Không lâu trước đó, đúng là Hạ Lan đã đưa được người về phòng, đặt lên giường, cũng đã tìm được thuốc giải, đang định đút cho Tần Dư.
Nhưng có lẽ Tần Dư đã quá sức chịu đựng nên không chịu há miệng, cắn chặt khớp hàm, sau một hồi chật vật khốn đốn, cuối cùng cũng quá muộn.
Dù đã khôi phục một phần lý trí, Tần Dư vẫn khó chịu cuộn tròn người lại, chỉ có thể để Hạ Lan ra ngoài, còn y sẽ tự mình giải quyết.
Hạ Lan đồng ý đi ra ngoài, Tần Dư cũng không rảnh nhìn chằm chằm vào hắn, nghe tiếng cửa đóng thì cho rằng hắn đã ra ngoài, lại không biết Hạ Lan chỉ đi khóa cửa mà thôi.
Rất nhanh Tần Dư đã không chịu được nữa, tự mình động tay, nhưng y rất vụng về, dù sao thì thường ngày đều thanh tâm quả dục, thân thể khiếm khuyết lại càng khó thích ứng.
Đột nhiên một bóng đen ập tới, “Ngốc quá, ngươi muốn bị đau chết sao?”
Tần Dư bỗng nhiên trợn mắt nhìn qua, thấy mắt Hạ Lan đang nhìn mình sâu không thấy đáy, nhưng dục vọng trong mắt đã hoàn toàn bán đứng hắn, trong lòng Tần Dư giật thót, mơ hồ có chút sợ hãi, bọn họ đã trải qua hoạn nạn trên dảo, sinh tử kề vai sát cánh, bầu không khí giữa hai người đã sớm trở nên không bình thường rồi.
Lúc này, Hạ Lan càng thêm hay chọc ghẹo, Tần Dư không phải không biết ánh mắt thường xuyên nhìn mình của hắn có ý gì, nhưng đối với Tần Dư, Hạ Lan chỉ là thuận theo bản năng đàn ông mà thôi. Cho nên với tình huống trước mắt này, biết rõ thế nào mới thoải mái hơn, Tần Dư vẫn chịu đựng thân thể đau đớn, “Cút ra ngoài.”
Nhưng y quên mất, từ trước tới nay Hạ Lan đều chưa từng chịu nghe lời, y càng chống cự Hạ Lan sẽ càng tiến tới.
Tiếng cút thứ hai còn chưa kịp hô ra khỏi miệng thì miệng cũng đã bị chặn lại.
Màn giường buông xuống, chỉ nghe Hạ Lan chậm rãi nói một câu, “Ta giúp ngươi, không cần đền đáp.”
Tần Dư tuy biết không nên chìm đắm, cũng biết không nên lại gần, sẽ không có kết cục tốt. Nhưng y mất khống chế rồi, trong lòng y trĩu nặng chuyện này, không ai biết y khổ sở nhường nào, cuối cùng chỉ có thể đổ cho tác dụng của thuốc, lại không hay biết thuốc chỉ cần một lần phóng ra là đã hết tác dụng rồi. Cũng không cần làm những bước kế tiếp nữa, nhưng y vẫn để bản thân mất khống chế cùng Hạ Lan một lần lại thêm một lần, như thể hai người đều đã mê muội rồi, mãi đến hừng đồng ngày hôm sau y mới mơ màng thiếp đi.
Không lâu sau hình như có nghe được tiếng gõ cửa, nghe thấy Hoắc Phong Liệt nói phải rời đi rồi.
Hạ Lan cho người lấy nước, tắm sạch cho hai người, sau đó y đã bị bế lên xe ngựa.
Trên xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh vừa mới tỉnh dậy liền nhìn thấy Tần Dư bị ôm chặt cứng trong tay Hạ Lan.
Liễu Chẩm Thanh dụi mắt nhìn bọn họ, tối qua không thể về phòng, khách điếm lại không còn phòng trống, sợ đi nơi khác thì lại bị tách nhau ra nên Hoắc Phong Liệt chỉ có thể đi tìm một cỗ xe ngựa, để Liễu Chẩm Thanh ngủ trong xe.
