“Xuất binh.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng: “Nếu đã xác định phản tặc ở đó thì không cần suy xét hậu hoạn nữa, nếu Triệu Hải Trình bảo thái thú thời gian rút đi là 5 ngày nữa thì dù có là bẫy hay không thì xuất binh càng sớm chúng ta càng có lợi.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Hoắc Phong Liệt cùng Tống Tinh Mạc đồng thời hỏi: “Trên đảo kia có bao nhiêu người?”
Hạ Lan nói: “Có thể có sức chiến đấu thì không tới 500 người.”
Tống Tinh Mạc nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, nói: “Chỗ ta có thể điều động 1000 người, là thủ hạ ta tín nhiệm.”
“Có thể lấy cớ là ra biển diệt trừ cướp biển, lý do là… Dịch Xuyên bị thương, hải vương nổi giận.” Liễu Chẩm Thanh phối hợp ăn ý.
Tống Tinh Mạc cùng Liễu Chẩm Thanh nhìn nhau cười.
“Binh mã còn lại trên bờ…” Tống Tinh Mạc nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt nói: “Ta sẽ đến châu bên cạnh điều binh. Đi qua đi lại một chuyến ít nhất cũng mất 3 ngày. Ta sẽ điều tới 5 vạn binh mã, đủ để bao vây cả tòa thành này.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Phong Liệt đi điều binh, Tần huynh và Hạ huynh cùng Tống tướng quân ra khơi. Buổi trưa hôm nay bắt đầu hành động, thế nào?”
Hoắc Phong Liệt cùng Tống Tinh Mạc ăn ý gật đầu, Tần Dư cùng Hạ Lan vừa định gật đầu thì đột nhiên phản ứng lại, sao Liễu Chẩm Thanh lại ra lệnh chứ, Hoắc Phong Liệt thì thôi, sao Tống tướng quân lớn tuổi hơn tất cả bọn họ cũng nghe lệnh như vậy nhỉ. Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng Liễu Chẩm Thanh phân tích rồi sắp xếp không tệ, cho nên cũng chỉ có thể nghe theo.
Hạ Lan không cam lòng nói: “Các ngươi lại muốn nói gì nữa, ta không thể nghe sao?”
Khi nói lời này, Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Tần Dư. Vừa trở về đã đi tìm Hoắc Phong Liệt, sợ là đã quên mất nam nhân ở cùng y tối qua là ai rồi!
Tần Dư lại vẫn lạnh nhạt nói: “Không thể.”
“Vân Độ, ngươi ra ngoài trước đi.” Hoắc Phong Liệt phối hợp nói.
“Ngươi! Các ngươi!” Hạ Lan lập tức hít mạnh một hơi, đang định nổi giận thì nghe Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Tần huynh còn chưa được ăn gì đâu, Hạ huynh, không bằng ngươi cùng ta đi phòng bếp tìm chút đồ ăn mang về đi.”
Liễu Chẩm Thanh tiến lên kéo người, Hạ Lan cũng chỉ có thể thuận theo bậc thang y bắc cho.
Sau khi ra ngoài, Hạ Lan vẫn nhịn không được oán giận, “Ta cùng y đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, chuyện gì không thể nói cho ta chứ, thật là… thật là vô lương tâm!”
Nhìn Hạ Lan tức giận như thế, Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ngươi là huynh đệ của bọn họ, ít nhiều gì cũng nên tin họ bàn chuyện đứng đắn đi.”
“Dù biết là chuyện đứng đắn…”
“Thời điểm mấu chốt này cũng đừng nên ghen bậy.”
Hạ Lan lập tức thề thốt phủ nhận, “Ta không có đâu, ngươi đừng nói bậy.”
Đi vào phòng bếp, nhìn Hạ Lan cẩn thận lựa chọn món ăn thích hợp với thân thể hiện tại của Tần Dư, Liễu Chẩm Thanh lại thấy buồn cười, nhịn không được trêu hắn: “Nói quan hệ giữa Cẩm Y Vệ với Đông Xưởng các ngươi rất kém, nếu có Phong Liệt là huynh đệ làm cầu nối thì còn được, nếu các người thành đôi ở bên nhau thì lão đại hai bên chắc chắn sẽ dị nghị chứ.”
