Liễu Chẩm Thanh cưỡi Trầm Giang Nguyệt đưa theo Hoắc Phong Liệt không ngừng đi về phía trước, nhưng đi được một đoạn thì sông phân nhánh, Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể từ bỏ việc tìm hai người kia, nếu đám sát thủ đã chết hết, y tin tưởng có Tần Dư ở đó Hạ Lan sẽ không có chuyện gì.
Ở phía xa xa, Liễu Chẩm Thanh thấy có một tòa thành, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã không còn phân biệt được đây là địa phận nơi nào nữa, dù sao họ đã trôi theo dòng sông rất xa.
Mãi đến khi đi đến trước cửa thành, Liễu Chẩm Thanh mới thấy rõ, cuối cùng cũng có một việc tốt, đây lại chính là Dương Côn phủ họ muốn tới.
Liễu Chẩm Thanh xuống ngựa, đặt Hoắc Phong Liệt lên yên ngựa, sau khi ứng phó với binh lính thủ thành thì kéo dây cương đi vào bên trong. Mãi đến tận bây giờ, Liễu Chẩm Thanh cảm giác được thân thể mình đã tới được nơi an toàn nên có chút không chịu đựng được. Đầu xuân rơi xuống nước vẫn lạnh giá vô cùng, vết thương đang đi trên đường cũng chỉ có thể xử lý đơn giản, phải nhanh chóng nghỉ ngơi băng bó lại.
Đầu tiên là tìm khách điếm gần nhất, trực tiếp lấy ngân lượng để tiểu nhị mời đại phu tốt nhất thành về.
Tiểu nhị thấy Liễu Chẩm Thanh cõng theo Hoắc Phong Liệt đang hôn mê, trên người họ còn có máu, có chút không dám tiếp loại khách như vậy.
“Khách quan, nơi này của chúng ta không tiện, không bằng ngài đưa ngài ấy tới y quán luôn đi.”
Liễu Chẩm Thanh vốn dĩ đã quá mệt mỏi rồi, đang định nổi giận thì nghe bên cạnh có tiếng đập bàn đập ghế, có lẽ là có khách tới dùng bữa đang làm ầm ĩ.
“Mẹ nó, tiểu bạch kiểm, có gan thì lặp lại lần nữa đi! Để cho mọi người cùng nghe, xem có quan viên tới bắt ngươi lại không!”
Tiểu nhị lập tức không quan tâm tới Liễu Chẩm Thanh nữa, vội vã chạy đi khuyên can.
Liễu Chẩm Thanh nhíu mày nhìn qua, liền thấy một thanh niên mặc bạch y, ngồi ngay ngắn trước bàn đang thưởng thức một chén trà, toàn thân tỏa ra khí tức công tử ưu nhã, tuấn tú lịch lãm, nhìn thì hẳn là người đọc sách, lại đầy khí chất xa hoa quý khí nhưng kín đáo, quần áo phục sức đều không phải vật tầm thường, có vẻ là người xuất thân từ gia tộc có nội tình thâm hậu.
Mặt mày nhìn ôn nhuận, lại lộ ra vài phần khinh thường. Tuy chỉ có hai gia đinh đi theo, nhưng nhìn dáng vẻ thì đều biết võ. Cho nên cậu thanh niên kia đối mặt với ba tráng hán cầm đao uy hiếp thì vẫn một bộ bình tĩnh.
Người nọ cười nhạt nói, “Ta cũng chỉ là nghe được lời hay của ngươi, cảm thấy có thể tham gia thảo luận một chút mà thôi, tại sao ngươi nói được mà người khác không nói được, cũng chỉ là tán dóc chút mà thôi, tức giận hại thân.”
