Liễu Chẩm Thanh bừng tỉnh, trong mộng tràn đầy cặp mắt đỏ như máu của Hoắc Phong Liệt cùng cảnh hắn hộc máu hôn mê.
Lòng y thấp thỏm lo âu, vội xuống giường, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy gã sai vặt đang đứng canh, không đợi người làm lên tiếng Liễu Chẩm Thanh đã vội nói: “Người đi cùng ta đâu?”
“Ở phòng cách vách.”
Liễu Chẩm Thanh lập tức theo chỉ dẫn của gã sai vặt vọt vào phòng cách vách.
Chỉ thấy trong phòng có hai người, một người là một ông lão, người kia là Việt Húc Thiển.
Việt Húc Thiển thấy Liễu Chẩm Thanh xông vào, có chút kinh ngạc.
Đang định lên tiếng thì Liễu Chẩm Thanh đã lướt qua người cậu, trực tiếp bổ nhào đến bên mép giường.
Đợi đến khi xác nhận được Hoắc Phong Liệt vẫn đang an ổn nằm, Liễu Chẩm Thanh mới xem như có thể thở phào nhẹ nhõm một câu.
Y theo bản năng duỗi tay bắt mạch cho Hoắc Phong Liệt, tình huống có vẻ đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn vô cùng phức tạp.
“Công tử?” Việt Húc Thiển lên tiếng.
Liễu Chẩm Thanh bấy giờ mới quay đầu nhìn hai người còn lại.
Việt Húc Thiển thấy thái độ vừa rồi của Liễu Chẩm Thanh với Hoắc Phong Liệt, khẽ nhướng mày, nói: “Ta đã mời vị danh y này xem bệnh cho Phong Liệt, không bằng ngươi cũng cùng nghe.”
Liễu Chẩm Thanh vội nói với lão đại phu: “Phiền ngài rồi, đa tạ.”
Mặt mày Việt Húc Thiển lộ rõ vẻ tò mò, theo lý cậu ta cứu Hoắc Phong Liệt là hợp tình hợp lý, sao lại đến phiên vị công tử này đa tại đại phu vậy, làm như hai người thân cận hơn vậy.
“Không cần cảm tạ ta, bởi vì ta không trị được.” Lão đại phu nói thẳng không chút cố kỵ: “Người bệnh này có vẻ trước đây đã từng bị tẩu hỏa nhập ma, theo lý mà nói với bệnh tình nặng như vậy, ta nói một câu khó nghe, sớm đã nên mất mạng rồi, có thể chống đỡ được đến hiện tại hoàn toàn là do người có y thuật cao tìm cách giúp hắn áp chế bệnh tình, bình thường không được để cảm xúc dao động quá mạnh, hoặc khi dùng nội lực chịu trọng thương đều có thể bị tái phát bệnh cũ, dẫn tới bệnh cũ bùng nổ, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ xảy ra chuyện. Ta thấy hắn ngoài bệnh cũ ra còn có nội thương mới, tựa hồ vừa giành giật mạng sống khỏi tay thần chết, đúng không?”
Việt Húc Thiển nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thấy mặt y tái nhợt, ngây ra không biết đang nghĩ gì. Việt Húc Thiển không ngờ tình huống của Hoắc Phong Liệt lại tệ như vậy, nhưng cậu nhớ đại tẩu Hoắc gia là đệ tử của thần y, lão đại phu này tuy cũng là danh y nhưng không thể sánh bằng Hoắc đại tẩu được, nghe vậy thì tạm thời không quá nóng nảy.
“Vậy bây giờ…”
“Dưỡng tốt nội thương thì rất nhanh cũng tỉnh lại, nhưng bệnh cũ đã chuyển biến xấu, hiệu quả của bình thuốc này cũng đã bị hạ xuống, lão phu không chữa được, hãy tới tìm đại phu lợi hại hơn, hiện tại trên đời người có thể cứu được hắn chỉ có hai ba người mà thôi, các vị vẫn nên sớm dẫn hắn đi chữa bệnh đi, nếu không phát bệnh thêm vài lần nữa thì hắn cũng hết cách.”
