt, ánh mắt nặng nề. “Đệ tốt nhất nên nói được làm được. Ta cũng… không có phép đệ chết. Tuyệt đối không được!”

Hoắc Phong Liệt kiên định gật đầu, vẻ kiên định kia như có thể quyết định sống chết vậy. Nhưng ngay sau đó hắn ho ra một búng máu. Hoắc Phong Liệt trực tiếp lâm vào hôn mê. Cái này là trực tiếp tẩu hỏa nhập ma mà chưa cả nổi điên.

Trường hợp sư phụ dặn tuyệt đối không được để xảy ra cuối cùng vẫn xảy ra. Liễu Chẩm Thanh không biết tiềm năng thân thể của Hoắc Phong Liệt rốt cuộc có chống đỡ được tới bước kia không, nhưng mỗi bước đều là đi dưới mũi dao, lúc nào cũng có thể mất mạng.

Mà Triệu Hải Trình tuy bị sự xuất hiện của Liễu Chẩm Thanh quấy nhiễu nhưng vẫn lập tức phản ứng lại rằng không thể để vuột mất cơ hội, phải giết được Hoắc Phong Liệt.

Kết quả bị Trầm Giang Nguyệt không ngừng giơ vó ngựa xua đuổi, nhảy lên đe dọa hắn, dây dưa mất một lúc.

Đến khi Triệu Hải Trình tức giận múa kiếm chém loạn thì Trầm Giang Nguyệt mới tránh đi.

Mà lúc này Triệu Hải Trình lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đang ôm chặt lấy Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt vô cùng bất an cùng sợ hãi.

Triệu Hải Trình thoáng sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy Liễu Chẩm Thanh có vẻ mặt như vậy, như thể đây mới là Liễu Chẩm Thanh thực sự.

Đang định ra tay thì đột nhiên một roi sắt cuốn lấy cổ hắn, một thanh kiếm cũng kề dưới cằm.

Hạ Lan cùng Tần Dư đã chạy tới nơi.

Triệu Hải Trình bị Hạ Lan áp quỳ xuống, hai người thấy mắt Hoắc Phong Liệt đều không khỏi hít hà một hơi.

“Thế nào rồi?” Hạ Lan hỏi.

Liễu Chẩm Thanh ôm Hoắc Phong Liệt, sắc mặt nghiêm túc Hạ Lan cùng Tần Dư chưa bao giờ thấy, y lấy lệnh bài hoàng thượng ban từ trong ngực áo Hoắc Phong Liệt ra ném cho bọn họ.

“Hạ Lan, giao cái này cho Tống Tinh Mạc, mang theo Triệu Hải Trình bức thủy quân đầu hàng! Gỡ toàn bộ số thuốc nổ còn lại, bắt giữ phản tặc.” Liễu Chẩm Thanh trực tiếp nhanh chóng đưa ra quyết định, Hạ Lan đáp tiếng theo bản năng, nhận mệnh lệnh, đến khi phản ứng lại cũng không nghĩ nhiều, cho Tần Dư một ánh mắt để đánh ngất Triệu Hải Trình.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là người nào!” Triệu Hải Trình đột nhiên hô lên. Hắn đã nhìn ra thân phận của Liễu Chẩm Thanh không tầm thường, hơn nữa Hoắc Phong Liệt hình như chính là tên thủ vệ kia của Tống Tinh Mạc, “Ngươi cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Không liên quan tới ngươi.” Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ phải trả giá đắt cho những gì ngươi đã làm.”

Thoáng chốc đó, ánh mắt lạnh băng nhàn nhạt cao cao tạo thượng như khiến Triệu Hải Trình nhìn thấy người đó trong trí nhớ.

Không đợi Triệu Hải Trình nói gì thêm đã bị Hạ Lan đánh ngất rồi khiêng lên.

“Các ngươi thì sao?” Trước khi đi, Hạ Lan hỏi.

