Trong vòng 5 ngày, triều đình phái võ tướng tới tiếp quản nơi này, Ngô thái thú được thăng lên làm thứ sử, phối hợp với quan viên mới tới trùng tu tái kiến thiết lại địa phương. Những người bị hại trở về nhà, nhanh chóng lan truyền tin tức, người dẫn đã nhìn ra bộ mặt thật của Thiên Hữu Giáo, khi xe chở phạm nhân đi qua, lúc trước họ ủng hộ tôn sùng Thiên Hữu Giáo bao nhiêu thì giờ có bấy nhiêu tiếng mắng chửi cùng rác rưởi ném về phía chúng.
Hoắc Phong Liệt nhấn mạnh với người truyền tin, để những người bị gọi là sơn tặc kia có cơ hội hối cải, chỉ cần không giết người thì đều có thể quay lại làm lương dân. Cũng coi như hoàn thành lời hứa lúc trước với Chột Mắt.
Chuyện của Diêm Khâu châu coi như dừng ở đây, năm người lại lên đường, trạm tiếp theo là Thông Mậu châu, cũng chính là nơi tổ chức khoa cử của phương nam lần này, mà đối với Hoắc Phong Liệt, hắn còn phải phụng lệnh hoàng đế tới đây điều tra chuyện liên quan tới thuế bạc.
Lần này họ dùng luôn đường sông, đi thuyền đến đó.
Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố đang nghiên cứu món đồ chơi Hoắc Phong Liệt mới mua về, đột nhiên nghe thấy Hạ Lan đang đứng trên boong tàu cùng Hoắc Phong Liệt lớn tiếng hô: “Nhị Cẩu!”
Tiếng rống này đã khiến Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố run cả tay, khóe miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, Bạch Tố ngạc nhiên nhìn Hạ Lan.
Vậy mà giây tiếp theo Hạ Lan đã bị Hoắc Phong Liệt đá một cái va vào cạnh bàn.
“Không đánh không đánh.” Hạ Lan vội bò dậy ngồi lên ghế, run rẩy rót trà, tỏ vẻ muốn đình chiến.
Tần Dư ngồi trên mui thuyền nhìn xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt tối sầm, hắn tiến lên, “Tên này, ngươi không được gọi.”
Hạ Lan chơi xấu: “Sao lại không được? Không phải là nhũ danh của ngươi sao?”
Hoắc Phong Liệt ngồi xuống, ánh mắt nhìn Hạ Lan đã mang theo ý cảnh cáo.
Bạch Tố khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần sau nỗi khiếp sợ, hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ngươi cũng biết?” Hạ Lan lập tức phản ứng lại, “Vậy sao ngươi lại không nói cho chúng ta biết chứ?”
“Đó đều do trưởng bối trong nhà Chiến Uyên gọi, đã lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy nữa, nói ra để ngươi chê cười sao?” Bạch Tố nhịn cười nói: “Ta cũng chưa từng gọi hắn như vậy mà.”
Hạ Lan cười khà khà chỉ Liễu Chẩm Thanh đang xấu hổ, nói: “Nghe y gọi.”
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể cười gượng: “Là ngoài ý muốn thôi, lúc ở phủ tướng quân vô tình nghe được, ta cũng không dám gọi Hoắc tướng quân như vậy đâu.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt đầy xin lỗi, trách y nhất thời không giữ được mồm miệng, lại buột miệng gọi cái nhũ danh này, cái cách gọi đáng xấu hổ như vậy có lẽ Hoắc Phong Liệt đã muốn quên đi từ khi hắn còn ở trong bụng mẹ rồi.
Hạ Lan chớp chớp mắt hỏi: “Thật sự không thể gọi sao? Vui biết bao.”
“Không được.” Hoắc Phong Liệt từ chối đầy kiên định.
Thấy Hoắc Phong Liệt thật sự không vui, Hạ Lan cũng không dám gợi đòn nữa, nhưng hắn vẫn hiếu kỳ hỏi tiếp: “Thật chứ, cái tên này là ai đặt cho ngươi vậy, không giống phong cách phủ tướng quân tí nào hết.”
Khóe miệng Hoắc Phong Liệt cong lên một cách không rõ ràng, “Không phải do người nhà ta đặt.”