“Hừ, dù họ có là lão đại thì ta muốn ở bên ai thì chẳng ai làm gì được hết!” Hạ Lan không chút do dự nói.
Liễu Chẩm Thanh lập tức cười xấu xa ồ một tiếng, cho dù là Hạ Lan thì sau khi phản ứng lại cũng có chút xấu hổ.
Hai người quay về, Liễu Chẩm Thanh cũng không khỏi hỏi thêm về chuyện trên đảo.
Nghe thấy Hạ Lan nói người trên đảo dù là phản tặc hay người dân thì đều cực kỳ thống hận Liễu Chẩm Thanh, điểm này khiến Hạ Lan thấy vô cùng khó hiểu, phản tặc hận thì là lẽ thường tình, dù sao cũng là do Liễu Chẩm Thanh bức bọn chúng đến tình cảnh này, nhưng người dân trên đảo thì liên quan gì tới Liễu Chẩm Thanh chứ? Dựa theo những chuyện Liễu Chẩm Thanh đã làm ở vùng này thì hẳn phải nên cảm kích y mới đúng.
Nhưng cũng rất khó nói, không phải còn có người đồn Liễu Chẩm Thanh đã cấu kết với cướp biển sao, có lẽ là những người hận cướp biển giận chó đánh mèo lên người Liễu Chẩm Thanh chăng.
Liễu Chẩm Thanh nghe Hạ Lan phân tích, trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an kỳ quái.
Còn cao thủ đã đánh ngất rồi đưa họ ra ngoài kia, lại còn biết đường tới biệt viện của Hoắc gia để báo tin nữa, đúng là không đơn giản, là trong nhóm phản tặc có nội gián, hoặc là có người không muốn thông đồng làm bậy nữa, Liễu Chẩm Thanh nghiêng về hướng thực sự có người đang hỗ trợ bọn họ, nếu là một tên phản tặc thông minh bắt được hai người kia thì sẽ nghĩ tới cách tốt hơn để lợi dụng họ chứ không phải thả họ đi.
Nhưng tại sao người nọ lại biết Hạ Lan cùng Tần Dư, không chỉ biết mặt mà còn biết được quan hệ giữa họ và Hoắc Phong Liệt, cho nên mới có thể sắp xếp mọi chuyện như vậy. Võ công còn cao như thế, Liễu Chẩm Thanh không khỏi nghĩ tới một người, nhưng người đó hẳn sẽ không cùng chung một chỗ với đám phản tặc mới đúng, chẳng lẽ là… là bởi vì cái nhiệm vụ kia.
Liễu Chẩm Thanh không để bản thân nghĩ nhiều, càng nghĩ càng thêm nóng lòng.
Hai người trở lại viện, phát hiện Hoắc Phong Liệt đang ở bên ngoài trầm tư, Tần Dư thì vẫn ở trong phòng.
“Nói chuyện xong rồi?” Hạ Lan nhướng mày hỏi.
“Ừm. Các ngươi cũng mau nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đi, từ giờ đến trưa còn 3 canh giờ nữa.” Hoắc Phong Liệt nói xong thì tiến lên kéo Liễu Chẩm Thanh đi ra ngoài.
Hạ Lan bưng đồ ăn vào, thấy Tần Dư tâm sự nặng nề ngồi trước bàn, sắc mặt nghiêm trọng.
“Có vấn đề gì khó giải quyết sao? Ta có thể giúp đó, ngươi không tin tưởng thực lực của ta sao?” Hạ Lan vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói.
Tần Dư ngẩng đầu liếc Hạ Lan một cái, nói đa tạ một tiếng, không biết là vì đồ ăn hay là vì tâm ý của Hạ Lan.
Hạ Lan thật sự tức không chịu được nữa, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió dò hỏi, nhưng Tần Dư đều coi là gió thoảng bên tai, vẫn chìm trong suy tư của mình.