Lão đại phu dặn dò xong thì châm cứu cho Hoắc Phong Liệt, sau đó chuẩn bị thuốc tắm.
Việt Húc Thiển cho số tiền lớn, để lão đại phu ở lại chăm sóc đến khi Hoắc Phong Liệt hồi phục.
Sau đó dẫn theo Liễu Chẩm Thanh đang im lặng ra khỏi phòng.
“Còn chưa thỉnh giáo công tử là người phương nào? Có quan hệ gì với Phong Liệt?” Việt Húc Thiển chủ động mở miệng hỏi.
Liễu Chẩm Thanh lấy lại tinh thần đáp: “Tại hạ Liễu Tiêu Trúc, hoàng thương Liễu gia tại kinh thành, cùng Hoắc huynh vào nam điều tra án.”
Việt Húc Thiển chợt kinh ngạc: “Liễu?”
“Đúng vậy, chính là Liễu mà ngươi nghĩ.” Liễu Chẩm Thanh biết Việt Húc Thiển không chán ghét mình, cho nên thoải mái hào phóng thừa nhận.
Nhưng sao Việt Húc Thiển có thể không biết y chứ, hậu nhân Liễu gia đã theo đuổi huynh đệ của mình rất lâu, náo loạn cả kinh thành, người ta hóng hớt ăn dưa vui chết đi được.
Không ngờ giờ huynh đệ tốt lại cùng người điên cuồng ái mộ hắn lên đường, chuyển này khó mà tưởng tượng ra được.
Liễu Chẩm Thanh không thấy Việt Húc Thiển thay đổi thần sắc. Chỉ nói: “Chúng ta là bị người đuổi giết dọc đường, Hoắc huynh vì vậy mới bị thương.”
Việt Húc Thiển còn đang kinh ngạc cảm thán thân phận của Liễu Chẩm Thanh, nghe vậy liền nói: “Đúng rồi, hai đồng bạn của hai người cũng đã tìm được, đang ở viện cách vách nghỉ ngơi. Ngươi cứ yên tâm.”
“Đa tạ, bọn họ là huynh đệ tốt của Hoắc huynh.” Liễu Chẩm Thanh giới thiệu qua thân phận của hai người.
Tuy rằng Việt Húc Thiển chưa từng gặp họ nhưng trong thư Hoắc Phong Liệt gửi đúng là đã từng nhắc tới. Thấy Liễu Chẩm Thanh nói xong lại bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, biết y đang nghĩ về bệnh tình của Hoắc Phong Liệt, liền nói: “Liễu công tử không cần lo lắng, thật sự không được thì có thể cho người thúc ngựa đưa về kinh thành, còn có Hoắc đại tẩu mà.”
Mày Liễu Chẩm Thanh vẫn không thể giãn ra, nếu Lê Tinh Nhược có thể trị được thì sao chỉ dùng thuốc để áp chế chứ, chắc chắn phải tìm đến sư phụ mới được. Sư phụ ở phía nam, lần này Hoắc Phong Liệt vào nam, trước khi đi hình như Lê Tinh Nhược có dặn dò gì đó, có lẽ là dặn Hoắc Phong Liệt tiện đường đi xem bệnh, cho nên hẳn Hoắc Phong Liệt biết sư phụ đang ở đâu, dù không biết thì đợi Hoắc Phong Liệt tỉnh lại, viết thư hỏi Lê Tinh Nhược là được.
Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh không khỏi có chút giận, đã nhận nhau lâu như vậy rồi mà chuyện quan trọng thế này Hoắc Phong Liệt lại không hề nói cho y biết.
Lúc trước Liễu Chẩm Thanh đã cảm thấy mạch tượng của Hoắc Phong Liệt kỳ quái rồi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy, nghe thấy hắn có khả năng sẽ không sống được bao lâu, Liễu Chẩm Thanh cảm giác tim như muốn nứt ra.
Liễu Chẩm Thanh thật sự là lần đầu tiên trách bản thân học nghệ không tinh, không thể biết rõ bệnh tình của Hoắc Phong Liệt, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu người khác. Cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
“Đúng rồi, thương thế của ngươi như thế nào?” Việt Húc Thiển hỏi.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, bấy giờ mới sờ bả vai bị băng bó của mình, vẫn hơi đau. “Ta không sao, ta đi xem hai người kia đã, đợi lát nữa quay lại chăm sóc Hoắc huynh.”