Tuy rằng lời này không có vấn đề gì, nhưng ngữ khí nghe vào tại lại có chút đáng giận.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không có kiên nhẫn nghe bọn họ đấu khẩu, thực ra cũng không nhất thiết phải ăn vạ ở chỗ này, nhưng thể lực của y thật sự không thể chống đỡ thêm được nữa, vết thương trên người hẳn đã bị nhiễm trùng rồi, thân thể cũng đang nóng lên, trước mắt đã choáng váng, đi thêm mấy bước nữa chắc sẽ té xỉu mất. Hiện tại y chỉ muốn cùng Nhị Cẩu nhanh chóng nằm xuống, đợi đại phu tới cứu mạng, nếu tiểu nhị đã mặc kệ y thì gọi chưởng quầy, đập tiền là được.
Nhưng nhìn một vòng cũng chưa thấy chưởng quầy đâu đã nghe bên kia cãi vã thêm kịch liệt.
“Ai cũng nói Liễu Chẩm Thanh là kẻ đại gian đại ác, là tội nhân mang lại tai họa cho Đại Chu ta, ngươi nói giúp hắn, chính là sai! Ta thấy ngươi là có tâm làm phản!”
Thân thể Liễu Chẩm Thanh cứng đờ, câm nín, y đã chết được mấy năm rồi, sao đến đâu cũng có người cãi nhau chuyện liên quan đến y vậy.
Nhưng mà, người nói giúp y đúng là hiếm thấy.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi lại quét mắt nhìn công tử kia một cái, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt kia có chút quen quen.
Thú vị là phàm là người có chút dị nghị, khi những người khác lên án việc mình nói giúp cho gian thần thì cũng không khỏi lùi bước. Vậy mà bạch y công tử này lại chẳng hề có chút gì là chột dạ né tránh, lại còn tùy tính phản bác.
“Quả nhiên người đời đầy kẻ ngu dốt mà, Liễu Chẩm Thanh là đại gian đại ác, hay là đại trí giả ngu*, là bụng dạ khó lường, hay có khổ mà không thể nói, là tai họa thiên hạ, hay là bị đoạn tuyệt đường sống vẫn xông ra, người đương thời như chúng ta sao có thể bình phán? Suy cho cùng, tất cả đều suy xét đến lợi ích cá nhân khi nhìn những việc y làm, muốn biết một người có lợi hay có hại với đương thời, đương triều thì còn phải xem hậu nhân trăm năm sau đánh giá thế nào, không phải sao?”
*大智若愚: người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi (người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn)
Liễu Chẩm Thanh nghe lập luận như vậy thì không khỏi sửng sốt. Luận điểm của vị công tử này không giống người thường, hiếm thấy thật đấy.
Người gây chuyện lập tức nổi giận: “Nói gì cũng chỉ là lời ngụy biện chó má.”
“Cũng không phải là ngụy biện nha, đọc nhiều sách một chút là biết, ví dụ rõ ràng gần nhất là trong lịch sử Đại Chu ta đã từng có một đoạn thời đại được xưng là vĩnh hằng thiên thần quốc, bởi vì đế vương thời đó là bậc đế vương anh minh thần võ nhất của Đại Chu, nhưng theo sử sách ghi lại, lúc bấy giờ bá tánh lên án vị đế vương kia vì lúc ấy ngài chỉ cưới một nam hoàng hậu, không có con thân sinh nối dõi, có rất nhiều lời đồn đoán ác ý được lưu truyền trong dân gian lúc bấy giờ, nói Đại Chu Nguyên thị sẽ diệt vong vì bọn họ.”
Nam tử nói tới đây, ưu nhã cười nói: “Nhưng còn trăm năm sau thì sao, ngươi cùng ta cách họ mấy thế hệ lại nhìn nhận thế nào? Đế hậu cùng nhau trị quốc, thịnh thế phồn vinh, từ dó Đại Chu Nguyên thị chưa từng có bậc đế vương nào có công tích sánh bằng được. Càng khỏi nói đến vị nam hoàng hậu lợi hại kia, mà Nguyên thị cũng đã có thể tiếp tục kéo dài dòng dõi. Hiện tại nghĩ lại bá tánh lúc đó nói năng hùng hồn có phải rất ngu xuẩn không? Giống như trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường? Cho nên ấy à, bá tánh biết được bao nhiêu đâu, sao lại có tư cách nói nhăng nói cuội về một người cùng thời đại chứ.”