Đợi đến khi ăn xong, cuối cùng Tần Dư cũng không kiên nhẫn nổi nữa, ngẩng đầu nói: “Ta rất mệt, cả người ê ẩm, giữa trưa đã phải xuất phát rồi, hiện tại ta cần phải nghỉ ngơi.”
Lời này khiến Hạ Lan nín họng ngay lập tức, dù sao Tần Dư mệt cũng là do hắn gây ra.
Hạ Lan ho khan, “Vậy thì để ta dùng nội lực xoa bóp cho ngươi một chút đi, phối hợp cùng thuốc mỡ sẽ có hiệu quả tốt lắm, đợi xoa bóp xong thì ngủ tiếp, sẽ không làm chậm trễ chính sự.”
Tần Dư nhìn hắn bằng ánh mắt sâu kín, rồi lại nhìn thuốc mỡ trong tay hắn.
Hạ Lan lập tức hiểu ý, khụ khụ, trước đó không lâu còn dùng cái này giúp Tần Dư…
“Ngươi đừng có suy nghĩ vớ vẩn, với chuyện đứng đắn thì ta vẫn rất đúng mực nhé. Cái này thực sự dùng để xoa bóp.”
Tần Dư thu ánh mắt, trực tiếp đi đến bên mép giường trong phòng, xem như là chấp nhận đề nghị của Hạ Lan.
Nhưng khi Hạ Lan điều chỉnh xong tâm trạng cầm thuốc mỡ đi theo thì hô hấp bỗng nhiên cứng lại.
Chỉ thấy Tần Dư đứng bên giường, cởi áo trên đang mặc lên, lộ ra tấm lưng trắng nõn thon gầy nhưng rắn chắc.
Mà trên tấm lưng kia vẫn còn lưu lại đủ loại dấu vết do chính Hạ Lan hắn để lại, nhất là hai bên eo hằn cả dấu tay.
Mắt Hạ Lan lập tức vì hắn kích động mà đỏ lên. “Ngươi…”
“Không phải muốn xoa bóp sao? Nhanh lên.”
Nói xong, Tần Dư liền nằm xấp xuống giường. Giống như không hề để tâm tới nam nhân đã đè mình trên giường suốt một đêm qua.
Cuối cùng Hạ Lan cũng hiểu được thế nào là bê đá đập chân mình, hít thở vài lần mới tiến lên.
Vốn hắn chỉ định ngồi ghé vào bên mép giường thôi, nhưng như vậy không thuận tay lắm.
“Hay là, ta lên hẳn giường đi, như vậy tiện hơn.” Lúc Hạ Lan nói lời này rất chân thành.
Tần Dư tựa hồ có chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu.
Hạ Lan nhảy lên giường, nửa quỳ phía trên Tần Dư, không dám đè lên người y, nhưng khi hắn duỗi tay định xoa bóp lại phát hiện ra cơ bắp dưới lòng bàn tay đều đang căng chặt.
Mắt Hạ Lan chợt lóe, quả nhiên Tần Dư không hề không để tâm như biểu hiện bên ngoài, hiện tại cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.
Tên Hạ Lan này vừa bình tĩnh lại một cái là lại bắt đầu không biết xấu hổ, cũng không kiềm chế bản thân lại nữa, theo động tác xoa bóp hắn dần áp thân dưới xuống gần Tần Dư hơn, thách thức điểm mấu chốt của Tần Dư từng chút một, đùa giỡn giới hạn của y.
Rốt cuộc Tần Dư chịu không nổi nữa, “Hạ Vân Độ! Nếu ngươi không kiềm chế được thì ta có thể tự làm lấy!”
Hạ Lan lưu manh dẩu miệng, “Hết cách rồi, có vẻ nó đối mặt với ngươi là không chịu sự khống chế của ta nữa, cái tư thế này ấy mà, vẫn còn chút ký ức, ngươi cho ta lên giường hẳn cũng đã đoán được sẽ có kết quả này chứ nhỉ, hay là ngươi cố ý.”
Tần Dư lạnh lùng nói: “Ta không ngờ đến lúc này rồi mà ngươi còn có thể cầm thú như vậy. Không muốn xoa bóp thì cút xuống.”
