Hoắc Phong Liệt không có hứng thú với nam nhân, trước kia nghe nói có nam nhân muốn cưới mình, Hoắc Phong Liệt còn thấy vô cùng kinh tởm.
Giờ hắn lại nhào về phía y, đơn giản là vẫn còn chút lý trí, không muốn làm tổn thương phái nữ nên cứ thế mà tấn công y thôi.
Cũng may hắn cũng chỉ ở trong phòng kia một lát, nếu ở lâu thì có lẽ sẽ “Nữ không tha, nam cũng vậy” mất.
“Bình tĩnh nha, Hoắc huynh.” Liễu Chẩm Thanh đẩy đầu Hoắc Phong Liệt ra, có thể cảm giác được hắn cũng đang chống lại bản năng thân thể, người đã cứng đờ lại.
Liễu Chẩm Thanh đang định lấy đan dược giải độc ra cho hắn thì Hoắc Phong Liệt lại nhảy bật dậy khỏi người y, phóng ra ngoài cửa.
Mà nữ tử đang ở cửa cho rằng mình lại sắp bị nhắm vào thì sợ tới nhũn chân, ngay sau đó Hoắc Phong Liệt lại sượt qua người cô để tông cửa chạy ra ngoài.
Liễu Chẩm Thanh xoay người bật dậy, y cũng bị tình huống này dọa sợ, vội vã đuổi theo hắn.
Vừa ra ngoài đã thấy Hoắc Phong Liệt đứng dưới ánh trăng, hình như đang cúi đầu ăn gì đó, cả người run rẩy liên tục mà ẩn nhẫn.
Liễu Chẩm Thanh đang định tới gần thì nghe Hoắc Phong Liệt nói: “Đừng tới đây.”
“Không phải, Hoắc huynh, ta có mang theo thuốc giải độc của nhà huynh.” Liễu Chẩm Thanh nhanh miệng nói.
Thân thể Hoắc Phong Liệt cứng đờ: “Ta uống thuốc giải rồi, không sao.”
Thật ra cũng không phải thuốc giải độc, bản thân tình dược vừa rồi có thể khiến cảm xúc của người trúng độc trở nên điên cuồng, huyết khí sôi trào, khiến bệnh cũ của hắn tái phát, phải uống thuốc giải bệnh cũ, còn dược hiệu thì có thể dùng nội lực để loại bỏ hoàn toàn.
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô gái đứng một bên thấy vậy cũng nhụt chí ngồi bệt xuống đất, nhỏ giọng khóc nức nở.
Đột nhiên lúc này trong phòng truyền tới tiếng động, xem ra nam tử hôn mê đã tỉnh lại lần nữa do dược tính kích thích.
Liễu Chẩm Thanh chạy vào kiểm tra, thừa dịp Hoắc Phong Liệt không có ở đây nên bắt mạch cho ông, sau đó y than nhẹ một tiếng, lấy một viên thuốc giải độc trị giá trăm lượng ra đút cho ông, dù sao nếu không cứu thì có lẽ người này sẽ bị nghẹn chết mất.
Hơn nữa vừa rồi Liễu Chẩm Thanh cũng nhận ra nam tử này.
Năm đó sau khi làm thịt mấy tên tham quan to ở phía trên, y để lại mấy quan viên chức thấp hơn, coi như cũng còn có ích, sau này cũng cho ông thăng chức.
Sao lại lưu lạc đến nỗi để người khác hạ loại thuốc này vậy?
Liễu Chẩm Thanh nghĩ không ra, chỉ có thể chờ ông ta tỉnh lại
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Phong Liệt khập khiễng đi vào phòng, rõ ràng thân hình vẫn đĩnh bạt, nhìn thẳng mặt hắn lại thấy ánh mắt né tránh.
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, bày vẻ mặt quan tâm hỏi han: “Hoắc huynh có khá hơn chút nào không?”
Hoắc Phong Liệt cuối cùng cũng ngước mắt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, kết quả tầm mắt lại khựng lại, cả người thoáng dại ra, sau đó càng thêm xấu hổ rũ mắt xuống, “Xin lỗi, Liễu huynh, vừa rồi là ta mạo phạm.”
Bản thân Liễu Chẩm Thanh không nhìn thấy nhưng lúc trước cổ đã bị Nhị Cẩu liếm láp một lúc, không rõ là cắn hay mút, mà y vốn là quý công tử da dẻ trắng nõn, để lại vết đỏ cũng là bình thường.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ thông suốt thì không khỏi càng thấy buồn cười.
“Hoắc huynh nói gì vậy, cũng chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ngươi không sao là được.”
Ngữ khí Liễu Chẩm Thanh bình thường, nếu Hoắc Phong Liệt còn ngượng ngùng thì sẽ hơi khó xử, vì vậy hắn điều chỉnh tâm tình, khi nhìn qua lần nữa chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh đặt tay lên cổ như đang xoa xoa, mà chỗ kia đúng là vị trí hắn để lại dấu vết.