Vốn Liễu Chẩm Thanh cho rằng đợi một lát giải được độc thì hai người sẽ đi ra, đợi suốt cả một đêm, đến giờ đột nhiên thấy ánh nắng thì Liễu Chẩm Thanh đã ngủ đến choáng váng luôn rồi. Nhìn Hạ Lan cẩn thận ôm Tần Dư điều chỉnh tư thế để y có thể ngủ thoải mái hơn chút. Hơn nữa từ đầu tới cuối Tần Dư đều không hề có phản ứng nào, loại tình huống này với người luyện võ như Tần Dư là không thể tưởng tượng được.
Liễu Chẩm Thanh liên tưởng ngay, đây rõ ràng là do làm gì dó kia quá độ nên mới vậy, không dám tin xuýt xoa một hơi, thuốc kia không giải được độc sao? Chỉ có không giải được mới thành thế này thôi.
“Không tìm được thuốc giải?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi.
Hạ Lan cũng không giấu, nói thẳng: “Tìm được rồi, khó đút, dây dưa lâu quá, cuối cùng…”
“Các ngươi… thành đôi rồi?” Liễu Chẩm Thanh hỏi thẳng.
Hạ Lan sửng sốt, ho mấy tiếng, “Không có chuyện đó, do thuốc ảnh hưởng thôi.”
Đối Hạ Lan mà nói, tình huống này chỉ là phóng thích theo bản năng mà thôi, lúc ở trên đảo chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thỉnh thoảng còn phải ghé sát vào nhau để che giấu tung tích, đúng là tra tấn mà. Hắn không thừa nhận bản thân là nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chỉ cảm thấy mình là giỏi nắm bắt cơ hội mà thôi. Suy cho cùng thì cả hai người đều thấy sướng, cớ sao lại không làm chứ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Nếu nói là một đôi… khụ khụ… cũng phải để tên máu lạnh này thừa nhận mới được chứ. Dù sao… dù sao thì hắn cũng không có ý kiến, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm, là người nào đó không muốn đấy chứ.
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, cái gì mà đều tại thuốc chứ, loại đạo cụ này dùng tốt thế sao? Hơn nữa y hiểu dược lý, rõ ràng là tên Hạ Lan này không nhịn được… Đúng là không biết xấu hổ, đồi phong bại tục, muốn làm gì thì làm, khiến người ta hâm mộ…
Chậc… thôi được rồi, y ghen tị rồi, nhìn người ta đi, còn không phải một đôi mà còn như vậy như vậy, còn con cún ngốc kia lại…
Đột nhiên Hoắc Phong Liệt vén rèm lên, hành lễ xong còn tri kỷ đưa một hộp đồ ăn lên, trong hộp là món ăn sáng gần đây Liễu Chẩm Thanh thích ăn.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện Liễu Chẩm Thanh hình như có chút không vừa lòng nhìn hắn.
“Muốn ăn cái khác?” Hoắc Phong Liệt hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lạnh nhạt lắc đầu, lúc này Hoắc Phong Liệt mới đi ra ngoài điều khiển xe ngựa.
Liễu Chẩm Thanh cầm lấy bánh bao lên ăn, lực cắn kia như thể đang coi Hoắc Phong Liệt là bánh bao vậy. Đợi đó! Đợi đến ngày nào đó ông đây mất hết kiên nhẫn thì cũng sẽ lấy thuốc làm đạo cụ đối phó mi, ta xem mi có thể chịu đựng đến trình độ nào!
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh chỉ là hâm mộ ghen tị suy nghĩ một chút thôi, chắc chắn sẽ không thực sự xằng bậy như vậy đâu.
