Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 43: Bị người khác hiểu nhầm thật tệ



Khi Liễu Chẩm Thanh tỉnh lại thì cảm thấy vật mình đang ôm hơi cộm, vuông góc cứng rắn.

Mở mắt ra thì đập vào tầm mắt là một khuôn mặt tuấn mỹ. Không có lệ khí sát phạt, không có vẻ uy nghiêm lạnh lẽo, chỉ còn lại sự sạch sẽ hồn nhiên, không hề phòng bị.

Ngẩn ra một hồi lâu mới nhớ ra tối qua mình đã quên cái gì.

Thói xấu khi ngủ của y á!

Y dùng cả chân lẫn tay, quấn lấy Hoắc Phong Liệt như bạch tuộc.

Nhưng trông Hoắc Phong Liệt ngủ yên ổn thế kia hẳn không bị y làm ảnh hưởng đâu, dù sao giờ hắn đã cao hơn cả y rồi, chút sức lực này của y với hắn chỉ như gãi ngứa thôi ấy nhỉ.

Liễu Chẩm Thanh định thu tay chân lại, nhưng cảm xúc dưới tay lại có chút thú vị, dáng người đẹp quá à nha, hửm?

Cuối cùng vẫn đánh thức người ta dậy.

Lúc trước hắn phải liên tục uống thuốc để khắc chế bệnh cũ không tái phát, còn phải xử lý án kiện không ngừng nghỉ, thân thể có khoẻ mạnh nữa thì cũng không chịu nổi, cho nên đêm qua Hoắc Phong Liệt ngủ rất sâu, nhất là khi trong giấc ngủ hắn có thể cảm nhận được lực đạo quen thuộc.

Khoảnh khắc hắn tỉnh dậy, đầu óc đã nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng khi mở mắt ra thì có chút khựng lại.

Chỉ thấy bên gối là Liễu Chẩm Thanh một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn hắn cười khanh khách, “Ta đánh thức đệ rồi sao?”

Hoắc Phong Liệt ngơ ngẩn, đôi mắt đen nhánh nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, như thể người trước mắt hắn không có thật vậy.

Đột nhiên hắn duỗi tay tới sờ mặt Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh không rõ tại sao Hoắc Phong Liệt lại lấy ngón trỏ cọ lên mặt mình, có chút lành lạnh.

“Làm gì thế? Chẳng lẽ ta ngủ chảy nước miếng à?” Liễu Chẩm Thanh cũng thuận tay sờ lên mặt, không có gì mà.

Lúc này Hoắc Phong Liệt mới hồi thần lại, tiếng nói mát lạnh mang theo chút lúng túng mất tự nhiên: “Ta cho rằng mình đang nằm mơ.” 

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Nằm mơ? Mơ gì chứ? Mộng xuân à?” 

Hoắc Phong Liệt không ngờ tới Liễu Chẩm Thanh sẽ cho ra một câu như vậy, tức khắc nuốt nước bọt, “Cái gì?”

Liễu Chẩm Thanh cười cong cả mắt, nhì về phía chỗ nào đó đang bị chăn che lại đầy ám chỉ, nơi đó rõ ràng đang phồng lên, vừa rồi khi y thu chân về đã vô ý đụng phải, đúng là rất có tinh thần mà.

Hoắc Phong Liệt dại ra.

“Người trẻ tuổi ấy, sáng sớm mà, huyết khí phương cương, có thể hiểu được.” Nhìn dáng vẻ dần quẫn bách của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh nhịn cười.

Mà Hoắc Phong Liệt mang danh sát thần, luôn cao lãnh trước mặt người khác cuối cùng cũng đỏ mặt, xấu hổ xoay người ngồi dậy, ngồi bên mép giường quay lưng lại với Liễu Chẩm Thanh, còn bịt tai trộm chuông lý do lý trấu: “Ta không…”

“Ôi dào cái này có gì mà phải chối, cái này chứng tỏ thân thể đệ rất khỏe, lúc trước ta bắt mạch cho đệ thấy mạch đập vô cùng hỗn loạn, còn lo thân thể đệ có vấn đề gì chứ.” Ở phương diện này Liễu Chẩm Thanh đúng là không bằng Hoắc Phong Liệt, có lẽ do lúc trước bị trúng độc trong thời gian dài đã khiến thân thể y chịu tổn thương, phương diện này của y rất bình đạm.