Việt Húc Thiển khuyên: “Đi xem bọn họ thật ra cũng không sao, nhưng sau đó ngươi tốt nhất cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chỗ Phong Liệt ta nhất định sẽ sắp xếp người chăm sóc thật tốt.”
Liễu Chẩm Thanh lại bất đắc dĩ cười nói: “Không được, ta phải đợi hắn. Hắn tỉnh lại không thấy ta sẽ sốt ruột.”
Nói xong, Liễu Chẩm Thanh liền đi mất, để lại một mình Việt Húc Thiển không hiểu ra sao, tình huống như thế nào, sao lại tự tin nói vậy được? Không phải Liễu Chẩm Thanh đang theo đuổi Hoắc Phong Liệt sao? Sao lại nói như thể Hoắc Phong Liệt không thể rời khỏi Liễu Chẩm Thanh vậy, chẳng lẽ là lưỡng tình tương tuyệt?
Việt Húc Thiển cảm thán bản thân tin tức lạc hậu, sau đó xoay người vào phòng, thấy dược đồng đã chuẩn bị xong thuốc tắm, đỡ Hoắc Phong Liệt ngồi vào bên trong bồn tắm.
Bởi vì chỉ mặc áo trong, cổ áo còn hơi phanh ra, có thể nhìn thấy hình xăm vì thân nhiệt nên lan rộng.
Việt Húc Thiển rất thông minh, vừa thấy đã hiểu ra điều gì, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đột nhiên người ngồi trong bồn tắm chau mày.
Việt Húc Thiển đang định tiến lên xem xét liền nghe được một tiếng thì thầm “Thanh ca”.
Bước chân của Việt Húc Thiển khựng lại, bất đắc dĩ nhướng mày, cái này… May mà vị Liễu công tử kia không nghe được, nếu không sẽ nghĩ gì chứ?
Lúc này, Liễu Chẩm Thanh đã đi tới viện bên cạnh, vừa vào đã thấy một mình Hạ Lan ngây ngốc ngồi trên cầu thang, tay chống cằm, dáng vẻ mờ mịt.
“Hạ huynh?”
Đến khi Liễu Chẩm Thanh đến gần mới giật mình Hạ Lan tỉnh lại.
“Ồ, ngươi tỉnh rồi, không sao rồi.”
“Ta không sao, Hoắc huynh vẫn còn hôn mê, nhưng còn các người thì sao, thế nào rồi?”
Liễu Chẩm Thanh dù sao cũng chỉ đơn giản hỏi thăm một chút thôi nhưng Hạ Lan mẫn cảm lại căng thẳng: “Cái gì, chúng ta có thể làm sao? Không thế nào cả!”
Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nói: “Thật sao? Ta nghe Việt công tử nói, các ngươi cũng bị thương mà.”
Hạ Lan ngẩn ngơ, lúc này mới phản ứng lại, nói: “Ta vốn dĩ chỉ bị thương nhẹ thôi, lão Tần mới nghiêm trọng, hiện vẫn còn hôn mê.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Cũng may loại độc kia chỉ có chút tác hại thế thôi, còn có thuốc giải nữa, nếu không sẽ không chỉ bị thương nhẹ thôi đâu.”
Hạ Lan nháy mắt lộ vẻ xấu hổ.
Liễu Chẩm Thanh nói xong liền nói muốn lấy lại giải độc hoàn còn thừa.
Hạ Lan chỉ có thể căng da đầu nói: “Bị ta không cẩn thận hất xuống sông rồi.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Hạ Lan uống thuốc xong mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sau đó nói sát thủ đã bị Hoắc Phong Liệt xử lý hết, bởi vì không còn kẻ nào sống sót nên đương nhiên cũng không thể điều tra, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, sau này sẽ cẩn thận hơn.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên phòng trong truyền ra tiếng động, Hạ Lan lập tức đi vào, Liễu Chẩm Thanh cũng quan tâm tới tình huống của Tần Dư nên cũng vào theo.