“Vậy thì là ai hả? Sao lại có thể để người khác tùy tiện tìm một cái tên như vậy cho Trấn Quốc đại tướng quân chứ! Lá gan lớn quá nhỉ, vậy mà người nhà ngươi cũng cho?”
Hoắc Phong Liệt bình tĩnh uống trà đáp: “Bí mật.”
Hạ Lan càng thêm tò mò, nhưng đến Bạch Tố còn không biết nguồn gốc của cái tên này, Hạ Lan đành đánh liều hỏi ngược lại Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lúng túng nói: “Sao ta biết được.”
Được rồi, là do y đó!
Năm đó suýt nữa Nhị Cẩu đã chết, là do chính tay y cứu sống, sau khi Hoắc phu nhân tỉnh lại, đương nhiên đã vô cùng cảm kích y, khi đó lão phu nhân Hoắc gia vẫn còn sống, bà biết chuyện này thì đã tỏ ý muốn Liễu Chẩm Thanh đặt cho Nhị Cẩu một nhũ danh để lấy may, nghe nói tên xấu dễ nuôi, bảo Liễu Chẩm Thanh cứ tùy tiện đặt một cái tên như những người ở vùng quê ấy, tuy Liễu Chẩm Thanh không tin cái truyền thống ấy nhưng để lão phu nhân yên tâm, y cũng đành chọn giúp.
Nhưng chính vì đặc quyền đặt tên cùng việc lần đầu y đỡ đẻ giúp một sinh mệnh trào đời này mà Liễu Chẩm Thanh cảm thân đã cảm thấy bản thân có thêm một mối ràng buộc với thế giới này, y không còn là người ngoài cuộc nữa.
Hạ Lan vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nhịn không được mà càu nhàu: “Chắc chắn người đó là phường vô văn hóa, chắc không phải… Điền bá đâu nhỉ.”
Bạch Tố cười khẽ lắc đầu nói: “Điền bá không kém học thức hơn ngươi đâu.”
Hạ Lan nghẹn một hơi, lại nhìn Hoắc Phong Liệt hỏi: “Ngươi không oán trách hả?”
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu ngẫm nghĩ, “Thật ra còn phải cảm ơn người đó đã đặt tên cho ta, bởi vì sau đó người nhà ta có nói đại ca ta vốn định lấy tên cho ta là Cẩu Đản, nhờ người nọ nên mới sửa lại.”
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Lan cùng Bạch Tố đều sặc nước trà, cười không ngừng được, đến Tần Dư cũng phải trợn tròn mắt.
Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, đúng là như vậy, lúc đó y không nghĩ được tên nào hay hay, Hoắc Phi Hàn đã lấy đại một cái tên, nghe nói là do anh nghe được từ chỗ người ta, trẻ con lớn lên sẽ có thân thể chắc nịch.
Đường đường là nhị công tử Hoắc gia lại có nhũ danh là Cẩu Đản, xin lỗi chứ y không gọi thành tiếng được, thôi, nếu đã là nhị công tử thì cứ gọi là Nhị Cẩu đi. Vì thế “Nhị Cẩu” đã ra đời.
Nhưng bây giờ Liễu Chẩm Thanh cũng quyết định sẽ không dùng cái tên này nữa, dù sao người ta đã trưởng thành rồi, gọi cái tên này thì mất mặt lắm.
Cho nên tính đi tính lại, y nghĩ nên gọi là Hoắc huynh hoặc Hoắc tướng quân thì hơn, dựa theo quan hệ bên ngoài của họ mà nói thì cách xưng hô như vậy rất vừa vặn.
Nhưng khi hai người vào trong, khi Liễu Chẩm Thanh gọi một tiếng Hoắc huynh, Hoắc Phong Liệt đột nhiên quay đầu nhìn y, mặt mày đen xì khó hiểu, có vẻ rất không vui, chần chờ một lúc mới lên tiếng đáp lại.
Mà sau đó, khi không có người ngoài thì Hoắc Phong Liệt lại gọi y là Thanh ca.
Tâm tư Liễu Chẩm Thanh nhạy bén, nhận ra điều ấy nên thử gọi Nhị Cẩu, quả nhiên ánh mắt đứa nhỏ lại sáng lên, nhanh chóng đáp lại.