“Yên tâm, quần còn chưa cởi, chưa tính là cầm thú đâu, hơn nữa, giữa trưa đã phải hành động rồi, dù ta có vô liêm sỉ thì cũng không thể khiến ngươi thêm gánh nặng được.” Hạ Lan mát xa mà vẫn luôn miệng nói.
Trong lòng Tần Dư thấy nực cười, nói cứ như thể nếu hắn vô liêm sỉ thì y sẽ đồng ý vậy, Hạ Lan quá tự cho mình là đúng rồi.
“Hóa ra ngươi cũng biết mình vô liêm sỉ sao?”
“Là ngươi khiến ta vô liêm sỉ.”
Tần Dư lười không thèm cãi lại nữa, giả vờ không cảm thấy gì. Dù sao tình huống dán sát gần nhau thế này y đã gặp nhiều lần khi trải qua đủ loại tình huống ngoài ý muốn lúc còn trên đảo rồi, trong mắt y, Hạ Lan chính là một tên động dục không quản nổi thân dưới của mình, y đã sớm tập mãi thành quen rồi.
“Hay là, ngươi nói cho ta nghe bí mật ngươi nói với Chiến Uyên đi, như vậy ta sẽ không vô liêm sỉ nữa.”
Tần Dư hừ lạnh một tiếng.
Hạ Lan cũng hết cách, hắn hiểu con con người Tần Dư, đã không muốn nói thì dù có nghiêm hình bức cung thì cũng không cạy được nửa chữ.
Hạ Lan không khỏi oán giận nói: “Sớm biết tối qua làm gì ngươi cũng phối hợp thì đã hỏi ngay lúc đó rồi. Nghiêm hình bức cung vô dụng, có khi loại bức cung đó lại có tác dụng chăng.” Hạ Lan nói xong còn có ý cử động một chút.
Tần Dư lập tức phẫn nộ quay đầu lại nhìn Hạ Lan, đẩy hắn ra, “Cút xuống đi, ta không cần nữa!”
Hạ Lan né ra sau, nhìn môi đỏ của Tần Dư lúc đóng lúc mở, tuy đang tức giận mắng mình nhưng vẫn vô cùng mê hoặc, đột nhiên hắn nói: “Miệng cứng như vậy, sao lúc hôn lại mềm đến thế? Chẳng lẽ là do ta cảm giác sai sao?”
Tần Dư sửng sốt, liền thấy Hạ Lan đột nhiên nhào tới, ôm lấy y hôn, hôn đến khi Tần Dư không thể hít thở được mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã bị Hạ Lan kéo nằm ghé trên người hắn từ bao giờ, mà hai tay Hạ Lan vẫn đang giúp y xoa bóp, giống như tư thế này khiến hắn có thể hưởng thụ hơn chút.
Tần Dư muốn đứng dậy, lại bị Hạ Lan giữ chặt lại.
“Còn cử động nữa thì ta sẽ mặc kệ đấy.” Hạ Lan uy hiếp thúc hông.
Sắc mặt Tần Dư đỏ đen đan xen, trong lúc nhất thời đúng là không dám động đậy.
“Cho ta hôn thêm cái nữa đi, hạ nhiệt chút.” Hạ Lan nhướng mày được voi đòi tiên.
Tần Dư trợn trắng mắt, không dám tin, nghi ngờ phải chăng bản thân đã nhường nhịn hắn quá mức, nên tên này mới không biết xấu hổ như vậy.
Hạ Lan chỉ để lại một bàn tay xoa bóp, tay kia thì giữ lấy gáy Tần Dư, sau một hồi giằng co, Hạ Lan vẫn được như ý nguyện, Tần Dư dù có giãy dụa thì cuối cùng cũng chỉ đành nhắm mắt lại.
Xoa bóp xong, Hạ Lan cũng thật sự không giở thói lưu manh nữa, ôm lấy Tần Dư, hai người lạnh lùng chìm vào giấc ngủ, lấy sức làm chuyện đứng đắn.
Bên kia, Hoắc Phong Liệt vẫn kể lại đầy đủ mọi chuyện cho Liễu Chẩm Thanh nghe.