Thấy Hoắc Phong Liệt không được tự nhiên, Liễu Chẩm Thanh đành cười như dỗ trẻ con: “Hay là ta ra ngoài trước nhé, cho đệ chút thời gian?”

“Ta không ngại.” Ngữ khí Hoắc Phong Liệt có chút nôn nóng, không biết là do đang dùng nội lực để ổn định thân thể hay thế nào, dù sao hắn vẫn cứng còng ngồi chỗ kia không nhúc nhích.

Nếu đã nói không ngại thì Liễu Chẩm Thanh cũng lười biếng nằm lại xuống giường.

Bạn nhỏ đã lớn rồi, biết thẹn thùng, chẳng lẽ lúc trước khi cùng nhau ngâm suối nước nóng hắn ngại không muốn cho y nhìn là vì nguyên nhân này sao? Sao Nhị Cẩu lại nuôi dưỡng ra cái tính tình trẻ con thế này nhỉ.

Nghĩ đến đây, Liễu Chẩm Thanh nhịn không được hỏi: “Đúng rồi, lúc trước khi chúng ta cùng ngâm suối nước nóng, có phải trên người đệ có xăm cái gì đó không?”

Người Hoắc Phong Liệt vốn đã đang cứng đờ, bị Liễu Chẩm Thanh hỏi như vậy cũng không nhìn ra được hắn có phản ứng gì, chỉ là hắn dừng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Không có gì, là khi đi đánh giặc có tiện xăm một chút.”

Liễu Chẩm Thanh đồng ý, trên chiến trường nhỡ quần áo bị hỏng, máu me che mất mặt múi thì đúng là trên người không còn dấu hiệu gì thì khó mà nhận biết nhau. Y nhớ Hoắc Phi Hàn từng có một đội cùng xăm hình Thiên Lang trên ngực.

Y hơi hé miệng định hỏi mấy năm nay hắn sống thế nào, nhưng một khi đã hỏi thì không thể tránh được phải nhắc tới quá khứ, nghĩ một hồi thì vẫn nên không đụng tới chuyện cũ gây mất hứng thì hơn.

Đang muốn đứng dậy, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động, có người xốc rèm xông thẳng vào doanh trướng.

“Chiến Uyên, ngươi có muôn đi… Ấy!”

Liễu Chẩm Thanh thò người ra, tránh khỏi khung người cao lớn của Hoắc Phong Liệt để nhìn ra phía cửa, thấy ngay Hạ Lan đang chống gậy vẫn giữ nguyên động tác xốc rèm đông cứng tại chỗ, biểu tình trên mặt có thể nói là muôn hình muôn vẻ.

Không cần nghĩ cũng biết giờ tên này đang nghĩ cái gì, dù sao lúc trước trong mắt họ y vẫn là Liễu Tiêu Trúc, mà Liễu Tiêu Trúc từng có tình ý với Hoắc Phong Liệt.

Cho nên hiện tại cảnh hai người ngủ chung một giường thế này trong mắt họ đáng chấn động thế nào y có thể tưởng tượng ra được. 

Hình như hôm qua Bạch Tố cũng đã hỏi cái này, nhưng lúc ấy hai người trò chuyện quá hăng say, đến cuối chẳng ai nhớ gì hết.

Nhưng giờ lại để tên thích buôn chuyện nhất thấy được.

“Chuyện gì?” Giọng Hoắc Phong Liệt bình đạm nhìn Hạ Lan, hỏi.

Mắt Hạ Lan nhìn hai người như bốc lửa, “Trạng thái hiện tại của Ngô thái thú đã ổn định, lão Tần muốn tới tra hỏi, Ngự Chu có hứng thú nên tới hỗ trợ, ta bèn tới hỏi xem ngươi thế nào… Hai người có muốn đi cùng không?”

Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Cần hỏi đều đã hỏi, chúng ta còn việc khác.”

Hạ Lan: “Các ngươi? Hai người các ngươi?”

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc nhìn Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

Hạ Lan hóng hớt hỏi: “Chuyện gì? Cho ta đi cùng được không?”

“Không được.” Hoắc Phong Liệt từ chối thẳng.

Hạ Lan càng thêm vẻ tò mò, tròng mắt hận không thể dán lên người họ, nhưng hắn cũng không viện cớ ở lại, chỉ có thể ủ rũ xoay người rời đi.

Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ lưu luyến bịn rịn từng bước của Hạ Lan, buồn cười nói: “Xem ra huynh đệ tốt của đệ đã hiểu nhầm hai người chúng ta rồi.”

“Không sao hết.” Hoắc Phong Liệt đã đứng lên bắt đầu sửa sang lại quần áo.

“Ngươi cũng quá không chú trọng thanh danh rồi, nhỡ bị hiểu lầm thì sau này tìm vợ thế nào đây?” Liễu Chẩm Thanh cạn lời xốc chăn đứng dậy. Cảm thấy tên nhóc Hoắc Phong Liệt này chỉ một lòng nghĩ cho đại sự, hoàn toàn chẳng để bụng gì tới mấy chuyện nữ nhi tình trường. Cũng phải trách bọn họ, để đứa nhỏ trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt, lấy đâu ra thời gian lo chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tình đầu chớm nở? Đều bị chuyện rối ren của họ làm liên lụy, chỉ có thể liều sống liều chết sống sót.

Động tác của Hoắc Phong Liệt cứng đờ, quay đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt có chút kỳ lạ, ngữ điệu cứng ngắc: “Không phiền huynh lo.”

Liễu Chẩm Thanh cảm giác được Hoắc Phong Liệt có vẻ như không vui lắm, cũng không tiện tọc mạch nghiên cứu tâm tư của người ta, dù sao thì đã xa cách nhiều năm rồi,y đành nói lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, vừa rồi đệ nói hai chúng ra có chuyện cần làm sao?”

Hoắc Phong Liệt cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: “Đúng vậy, huynh còn nhớ những người thuộc Liễu gia có liên quan đến Thiên Hữu giáo không?”

“Phó hội trưởng quản lý phân hội phía nam của thương hội Liễu gia!” Liễu Chẩm Thanh nhớ ra, gã hẳn là có một chân trong việc quản lý đường vận chuyển trên sông.

Mà lúc này, Hạ Lan đã mang một cõi lòng đầy tâm sự đi tới bên ngoài doanh trướng của Ngô thái thú, nghe thấy tiếng tranh luận từ trong vọng ra.

Thấy hắn đi vào, mọi người dừng lại một chút, Bạch Tố cùng Tần Dư đều nhìn về phía cửa.

Tần Dư trực tiếp hỏi: “Bọn họ đâu?”

“Không tới, có việc.” Hạ Lan rất muốn tám chuyện, nhưng thấy bầu không khí có vẻ không đúng nên lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không tới cũng tốt.” Tần Dư ra hiệu cho Hạ Lan nhìn Bạch Tố, sắc mặt Bạch Tố không tốt lắm.

Hạ Lan nhanh trí, hỏi thẳng: “Lại nhắc tới người kia?”

Chỉ thấy Ngô thái thú ở một bên, nhìn sổ sách xếp thành chồng trước mặt mà ôm đầu, giống như đã phải chịu cú sốc rất lớn, lẩm bẩm: “Sao lại thế, không thể nào.”

Hạ Lan tò mò ngồi xuống, dò hỏi nhìn hai người kia.

“Ở đây tập hợp tất cả sổ sách liên quan đến nhân số tử vong cùng tổn thất ruộng đất trong đợt thiên tai năm đó.” Tần Dư tóm tắt ngắn gọn, sau đó đôi mắt hẹp dài nhìn qua bên kia: “Năm nay là nặng nhất.”

