Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 93: Tiến bộ không hề dễ



Chương 92

Chương 94

Liễu Chẩm Thanh vừa mới ra khỏi cửa, phóng mắt nhìn một vòng, rất nhanh trong đầu đã nhớ lại địa hình hòn đảo nhỏ này, chọn hướng ít người không có ánh lửa mà đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, đột nhiên có tiếng pháo vang ầm ầm, Liễu Chẩm Thanh lập tức có hi vọng, là nhóm Tống Tinh Mạc. Liễu Chẩm Thanh tính thời gian, sớm hơn so với dự tính. Liễu Chẩm Thanh không rảnh lo nhiều như vậy, lảo đảo đi về hướng có tiếng pháo nổ.

Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ĩ, tiếng tháo chạy, Liễu Chẩm Thanh không thể không cẩn thận tránh đi, cố gắng đi về phía bờ biển. Nhưng đi một lúc, tầm mắt Liễu Chẩm Thanh dần trở nên mơ hồ, thân thể đã bắt đầu run rẩy không ngừng, không còn chút sức lực nào, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể nấp sau một thân cây, nặng nhọc thở dốc, tay trái đã bị cắt đến chết lặng, đang định đổi sang tay phải thì độ tự nhiên trong bụi cỏ có tiếng bước chân.

Một tên người đẫm máu vọt ra, lập tức nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi đó, vậy mà lại là một trong những tên đã bắt y đến đây.

“Ngươi muốn chạy sao!” Tên kia nổi giận, “Có phải là ngươi đã dẫn người tới không!”

Liễu Chẩm Thanh đã không còn sức chạy nữa, chỉ có thể nói: “Ta không biết, ta ra ngoài tìm lão đại của các ngươi mà.”

Nhưng giờ phút này gã đã chẳng còn bao nhiêu lý trí nữa, đương nhiên cũng không dễ bị lừa, gã giận dữ quát: “Ông đây phải lấy đầu mày đưa tới cho Tống Tinh Mạc!” 

Nói xong gã giơ đao trong tay lên bổ xuống.

Đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, giờ y cũng đã hết cách, lúc trước dù có gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì thì Liễu Chẩm Thanh đều rất ít khi kinh hoảng thất thố, cũng không phải vì đã quen mà chủ là do cảm thấy dù có chết cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng đời này y lại thấy luống cuống, y thực sự luyến tiếc không muốn chết mà.

Nắm chặt cuộc tranh giơ lên chắn.

Miệng vẫn cầu cứu theo bản năng.

“Nhị Cẩu! Cứu ta!”

Không biết Liễu Chẩm Thanh gọi thế nào, nhưng lại thực sự khiến tay gã kia dừng lại.

Lần này lại nghe từ trong rừng truyền tới một tiếng xoẹt.

Một bóng đen lạnh băng phi tới như tên, không đợi tên kia phản ứng, phi kiếm từ cách đó trăm mét đã xuyên qua đầu gã, lực cực mạnh, trực tiếp ghim gã lên thân cây đằng sau.

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh nhìn rõ lại thì mới nhận ra đó là Thuần Quân kiếm.

Liễu Chẩm Thanh thật sự là mừng phát khóc, dù nhìn không rõ nhưng vẫn vươn hai tay theo bản năng, “Nhị Cẩu!”

Ngay trong một cái chớp mắt thân thể y khuỵu xuống đã có một cơ thể vững chắc đỡ lấy y, ôm chặt y vào lòng.

Lực ôm kia như thể muốn bóp nghẹt y vậy.

“Thanh ca……”

Giọng nói khàn khàn vang lên, Liễu Chẩm Thanh cũng không hoảng hốt.

Liễu Chẩm Thanh ôm người kia thật chặt, gần như nũng nịu hô: “Sao giờ đệ mới tới vậy. Thiếu chút nữa là đệ không thể thấy ta được nữa rồi.”

Toàn thân Hoắc Phong Liệt run lên, càng ôm y chặt hơn, giọng cũng như bắt đầu run rẩy. “Xin lỗi, ta đã tới chậm rồi. Ta đáng ra nên… nên không rời huynh nửa bước để bảo vệ huynh. Xin lỗi, Thanh ca.”