“Trên đảo y đã nhìn thấy thủ hạ thân tín của nghĩa phụ y.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi tái đi, “Hiện tại Đông Xưởng trung với ai?”
Vốn Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đều nên phải hoàn toàn trung với một mình hoàng thượng mới đúng.
Hoắc Phong Liệt trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết đáp án, nếu là trung với Hoàng Thượng, vậy tại sao lại có cục diện hiện tại? Nếu không trung với hoàng thượng vậy rốt cuộc Đông Xưởng đang làm gì? Là hoạn quan nhúng tay vào chính sự hay là đã trung thành với người khác?
“Dù là thế nào thì việc Đông Xưởng có liên quan coi như chúng ta không biết, đừng nói cho Nguyên Giác.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên mở miệng nói.
Hoắc Phong Liệt có chút kinh ngạc, “Vì sao?”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt một lát, đột nhiên duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nghiêm nghị của hắn.
Hoắc Phong Liệt không khỏi ngẩn ngơ, có chút không biết nên làm sao mà nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lại có chút hoảng hốt, y đang lo lắng, dù chỉ có một phần vạn khả năng, y lo người có liên quan đến chuyện này nhiều nhất là Hoắc Phong Liệt, y lo lắng Nguyên Giác là muốn xử lý Hoắc Phong Liệt, muốn lưỡng bại câu thương thì sao*?!
*两败俱伤: đôi bên cùng bị hại
Có lẽ là do y nghĩ quá tiêu cực, hơn nữa dựa theo lý thường thì Nguyên Giác không có lý do gì lại đi đối phó Hoắc gia đã giúp hắn bảo vệ giang sơn hết, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn thấy lo, dù chỉ có chút xíu khả năng thôi y cũng không thể chịu đựng được, Nhị Cẩu của y không nên bị người khác làm thương tổn.
Nhưng với bản tính của người Hoắc gia, Liễu Chẩm Thanh vẫn không thể nói thẳng, chỉ có thể nói: “Chỉ là tạm thời chưa nói, dù sao huynh đệ của đệ cũng bị liên lụy vào, chúng ta từ từ điều tra rõ ràng đã. Được không?”
Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh trong chốc lát, rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Tần Dư cũng muốn đợi mọi chuyện bên này xong xuôi sẽ chạy về kinh thành điều tra.”
“Y định đối đầu với nghĩa phụ của mình sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Y là muốn xác định có phải nghĩa phụ không hay biết gì hay không, cũng là muốn khuyên nhủ, nhưng ta cảm thấy chuyện này lành ít dữ nhiều, không đồng ý lắm, nhưng y đã quyết rồi.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt nói: “Thay vì nói y trung với Đại Chu, ta lại cảm thấy y thực sự coi đệ là huynh đệ, hơn nữa trong lòng cũng biết phân biệt đúng sai.”
Hoắc Phong Liệt nói: “Ta, Hạ Lan, Bạch Tố đều là huynh đệ của y, nếu y đứng về phía Đông Xưởng thì chính là kẻ địch của chúng ta. Y đã đưa ra lựa chọn. Chỉ cầu ta một việc.”
“Nếu chuyện của Đông Xưởng thất bại, y muốn đệ giữ lại một mạng cho nghĩa phụ mình?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Hoắc Phong Liệt gật đầu, “Y nói sẽ đưa nghĩa phụ biến mất.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, thầm nghĩ y đi rồi, Hạ Lan phải làm sao?
Nhưng nếu thật sự đi tới bước kia, dựa theo thân phận của hai người họ thì đúng là rất khó.
Nói xong chuyện của Tần Dư liền đến chuyện điều binh.
“Thanh ca, một đường bôn ba sẽ rất vất vả, để ta chuẩn bị cho huynh một bộ trang bị cưỡi ngựa.”
Liễu Chẩm Thanh giật mình, “Ai nói ta sẽ đi cùng đệ.”
Hoắc Phong Liệt ngẩn người, nhíu mày nói: “Huynh không đi cùng ta sao? Huynh muốn cùng nhóm Tống tướng quân ra biển?”
Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Đệ lên đường, bọn họ cũng ra biển đợi thời cơ, sau đó có thể sẽ phải đánh nhau rất nguy hiểm, ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, đi theo cản trở làm gì chứ. Chuyện không phức tạp, không cần ta phải ra tay.”
“Vậy huynh sẽ ở lại đây một mình ư?” Hoắc Phong Liệt lập tức hỏi.
“Dịch Xuyên còn ở đây dưỡng thương mà, chắc chắn Tống Tinh Mạc sẽ để lại thủ vệ, hơn nữa nhóm sát thủ hôm nọ cũng không biết chúng ta đã tới đây, ta lại không phải mục tiêu chính của chúng, ở lại biệt viện sẽ rất an toàn.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Hoắc Phong Liệt không thể phản bác, nhưng Liễu Chẩm Thanh không ở trước mắt hắn, hắn liền thấy bất an.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Phong Liệt lộ chút ủy khuất khó phát hiện, tim Liễu Chẩm Thanh mềm nhũn hết cả, nhịn không được mà trêu hắn: “Luyến tiếc ta sao? Hận không thể để ta thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh đệ?”
Hoắc Phong Liệt giật mình, lời này của y rất mập mờ, khiến hắn không dám đáp lại.
Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh giữ chặt Hoắc Phong Liệt lại, kéo hắn vào trong phòng.
Còn chưa kịp phản ứng lại đã bị kéo đến cạnh giường rồi.
Hoắc Phong Liệt bị Liễu Chẩm Thanh đẩy một cái ngã xuống giường. Mắt thấy Liễu Chẩm Thanh duỗi tay muốn cởi ngoại bào của mình, Hoắc Phong Liệt thực sự bị hành động nhanh như chớp của Liễu Chẩm Thanh làm cho choáng váng.
“Thanh ca!” Hoắc Phong Liệt hoảng hốt tái mặt bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nghiêm trang nói: “Làm gì vậy?”
Hoắc Phong Liệt: Cái này không phải là câu hắn nên hỏi sao?
Nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh nhịn cười nói: “Làm sao vậy? Phải đi mất ba ngày đó?”
Hoắc Phong Liệt: Vậy… thì sao?
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Không châm cứu sao? Thuốc tắm có thể chờ, nhưng châm cứu thì không thể thiếu được, đến lúc đó ta sẽ vẽ lại huyệt vị cho đệ, dọc đường nhớ tìm đại phu, việc châm cứu này không thể gián đoạn, biết chưa?” Không có của nợ là y đây thì thời gian qua lại của Hoắc Phong Liệt có lẽ sẽ còn ngắn hơn, thời gian dôi ra này vừa hay để hắn tìm đại phu châm cứu cho mình.
Hoắc Phong Liệt nghe vậy thì mới khôi phục sắc mặt, ngoan ngoãn cởi áo để Liễu Chẩm Thanh châm cứu.
Nhưng đợi đến khi châm cứu xong Liễu Chẩm Thanh vẫn không lên giường, cũng không cho hắn mặc lại áo.
Hoắc Phong Liệt bắt lấy áo nhìn Liễu Chẩm Thanh, tuy rằng vẫn xụ mặt nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy là dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Liễu Chẩm Thanh cũng nằm xuống, vỗ vỗ phần giường bên cạnh nói: “Nằm xuống ngủ một lát, từ tối qua đã không nghỉ ngơi tử tế rồi đúng không, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Ta…”
“Ngủ cùng ta một lát, ngoan.” Liễu Chẩm Thanh nói xong thì nhắm hai mắt vào, quả nhiên một lát sau Hoắc Phong Liệt vẫn nằm xuống, trên người chỉ mặc nội bào.
Hoắc Phong Liệt vừa mới ổn định hô hấp, Liễu Chẩm Thanh xoay người một cái đè một tay lên người Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt trợn mắt nhìn.
Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Nhị Cẩu, tuy rằng chính sự quan trọng, nhưng vẫn không thể không dặn dò một chút, thân thể của đệ là quan trọng nhất, đừng xằng bậy, sẽ khiến ta tức giận đó.”
Hoắc Phong Liệt nói: “Ta biết.”