Má Hoắc Phong Liệt như có lửa lan trên đồng cỏ, thân thể cũng cứng đờ ra.
Sau đó lại nghe Liễu Chẩm Thanh mang theo ý cười nói: “Tác dụng của thuốc mà thôi, ta sẽ không hiểu nhầm Hoắc huynh đâu, đúng không nào.”
Hoắc Phong Liệt không nói gì.
Liễu Chẩm Thanh cố ép khóe miệng xuống.
Toàn bộ quá trình chỉ có mình cô nương kia còn đang đau lòng khổ sở cho bản thân, không rảnh để tâm đến tình huống bên này.
Mãi đến khi nam tử phát ra tiếng động thì Nhị Cẩu bị bắt nạt mới được giải cứu.
Sau khi tỉnh lại, ký ức ùa về đánh sâu vào đầu, nam tử khó thở phân bua, nước mắt giàn dụa, nhìn cô nương cách đó không xa khóc lóc xin lỗi.
Tuy cô nương không dám tới gần nhưng vẫn ra sức lắc đầu. “Thái thú đại nhân, ta biết ngài là quan tốt, là bọn họ hãm hại ngài, ta không trách ngài, chỉ trách ta vô tri, tự mình rơi vào hố sâu.” Nói đoạn cô lại bật khóc.
Nghe cách xưng hô của cô nương nọ, Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, thái thú? So với dự đoán của y thì thấp hơn một bậc, dựa theo đánh giá năm đó về người này còn tưởng ít nhất cũng phải thành người đứng đầu châu phủ, trở thành thứ sử chứ.
Ngô thái thú buồn giận xong, hơi bình tĩnh lại mới nương ánh trăng nhìn rõ hai người còn lại trong phòng, định chắp tay cảm tạ, đương nhiên ông không biết Liễu Chẩm Thanh, ánh mắt nhìn lướt qua rồi dừng lại trên người Hoắc Phong Liệt.
“Ngài… ngài là… ngài là Trấn Quốc đại tướng quân!” Ngô thái thú trợn trừng mắt.
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Ngô thái thú kích động đến run rẩy cả người, “Cuối cùng hoàng thượng cũng muốn can thiệp vào chuyện ở chỗ chúng ta sao?”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, “Hoàng Thượng cũng không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.”
Ngô thái thú sửng sốt, sau đó nhịn không được lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đương nhiên hoàng thượng không biết, bởi vì tin tức không thể truyền ra ngoài được, phàm là quan viên nào dám truyền tin tức bất lợi ra ngoài đều sẽ bị Uông thứ sử phái người xử lý, ở đây chỉ có thể đưa sổ sách liên quan tới tình hình thiên tai, chỉ có thể xin triều đình tiền và lương thực cứu tế.”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ một hồi, họ Uông? Năm đó ngoài Ngô thái thú ra còn có một tiểu quan nữa được giữ lại, hình như là họ Uông, nếu cùng là người ấy vậy đúng là lao lên nhanh hơn Ngô thái thú, dã tâm cũng lớn lên nhanh hơn, thế nhưng có thể lừa trên gạt dưới đến trình độ này, gã định một tay che trời làm hoàng đế ở đất Diêm Khâu châu này sao?
Hoắc Phong Liệt hỏi thẳng: “Uông thứ sử đang làm gì? Có quan hệ gì với Thiên Hữu Giáo?”
Ngô thái thú ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, kích động đáp: “Hắn ăn chặn tiền cứu tế, tự mình lập ra Thiên Hữu Giáo, nấu chảy quan bạc!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đều thay đổi.
Bình thường ăn chặn quan bạc thì cũng không dám lấy quá nhiều, đều từng tầng từng bậc mỗi kẻ lấy đi một chút, còn lại bao nhiêu thì dùng để cứu tế, dù sao tiền dùng cho cứu tế cũng là quan bạc, quan bạc rất khó lưu thông trên thị trường, dễ bị tra ra, nhưng nếu đã nấu chảy quan bạc, biến bạc triều đình thành bạc của cá nhân, biến bạc hoàn chỉnh thành bạc vụn, thì dù triều đình có phát bao nhiêu tiền tài thì bọn chúng cũng có thể nuốt trọn.
Nói cách khác bọn họ rất có thể đã hoàn toàn mặc kệ tình hình thiên tai, nuốt sạch tiền phía trên phát xuống, mặc kệ bá tánh chết vô số, cuối cùng đều đổ cho thiên tai, sau đó lại không ngừng đòi tiền triều đình.
Sao chúng dám to gan làm vậy? Coi người trên triều đình là lũ vô năng, coi đương kim hoàng thượng là kẻ mù sao?
Theo lời Ngô thái thú, chân tướng thực sự của Diêm Khâu châu mấy năm nay dần hiện ra.