Hoắc Phong Liệt nói, chậm rãi nâng mắt lên, mắt y đỏ sẫm đậm đặc, là đã ở trên rìa mất kiểm soát rồi, nhưng vẫn dùng nội lực để áp chế, tình huống này đã bắt đầu từ khi từ chỗ Dịch Xuyên biết được tin Liễu Chẩm Thanh bị bắt cóc, lại không dám mất khống chế, cho nên chỉ có thể liều mạng khống chế.

Cho tới bây giờ đã ôm chặt lấy Liễu Chẩm Thanh cũng không thể giảm bớt.

Liễu Chẩm Thanh không thấy nên cũng không biết hiện tại Hoắc Phong Liệt đang nguy hiểm nhường nào, chỉ có thể hòa hoãn cảm xúc của chính mình. Sau đó y vỗ vỗ Hoắc Phong Liệt nói: “Không sao, không sao, ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm, nhưng mà… nhưng mà ta bị bọn chúng hạ thuốc, hiện tại ta…”

Ôm chặt như vậy, Liễu Chẩm Thanh tin Hoắc Phong Liệt có thể cảm giác được.

Đột nhiên gần đó có tiếng pháo vang lên, Liễu Chẩm Thanh giật mình bị ngắt lời, Hoắc Phong Liệt liền bế y lên.

Đội tàu theo sát phía sau Hoắc Phong Liệt cũng bắt đầu tấn công đảo nhỏ, Tần Dư cùng Hạ Lan cũng xuống thuyền tróc nã những kẻ đầu sỏ bên phản tặc, Tống Tinh Mạc đứng trên thuyền nhìn ra xa, kiểm soát thế cục, rất nhanh y đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh bay tới.

Tống Tinh Mạc khiếp sợ không thôi, nhìn thấy Hoắc Phong Liệt thì thôi đi, lại còn thấy cả Liễu Chẩm Thanh nữa.

Không đợi Tống Tinh Mạc hỏi đã thấy dáng vẻ kỳ lạ của Liễu Chẩm Thanh trong lòng Hoắc Phong Liệt.

“Đây là…”

Liễu Chẩm Thanh cắn răng nói: “Triệu Hải Trình cùng thủ hạ của hắn đều ở trên đảo, đảo này có ít nhất hơn phân nửa là phản tặc chứ không phải người dân, ta bị bắt cóc tới.”

Hoắc Phong Liệt cũng nói: “Năm vạn đại quân đã tới quận Minh An, người lãnh binh từng là thủ hạ của ta, đã phái họ bao vây thủy quân rồi, đang nấp đi đợi chúng ta trở về phân phó.”

Hoắc Phong Liệt cũng đã sắp xếp xong hết thảy mới thấy không yên tâm quay về tìm Liễu Chẩm Thanh.

Tống Tinh Mạc ngạc nhiên nhìn hai người trong tình cảnh này rồi mà vẫn có thể bình tĩnh báo cáo tình hình, “Ặc, ngươi thế này…”

“Thủ hạ của Triệu Hải Trình hạ thuốc ta.”

Tống Tinh Mạc hoảng sợ, “Triệu Hải Trình ra tay với ngươi sao, có phải ngươi đã bị…”

Nói được một nửa thì nghẹn họng, y nhìn thấy cổ áo bị xé rách của Liễu Chẩm Thanh, lửa giận lập tức bừng lên.

“Không! Tuy ta không thể đánh nhưng lừa dối người khác để kéo dài thời gian thì vẫn được. Loại dược hiệu này cũng không làm người trúng thuốc mất hết lý trí.” Liễu Chẩm Thanh vội giải thích, y không muốn để Hoắc Phong Liệt hiểu nhầm đâu. “Ta không hề bị chiếm chút tiện nghi nào đâu!”

Tống Tinh Mạc ho khụ khụ, “Cũng vất vả cho ngươi có ý chí nghị lực kiên cường.” Khi nói lời này còn nhìn Hoắc Phong Liệt. Sao cứ thấy mắt Hoắc Phong Liệt… hơi đỏ nhỉ.