Bạch y công tử nói xong, tất cả mọi người xung quanh đều đã choáng váng, thấy cậu ta nói như vậy cũng có lý, nhưng lại không muốn đồng ý.
Đúng lúc này, chưởng quầy từ sau bếp đi ra, trên tay còn có một hộp đồ ăn.
Bạch y công tử chậm rãi đứng lên, nhướng mày nói: “Tỏ ra khinh miệt những người mình không quen cũng không hiểu rõ để bản thân có vẻ lợi hại, chính nghĩa, là một hành vi hèn hạ. Sau này ít làm thế thôi, thiếu đạo đức lắm.”
Đi đến trước quầy, ném ngân lượng xuống, nhận hộp đồ ăn, lúc rời đi thì đi ngang qua chỗ Liễu Chẩm Thanh, có lẽ là ánh mắt Liễu Chẩm Thanh nhìn cậu ta quá lộ liễu, bạch y công tử cũng thấy bộ dạng của họ có chút chật vật nên thoáng dừng bước.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào bội kiếm treo bên hông Liễu Chẩm Thanh, sau đó ngước mắt như muốn cẩn thận nhìn người Liễu Chẩm Thanh đang cõng, bởi vì cậu ta không quen biết Liễu Chẩm Thanh, nhưng người sau lưng y lại nằm im như chết, không thấy rõ mặt.
“Vị… huynh đài này, kiếm của ngươi có chút quen mắt.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ biến, đang định đánh trống lảng thì nghe chưởng quầy gọi: “Việt đại nhân, nếu ngài thấy đồ ăn hợp miệng thì chỉ cần cho người tới nói một tiếng, chúng ta có thể giao hàng tận nhà.”
Việt Húc Thiển hàm hồ ừ một tiếng, đột nhiên người trước mắt loạng choạng duỗi tay bắt lấy ống tay áo của cậu.
Bởi vì đứng gần, động tác của đối phương lại nhanh, Việt Húc Thiển không thể né được, hai gia đinh đằng sau lập tức định ra tay.
Lại bị Việt Húc Thiển đột nhiên nhấc tay ngăn lại, bởi vì động tác đột ngột mà người nằm trên lưng Liễu Chẩm Thanh trượt xuống, để lộ nửa khuôn mặt, lập tức khiến Việt Húc Thiển tròn mắt.
“Phong Liệt?!”
Liễu Chẩm Thanh tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà sau đó y cũng thả lỏng, cơ thể dần không chống chọi được nữa, chỉ có thể cố sức lấy bình thuốc bảo mệnh của Hoắc Phong Liệt ra.
Lan Lăng Việt gia, đã từng thuộc tứ đại gia tộc, cũng có nguồn gốc từ triều đại của cặp đế hậu kia, khi tứ đại gia tộc tiêu vong, Lan Lăng Việt gia có kết cục tốt nhất, bởi vì gia tộc của họ đã cho ra vị thừa tướng lợi hại nhất trong lịch sử, vì trung thành tận tâm với đế hậu nên tự xin phân tách giải tán khỏi các gia tộc, mà từ rất lâu về trước, Việt gia cùng Hoắc gia đã là thế giao, mà thế hệ đó thừa tướng cùng đại tướng quân đã liên hôn, khiến quan hệ hai nhà càng thêm thân mật.
Chỉ là dần dần Việt gia rời xa vòng quyền lực trung tâm tại kinh thành, dần chuyển về quê hương ở Lan Lăng, đời này qua đời khác không làm quan địa phương thì cũng là từ thương, xem như không mưu toan làm lớn, chỉ muốn sống an yên mà thôi. Nhưng quan hệ với Hoắc gia vẫn không tệ, hậu duệ hai nhà kết thân cũng không ít, thân nhân hai nhà có chút đan xen. Khi Hoắc gia về quê thăm người thân đều đi qua Lan Lăng để hỏi thăm.