Liễu Chẩm Thanh không thể không cảm thán một tiếng, đứa nhỏ này có vẻ lạnh lùng cứng rắn mà lại có một mặt đáng yêu như vậy.
Mất hai ngày đi đường cuối cùng cùng tới nơi, mấy người ngồi trên xe ngựa bắt đầu bàn chuyện khoa cử.
Bọn họ cũng đều biết lúc này đây Nguyên Giác muốn gióng trống khua chiêng xử lý, phương bắc còn ổn, bởi vì gần kinh đô nên dù có được trưởng công chúa che đậy thì đến một ngày cũng sẽ bị bắt lại thôi.
Nhưng còn phương nam này, trời cao hoàng đế xa, sức ảnh hưởng của triều đình với địa phương không tránh khỏi bị suy yếu, có lẽ đâu đâu cũng mọc lên mấy ông vua tự xưng, quan lại bao che cho nhau, vấn đề nhập nhằng rối ren, muốn tra được thì khó khăn thế nào khỏi phải nghĩ cũng biết. Coi như ngọn nguồn là trưởng công chúa và Vinh Thế Minh đi, nhưng mấy kẻ bắt tay với bọn chúng cũng chỉ là một hai tên phụ trách việc giữ liên lạc mà thôi, đầu sỏ cấp cao hơn đều tự biết mà che giấu thân phận.
“Trước khi chúng ta lên đường, bên dưới có truyền tin tới báo rằng đã bắt được kẻ chủ mưu rồi.” Tần Dư nói.
“Có phải chủ mưu thật hay không thì còn phải đợi chúng ta điều tra xong mới biết được.” Hạ Lan vắt chéo chân, nằm nghiêng, khẩy chân một cái là có thể đụng tới tay áo của Tần Dư. “Này, chúng ta có nên thám thính chuyện của nơi trước không, miễn cho lúc đến nha môn bị dắt mũi.”
Tần Dư cụp mắt liếc hắn một cái, dịch tay ra. “Chuyện khoa cử có lẽ lời đồn đại trong dân chúng không hữu ích lắm, cứ nghiêm hình bức cung.”
“Ấy, Tần đại nhân máu lạnh quá nha.” Hạ Lan dài giọng, nhận lại một ánh mắt xem thường. “Nhưng mà nghiêm hình bức cung đối với những tên quan viên đã bò được lên cao cũng không hữu hiệu lắm, dù sao ai mà chẳng có điểm yếu.”
Tần Dư nhìn qua, Hạ Lan nhướng mày cười nói: “Phát huy ưu thế của từng người, chia nhau hành động? Ngươi đối nội, ta đối ngoại?”
Tần Dư không có dị nghị.
“Thật ra một trong những quan viên địa phương phối hợp điều tra phá án với chúng ta là bạn của huynh trưởng nhà ta, tên Trình Hy, Trình đại nhân.” Bạch Tố nói: “Ta cũng chưa từng gặp người này, trước kia chỉ thấy huynh trưởng nhắc tới trong thư thôi.”
“Sao, có tin được không?” Hạ Lan lập tức thấy có hứng thú, nếu tại đây có quan viên có thể tin tưởng được thì lúc làm việc sẽ càng thêm thuận tiện.
“Huynh trưởng nói y là quý tử nhà nghèo, có tài năng trác tuyệt, năm ấy khoa cử chỉ tổ chức ở phương bắc, trong nhà mẹ bệnh nặng, y không thể bỏ mẹ đi xa, chỉ có thể bò lỡ, tiền đồ duy nhất là mượn danh cử nhân được quan viên đề cử, khi ấy huynh trưởng từng đề cử y là quan, cho nên y ở lại địa phương làm quan phụ mẫu, hiện tại hẳn đã lên làm thái thú rồi.” Bạch Tố dựa vào hồi ức kể lại: “Tuy ta tin ánh mắt nhìn người của huynh trưởng, nhưng không thể tin người được, vẫn phải gặp mặt rồi xem. Ta sẽ đi trước thăm dò xem rồi kể lại chi tiết cho các ngươi.”
Ba người đều đã sắp xếp cho bản thân xong, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt.
“À, Liễu gia có dính đến chuyện khoa cử, ta định đến xem xét sản nghiệp nơi đây của Liễu gia, điều tra xem thế nào.” Liễu Chẩm Thanh tìm một cái cớ.