Hạ Lan kinh ngạc nói: “Cái gì? Nặng nhất? Sao lại thế được, ta nhớ rõ năm có thiên tai nặng nề nhất là…”

“Là chín năm trước, năm ấy không chỉ có mình Diêm Khâu gặp tai nạn nghiêm trọng mà khắp nơi trên đất Đại Chu đều lâm nguy.” Tần Dư chậm rãi cúi đầu nhìn về sổ sách trong tay, “Số người Diêm Khâu chết năm ấy còn không bằng một nửa của năm nay.”

“Không thể nào!” Ngô thái thú chợt nói: ‘Nhất định là có chỗ nào đó bị tính sai rồi, chứng cứ năm đó chúng ta trình lên rõ ràng Liễu tướng gia đều đã nhận được, nhưng y đều làm như không thấy mà không xử lý mấy tên tham quan đó, tùy ý để chúng tiếp tục tham ô trên máu xương của nạn dân, khi ấy lương thực cứu tế phát cho nạn dân đều bị pha trộn mấy thứ bẩn thỉu chỉ để cho súc sinh ăn, sao có thế có chuyện khi y quản lý triều chính mà… mà số người chết lại ít hơn chứ?” 

Hạ Lan nhướng mày, tùy ý lật sổ sách, có chút kinh ngạc nói: “Không chỉ ít người chết hơn mà ngay cả số lần người dân làm loạn, số người bỏ vào rừng làm cướp cũng ít nhất khi đại gian thần còn tại thế, lạ thật, khi đó không phải lúc tình hình thiên tai loạn lạc nghiêm trọng nhất sao? Hơn nữa không phải lúc ấy y đã bị mắng chửi rất thậm tệ sao? Sao kết quả lại trái ngược hết thế này, mấy ngươi xem, đây là thế nào?”

Tần Dư không đáp, mà nhìn về phía Bạch Tố, Bạch Tố từng đỗ Trạng Nguyên, hiểu rõ mấy chuyện chính sách này hơn bọn hắn nhiều. Chẳng qua từ đầu tới giờ sắc mặt Bạch Tố không tốt lắm.

Đột nhiên, Bạch Tố rũ mắt, che khuất thần sắc trong mắt mình, bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt cũng dần buông lỏng, khó khăn mở miệng nói: “Có lẽ nguyên nhân chính là khi ấy tình hình tan nạn ở những nơi này đã lên đến đỉnh điểm, đã bứt dây động rừng, nếu muốn cứu nhiều người nhất có thể thì chỉ có nước trấn an đám quan viên kia, tuy đều là tham quan nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng họ đều đã tiếp quản những địa phương ấy trong một thời gian dài, càng hiểu rõ cách xử lý tình hình tai nạn của từng địa phương. Nếu diệt trừ ngay lúc mấu chốt, khi nơi nơi đều thiếu nhân thủ thì ai có thể tiếp nhận cục diện rối rắm nơi đây chứ. Đến lúc đó không chỉ có nhân số tử vong tăng lên mà chắc chắn sẽ xảy ra loạn lạc. Dù sao hiện thực cũng không phải truyện cổ tích, lấy đâu ra nhiều kết cục hãnh phúc mỹ mãn đến vậy.”

Lời này như thể nói tầm nhìn của họ thật thiển cận, Ngô thái thú lập tức phản bác: “Vậy lại tùy ý để những kẻ đó treo đầu dê bán thịt chó với lương thực cứu tế sao? Ngươi có biết như vậy sẽ làm hại biết bao nhiêu người không?”

Nhưng vừa nói ra ông đã thấy như tự vả chính mặt mình vậy, dù sao thì số liệu đã rành rành trước mắt đây rồi.

“Pha trộn thêm thứ khác, một miếng lương thực có thể chia thành hai miếng, một mạng người được cứu sống có thể biến thành hai mạng người được cứu sống, những tên tham quan am hiểu việc này thậm chí còn biết điểm mấu chốt để cứu sống mạng người ở đâu.” Bạch Tố cười khổ nói.

“Năm đó quốc gia loạn trong giặc ngoài, quốc khố đã thấy đáy, làm như vậy đúng là có thể cứu thêm nhiều người hơn.” Tần Dư gật đầu.