Liễu Chẩm Thanh bởi vì đã từng theo Hoắc gia về thăm người thân, cho nên cũng đã tới Việt gia, cũng đã từng gặp Việt Húc Thiển lúc nhỏ.
Cậu ta và Hoắc Phong Liệt bằng tuổi nhau, lúc nhỏ nhìn văn nhược an tĩnh nội liễm, khi chơi cùng Hoắc Phong Liệt thì một người luyện võ còn người kia thì đọc sách, ngẫu nhiên sẽ trò chuyện với nhau vài câu, quan hệ lại rất hoà hợp, lúc phải chia tay còn lưu luyến không rời. Xem như là một trong số ít những người có thể chơi được với Hoắc Phong Liệt lúc nhỏ tính cách hơi lầm lì.
Mà Liễu Chẩm Thanh có mấy ngày chơi cùng Việt Húc Thiển cũng rất vui vẻ, dù sao trong nhóm bọn học cũng chỉ có duy nhất Liễu Chẩm Thanh thiện văn, khi họ bầu bạn còn khiến Việt Húc Thiển sùng bái muốn bái y làm thầy luôn.
Bởi vì thời gian ở chung ít ỏi, hơn nữa còn là khi mấy đứa mới sáu bảy tuổi cho nên giờ không nhận ra cũng không thể trách Liễu Chẩm Thanh được.
May mà vừa nghe được tên họ Liễu Chẩm Thanh đã nhớ ra, mà hiện tại bị sát thủ đuổi giết, hai người đều bị thương, đương nhiên không có ai đáng để họ nhờ cậy hơn người Việt gia.
Có thể gặp được Việt Húc Thiển ở đây cũng coi như ông trời cho họ một đường sống.
Ngày hôm sau, sắc trời vừa mới hửng sáng, trong rừng truyền ra tiếng gọi.
“Vân Độ huynh, Tử Xuyên huynh……”
Hạ Lan dần tỉnh lại, cảm thấy dưới thân rất ấm áp. Đột nhiên trong đầu tràn ra vô số hình ảnh, Hạ Lan sợ hãi nhảy dựng lên.
Đợi hắn mở hai mắt ra quan sát, thấy được người đang nằm cạnh thì như bị sét đánh, cứng đờ người.
Lúc này đây, cuối cùng hắn đã có thể nhìn thấy hình xăm hắn luôn muốn nhìn, nhưng sự chú ý đã không còn đặt trên hình xăm nữa rồi.
Làn da trắng như sứ vì quanh năm không ra nắng giờ gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Mình là dã thú hả? Sao lại gặm cắn ác như vậy?
Có những vết như nhỏ máu vậy.
Đến cả chõ có hình xăm mãng xà cũng bị dày vò, không chỉ chi chít vết thương, mà còn có chất màu trắng… giống như cố ý vấy bẩn mãng xà cao ngạo kia vậy.
Càng khỏi nói tới cặp chân thẳng tắp của y, chất bẩn lẫn với máu loang lổ, thảm không nhìn nổi.
Hiện trạng bị xâm hại thê thảm như vậy, Hạ Lan thực sự không thể tin được là do mình gây ra.
Hạ Lan thở gấp, cảm giác bản thân cách cái chết không còn bao xa, lại nhìn Tần Dư, quả thực là đã không còn sinh khí, có thể nói, Hạ Lan chưa từng thấy y suy yếu như vậy bao giờ, rõ ràng người bên cạnh là người cảnh giác luôn tỉnh lại đầu tiên mà giờ đây khi sắp có người tìm tới nơi rồi y vẫn không có động tĩnh gì, vẫn nằm im không nhúc nhích.
Đúng rồi! Có người tới!
Hạ Lan nghe được động tĩnh, chợt trở nên kinh hoảng thất thố, muốn lấy quần áo che mình lại chẳng tìm được mảnh vải nào lành lạnh, thậm chí phần lớn đã bị nước cuốn đi rồi.