“Thế mới đúng, nếu không nghe lời, ta sẽ… sẽ trừng phạt đệ đó.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi tới gần, mang theo cảm giác áp bách khó tả, khoảng cách bị thu hẹp khiến chóp mũi đụng chóp mũi, Liễu Chẩm Thanh có thể cảm giác được hô hấp Hoắc Phong Liệt hẫng lại, đồng tử nhẹ nhàng run rẩy.
“Ta… ta biết rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cong khóe môi, ánh mắt lại từ đôi mắt căng thẳng của Hoắc Phong Liệt lướt xuống môi hắn, động tác của y đều lọt vào mắt Hoắc Phong Liệt, khiến tim hắn đập như trống, động tác đầy tính ám chỉ này thực sự rất lừa người, Hoắc Phong Liệt căng cơ thể nắm chặt tay, thân thể nằm trên giường đơ ra như khúc gỗ, không mảy may dám nhúc nhích.
Đột nhiên nghe thấy Liễu Chẩm Thanh “ôi chao” một tiếng, cánh tay đang chống người đột nhiên trượt một cái.
Hoắc Phong Liệt liền cảm thấy môi mình bị một cảm giác mềm mại đụng một cái không nặng không nhẹ, mang theo loại độc khiến người ta không biết phải làm sao đánh sâu tận linh hồn Hoắc Phong Liệt, trong nháy mắt đó tay hắn nắm chặt cũng kêu răng rắc một tiếng.
“Ôi chà chà, thật ngại quá, tay mỏi quá mà.” Liễu Chẩm Thanh vừa nói vừa nằm về chỗ của mình, giả vờ không có việc gì xảy ra, giống như vừa rồi không hôn lên môi mà chỉ là đụng nhẹ một cái thôi, hoàn toàn không có gì là tranh thủ cơ hội đụng chạm hết.
Liễu Chẩm Thanh cong môi, hài lòng nằm im, sắp phải chia tay rồi, không thơm một cái sao được, Nhị Cẩu không chủ động thì chỉ đành để y nghĩ cách thôi.
Nhưng còn phía Hoắc Phong Liệt lại không dám quay đầu sang, sợ chỉ một cái liếc mắt cũng có thể khiến hắn mất khống chế.
Là cố ý… hay là vô tình? Chắc là… vô tình rồi. Hoắc Phong Liệt thực sự cảm thấy não mình đã cháy máy hỏng hết cả rồi, lại vẫn không dám nghĩ nhiều hơn.
Cuối cùng cũng chỉ có Liễu Chẩm Thanh yên tâm ngủ ngon, lúc ngủ còn coi Hoắc Phong Liệt thành gối ôm mà quấn chặt lấy hắn, Hoắc Phong Liệt thực sự không thể nào nghỉ ngơi nổi, chỉ có thể để mặc cho Liễu Chẩm Thanh ôm mình rồi lẳng lặng nhìn, khi cầm lòng không đậu thì cũng chỉ dám hôn nhẹ một cái lên dường chân tóc của Thanh ca mà thôi.
Còn Tống Tinh Mạc sau khi quay lại chỗ Dịch Xuyên đang hôn mê thì lẳng lặng ngồi cạnh hắn, đến khi sắp tới lúc xuất phát thì mới đứng dậy rời đi, bấy giờ vạt áo lại bị ai đó giữ chặt.
Tống Tinh Mạc quay đầu lại, liền thấy Dịch Xuyên muốn đứng dậy. “Ta muốn đi cùng.”
“Làm cái gì vậy?” Tống Tinh Mạc buồn cười ấn hắn nằm lại xuống.
“Ta còn có thể đánh.” Dịch Xuyên nhíu mày nói.
“Ta đã dán bố cáo toàn thành để tìm y sĩ tới trị cho ngươi, nếu ngươi xuất hiện trên thuyền cùng ta thì chẳng phải sẽ bị vạch trần sao?” Tống Tinh Mạc nói, chỉ có giống trống khuya chiêng thì bọn chúng mới tin Tống Tinh Mạc là giận dữ nên mới hùng hổ ra khơi giết cướp biển thôi.