“Vậy sau đó coi như là giết lừa khi hết giá trị?” Hạ Lan cười gượng hai tiếng.

“Hẳn là nuôi cho mập rồi làm thịt.” Tần Dư nghĩ mà nhíu mày: “Tham quan tham ô tiền quốc khố, bắt tay với gian thương, biết cách làm giàu thì bạc trắng có thể biến thành vàng, giết mấy tên tham quan kia là quốc khố cũng có tiền.”

Nói tới đây Tần Dư dừng một chút, biểu tình có chút hoang mang nói: “Quốc khố có tiền, tham quan bị tử hình ngay tại chỗ, tiếng xấu đều gán hết lên người Liễu Chẩm Thanh, mọi người đều khen ngợi Hoàng thượng sắp tự mình chấp chính…”

Nói tới đây tim ai nấy cũng giật nảy một nhịp, Hạ Lan gãi đầu nói: “Sao càng nói càng thấy sai sai thế nhỉ, hình như là Liễu Chẩm Thanh đã cố ý làm như vậy.”

Hạ Lan nói xong nhìn về phía mấy người còn lại, Tần Dư cùng Bạch Tố đều có vẻ đang trầm ngâm suy nghĩ, Ngô thái thú lại có vẻ như đã phải chịu một cú sốc rất lớn, “Không phải đâu, năm đó nếu không phải hoàng thượng nhất quyết phải điều tra cho bằng được thì không chừng mấy tên sâu mọt đó đã…”

“Năm đó người cầm quyền chính là Liễu Chẩm Thanh, y không đồng ý thì hoàng thượng có hạ lệnh cũng vô dụng, hơn nữa…” vẻ mặt Tần Dư nhạt nhẽo: “Ta nhớ khi bắt đầu hạ lệnh điều tra vừa hay là lúc thiên tai đã kết thúc, cũng là lúc không cần tới mấy tên tham quan đó nữa.”

Ngô thái có vẻ đã tìm được điểm đột phá nào đó, kích động nói: “Nếu đã không cần nữa thì sao lại không bắt nốt chúng ta đi?”

Điểm này Tần Dư cũng không nghĩ ra, chỉ có thể nhìn về phía Bạch Tố.

Vẻ mặt Bạch Tố dần trở nên hoảng hốt, tựa hồ đã nghĩ thông suốt cái gì, lại như không nghĩ ra được, sắc mặt càng thêm khó coi, nhưng lại buộc lòng phải phân tích theo hướng khả thi nhất.

“Đại khái là bởi vì y biết trong đó bao gồm những quan viên bị ép nhận hối lộ một cách bất đắc dĩ như Ngô thái thú, hơn nữa điều quan trọng nhất là, nếu nhổ cỏ tận gốc thì việc trùng kiến sau đại nạn phải làm sao? Sổ sách ghi chép tình hình thiên tai đại nạn của triều đình Đại Chu có ghi lại, vì không lo trùng tu sau thiên tai mà cũng có không ít bá tánh phải bỏ mạng, người dân không thể lơ là dù chỉ một ngày. Nếu thay mới toàn bộ quan viên thì không chỉ không hiểu rõ tình huống tại địa phương mà nếu chẳng may lại là một đám cướp đoạt trên mồ hôi nước mắt của nhân dân thì phải làm sao? Bá tánh sao có thể sống được? Giết một nửa giữ một nửa, một nửa được giữ lại kia nơm nớp lo sợ mà làm việc, lấy công chuộc tội, cảm nhớ thánh ân, cũng không dám tham ô nữa, đây mới là cách tốt nhất để ổn định thế cục. Mà đối với bá tánh, tham quan lớn nhất đã không còn, tham quan nhỏ được Liễu Chẩm Thanh che trở nên mới được giữ lại, hoàng đế của họ đã làm hết sức, hiện tại quan lại đã nguyện ý làm việc cho tốt, dân tâm cũng được xoa dịu.”