Hạ Lan toán mồ hôi lạnh, nếu để người khác thấy hai người hạ thế này.. Hạ Lan chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Ngay khi tiếng bước chân tới gần, Hạ Lan bế Tần Dư cả người nóng ran lên nhảy xuốn sông, ôm y ghé vào bờ, mà vừa giương mắt lên đã thấy tảng đá họ vừa nằm là một bãi hỗn độn.
Hạ Lan che mặt, một ngày một đêm không ngừng, rốt cuộc là bao nhiêu lần hả! Hắn vội tạt nước qua, hủy diệt chứng cứ.
Rất nhanh, Hạ Lan nhìn thấy mấy bóng người, đó là những người vừa gọi tên tự của họ chứ không phải danh*, Hạ Lan liền thầy có chút lạ, cảm thấy đây không phải chuyện sát thủ sẽ làm, hơn nữa nhóm sát thủ cùng lắm cũng chỉ biết được danh của họ thôi, không thể đến tự cũng biết rõ ràng thế được, nhất là Tần Tử Xuyên, y đang công tác lại Đông Xưởng nên gần như không cần đến tự, đương nhiên sẽ không có nhiều người biết.
Bốn người kia nghe tiếng thì lập tức đi tới, nhìn thấy hai người ở trong nước, sôt ruột muốn đi tới cứu người.
“Đừng nhúc nhích!” Hạ Lan cảnh giác nói.
“Công tử yên tâm, chúng ta là gia đinh của Việt gia, lúc trước gặp được hai khách nhân gặp nạn, một người đã nói chỉ cần gọi hai cái tự này khi đi tìm người, sau đó nói là Việt gia đi tìm thì hai vị sẽ tin.”
Nhắc tới Việt gia đương nhiên là nghĩ tới Hoắc Phong Liệt, Hạ Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được, quần áo của chúng ta bị đá ngầm trong sông làm rách rồi, quần áo không chỉnh chu, các ngươi tạm thời đừng tới gần, có mang theo quần áo không?”
“Có, vậy để đây cho hai vị.” Việt gia cũng suy xét vo cùng chu toàn, đã rơi xuống nước thì trước tiên hẳn nên đổi quần áo sạch.
Gia đinh để lại quần áo rồi đến một chỗ cách đó không xa nhóm lửa, đợi hai người tới sưởi ấm.
Bấy giờ Hạ Lan mới thả lỏng.
Nhưng đợi đến khi hắn ý thức được bản thân cùng Tần Dư đang trần trụi ôm nhau đứng trong nước thì cứng đờ cả người. Bởi vì đang trốn bên bờ sông nên Hạ Lan một tay nắm lấy eo Tần Dư, một tay bám bên nền đất ghé vào mép nước.
Tư thế này cùng cảm giác mềm mại kia lập tức khiến Hạ Lan nhớ tới hình ảnh điên cuồng nào đó dưới ánh trăng.
Trong óc như bị điện giật, ngay sau đó, Hạ Lan không dám tin trừng lớn mắt, muốn xoay eo tránh đi một chút.
Nhất định là giả rồi, nhất định là do dược hiệu vẫn còn, sao hắn có thể như thế với huynh đệ mình, với Tần Tử Xuyên…
Hạ Lan cắn răng, chột dạ giúp Tần Dư lau qua người, càng thêm xấu hổ khi giúp y rửa sạch nơi sâu hơn, khi thực sự sờ tới miệng vết thương thì đúng là vô cùng bi thảm. Có thể là do bị đau, Hạ Lan thấy người trong lòng nhíu chặt mày lại.
Cảm giác giờ phút này nếu Tần Dư tỉnh lại, hơn phân nửa hắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Nhưng dù đã đau đến tái nhợt cả mặt, Tần Dư vẫn không có phản ứng gì, nhiệt độ không bình thường trên người y chứng tỏ tình hình hiện tại của y rất không ổn.