“Nhưng mà ngươi…”
Tống Tinh Mạc giơ tay lên nói: “Dù có mất một tay thì võ công của ta cũng đâu có phế, hơn nữa vẫn còn những người khác nữa, ta chỉ đi chỉ huy mà thôi. Ngươi cứ tu dưỡng cho tốt, đợi ta thắng trận trở về.”
Thấy Dịch Xuyên còn muốn nói tiếp, Tống Tinh Mạc đột nhiên nở nụ cười, vuốt cằm nhìn hắn chằm chằm nói: “Dịch Xuyên à, sao lại không yên tâm thế nhỉ, ta biết rồi, tuy bình thường ngươi cứ chê ta biến thái, nhưng trong lòng thực ra lại vô cùng thích ta có đúng không. Có phải sợ ta ở cùng những người ưu tú khác sẽ coi trọng người ta không?”
Dịch Xuyên lập tức nhăn mặt, nắm đao ngắn bên cạnh ném về phía Tống Tinh Mạc.
Tống Tinh Mạc một tay bắt được, động tác múa đao xinh đẹp khiến Dịch Xuyên sửng sốt, phảng phất như nhìn thấy được phong thái múa đao khi xưa của Tống Tinh Mạc vậy.
Tống Tinh Mạc đeo đao bên hông, nháy mắt một cái với hắn, “Đi đây, dưỡng thương cho tốt đấy nhé, nếu để ta về mà thấy thương nặng hơn thì xem ta có đánh mông ngươi không.”
Một giờ trưa, mọi người họp lại, Liễu Chẩm Thanh vỗ vỗ mũi của Trầm Giang Nguyệt, nhẹ giọng ghé vào bên tai nó nói: “Nhớ kỹ lời ta, phải đưa Nhị Cẩu an toàn trở về bên ta đấy nhé.”
Trầm Giang Nguyệt khinh thường phun một hơi, lại bị chủ nhân nhà mình vỗ vỗ mấy cái.
Ba người còn lại cũng nhanh chóng rời đi, Hoắc Phong Liệt ngồi trên lưng ngựa nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt chứa muôn vàn nhu tình, nhìn y chăm chú thâm tình, cuối cùng chỉ hóa thành một câu, “Chờ ta.”
Lúc sau Liễu Chẩm Thanh cũng canh giữ trong viện của Dịch Xuyên đợi tin tức, không lâu sau đã nghe tin thuyền của Tống Tinh Mạc ra khơi, kế hoạch chính thức bắt đầu. Sau đó còn nhận tranh Đinh thúc đưa tới, bức tranh này Liễu Chẩm Thanh cũng lười không muốn mở ra, chỉ hận không thể thiêu hủy ngay lập tức thôi.
Nhưng nghĩ đây là 5000 lượng vàng đó, còn là do Hoắc Phong Liệt mua được nữa, cứ thiêu hủy thẳng tay cũng không tốt, nhưng không tiêu hủy thì Liễu Chẩm Thanh lại nhớ lại ánh mắt nhìn tranh lúc đó của Hoắc Phong Liệt mà không khỏi thấy ê ẩm.
Được rồi, quyết định thế đi, đợi Nhị Cẩu trở về, hủy tranh trước mặt hắn, nếu hắn dám nhe răng thì chờ xem.
Hai ngày sau, Dịch Xuyên cơ bản có thể xuống giường, nhưng hoạt động vẫn khá khó khăn, Liễu Chẩm Thanh ở cùng hắn một lát, chuẩn bị về thì lại bị Dịch Xuyên giữ chặt lại, sắc mặt hắn khẽ biến kéo y vào phòng.
“Có sát khí, quân địch.” Dịch Xuyên nói ngắn gọn rồi nhét y vào tủ quần áo trong phòng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn Dịch Xuyên đứng thẳng còn không xong, sao có thể để hắn mạo hiểm được, y cũng kéo hắn vào trong, “Muốn trốn thì cùng trốn, xem tình huống thế nào rồi tính.”
Rất nhanh đã có một đám người vọt vào trong phòng, bắt đầu lục lọi tìm kiếm.