Bạch Tố càng nói sắc mặt càng tái nhợt, cuối cùng đồng tử cũng không khỏi trở nên rung động. Tựa hồ cũng không dám tin tưởng những gì mình nói.

Bạch Tố đặt bản thân vào khốn cảnh loạn trong giặc ngoài lúc ấy của Liễu Chẩm Thanh mà thôi, nhưng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn biện pháp này. Chỉ có như vậy thì mới có thể giữ lại nhiều nhân tài hơn, còn có thể tạo tiếng tốt cho hoàng đế, nhưng như vậy chẳng phải sẽ bị người ngoài hiểu lầm sao, tiếng xấu quấn thân như vậy ai có thể chịu nổi chứ?

Lúc ấy cả nước đều nói y chuyên quyền độc đoán, cuồng chinh sưu cao thuế nặng, bá tánh oán than dậy đất. Cho đến ngày nay, dân chúng địa phương hẵng còn hận gian thần, bởi vì lúc trước Liễu Chẩm Thanh không màng đến chuyện tham quan tham ô tiền cứu tế cho nên bọn họ mới phải trải qua một năm thảm cực đau đớn nhất, bọn họ cảm thấy những nơi được trùng tu lại đến giờ vẫn chưa có phát triển gì là do ảnh hưởng còn sót lại của đại gian thần.

Nhưng số liệu chói lọi ở ngay trước mắt, nhờ có chính sách cùng thủ đoạn của y mà số người sống sót mới nhiều hơn, những người đang mắng chửi y trong lúc trà dư tửu hậu kia có lẽ đã phải chết năm đó rồi.

Cái gì gọi là nhìn đại cục? Giờ khắc này Bạch Tố đã dần hiểu tại sao khi mọi người đều mắng Liễu Chẩm Thanh thì huynh trưởng vốn luôn sáng lạn của mình lại cứng đầu nằng nặc đi theo Liễu Chẩm Thanh, nhưng tại sao đến cuối huynh trưởng lại tố giác tội danh của Liễu Chẩm Thanh chứ? Bạch Tố nghĩ không ra.

Không chỉ có Bạch Tố không nghĩ ra, ba người còn lại cũng đều không nghĩ ra.

Ngô thái thú là người chịu cú sốc lớn nhất, bởi vì ông là người trong cuộc, đã trải qua chuyện này cả hai lần mà vẫn không nhìn thấu.

Cho nên đại gian thần không muốn khiến bá tánh mất đi niềm tin với Đại Chu, với hoàng thượng cho nên mới tình nguyện làm kẻ xấu, giúp Đại Chu vượt qua một năm khốn khó nhất, có thể như vậy sao?

“Không…… Không thể nào, đó chính là đại gian thần, là kẻ làm vô số chuyện ác, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, do năm đó tham quan không dám bóc lột quá nhiều cho nên mới có nhiều bá tánh sống sót như vậy.” Ngô thái thú hoảng hốt nói.

Chân tước sự thật thế nào thì ai biết chứ, trừ phi có thể khiến người chết sống lại chính miệng nói ra.

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đang cùng Hoắc Phong Liệt tới gặp phân hội trưởng, người nọ vừa nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh đã nhận ra, “Đại thiếu gia, ta là Vương trưởng quầy đây, người mau cứu ta với, ta bị bắt nhầm rồi, ta không liên quan gì tới mấy chuyện này mà, ta chỉ làm một thương nhân biết giữ khuôn phép mà thôi.”

“Vương chưởng quầy, giúp quân tham ô vận chuyển quan bạc tham ô không phải là vô tội đâu, còn cả chỗ lương thực vốn nên dùng để cứu tế bá tánh cũng là do ngươi hỗ trợ vận chuyển đi đúng không, ngươi đã ăn được bao nhiêu tiền hoa hồng? Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, thế mà lại dám lợi dụng đường vận chuyển trên sông của Liễu gia ta làm nhiều chuyện như vậy.”

Vương chưởng quầy đã có tuổi không chịu nổi đe dọa, quỳ rạp xuống đất run rẩy, nước mắt giàn giụa, “Đại thiếu gia cứu ta với, cứu ta!”