Hạ Lan vừa chọt dạ vừa thấy nóng ran người, xem ra y bị nội thương mà còn bị bản thân lăn lộn quá mức mới có thể suy yếu đến mức mặc người xâu xé thế này.
Hạ Lan chết trong lòng làm sạch thân thể cho y, lại không khỏi đặt tầm mắt lên mặt Tần Dư.
Trong đầu mấy hình ảnh khi hắn còn đang chịu tác dụng của thuốc dần trở nên rõ ràng, hắn nhớ bản thân trúng độc, khi Tần Dư khó khăn lắm mới kéo được hắn lên bờ để đút thuốc giải cho hắn thì đã đánh đổ bình thuốc, khi đó hắn hoàn toàn không thể tự khống chế hành vi.
Vết thương trên cánh môi kia hình như là khi Tần Dư giãy giụa hắn đã tức giận cắn y mà ra, đuôi mắt đỏ ửng tựa hồ là do hắn ép bức y tàn nhẫn khiến y khóc mà có.
Đúng rồi, Tần Tử Xuyên vậy mà đã khóc, thậm chí hắn còn không thể tin những hình ảnh trong đầu này là thật, một tên luôn lạnh nhạt tình lạnh tim lạnh như y thế mà lại bị hắn làm cho khóc, người có chết cũng không chịu rớt một giọt nước mắt vậy mà lại biết khóc.
Hạ Lan ấy vậy lại càng thêm rạo rực, ngực càng nghẹn, cảm giác thân thể mình sắp không chịu khống chế được nữa.
“Ngh.” cuối cùng Tần Dư cũng đau đớn phát ra tiếng, Hạ Lan sợ hãi thu tay lại, rõ ràng rửa sạch là được rồi, vừa rồi hắn đã làm vậy?
Hạ Lan đen mặt, vội ôm Tần Dư lên bờ, lau khô người rồi mặc quần áo, kiểm tra thương thế rồi theo người của Việt gia về thành.
Về tới Việt gia, rất nhanh đã gặp được Việt Húc Thiển, sau khi giới thiệu thân phận cho nhau, Việt Húc Thiển bất đắc dĩ lắc đầu: “Xem ra mời chưa đủ đại phu rồi, người đâu, đi mời thêm mấy người nữa đi.”
Hạ Lan không thể không đưa Tần Dư về phòng trước, sau đó hỏi thăm tình huống của hai người còn lại.
“Vị công tử đi cùng Phong Liệt chỉ bị ngoại thương đơn giản thôi, đã trị xong rồi, nhưng còn Phong Liệt là bị làm sao vậy? Đại phu tới nói bệnh tình phức tạp không chữa trị được, có người lại dứt khoát nói không cứu được nữa, ta cũng chỉ có thể phái người đến Lan Lăng mười đại phu lợi hại nhất tới đây, hẳn sắp tới nơi rồi.”
Hạ Lan nghe vậy liền biết Hoắc Phong Liệt lại tái phát bệnh cũ, đại phu bình thường không giúp được.
“Hắn hắn có mang theo thuốc bên người, uống vào là có thể giảm bớt triệu chứng.”
“Nhưng đã uống rồi mà vẫn còn đang hôn mê. Có vẻ ngươi cũng bị thương không nhẹ, đi băng bó một chút rồi nói sau, chuyện còn lại không cần lo, bằng hữu của Phong Liệt ta tất sẽ tận tâm.” Việt Húc Thiển nói.
Hạ Lan cũng mệt cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng thấy đại phu muốn vào xem bệnh cho Tần Dư hắn vẫn đi theo, dù sao vết thương ở chỗ đó vẫn là hắn xử lý mới thích hợp.
Bắt mạch, châm cứu, kê đơn thuốc trị nội thương, khi Hạ Lan nói có ngoại thương, lão đại phu định xem vết thương thì bị Hạ Lan ngăn lại, cứng ngắc miêu tả vết thương, lão đại phu nheo hai mắt nhìn Hạ Lan.