Hạ Lan cũng cầm lấy đồ ăn, nói thật, tự nhiên gặp nhau thế này đúng là không biết nên bắt đầu nói từ đâu, thời điểm cũng không thích hợp, vì vậy đại khái là trong lòng có chút phòng bị với tình địch nên hắn dò hỏi: “Hai người các ngươi thì sao, không có chúng ta cản trở có tiến thêm bước nào không?” Hắn vẫn rất để ý hai người này, hơn nữa bây giờ Tần Dư lại nhìn thấy được Hoắc Phong Liệt, nói không chừng lại đặt hết tâm tư lên người Hoắc Phong Liệt ấy chứ.
Nhưng câu hỏi này trong tình huống hiện tại đúng là đâm vào tim mà. “Không.”
Người bên ngoài cũng có vẻ đánh xe có chút không vững.
“Ấy? Vì sao?”
“Đại khái là vì… không dùng thuốc!”
Hạ Lan cạn lời nhìn Liễu Chẩm Thanh, không biết y đang trào phúng hay nói đùa nữa, chắc là nói đùa rồi. “Ồ, đúng rồi, ta còn cầm thuốc mỡ của ngươi nữa, cái đó coi như để ta mua lại đi, bao nhiêu tiền.”
Không cần nghĩ cũng biết cái hắn lấy là cái gì.
Nhưng cái đó là sư phụ cho, vốn y còn định để lại cho mình dùng…
Hạ Lan dùng cũng được thôi, mà còn định mua nốt chỗ còn lại, đủ hiểu hắn định làm gì.
“500 lượng!”
Hạ Lan giật mình, “Đắt thế!”
“Làm sao, đồ tốt mà còn tiếc?” Liễu Chẩm Thanh xỉa xói.
“Được, 500 lượng thì 500 lượng, bây giờ trên người ta không có, ghi sổ lại đi, về lại kinh thành sẽ đưa ngươi.” Hạ Lan nói xong còn mặt dày hỏi thêm: “Ngươi còn nhiều không, ta muốn mua thêm mấy hộp nữa.”
Liễu Chẩm Thanh: Cái tên không biết xấu hổ đáng chết này! Vậy mà lại là huynh đệ của Nhị Cẩu đấy!
Thế mà cũng cũng thể chia chút vô liêm sỉ nào cho Nhị Cẩu sao?!
Rất nhanh xe ngựa đã tới biệt viện của Tống Tinh Mạc, lúc này Tần Dư cũng tỉnh, quả nhiên thuốc mỡ rất tốt, y cũng không bị thương, lúc nãy chỉ là do chịu tác dụng của thuốc nên mệt mỏi mới dựa vào ngựa Hạ Lan ngủ thôi.
Tuy Hạ Lan còn muốn ôm Tần Dư xuống xe nhưng bị một ánh mắt lạnh băng của Tần Dư đẩy về.
Dù biết có lẽ những người khác đều biết rõ quan hệ của hai người rồi nhưng khi thanh tỉnh, Tần Dư vẫn duy trì khoảng cách. Vừa xuống xe ngựa đã nói với Hoắc Phong Liệt: “Chiến Uyên, ta có chuyện nói riêng với ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh nghe qua có thể đoán được chuyện Tần Dư muốn nói chắc chắn có liên quan đến Đông Xưởng.
Nhưng Hạ Lan vừa nghe vậy đã dỗi, “Có chuyện gì thì đợi lát nữa hẵng nói, ngươi nghỉ ngơi trước đi, Chiến Uyên còn phải đi gặp Tống tướng quân nữa đây này, tối qua Tống tướng quân xảy ra chuyện, còn đang không biết thế nào đây.”
Tần Dư nhíu nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại bị Hạ Lan khiêng lên, nói với hạ nhân ra tiếp khách: “Cho chúng ta một gian phòng!”
Hạ nhân vội dẫn đường.
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt liền đi thăm Dịch Xuyên trước.
Khi bọn họ tới liền ngửi được trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Tống Tinh Mạc ngồi bên mép giường, cúi đầu như đang suy tư gì đó, Dịch Xuyên đang lẳng lặng nằm trên giường.
Nghe tiếng động, Tống Tinh Mạc quay đầu lại.