Đi vào liền nhìn thấy Tần Dư tựa hồ vừa tỉnh lại đã đứng dậy xuống giường, kết quả lại ngã ngồi trên đất, giống như tứ chi mất hết sức lực vậy.
Hạ Lan nhanh chóng tiến lên, hình như muốn bế y lên nhưng Tần Dư lại tránh sang một bên.
Tần Dư ánh mắt bất thiện nhìn Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Tự ta làm được.”
Hạ Lan chỉ có thể xấu hổ đứng một bên, tay chân không biết đặt đâu.
Bình thường hai người họ ở chung thế nào đương nhiên Liễu Chẩm Thanh biết rõ, giờ lại kỳ quái vô cùng.
Liễu Chẩm Thanh nhìn trong chốc lát, liền thấy trên cổ Tần Dư có dấu vết ái muội. Đột nhiên nhớ ra, lúc họ tách khỏi nhau Tần Dư dù có bị nội thương thì hành động cũng không có vấn đề gì, sao bây giờ lại biến thành nửa tàn phế?
Lại nhìn vẻ xấu hổ trong mắt Hạ Lan, Liễu Chẩm Thanh tức khắc nảy ra một suy đoán cổ quái.
Không phải là chưa uống thuốc đã… làm mất rồi đấy chứ.
Cho nên giải dược của Hạ Lan đã biến thành người?
Liễu Chẩm Thanh tức khắc bị suy đoán của chính mình làm giật mình.
Ánh mắt không ngừng bồi hồi giữa hai người, đến khi Tần Dư ngồi xuống, sắc mặt như bị đâm một đao thì Liễu Chẩm Thanh mới không dám nhìn nhiều nữa.
Dặn dò đơn giản mấy câu, Liễu Chẩm Thanh nhanh chân rời khỏi hoàn cảnh khiến người khác xấu hổ hít thở không thông này.
Nhìn Liễu Chẩm Thanh bỏ chạy, Hạ Lan rất muốn chạy đi cùng y! Hắn thực sự không dám đối mặt với Tần Dư khi y tỉnh táo đâu!
Căn phòng lâm vào sự yên lặng quỷ dị, đột nhiên Tần Dư mở miệng nói: “Ngươi…”
Nhưng không đợi Tần Dư nói xong, Hạ Lan đã hết chịu nổi, nói luôn: “Ta đi cho người làm chút gì đó ăn mang qua đây.” Nói xong liền biến mất dạng.
Tần Dư hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, bắt đầu ngồi thiền.
Đợi đến khi trong phòng có động tĩnh, không cần mở mắt Tần Dư cũng biết người tới là ai.
Tần Dư nhắm hai mắt tiếp tục thiền, ngoài miệng nói thẳng: “Ngươi không cần có khúc mắc trong lòng, tình thế bắt buộc thôi.”
Ngữ điệu quen thuộc, là lời hắn mong đợi, Hạ Lan điều chỉnh xong trạng thái trong lòng nghe vậy lại thấy khó chịu, sao có thể không để trong lòng chứ, mà đối phương đã rộng lượng như vậy, hắn còn có thể nói gì được nữa, dù sao cũng là hắn chiếm lợi của người ta. Vò đầu bứt tai chốc lát mới tiến lên một bước, nói: “Việc này đều là do ta, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu ngươi giận, muốn giết muốn chém đều được.”
Tần Dư cười nhạo một tiếng mở mắt ra, hai mắt lạnh băng phảng phất như chưa bao giờ thay đổi, y nói: “Ngươi ngốc sao? Hiện tại muốn giết ngươi chém ngươi, vậy ta cứu người làm gì? Huynh đệ của nhau, không ra vẻ như vậy.”
Tần Dư chưa bao giờ mở miệng thừa nhận bọn họ là huynh đệ, chỉ thầm chấp nhận mà thôi, giờ đột nhiên nghe Tần Dư nói vậy, Hạ Lan tức khắc cảm thấy hai tiếng huynh đệ này cực kỳ chói tai.