“Người trẻ tuổi cũng không biết tiết chế một chút.” Lão đại phu vừa kê đơn thuốc uông và thuốc mỡ vừa cảnh cáo: “Bôi mỗi ngày, cấm chuyện phòng the ba tháng!”
Hạ Lan kinh ngạc, “Ba tháng!”
Kỳ thật ý của Hạ Lan là nghiêm trọng đến vậy sao? Vết thương chỗ kia khó lành như vậy sao?
Lão đại phu trực tiếp hừ ra tiếng trừng mắt nói: “Không thể tùy tiện, người yêu của cậu đã bị cậu lăn lộn thành ra như vậy rồi còn không biết thương tiếc người ta một chút, lại chỉ để ý chuyện giường chiếu, dù tuổi trẻ khí thịnh thì cũng không thể nhịn ba tháng được sao?”
Hạ Lan nháy mắt đỏ mặt, hắn hắn hắn không có ý đó đâu, lần này là ngoài ý muốn, sao hắn có thể lại cùng Tần Dư… Hắn chỉ lo cho vết thương thôi.
Bị lão đại phu hung hăng giáo huấn một trận, sau đó dược đồng mang thuốc mỡ tới. Bởi vì hiểu nhầm hai người là một đôi nên lão đại phu để lại thuốc rồi rời đi.
Đương nhiên Hạ Lan cũng không thể để người khác bôi thuốc cho Tần Dư được, nhưng hắn cảm thấy bản thân bôi cũng không thích hợp lắm nha, chỉ là hiện tại Tần Dư đang hôn mê bất tỉnh, thế nào cũng không thể để mặc vết thương được.
Hạ Lan hết cách, chỉ có thể cắn răng đi bôi. Hiện tại đã mặc đủ quần áo, còn đắp chăn, Hạ Lan thực sự không có gan cởi đồ y ra nữa, chỉ có thể quệt chút thuốc mỡ, rón rén với vào trong chăn, lần mò tìm tòi. Để tiện tay hắn không thể không nằm sấp mặt đối mặt với Tần Dư.
Hạ Lan vừa đọc thầm chú Đại Bi vừa nhẹ nhàng bôi thuốc.
Nhưng miệng vết thương vẫn quá nghiêm trọng.
Chỉ nghe một tiếng kêu rên, Tần Dư chau mày, lông mi run rẩy, vậy mà lại mở mắt.
Động tác của Hạ Lan cứng đờ, tim vọt lên tận cổ, đại não trông rỗng chờ đợi cơi giận lôi đình của Tần Dư khi y tỉnh lại.
Kết quả chỉ thấy cặp mắt vốn lãnh vì cơn sốt mà nhiễm ánh nước, ánh mắt sắc bén bị sự mờ mịt thay thế, có vẻ y không ý thức được trạng thái hiện tại, chỉ cảm nhận được tình huống hiện tại của thân thể, đau, mệt, kiệt quệ cả tinh thần lẫn thân thể.
Tần Dư chỉ nhìn thấy Hạ Lan ở gần trong gang tấc, khẽ nhĩu mày, sau đó vẻ mặt chết lặng buông bỏ, giọng khàn như mất giọng như muốn lạnh lùng nói: “Đã xong chưa?”
Chính là Tần Dư như vậy lại làm Hạ Lan như mất thần trí, yết hầu chuyển động, thì thầm một tiếng “Chưa”.
Mắt Tần Dư mang theo oán trach như muốn trừng hắn, nhưng giây tiếp theo thấy gương mặt quen thuộc lại tới gần, giống như trong quá khứ, Tần Dư lại như rắn độc đã bị thuần phục, thu hồi nanh độc theo bản năng, chết lặng nhận lấy nụ hôn.
Theo nụ hôn thêm mãnh liệt, Tần Dư lại rơi vào hôn mê.
Mà Hạ Lan lại như bừng tỉnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn vệt nước trên cánh môi y, đó là chứng cứ phạm tội hắn để lại.