Hoắc Phong Liệt không chút do dự nói: “Ta đi cùng y.”
Ba người đều bất ngờ nhìn Hoắc Phong Liệt, ánh mắt lại không khỏi đảo qua đảo lại giữa hai người, lúc trước đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người hơi kỳ quái rồi, không chỉ thân thiết hơn đâu, khi ở doanh địa còn ở chung một doanh trướng nữa, lúc trên thuyền cũng ở cùng một khoang. Tuy Tần Dư và Bạch Tố cũng ở chung một chỗ nhưng Hạ Lan vẫn cảm thấy không bình thường, tại sao người bị lẻ ra lại là hắn chứ.
Hầy, không đúng, vì sao Hoắc Phong Liệt có thể ở chung với một người như vậy chứ? Nói chứ ba người họ còn chưa có dịp ở chung với Hoắc Phong Liệt như vậy đâu.
Mà hiện tại hai người đó lại như hình với bóng như vậy.
“Hai người các ngươi…” vẻ mặt hóng hớt kia cả Hạ Lan không thể rõ ràng hơn.
Tần Dư nhìn trời, nhưng tai vẫn luôn hướng về phía này, Bạch Tố cũng nâng ly trà che vẻ xấu hổ, nhưng tròng mắt cũng sáng hơn, đến y cũng cảm thấy cách đối đãi của Hoắc Phong Liệt dành cho Liễu Chẩm Thanh có chút khác thường, chẳng lẽ Hoắc Phong Liệt đã thay đổi tâm tư thật sao?
Tuy rằng Hoắc Phong Liệt nói không thèm để ý người khác hiểu lầm, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không thể tùy ý để bọn họ lạc lối được.
“Hoắc tướng quân đã đảm bảo cho ta trước mặt hoàng thượng, đương nhiên sẽ phải đi theo để trông chừng, dù có tin tưởng hay không thì hành động cùng nhau vẫn yên tâm hơn mà. Hơn nữa chuyện nha môn có các vị còn không đủ sao? Trừ phi cần điều động binh mã tới trấn áp không thì cũng không cần đến Hoắc tướng quân đâu.”
Hoắc Phong Liệt gật đầu phụ họa.
Hạ Lan không để bản thân bị đánh lạc hướng, híp mắt nói huỵch toẹt ra: “Ta thấy hai người các ngươi muốn bỏ lại chúng ta để đánh lẻ ấy.”
Tuy ý Hạ Lan là hẹn hò riêng nhưng xét theo ý nào đó thì lời ấy vẫn đúng, bọn họ muốn đi điều tra chuyện thuế bạc, ấy còn không phải là hành động riêng lẻ sao.
Cho nên khi tới nha môn, Hoắc Phong Liệt cũng không định lộ mặt vội, chỉ đi theo tiểu ca nha dịch* đến tiểu viện được phân cho.
*衙役: giúp việc vặt cho nha môn
“Hai vị gia còn có gì phân phó?” Tiểu ca nha dịch dáng vẻ không tồi, tính tình nông nổi bồng bột, tuy không rõ thân phận của hai người nhưng cũng biết là đến cùng tổ điều tra, chiêu đãi rất nhiệt tình, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Tiểu ca, có thể cho chúng ta biết tiến triển của vụ án đã đến đâu được không?” Liễu Chẩm Thanh thấy cậu ta hợp mắt, mở miệng hỏi.
“Ây dà, tiến triển chậm lắm, ba ngày nay cứ chốc chốc lại có người tới trước cửa nha môn khóc lóc kể lể nói nhà bọn họ có ai với ai bị oan, người già, bà bầu, trẻ nhỏ cứ quỳ đầy đất, làm loạn lên không có hôm nào là buổi sáng được yên tĩnh, nhà lao trong phủ cũng chật kín, lúc trước chỉ có mình Trình thái thú nghiêm túc điều tra thôi, mấy người khác đều làm qua loa cho xong, kết quả là mấy ngày trước tổ điều tra tìm được manh mối, rất nhanh đã hành động, nhưng nghe nói tiến độ tổng thể vẫn rất chậm chạp.” Tiểu ca nha dịch cảm thán: “Án kiện lần này liên lụy đến không ít thư viện, thí sinh cùng quan viên. Nhưng may mà đã tra ra được, lúc trước có nhiều thí sinh rõ ràng là có tài có danh, vậy mà chỉ có thể chịu đánh trượt, nhiều người chết trong buồn bực.”