“Thế nào rồi?” Liễu Chẩm Thanh tiến lên hỏi thăm.
Giọng Tống Tinh Mạc có chút khàn, giống như cả đêm không ngủ vậy, “Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, may mà có ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh tiến lên bắt mạch, cũng xác định không có việc gì.
Giọng Tống Tinh Mạc lạnh dần, “Kẻ địch dùng khói đối phó với Dịch Xuyên, còn dùng đao tẩm độc, chém mấy nhát đao… Giờ độc đã được giải, nhưng mất quá nhiều máu, thân thể bị độc tàn phá, tiêu hao nguyên khí. Ta phải… làm thịt bọn chúng!”
Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Tinh Mạc chậm rãi giơ tay nắm lấy khuyên tai pha lê đang đeo, lực tay như muốn bóp nát khuyên vậy. Y hiểu Tống Tinh Mạc là đang tức giận.
Liễu Chẩm Thanh thuật lại chuyện tối qua đã nghe được, có thể xác định là Triệu Hải Trình gài bẫy để chặn giết Dịch Xuyên.
“Ta nghĩ là vì tên tướng kia đã chết, mà có lẽ Triệu Hải Trình thực sự nghĩ là do Dịch Xuyên giết, không tin là do người bên hắn giết người diệt khẩu, loại bỏ Dịch Xuyên tương đương với loại bỏ vũ khí trong tay ngươi, cũng mượn cơ hội để báo thù. Hiện tại kẻ địch chúng ta phải chống lại hẳn là hai nhóm người bắt tay với nhau, một bên là phản tặc, một bên là những cư dân trên đảo nhỏ trong lòng có mối hận không biết tên giống Triệu Hải Trình. Phản tặc không coi cư dân trên đảo là người một nhà, có thể tùy tiện diệt khẩu, nhưng cư dân đảo nhỏ lại ngu ngốc coi chúng là người một nhà để rồi bị lợi dụng.”
Nghe Liễu Chẩm Thanh phân tích như vậy, rất nhiều chuyện liền sáng tỏ.
Mà hiện tại cái mấu chốt chính là đảo nhỏ nằm ở nơi nào, Tống Tinh Mạc lập tức đứng dậy, người biết đảo nhỏ ở đâu đang ở trong phủ.
Bọn họ cần nói chuyện cùng Hạ Lan và Tần Dư.
Nhưng Tống Tinh Mạc vừa mới đứng dậy thì nghe được tiếng Dịch Xuyên như đang tỉnh lại, Tống Tinh Mạc lập tức không thể đi được, ngồi lại chỗ cũ, nắm lấy tay Dịch Xuyên hỏi: “Thế nào?”
Dịch Xuyên tỉnh lại trong hoảng hốt, thấy Tống Tinh Mạc ghé vào trước mặt, mắt nhìn Dịch Xuyên đầy đau đớn.
Dịch Xuyên vọi rút tay lại, nói: “Làm gì mà lại nhìn ta bằng vẻ mặt ghê tởm như vậy. Ta có chết đâu.”
Khóe miệng Tống Tinh Mạc run rẩy, biết tên tiểu tử thúi này không có việc gì.
“Ngươi không chết, nhưng đã lâu rồi không thấy ngươi bị thương nặng như vậy, uổng công học võ công rồi.”
Dịch Xuyên giật giật miệng, không phục hừ một tiếng. “Là địch đê tiện.”
Liễu Chẩm Thanh tiến lên hỏi: “Dịch Xuyên, tại sao lúc ấy ngươi lại bám theo chúng?”
Tống Tinh Mạc vừa nghe cũng chất vấn cùng, “Đúng vậy, không phải đã bảo ngươi không được làm xằng bậy sao? Ít nhất cũng phải quay lại thông báo với chúng ta một tiếng chứ.”
“Ta nghe được bọn chúng bí mật bày âm mưu đối phó với ngươi. Ta cho rằng có quỷ kế gì đó nên mới bám theo.” Dịch Xuyên nói: “Sau khi bị mai phục thì mới nhận ra, những lời đó là cố ý nói để dụ ta vào tròng.”