Hoắc Phong Liệt lập tức hỏi: “Huynh ấy không mang giải độc hoàn, ngươi thì sao?”

Lúc trước Liễu Chẩm Thanh cho Tống Tinh Mạc một lọ còn chưa lấy lại.

Tống Tinh Mạc sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, hiện tại… hình như cũng không cần đến Hoắc Phong Liệt…

Lại nhìn Liễu Chẩm Thanh được Hoắc Phong Liệt ôm trong lòng đang khó chịu cuộn cả người, quả nhiên thấy Liễu Chẩm Thanh nhìn ra, chỉ một ánh mắt, huynh đệ đã hiểu ý.

“Ta cũng không mang. Đã để lại chỗ Dịch Xuyên rồi, là độc chết người sao?” Tống Tinh Mạc ra vẻ nôn nóng nói: “Nhưng bây giờ chúng ta không thể quay về ngay được, đến lúc phải bắt phạm nhân rồi.”

Hoắc Phong Liệt cứng đờ, Liễu Chẩm Thanh thấp giọng nói: “Không mất mạng được, Nhị Cẩu, ôm ta vào phòng trong.”

Hoắc Phong Liệt cúi đầu rầm rì đáp một tiếng, xoay người đi vào phía trong khoang thuyền.

Tống Tinh Mạc quay đầu lại nhìn, hơi hơi cong khóe miệng, “Huynh đệ à, chỉ có thể giúp được ngươi đến đây thôi!”

Trong khoang thuyền dần như tối đen như mực, dù đã thắp một ngọn nến thì ánh sáng cũng leo lắt mỏng manh.

Liễu Chẩm Thanh được đặt lên giường, lập tức khó chịu cuộn người lại, không hề cố kỵ Hoắc Phong Liệt mà kéo quần áo ngay trước mặt Hoắc Phong Liệt, y thực sự rất nóng.

“Thanh ca, tay…” Hoắc Phong Liệt vội giữ chặt tay trái đang chảy máu của y lại.

Liễu Chẩm Thanh lại trở tay kéo Hoắc Phong Liệt lên giường, trực tiếp ôm lấy hắn cọ xát.

Mặt Hoắc Phong Liệt biến sắc, sắc đỏ trong mắt vốn đã bình ổn xuống nhưng giờ lại nổi lên.

“Thanh……”

Lời còn chưa rời miệng đã bị Liễu Chẩm Thanh hôn ngược trở lại.

Lần này Liễu Chẩm Thanh không định tha cho Hoắc Phong Liệt nữa, Hoắc Phong Liệt lại vươn tay đẩy Liễu Chẩm Thanh ra.

Liễu Chẩm Thanh hai mắt thất thần nhìn hắn, vẻ mặt hơi giận dỗi.

“Thanh ca, hiện tại huynh không tỉnh táo, đừng…”

Liễu Chẩm Thanh có thể nghe rõ trong giọng Hoắc Phong Liệt rằng hắn sắp không chịu nổi nữa rồi. “Nhị Cẩu… Ta khó chịu.”

Liễu Chẩm Thanh không thể không lấy nhu thắng cương, quả nhiên y vừa mới nói vậy thì lực tay Hoắc Phong Liệt đã nới lỏng ra một chút.

Liễu Chẩm Thanh lại bắt lấy thời cơ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhưng giây tiếp theo lại thấy một luồng gió lạnh quen thuộc đánh úp lại.

Liễu Chẩm Thanh vội nói: “Nếu đệ đánh ta ngất thì coi như ngươi xong rồi!”

Cái tay đang giơ cao của Hoắc Phong Liệt cứng đờ. “Thanh ca…”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu tức giận trừng mắt, cẩu ngốc này!

Nhưng rất nhanh trong mắt Liễu Chẩm Thanh đã không còn cảm xúc dư thừa nữa, dù sao cũng là Hoắc Phong Liệt, là Nhị Cẩu của y, nhờ tác dụng của thuốc mà người trước mắt như được phóng đại gấp mười lần.

Liễu Chẩm Thanh không bao giờ muốn nhẫn nại, trực tiếp bắt lấy tay Hoắc Phong Liệt đưa xuống dưới…

Đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt lại, ánh đỏ trong mắt như biến thành lốc xoáy.