“Vậy thứ sử đại nhân của Thông Mậu châu thì sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Sắc mặt tiểu ca nha dịch khẽ biến sắc. “Diêu thứ sử tuổi tác đã cao, thường xuyên đau ốm liệt giường, đã chuẩn bị cáo lão hồi hương rồi, những chuyện này ngài ấy không thể nhúng tay vào đường, hầu như đều giao lại cho cấp dưới lo liệu cả.”
Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, đột nhiên cười nói: “Tiểu ca nhìn qua không giống nhừng chưa từng đi học, sao lại chịu ở chỗ này làm nha dịch vậy?”
Có lẽ cậu ta không ngờ Liễu Chẩm Thanh sẽ đột nhiên đổi hướng sang đề tài này, bản thân cũng chỉ là một nha dịch nhỏ nhỏi, sao lại bị chú ý tới chứ, đợi cậu ta phản ứng lại thì cũng không có vẻ gì là vui vẻ khi được quý nhân nhìn trúng, chỉ ngây ngô cười: “Trong nhà tiểu nhân còn có trưởng bối cần chăm sóc, công việc nha dịch đa số thời gian khá nhàn hạ, hợp để tiểu nhân vừa làm vừa chăm lo cho người nhà ấy mà.”
“Thật đúng là một người hiếu thuận, xưng hô thế nào đây?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Ánh mắt tiểu ca nha dịch chợt lóe vẻ phòng bị, “Tiểu nhân tên Đỗ Đông Phong.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, lại đổi một cái đề tài khác: “Không biết ở đây hàng nào làm món cá ngon nhất?”
Đỗ Đông Phong khẽ cau mày, che giấu vẻ khinh thường, vẫn cung kính đáp: “Hẳn là tửu lâu tốt nhất nơi đây, Vạn Triệu Lâu, nằm ngay trên đường cái cửa đông.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu ý bảo đã xong, bấy giờ tiểu ca nha dịch mới lui ra, vừa quay đầu đã thấy Hoắc Phong Liệt đang lẳng lặng nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh nghiêng đầu cười: “Thế nào?”
“Biết võ công, tâm tư đoan chính.”
Đối với đánh giá này về Đỗ Đông Phong, Liễu Chẩm Thanh gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Thử cậu ta như vậy kỳ thật cũng không phải do hoài nghi gì, chỉ là cảm thấy tại sao nha môn nho nhỏ này lại ẩn giấu một hạt giồng tốt như vậy.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Không thân, năm đó khi ta còn tại vị, nơi này đúng là đã từng xuất hiện vấn đề về thuế bạc, nhưng trong nhóm chủ mưu lại không có ông ta, tuy rằng… không có cơ hội giải quyết nhưng dựa theo tình hình sau đó của Nguyên Giác thì hẳn đã giải quyết hết toàn bộ rồi, nếu lại xảy ra vấn đề thì chứng minh lửa rừng cháy bất tận, hoặc ô dù quá lớn, tạm thời Nguyên Giác chưa thể giải quyết được, chỉ có thể đợi thời cơ bắt lấy nhược điểm rồi ra tay lần nữa, ta nghiêng về trường hợp sau. Nhưng giờ lại còn liên quan đến phản tặc… lúc trước huynh trưởng của Bạch Tố cũng là do ta phái tới điều tra chuyện thuế bạc.”
Liễu Chẩm Thanh vừa suy tư vừa định xoay người đi ra ngoài nhưng bị Hoắc Phong Liệt kéo lại.
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Hoắc Phong Liệt nghiêm túc nói: “Nếu không, chuyện này để ta tra, huynh nghỉ ngơi đi.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn người, trong lòng sáng tỏ, nhịn không được trêu: “Sao vậy? Đau lòng cho ca ca, sợ ta điều tra sẽ phải nghĩ lại chuyện không vui sao?”
Hoắc Phong Liệt nhìn ý cười bên khóe miệng Liễu Chẩm Thanh, lại chỉ cảm thấy không thoải mái.