Là huynh đệ là có thể làm như vậy sao? Hạ Lan không khỏi nhớ tới cảnh tượng trước đó, trong lòng nghẹn một nghi vấn, vì sao lại không phản kháng? Tuy rằng sau đó bị hắn bắt nạt đến là tàn nhẫn y cũng phản kháng lại, nhưng ban đầu đúng là một bộ hiến thân đầy thư thái, dù là vì cứu hắn thì sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy chứ.
Vậy nhỡ không phải là hắn thì sao, nếu là Chiến Uyên hoặc Liễu huynh thì sao, nếu… Hạ Lan thực sự không thể tưởng tượng cảnh Tần Tử Xuyên bản thân đã thấy cứu huynh đệ khác giống vậy.
Trong lòng Hạ Lan cảm thấy không thích hợp, không khỏi hỏi: “Lão Tần, ngươi cũng thật ân cần, chẳng lẽ huynh đệ khác gặp tình huống này ngươi cũng nguyện ý cứu như vậy sao?”
Hỏi ra tiếng xong Hạ Lan liền hối hận, hắn không biết tại sao mình lại oán giận, rõ ràng được người ta cứu, tại sao lại làm mình làm mẩy như vậy chứ.
Tần Dư nhìn Hạ Lan rối rắm, bản thân cứu hắn, hắn còn mở miệng châm chọc, y bị chọc tức bật cười nói: “Có phải đầu óc ngươi hỏng rồi không? Ân cần? Không ân cần là thế nào? Cố sống cố chết bắt ngươi chịu trách nhiệm sao? Ngươi coi ta là cái thá gì?”
Tuy rằng đã quen Tần Dư nói chuyện lạnh nhạt, nhưng giờ đây Hạ Lan thấy trong lòng nghẹn muốn chết, giống như hắn mới là người bị ăn xong rồi bị vứt bỏ vậy.
“Nếu ngươi muốn để ta chịu trách nhiệm, ta sẽ chịu!” Hạ Lan nhịn không được cãi lại.
Tần Dư nháy mắt bị chọc giận, giơ tay liền ném đồ về phía Hạ Lan, “Cút ra ngoài, đừng để ta hối hận vì đã cứu ngươi.”
Hạ Lan nhẹ nhàng bắt được, cảm xúc xấu hổ bị cuộc đối chọi gay gắt đập tan. Giương mắt nhìn, dáng vẻ phẫn nộ của Tần Dư trong mắt Hạ Lan lại vô cùng sinh động, mỹ nhân giận tái mặt, khi đó hình như cũng nội giận đùng đùng trừng mắt với hắn như vậy.
Hạ Lan thấy trong lòng vui vẻ một cách khó hiểu, “Ta không ra, đại phu có dặn phải bôi thuốc cho ngươi mỗi ngày.”
Mới đầu nghe được hai chữ bôi thuốc Tần Dư còn chưa kịp phản ứng, đợi hắn nhận ra thì trong mắt đã có sát khí.
Lúc ấy cứu người đương nhiên sẽ không oán trách không hối hận, cũng không định xong việc sẽ ầm ĩ truy cứu trả thù, coi như giải độc mà thôi, kết thúc thì kết thúc.
Kết quả cũng không biết Hạ Lan phát điên cái gì, ngày thường rõ ràng rất biết ăn nói, không hóa giải xấu hổ còn chưa tính, hiện tại lại nói ra loại lời nói đầy khiêu khích này, đây là loại lời có thể nói khi giữa họ có mối quan hệ xấu hổ như thế này có thể nói sao?
Tần Dư vốn chính là đang kiềm nén lửa giận, chốc lát bị Hạ Lan châm lửa, không thể không nói có thể khiến Tần Dư tức giận là thiên phú độc nhất vô nhị của Hạ Lan.
Tần Dư không màng nội thương, nháy mắt nhảy lên, đánh về phía Hạ Lan.
Dĩ vãng khi chọc giận Tần Dư Hạ Lan đều sẽ kẹp chặt cái đuôi chạy trốn, nhưng bây giờ Hạ Lan không chạy mà nghênh diện đón đầu, gần như không cho Tần Dư có cơ hội ra tay, một phen bắt lại cổ tay y, nói: “Đừng dùng nội lực, còn có nội thương!”