Vẻ mặt Dịch Xuyên có chút ảo não, Tống Tinh Mạc chọc chọc cái đầu cứng ngắc của Dịch Xuyên nói: “Ngốc quá, sau này phải giáo huấn lại cho kỹ mới được, hay là đánh mông ngươi nhé!”
Dịch Xuyên lập tức đỏ bừng mặt, trừng mắt lườm Tống Tinh Mạc, ở đây còn có người khác đấy.
Liễu Chẩm Thanh cũng không phải mới nghe lần đầu, Hoắc Phong Liệt không quá quan tâm tới chuyện của người khác, cho nên hai người đều rất bình tĩnh.
Dịch Xuyên hít thở lấy sức, nói: “Nhưng khi có lão thái thú kia, ta vẫn luôn nghe thấy thái thú xác nhận thời gian với Triệu Hải Trình, Triệu Hải Trình nói trong vòng 5 ngày sẽ rời đi.”
Ba người có chút sửng sốt.
“Là để thái thú rời đi, hay bản thân Triệu Hải Trình rời đi?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Dịch Xuyên nói: “Là để thái thú rời đi, dọn đi nơi khác.”
Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt lập tức nhận ra, lão thái thú này có vấn đề.
Nếu Dịch Xuyên đã tỉnh lại, Tống Tinh Mạc cũng an tâm, bọn họ đi tới chỗ Hạ Lan và Tần Dư.
Vừa tiến vào sân ngoài tiểu viện đã nhìn thấy Hạ Lan bị đá ra khỏi phòng.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Cảnh này thật quen thuộc làm sao.”
Hoắc Phong Liệt tiến lên nâng Hạ Lan dậy.
“Tình huống thế nào?” Tống Tinh Mạc khó hiểu nói.
“Hai vị kia còn chưa thành đôi. Cãi nhau gây sự yêu ấy mà.” Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.
“Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ không phải là không hợp nhau sao?”
“Theo nghĩa nào đó thì cũng là một đôi trời sinh ấy mà.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, quả nhiên là huynh đệ, liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Mọi người cũng không lằng nhằng nữa, việc chính quan trọng.
Hạ Lan trực tiếp nói thẳng, “Có phản tặc, là tàn dư của tam vương, chúng ta đã xác định được vụ hành thích lúc trước ở kinh thành là do bọn chúng gây ra, mục đích là phá hỏng đại điển cày bừa vụ xuân, phá hoại thanh danh của hoàng thượng, khiến người dân nghi ngờ ngôi vị hoàng đế của hoàng thượng có lai lịch không rõ. Bọn chúng tụ tập lại với nhau, trốn trên một đảo nhỏ, mưu đồ bí mật tạo phản, mấy vụ án chúng ta tra được đều do một tay chúng gây ra, không chỉ có chế tạo binh khí mà còn cả chế thuốc súng, chúng cũng đã mua chuộc được một chưởng quầy của thương hội Liễu gia giúp chúng vận chuyển mọi thứ qua đường thủy. Thủy quân dưới trướng Tống tướng quân cũng có rất nhiều tên không sạch sẽ cấu kết với chúng, gần như tất cả cư dân trên cái đảo nhỏ kia đều cùng một giuộc với chúng, đều muốn tạo phản giành thiên hạ.”
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp hỏi vấn đề y quan tâm nhất: “Trong đám dư nghiệt của tam vương kia có người họ Nguyên thuần huyết không?”
Hạ Lan lắc đầu: “Sao có thể có, những kẻ đó không phải đã sớm bị Liễu tướng gia giết sạch rồi sao? Cái gọi là kẻ đứng đầu không phải kẻ đã đi theo ba Vương gia trước kia mà là bên ngoại của tam vương, không có một mống nào là huyết thống của họ Nguyên hết. Bọn chúng là không phục khi giấc mộng bá chủ thiên hạ đã tiêu tàn cho nên mới gây rối, mượn danh nghĩa trả lại thanh danh cho ba vương gia, bịa đặt nói ngôi vị của hoàng thượng có lai lịch bất chính, cũng bội phục bọn chúng, như bị ma quỷ ám vậy, cũng không chịu nghĩ xem, coi như chúng có thành công đi, thì ai sẽ lên ngôi?”