Liễu Chẩm Thanh đang định tiếp tục trêu Nhị Cẩu, dù sao Nhị Cẩu đâu có biết chân tướng mọi chuyện lúc trước, cùng lắm là tin vỉa hè mà thôi, đó tất cả đều là tin đồn y cho tạo dựng rồi thổi phồng lên, đối với đại gian thần mà nói sao lại có cái gọi là “không vui” chứ.
Nhưng vậy mà lại nghe một giọng nói trầm thấp cất lên: “Ừm, ta đau lòng.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, cảm giác nghe được tiếng trống trầm thấp vang dội từ tận sâu trong tim mình vọng ra, y ngây ngốc ngẩng đầu lại rơi vào hồ nước đen láy sâu thẳm, trong hồ nước ấy như tràn đầy hai chữ đau lòng vậy, Liễu Chẩm Thanh nhìn rõ.
Nhị Cẩu đau lòng cho y ư?
Liễu Chẩm Thanh bị cảm giác xa lạ này làm ho khan, trên con đường làm quan đơn độc gian nan của y chưa từng có ai đau lòng cho y, cảm giác này quá vi diệu, Liễu Chẩm Thanh tự dưng muốn bật cười, duỗi tay xoa đầu Nhị Cẩu như xoa đầu chó con, “Nhóc thối, đúng là đã trưởng thành rồi, biết đau lòng cho người khác rồi.”
Hoắc Phong Liệt bị vò đầu tóc tai lộn xộn cũng không giận, hắn chỉ bắt lấy cổ tay Liễu Chẩm Thanh, ngước mắt nghiêm túc nhìn y, chỉ thấy lúc này Liễu Chẩm Thanh đang cười đầy vui sướng.
“Thanh ca của đệ còn chưa tới lượt đệ đau lòng đâu, nhóc.” Liễu Chẩm Thanh thoải mái cười, kéo tay Hoắc Phong Liệt đi ra ngoài: “Đi thôi, đi dào phố… à, làm việc nào.”
Ban ngày cũng chỉ là đi dao quanh quanh hỏi thăm tin tức, cho nên hai người có cảm giác mình đang nhàn nhã đi dạo phố phường vậy.
Ngó chỗ này, nghía chỗ kia, chỗ nào đông vui thì hóng hớt, còn cả thăm thú cửa hàng này nọ nữa.
Chẳng mấy chốc trong tay Hoắc Phong Liệt đã ôm một đống đồ chơi đồ ăn, sau khi thân phận bị lộ, Liễu Chẩm Thanh chính thức thẳng tay tiêu tiền của Hoắc Phong Liệt mà không còn ngại ngùng nữa.
Thấy Liễu Chẩm Thanh tay trái cầm một xiên hồ lô ngào đường, tay phải cầm một cái bánh nướng, Hoắc Phong Liệt không thể không nhắc nhở: “Lát nữa còn phải ăn cơm trưa.”
Liễu Chẩm Thanh lại ngậm hồ lô ngào đường quay đầu mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, Hoắc Phong Liệt nhướng mắt, “Có lẽ… ăn muộn chút cũng được.”
Liễu Chẩm Thanh nhếch miệng cười, trực tiếp duỗi tay đưa hồ lô ngào đường về phía hắn, “Nào, ăn một miếng đi.”
Hoắc tướng quân cao lớn uy võ đứng giữa phố phường đông đúc người đến người đi lại ngoan ngoãn cúi đầu ngửi thử rồi cắn một viên. Thật ngọt.
Mà trùng hợp là Hạ Lan cũng đang trên đường thăm dò tin tức đã thấy được một màn như vậy.
Cấp dưới đi theo cũng nhìn thấy, lập tức kinh ngạc thốt lên, “Đó… đó là Hoắc tướng quân sao?”
Hạ Lan vội dưa tay che mắt cấp dưới lại, đẩy người đi, “Không phải không phải, nhìn lầm rồi.”
Trời ạ, bảo quan hệ của bọn họ không bình thường còn không chịu thừa nhận, cái bầu không khí ngọt ngào dính dớp không coi ai ra gì này, cũng không biết kiềm chế lại chút nào, để người ta thấy được thì cái uy danh của Trấn quốc đại tướng quân này biết giữ thế nào đây!