“Cút ngay!” Hiện tại Tần Dư có chút không thể chịu đựng được việc Hạ Lan đụng vào người mình, sẽ khiến y nhớ lại những hình ảnh đó.
Nhưng Hạ Lan còn lâu mới cút, ngược lại còn bày vẻ mặt vô tội nói: “Ta tạo ra vết thương, đương nhiên là ta tới xử lý, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì? Vừa rồi là ai nói không cần mang khúc mắc trong lòng hả? Huynh đệ tốt, đừng ra vẻ chứ.” Nói xong còn tiện tay vỗ mông Tần Dư một cái.
Tần Dư quả thực không dám tin nhìn Hạ Lan, chỉ thấy Hạ Lan ghé sát gần y nói: “Vết thương chỗ kia rất nghiêm trọng, nhưng đừng lộn xộn nữa, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Sắc mặt Tần Dư dần dần từ xanh biến thành đen, chỉ nghe trong phòng lách cách lang cang một hồi, Hạ Lan bị đá ra khỏi phòng.
Hạ Lan xoa xoa thắt lưng bị đá đau, lại ngồi xuống bậc thang canh giữ ngoài cửa phòng, tiếp tục không ngừng thở dài.
Tuy rằng chết cũng không muốn thừa nhận, nhưng hình như sau khi Tần Dư tỉnh lại tình huống của hắn cũng không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn nghiêm trọng hơn, giờ thấy Tần Dư càng lãnh ngạo thì càng muốn thấy dáng vẻ y nằm phía dưới mình khóe mắt rưng rưng, thật sự khiến hắn… hưng phấn không thôi.
Vì phản ứng vô liêm sỉ của thân thể mình mà bi ai, thật quá là không xong.
Bên kia, Liễu Chẩm Thanh vốn định đợi Hoắc Phong Liệt, nhưng Việt Húc Thiển cảm thấy Liễu Chẩm Thanh không nên thấy hình xăm trên người Hoắc Phong Liệt nên cứ kiếm cớ kéo dài thời gian, mãi đến khi Hoắc Phong Liệt quay lại giường thì Việt Húc Thiển mới rời đi.
Liễu Chẩm Thanh liền canh giữ bên mép giường giúp hắn lau khô tóc, vừa lau vừa nghĩ vừa rồi không cẩn thận đã biết được chuyện của Hạ Lan cùng Tần Dư, càng nghĩ càng thấy thái quá. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tần Dư, có lẽ là rất đau nhỉ, Liễu Chẩm Thanh nghĩ lung ta lung tung, thật sự nhịn không được muốn tám chuyện với Hoắc Phong Liệt, nhưng đảo mắt nhìn qua lại nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Phong Liệt vì ngâm mình mà cánh môi trở nên vô cùng hồng hào mềm mại.
Bỗng nhiên liền nhớ tới lần y đút thuốc cho hắn.
Liễu Chẩm Thanh xấu hổ mím môi, càng nghĩ mặt càng đỏ, bất tri bất giác đã vươn tay, vuốt ve cánh môi mảnh kia một chút.
Giây tiếp theo liền nghe được trầm thấp thanh âm vang lên. “Thanh ca?”
Liễu Chẩm Thanh nháy mắt giật mình, ngước mắt nhìn liền thấy không biết Hoắc Phong Liệt đã tỉnh dậy từ khi nào, mắt đen nhánh trong veo như hắc diệt thạch thu hết hành vi phạm tội của y vào mắt. Gương mặt hồng hào không biết là do bị bệnh hay do xấu hổ, bởi vì lúc này ngón trỏ của Liễu Chẩm Thanh vẫn còn đặt giữa hai môi Hoắc Phong Liệt, khi Hoắc Phong Liệt hé miệng ngón tay của y cũng lọt vào trong.
Đầu ngón tay nóng lên, Liễu Chẩm Thanh sợ tới mức nhanh chóng rụt tay lại, không biết làm sao mà nhìn Hoắc Phong Liệt. Dường như đang quẫn bách vì bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu vậy.
Mà Hoắc Phong Liệt chỉ ngơ ngác nhìn y trong chốc lát, sau đó chợt vùng dậy bắt lấy Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Thanh ca, huynh thế nào? Có bị thương không?”