Bên tai truyền tới tiếng nỉ non nhỏ vụn của Liễu Chẩm Thanh. “Nhị Cẩu, giúp ta đi.”

Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình y, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, con thuyền lướt nhanh trên mặt nước.

Liễu Chẩm Thanh thoáng sửng sốt, sau đó cúi đầu xem xét, nội bào sạch sẽ cùng khăn trải giường mới, tay đã được băng bó, trên cái bàn gần đó còn có trà nóng cùng đồ ăn.

Liễu Chẩm Thanh chuẩn bị đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn như bún, đêm qua không biết đã trải qua bao nhiêu lần nữa, dù sao thì cũng không dùng được chân. Bởi vì có liên quan đến dược hiệu nên ký ức thực sự có chút mơ hồ, nhưng những cái chính thì vẫn nhớ rõ nhé, đặc biệt là những mảnh ký ức lặp đi lặp lại, y muốn lưu giữ những ký ức tốt đẹp đó vào nơi sâu thẳm của trí nhớ.

Y nhớ rõ rằng sau khi dược tính thuyên giảm thì cuối cùng cũng có thể dừng lại tại đó.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh tham lam, không để Nhị Cẩu dừng lại mà còn giả vờ thuốc vẫn còn, ý muốn bản thân cũng giúp Nhị Cẩu một chút.

Nhưng hành động này như khiến Nhị Cẩu thanh tỉnh ngay tức khắc, sự khống chế vốn đang mất đi cũng được khôi phục, không nói gì chỉ dịch người ra xa, không cho Liễu Chẩm Thanh chạm vào.

Hiện tại Liễu Chẩm Thanh nghĩ lại thấy rất thất vọng, rõ ràng cũng cảm giác được, tình nguyện chịu khó chịu cũng không cho y chạm vào là có ý gì? Nhưng mà lúc đó chắc chắn Liễu Chẩm Thanh cũng không thể nghĩ nhiều, cuối cùng đành đơn phương nhận sự giúp đỡ.

Tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng lại là lần đầu tiên chính thức chạm vào nhau, khiến Liễu Chẩm Thanh sung sướng rồi lại hối hận, hối hận sao không hưởng thụ từ sớm đi, phí mất nhiều năm đời trai như vậy.

Nhưng còn Hoắc Phong Liệt, cứng đầu cứng cổ nhịn cả đêm, cũng không sợ nhịn đến hỏng cả người sao.

Liễu Chẩm Thanh vừa bất mãn oán hận, vừa mặc quần áo miễn cưỡng đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã thấy mấy người đang nói chuyện trên boong tàu.

Vừa nghe động tĩnh, mọi người đều quay sang nhìn, Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Phong Liệt. Trong lòng lại tự giác thấy có chút ngọt ngào, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Phong Liệt.”

Một tiếng này, bắt đầu từ tối hôm qua khi để hắn giúp mình, mỗi khi Liễu Chẩm Thanh gọi một tiếng là Hoắc Phong Liệt sẽ cúi đầu một lần, và Liễu Chẩm Thanh sẽ bắt lấy môi hắn, nhưng không chỉ là môi dán môi bình thường. Cho dù không thuần thục nhưng vẫn khiến Hoắc Phong Liệt khuất phục phản kháng. Suýt nữa khiến Liễu Chẩm Thanh hít một hơi không đủ thở.

Hiện tại ngẫm lại, Nhị Cẩu còn rất có thiên phú đấy chứ.

À, đúng rồi, hình như hắn không giống lần đầu hôn người khác lắm.

Đáng chết, ghen thế nhỉ, ai may mắn như vậy chứ kỹ năng hôn môi của Nhị Cẩu nhà ta rất lợi hại luôn.

Nhớ lại khiến Liễu Chẩm Thanh nhịn không được nhấp nhấp môi.

Hoắc Phong Liệt nhìn y trước tiên, sau đó nhìn thấy động tác nhấp môi của Liễu Chẩm Thanh thì mặt đỏ lên, ánh mắt né tránh, thân thể thì vẫn thành thật lại gần y, nhanh chóng tìm áo choàng khoác lên cho Liễu Chẩm Thanh.