“Cứu ngươi, chúng ta cũng khó mà yên ổn, nhưng bây giờ ngươi còn có cơ hội lấy công chuộc tội, hãy kể hết tất thảy như chuyện liên quan đến đường vận chuyển trên sông mà ngươi không ghi lại vào sổ sách, phải nói cho rõ một năm một mười, nếu không thì không chỉ mạng ngươi không giữ được, có lẽ còn có thể làm liên lụy đến tất cả chúng ta nữa!”

Liễu Chẩm Thanh vừa dọa như vậy, Vương chưởng quầy đã lạnh cả lòng, nào dám kế lể giả vờ đáng thương nữa, vội vã báo cáo mọi chuyện.

Bỏ qua mấy vụ trộm cắp vặt, Vương chưởng quầy chỉ biết tới mảng vận chuyển đường sông lão phụ trách mà thôi, cũng nghĩa là lão chỉ biết chuyện vận chuyển số quan bạc và lương thực bị cắt xén chứ hoàn toàn không biết gì về thích khách với phản tặc.

Thông tin hữu dụng duy nhất lấy được từ chỗ lão ta là đồ bị vận chuyển đã được đưa về đâu.

Bởi vì số bạc quan binh truy tìm một ngày một đêm không thể đối chiếu được, mà kẻ biết quan bạc bị cắt xén bị đem đi đâu chỉ có Uông thứ sử mà thôi, nhưng hiện tại lão ta đã bị giết chết, cho nên không thể hỏi số bạc đó đã đi đâu, chỉ có chỗ Vương chưởng quầy là có chút manh mối.

“Ta chỉ giúp vận chuyển đồ tới Thông Mậu châu thôi, còn lại bọn chúng tự mang xe ngựa tới đem đi, ta cũng không biết đi đâu.”

Thông Mậu châu vừa hay là nơi sẽ mở khoa cử lần này của phương nam.

“Đúng rồi, có một lần trên đường tới Thông Mậu châu, ta có nghe được Uông thứ sử nhắc với lão hán đi cùng gã gì mà thuế bạc ấy. Ta cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi, xin tướng quân xem xét cho ta lấy công chuộc tội, tha… ít nhất hãy tha mạng cho người nhà của ta.”

Thuế bạc? Quả nhiên giống lời của Nguyên Giác, thuế bạc cũng có vấn đề.

Nhắc tới đến thuế bạc, sắc mặt Liễu Chẩm Thanh có chút không được tự nhiên.

Hoắc Phong Liệt chú ý tới, muốn hỏi, cuối cùng lại không hỏi thành lời.

Đến khi trở về thì gặp được ba người đang ỉu xìu.

“Sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh quan tâm hỏi han.

Dù sao y cũng là người Liễu gia, bọn họ không tiện nói này nói kia trước mặt Liễu Chẩm Thanh, bèn nói là đau đầu vì bàn chuyện tình hình thiên tai với Ngô thái thú. Nhưng Hạ Lan cùng Tần Dư vẫn lén tìm cơ hội nói việc này với Hoắc Phong Liệt, thấy vẻ mặt vô cảm của Hoắc Phong Liệt thì không khỏi kinh ngạc.

“Ngươi không thèm để ý?” Hạ Lan tò mò đền nỗi cồn cào ruột gan, “Ngự Chu nghe xong đã không thấy ổn, đến giờ còn đang hoảng hốt, vẫn luôn tự hỏi đây. Dù sao cũng là kẻ thù, giờ đột nhiên phát hiện kẻ thủ có thể là người tốt, chuyện này đúng là khó có thể tiếp thu được.”

“Hiện tại tự hỏi chuyện quá khứ thì có ích gì?” Hoắc Phong Liệt hỏi ngược lại.

Hạ Lan nghẹn một chút, đột nhiên cảm thấy nói mấy chuyện này với Hoắc Phong Liệt cũng vô ích, dù sao cũng là kẻ thù của Hoắc Phong Liệt, chẳng lẽ có người sẽ mong kẻ thù của mình là người tốt sao? Dù có oan khuất gì thì cũng không thể hy vọng kẻ thù là bên chính nghĩa được, hơn nữa dù y có chính nghĩa thật thì bá tánh cũng không thể tin tưởng, dù sao cũng không có chứng cứ, chỉ là do họ tự phân tích suy đoán của họ thôi, đến Ngô thái thú còn không tin chứ nói gì là những người khác.