“Tần Dư, Trương đại phu Vạn Hòa Đường, Lý đại phu Hồi Xuân Đường, Vương đại phu Lục y quán, toàn bộ đều đưa hết về biệt viện của Tống Tinh Mạc.” Liễu Chẩm Thanh nói rồi đỡ Hoắc Phong Liệt dậy, gọi Trầm Giang Nguyệt về, cưỡi lên ngựa. “Ta đưa Phong Liệt về biệt viện, ở đó dược liệu thuốc bổ đầy đủ, trước hết cần ổn định bệnh tình đã.”

Nghe y phân phó xong, Tần Dư phi thân rời đi, Hạ Lan cũng đưa Triệu Hải Trình đi làm việc, Liễu Chẩm Thanh cưỡi Trầm Giang Nguyệt chạy như điên về thẳng biệt viện.

Trên đường trở về có đi qua Hoắc gia, gọi Đinh thúc qua hỗ trợ.

Đợi đến khi hai người xử lý xong vết thương bên ngoài cho Hoắc Phong Liệt xong thì ba đại phu cũng đã bị Tần Dư hiếp bức đưa tới.

Vốn dĩ mọi người đều có chút tức giận bất bình, cảm thấy Tống gia mời người sao mà thô lỗ thế, tới nơi rồi mà cũng chẳng thấy Tống tướng quân đâu, đều là người lạ mặt nên càng thêm không vui.

Chỉ thấy một công tử có vẻ là thư sinh văn nhược ngồi trên mép giường nhìn bọn họ, “Ta biết ba vị là lang y giỏi nhất nơi này, lúc trước cũng từng trị thương cho Dịch Xuyên.” 

Một đại phu ngắt lời: “Chúng ta đã từng trị bệnh rồi, nhưng lần này các ngươi cũng không khỏi quá…”

Liễu Chẩm Thanh nâng đôi mắt lạnh như băng, nói thẳng: “Ta không nói lời vô nghĩa với ba vị nữa, bên ngoài hiện đang đánh giặc, hẳn các ngươi đã biết. Nằm trên giường đây chính là đương kim Trấn Quốc đại tướng quân Hoắc Phong Liệt, nếu để xảy ra chuyện… Các ngươi cũng nên biết sẽ có kết cục gì.”

Lời này vừa nói ra, ba đại phu lập tức mềm cả chân.

Trấn Quốc…… đại tướng quân!

Liễu Chẩm Thanh tránh sang một bên, “Dù không thể trị hết bệnh thì cũng phải giữ được mạng hắn cho ta.”

Ba người lập tức tiến lên, dù là vì Trấn Quốc đại tướng quân, hay là vì cái mạng nhỏ của bản thân, ba người đều tận tâm tận lực.

Liễu Chẩm Thanh sợ cảm xúc của chính mình không ổn, ra bên ngoài cùng Tần Dư.

“Ngươi đi hỗ trợ đi.” Liễu Chẩm Thanh mệt mỏi nói.

Tần Dư lại vỗ tay Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta ở cùng ngươi, có gì phân phó cứ việc nói.”

Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lập loè nói: “Nếu… nếu chẳng may không được, ta phải lập tức đưa Phong Liệt đi tìm thần y.”

“Được, ta hộ tống các ngươi đi.” Tần Dư kiên định nói: “Đại Chu không thể không có Chiến Uyên.”

Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nhắm mắt, trong lòng nỉ non: Là y không thể không có Nhị Cẩu.

Ba đại phu y thuật không kém, luân phiên cứu trị, vẫn là lần lượt từ bỏ, cuối cùng chỉ có một người run rẩy đi ra báo tin: “Nhiều nhất ba ngày.”

Hô hấp của Liễu Chẩm Thanh khựng lại, sắc mặt trống rỗng.

Tần Dư lập tức cả giận nói: “Ngươi nói cái gì! Chỉ ba ngày!”

“Đã là cực hạn rồi! Nếu không phải các ngươi tìm chúng ta sớm thì ba ngày cũng không cứu về nổi.”