“Gió trên biển lạnh.” Hoắc Phong Liệt thấp giọng nói.

Liễu Chẩm Thanh không thèm để ý đến ba người xem kịch vui bên cạnh, chỉ ghé mắt nhìn tên đã khoác áo cho mình, nhìn thấy dấu vết trên cổ hắn, ra vẻ không rõ hỏi: “Trên cổ ngươi đều do ta làm sao? Ta hung dữ vậy sao?”

Một câu lập tức khiến Tống Tinh Mạc cùng Hạ Lan sặc, sôi nổi giơ ngón tay cái với y, khóe miệng Tần Dư cũng run run, ra vẻ ung dung bận việc khác.

Hoắc Phong Liệt lại đáng thương cứng người, có vẻ cũng không dám giả vờ không nghe thấy, chỉ thấp giọng ừ một tiếng.

Liễu Chẩm Thanh lại xấu xa dán sát lại nói: “Vậy thực sự xin lỗi ngươi, ta cho rằng cùng lắm sẽ chỉ hôn hôn mấy cái thôi, không ngờ lại còn cắn nữa.”

Thật ra tối hôm qua sau khi người nào đó không cho chạm vào cũng không cho hôn nữa, chỉ vùi đầu vào cổ y né tránh, có gọi cũng không ngẩng đầu. Định chịu đựng suốt đêm dài. Buộc y phải cắn vai hắn.

Có vẻ Hoắc Phong Liệt cũng nhớ lại, sắc mặt cứng đờ. Không nói được câu nào.

Tống Tinh Mạc hóng hớt không ngại lớn chuyện, “Tối qua hai vị đã gạo nấu thành cơm rồi sao? Ta có nên đợi được uống rượu mừng không?”

Không đợi Liễu Chẩm Thanh đáp lời, Hoắc Phong Liệt đã nói thẳng: “Không có, đừng nói bậy.”

Tống Tinh Mạc nghẹn họng, không dám tin nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh. Thế này rồi mà còn chưa thành?

Hoắc Phong Liệt quay đầu lại, kết quả liền nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh khó chịu ra mặt, híp mắt nhìn hắn. Hoắc Phong Liệt lập tức không biết phải làm sao.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp bồi thêm một câu, “Đúng vậy, chúng ta đều là nam tử, bị sờ soạng cũng không cần ai chịu trách nhiệm, đúng không, Hoắc tướng quân.”

Lần này khỏi nói tới hai người khác, đến Tần Dư cũng ho thành tiếng.

Sống lưng Hoắc Phong Liệt chợt lạnh, có chút vô tội hoảng loạn nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh cũng không quan tâm tới hắn nữa, tiến lên hỏi: “Thế nào?”

Nói đến chính sự, tâm tình chơi đùa đương nhiên cũng dừng.

Tống Tinh Mạc nhíu mày nói: “Hiện tại chúng ta đang chạy về.”

“Không bắt được người sao?”

“Đã giết hơn 100 người, bắt được hơn 300, nhưng không có Triệu Hải Trình.” Tống Tinh Mạc nói.

“Chúng ta biết những tên đứng đầu bên phản tặc cũng không ở đây, ngay khi chúng ta lên đảo, bọn chúng liền từ bỏ không chống cự, bỏ đảo rời đi, để lại đại đa số người khác níu chân chúng ta.” Hạ Lan nói: “Binh khí cùng thuốc nổ cũng không thấy đâu, hiển nhiên bọn chúng đã sớm định rời khỏi nơi này, chỉ là chúng ta đến nên khiến chúng hành động trước kế hoạch mà thôi, vì vậy mới có thể phản ứng nhanh chóng như vậy.” 

“Theo lý thuyết hẳn là lên bờ hội quân với ba vạn thủy quân đi.” Tần Dư nói.

“Cho nên hiện tại chúng ta phải lên bờ từ hướng khác, hội hợp với đại quân năm vạn.” Tống Tinh Mạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói.

Liễu Chẩm Thanh cũng dành thời gian nói hết những tin tức mình thu thập được.

Bởi vì đẩy nhanh tốc độ nên nói chuyện một lúc đã có thể nhìn thấy đường ven biển.