Buổi tối, mọi người ngồi uống rượu ngoài trời, đương nhiên cũng chỉ uống đại thôi, lần này Liễu Chẩm Thanh cũng không dám uống nhiều, nhưng thấy Bạch Tố ngồi một bên không ngừng tự chuốc rượu cho mình thì có chút lo lắng hỏi han. Bạch Tố nhìn Liễu Chẩm Thanh, như thể muốn thông qua y mà nhìn thấy người nào đó khác vậy. Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ khô khan nói một câu: “Nghĩ cách nào có thể giúp bá tánh Diêm Khâu châu sống tốt hơn chút.”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lúc, năm đó hình như y cũng đã từng tự hỏi câu này rồi, chỉ là không kịp thực thi, nghĩ một hồi lại vừa ngồi uống rượu cùng Bạch Tố, vừa dẫn dắt cậu tự hỏi, nói có sách mách có chứng, dẫn chứng phong phú, dần dần hai mắt Bạch Tố sáng rực lên, ngạc nhiên nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Nhưng thấy Liễu Chẩm Thanh có vẻ không hiểu mình đã nói gì, đề tài cũng rải rác khắp nơi, dường như chỉ vô tình nói câu gì đó gợi được linh cảm cho cậu mà thôi.

Sửa chữa ruộng đất, gieo trồng lúa nước trên ruộng bậc thang, xây guồng dẫn nước tưới tiêu, giảm thuế má để khuyến khích thương nhân bỏ tiền đầu tư. Biện pháp nào cũng hoàn hảo, mà biện pháp nào cũng chỉ phù hợp khi Đại Chu đã được ổn định.

Nói cách khác những biện pháp này không thể thi hành khi Liễu Chẩm Thanh còn tại vị.

Không lâu sau Hoàng Thượng nhận được tấu chương đề xuất biện pháp trùng kiến sau thiên tai, nhìn thấy 8 phần biện pháp đều giống những cách thức quen thuộc hắn từng nghe, ánh mắt Nguyên Giác lập lòe.

“Bạch gia vậy mà lại có một nhân tài, có lẽ còn sánh kịp người nọ năm đó, chỉ tiếc là không muốn làm quan.” Nguyên Giác cười nói: “Nhưng người như cậu ta làm quan cũng phải làm một quan thanh liêm, đáng tiếc như vậy thì mắt sẽ không chứa nổi một hạt cát.”

Bên tai Nguyên Giác đột nhiên vang lên một câu, “Không cát sao thành núi sông.”

Sắc mặt Nguyên Giác thay đổi mấy lần, đúng vậy, đã tám năm rồi, hắn đã sớm hiểu rõ đạo lý này, đôi khi người ở vị trí cao không thể không che giấu mấy thứ dơ bẩn. Ai mà chẳng muốn làm quân tử, làm thánh nhân, tay không dính máu, làm việc đến nơi đến chốn, nhưng có một số việc không thể không làm.

Lúc này thái giám thân cận giúp Hoàng thượng cất thánh chỉ đi, không khỏi hít hà một hơi.

Nguyên Giác vuốt ve ngọc ban chỉ, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thái giám thân cận biết tính hoàng thượng, thẳng thắn trả lời: “Bệ hạ, lần này quan viên nào liên quan cũng phải giết sao?”

“Đương nhiên, không phải lúc hai bên đều có địch, tất nhiên sẽ không cần chịu bó tay bó chân.” Nguyên Giác chậm rãi cong khóe miệng, “Năm đó giữ lại mạng chó cho bọn chúng, không ngờ lá gan càng nuôi càng béo, nhưng cũng tốt thôi, lập tức loại bỏ hết mấy khối u ác tính này cho trẫm, trẫm đợi ngày này đã lâu rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.