“Một đám như vậy hẳn phải chia đàn xẻ nghé mới đúng, sao lại chung một thuyền như vậy, lại còn có thể làm ra nhiều chuyện như vậy nữa.” Tống Tinh Mạc khó hiểu.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Bởi vì còn có rất nhiều quan viên cấ kết với bọn chúng, lúc trước còn có một Hộ Bộ thượng thư đã chết nữa.”
“Đúng vậy, cả lão thái thú kia nữa.” Tống Tinh Mạc cũng hiểu ra.
Lúc này Hoắc Phong Liệt cũng nhìn về phía Tần Dư, nhưng Tần Dư chỉ trưng khuôn mặt lạnh băng không nói gì, xem ra sẽ chỉ nói riêng với Hoắc Phong Liệt thôi.
“Đảo ở đâu?” Hoắc Phong Liệt hỏi thẳng.
Tống Tinh Mạc nhanh chóng trải bản đồ hải vực ra.
Hạ Lan cùng Tần Dư đều tiến lên xác nhận vị trí đảo, nhưng chắc chắn hai người không rành bản đồ hải vực, chỉ có thể chỉ ra một vị trí đại khái, mà vị trí kia phải có năm đảo nhỏ.
Hạ Lan nói: “Các ngươi không cần lo lắng, nếu phải xuất binh thì ta sẽ đi cùng, ta nhìn là có thể nhận ra. Đến lúc đó ta cùng lão Tần một trái một phải phân biệt từng đảo thì sẽ không để lọt mất đâu.”
Mà Liễu Chẩm Thanh cùng Tống Tinh Mạc đúng là rất quen thuộc với ba hòn đảo này, năm đó khi vừa mới tiếp quản ba vạn binh mã, họ cần diệt sạch cướp biển, bởi vì vị trí tốt nên hai người thường đóng quân trên mấy hòn đảo này, cũng rất hòa thuận với cư dân trên đảo. Hiện giờ thì đã thành đồng lõa với phản tặc.
Câu hỏi cuối cùng, cũng chính là câu hỏi mấu chốt.
“Các ngươi chạy thoát thế nào?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Liễu Chẩm Thanh vừa hỏi vậy, sắc mặt hai người kia đều xấu đi. Như thể là có mối nguy ngầm nào đó.
Vì thế Hạ Lan liền kể lại chuyện hai người đã trải qua, hai người bám theo đống binh khí lên được đảo nhỏ, đảo tuy không lớn, nhưng rất dễ tìm chỗ ẩn thân, mà để điều tra chân tướng, họ không thể không thường xuyên mạo hiểm, khi suýt bị phát hiện thì đã trốn vào một gian phòng, nhưng trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đánh họ hôn mê.
“Người nọ võ công cực kỳ cao cường, chúng ta đều không hề nhận ra.” Hạ Lan nói. “Đợi đến khi tỉnh lại thì đã bị ném lên thuyền buôn bán nô lệ rồi.”
Tần Dư gật gật đầu phụ họa. “Việc này cực kỳ kỳ quái, nếu là kẻ địch thì chúng ta đã sớm chết rồi, nhưng lại để chúng ta đi ra ngoài, còn gặp được các ngươi để được cứu, từ đầu chúng ta đã nghĩ phải chăng là bẫy, nhưng dù có bị hạ độc thì cũng đã có thể quan sát cẩn thận, đúng là không hề có dấu vết nào chứng minh đó là bẫy.”
“Nói vậy tức là có người đã cứu các ngươi?” Tống Tinh Mạc kinh ngạc hỏi: “Là ai?”
Hai người đều lắc đầu, loại tình huống này thật sự khiến người ta không biết hậu quả sẽ thế nào.