Những người khác cũng bắt đầu bận việc, Liễu Chẩm Thanh lại cúi đầu trầm tư, y cảm giác còn vấn đề nào đó. Trong lòng bất an.

Đột nhiên một bóng người che khuất ánh nắng buổi sớm của y.

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Phong Liệt căng thẳng bất an, “Thanh ca, hành động của ta được không?” 

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Không muốn.”

Hoắc Phong Liệt hoảng hốt. “Thanh ca, huynh… huynh vẫn còn giận ta sao?”

trong lòng hoảng hốt. “Thanh ca, ngươi…… Ngươi ở giận ta sao?”

“Ồ, nhìn ra rồi sao, vậy đệ đoán xem tại sao ta lại giận?”

Hoắc Phong Liệt cứng mặt, “Bởi vì ta lợi dụng lúc huynh không thể tự không chế… chạm vào huynh.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức tức giận nhéo tai Hoắc Phong Liệt. “Là ta để đệ giúp ta, điểm này ta vẫn còn nhớ rõ.”

Vậy mà Hoắc Phong Liệt lại vô cùng hoang mang nhìn Hoắc Phong Liệt, khiến Liễu Chẩm Thanh dở khóc dở cười.

“Được rồi, Hoắc Phong Liệt, ngươi cũng đừng bảo y đi theo, lần này đảm bảo sẽ an toàn, Dịch Xuyên cũng đã được đón sang đây, ở ngay đằng sau đại quân năm vạn, nếu muốn tới gần bọn họ thì sẽ phải vượt qua tất cả chúng ta, rất an toàn.” Lúc này Tống Tinh Mạc đã đi tới nói: “Hiện tại thân thể y đang yếu, ngươi lại dẫn y chạy loạn khắp nơi, nói thế mà được sao?”

Đúng là không ổn, nhưng Hoắc Phong Liệt thực sự sợ hãi, hận không thể đưa Liễu Chẩm Thanh di cùng tới mọi nơi.

Liễu Chẩm Thanh cũng vỗ Hoắc Phong Liệt nói: “Chính sự quan trọng hơn, đi thôi, ta đợi các ngươi chiến thắng trở về.” Nói xong ghé vào tai Hoắc Phong Liệt nói: “Nhị Cẩu, đây là vấn đề năm đó Thanh ca của đệ để sót, ta không thể giải quyết được, nhờ đệ.”

Ánh mắt Hoắc Phong Liệt chợt lóe, sau đó kiên định nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Ừm, vấn đề của huynh đều giao cho ta.”

Liễu Chẩm Thanh cười cười, đúng vậy, giao cho Nhị Cẩu là được, không cần tự chống đỡ một mình nữa.

Nhìn theo đại quân rời đi, Hạ Lan cùng Tần Dư cũng hành động riêng, Dịch Xuyên cùng Liễu Chẩm Thanh đều ở trong doanh trướng chủ soái.

Liễu Chẩm Thanh cười hì hì xin lỗi Dịch Xuyên, Dịch Xuyên lại run rẩy khóe miệng, “Là ta đã không bảo vệ được ngươi, lần sau nếu ta còn vô dụng như vậy thì ngươi cứ giết chết ta đi là được.”

Liễu Chẩm Thanh cười, nhìn dáng vẻ nôn nóng của Dịch Xuyên, hỏi: “Muốn ra ngoài?”

“Ừ.” Dịch Xuyên cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn, nói: “Cứ thấy bất an…”

Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn về phía bản đồ, cười cười: “Có bọn họ ở đó, sẽ không…”

Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh biến sắc, nhìn bản đồ trước mắt, đột nhiên nhớ tới bản đồ trong phòng Triệu Hải Trình.

Không thấy đống thuốc nổ đâu, bọn chúng đã sớm muốn rời khỏi đảo, Triệu Hải Trình nói y sẽ phải táng thân biển lửa.

Còn cả thái thú được nhắc nhở phải dọn đi, vị trí của phủ thái thú là…

Trong đầu Liễu Chẩm Thanh dần hiện lên một phỏng đoán đáng sợ, đột nhiên hô to: “Không xong rồi!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.