Ba đại phu đứng cùng nhau đã run như cầy sấy, bọn họ thực sự đã hết cách rồi.

Tần Dư nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, dựa theo nơi mà Liễu Chẩm Thanh nói, ba ngày chắc chắn không kịp, cho dù là vừa đưa người đi, vừa đưa thần y từ bên kia sang thì ít nhất cũng phải mất 5 ngày đi đường mới có thể hội hợp được.

Nhưng Tần Dư không thể nói ra, chỉ có thể nói: “Bọn họ nói ba ngày, nhưng thân thể Chiến Uyên vốn rất kiên cường, chắc chắn có thể chống đỡ được lâu hơn, dọc đường chúng ta lại tìm đại phu!”

Liễu Chẩm Thanh lại có vẻ không hoảng hốt như Tần Dư nghĩ, gật đầu đáp: “Ừ, hắn đã đồng ý với ta rồi, sẽ không có việc gì đâu. Chuẩn bị sẽ ngựa, lập tức xuất phát.”

“Ta đi tìm Hạ Lan, Hạ Lan khinh công nhanh, để hắn đi đón thần y.” Tần Dư xoay người liền đi.

Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại đi vào phòng, Đinh thúc nước mắt giàn giụa, nói: “Công tử, ta đi cùng các ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh tiến lên nâng Hoắc Phong Liệt dậy, vẻ mặt trấn định đáp: “Được.”

Đinh thúc lớn tuổi hơn, nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh trấn định như vậy cảm thấy không đúng, nhịn không được lo lắng hỏi: “Công tử, ngươi không sao chứ.”

“Ta có thể có chuyện gì chứ. Mau hành động đi.”

Có thể có chuyện gì chứ, cùng lắm là vừa rồi đã nghĩ một chút, nếu Nhị Cẩu thực sự không còn nữa thì cũng là do y sai, cho nên liền bồi táng cùng hắn vậy.

Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy không có gì ghê gớm, nhưng mà tim… cũng đã đau đến chết lặng mất rồi, đến cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Đột nhiên, Tần Dư vòng trở lại, tay còn kéo theo một đại phu mặc y phục xanh lục mới đôi mươi, vừa vào cửa đã gần như mất khống chế hô lên: “Tên này đột nhiên xuất hiện ngoài cổng, tự xưng là Diêm Vương Khóc*! Các ngươi có ai biết không!”

*阎王哭: theo Baidu, là hoãn án tử

Ba đại phu cùng Đinh thúc đều giật mình, “Diêm Vương Khóc?”

Hiện giờ thần y đã không còn xuất thế nữa, Y Tiên cũng ít hoạt động hơn, chỉ có vị Diêm Vương Khóc này là thần y còn du tẩu trong thiên hạ, hơn nữa tài cũng sánh ngang với thế hệ thần y trước đã xuất thân từ Y Cốc.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại không rõ lắm, y chưa từng nghe tới, nhưng nếu là xuất thân từ Y Cốc, lại còn là người trẻ tuổi, vậy tất nhiên là…

Nhưng khi Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía người trẻ tuổi bị kéo tới kia thì đột nhiên sửng sốt.

Mà nam tử vẫn còn vẻ ngây ngô niên thiếu này lại dùng khí thế bễ nghễ bề trên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên mặt Liễu Chẩm Thanh, đôi mắt lập lòe hơi híp lại.

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên đỏ mắt, giọng nói khàn khàn: “Cứu hắn, ngươi nhất định có thể.”

Nam tử thoáng sửng sốt, sau đó lập tức hừ lạnh một tiếng, tiến lên bắt đầu xem xét tình huống của Hoắc Phong Liệt.

Sau đó một giọng nói không kiên nhẫn vang lên.

“Đi ra ngoài hết đi, đừng vướng tay vướng chân, để tiểu dược đồng của ta ở ngoài cửa vào là được.”

Khi nói xong lời này, nam tử lạnh lùng nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói như trào phúng: “Dù sao gà mờ cũng đâu giúp đỡ được gì.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.