“Hàng năm Diêm Khâu châu đều gặp thiên tai, có thể nói quan viên đang dẫn theo bá tánh chống lại ông trời, triều đình thường xuyên tiếp tế, khi tình huống tốt hơn thì có thể an ổn một năm, tình huống không tốt thì khắp nơi đều là xác chết. Sau khi Liễu tướng gia chết, tân đế cầm quyền đã bắt đầu duy trì việc chống lũ, phòng hạn, phòng châu chấu, phòng tuyết lở. Thật ra mấy năm đầu mọi chuyện cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng bốn năm trước khi Uống thứ sử được đề bạt lên làm thứ sử của Diêm Khâu châu rồi kết thông gia với đô uý chưởng quản quân sự thì hết thảy đã thay đổi.”
Nghe thấy nhắc tới đô úy, Hoắc Phong Liệt nhăn mày, khó trách bọn chúng có thể vô pháp vô thiên, hoá ra văn võ đã cấu kết với nhau rồi.
“Uông thứ sử để nhi tử sáng lập ra Thiên Hữu Giáo, sau đó bắt đầu bòn rút tiền cứu tế của triều đình, ban đầu chỉ là chút ít, Thiên Hữu Giáo cũng ra vẻ thần bí, bá tánh vẫn còn đường sống, ta ở quận khác cách xa nơi này, tin tức không được đầy đủ, mãi đến hai ba năm trước, Thiên Hữu Giáo bắt đầu lớn mạnh, tiền phân cho quận của ta nhiều lần bị giảm đi, bấy giờ ta mới phát hiện ra vấn đề. Sau đó ta đã cùng đồng liêu có chung chí hướng điều tra, phát hiện ra âm mưu của Uông thứ sử.”
“Quan bạc cứu tế gã chỉ cấp cho chúng ta chút ít cho có lệ, còn lại gã nuốt hết, lương thực cũng chỉ phân chia chút ít, chỉ đủ để nạn dân trên trấn kéo dài hơi tàn, còn lại đều bị Thiên Hữu Giáo lấy đi, qua tay bán cho các châu phủ có thiên tai khác để kiếm lời.”
“Thật đúng là táng tận thiên lương.” Nghe đến đó, Liễu Chẩm Thanh cũng không thể không cảm khái, khi y còn tại thế cũng không có kẻ nào tàn nhẫn như vậy, sao lúc trước lại giữ lại gã nhỉ?
Nói tới đây, cô nương bên cạnh cũng bật khóc theo, cô cũng là gia nhập rồi mới phát hiện ra sự thật.
Vốn không phải triều đình không cứu bọn họ mà là có lũ quỷ độc ác hút cạn máu của bá tánh, học chết sống thế nào cũng mặc kệ, vậy mà lúc trước họ lại ngu ngốc ngày ngày quỳ lạy Thiên Hữu Giáo.
Cô nương nói: “Bọn họ bắt nam tử nhốt cạnh bếp lò sau núi, để họ làm việc không kể ngày đêm, nữ tử bị bắt đều phải trẻ trung xinh đẹp, chính là để… để phục vụ mấy quan viên khác, chúng tỉ muội có người bị làm nhục rồi tự vẫn, có người vì muốn người nhà có miếng cơm ăn mà không thể không ép mình cúi đầu ở lại. Ta cũng vừa mới tới, chúng muốn ép Ngô thái thú thành đồng loã nên đã hạ thuốc, nhốt chúng ta cùng nhau. Bọn chúng là một lũ súc sinh! Súc sinh!”
Nhìn cô nương khóc lóc nghẹn ngào, nghĩ tới những chuyện mà người nơi này phải trải qua, Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi, tiến lên cởi áo choàng khoác lên người cô nương.
Cô nương khóc đến lả người, dựa luôn lên người Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh sợ nhất là nữ nhi khóc, vừa vỗ lưng vừa nói: “Đừng sợ, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đó, đây không phải Trấn Quốc đại tướng quân sao? Các ngươi đều sẽ được cứu.”
Nói đoạn y nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, kết quả lại phát hiện Hoắc Phong Liệt cũng đang nhìn về phía này, vẻ mặt không vui, hiển nhiên cũng bị việc này chọc giận.
Ngô thái thú nghe Liễu Chẩm Thanh nói vậy cũng kiên định gật đầu: “Đúng! Chúng ta được cứu rồi, không uổng công ta kiên trì lâu như vậy, Hoắc tướng quân, ta có chứng cứ, có thể giao cho triều đình, định chúng tội chết! Mấy năm nay chúng ta có người phụ trách việc kiện lên cấp trên, có người lo thu thập chứng cứ, cuối cùng người kiện lên đều đã chết, người thu thập chứng cứ không phải bị bắt thì người nhà cũng bị uy hiếp, có người như ta nắm giữ chứng cứ quan trọng thì bị chúng nhốt ở đây, vì chúng không biết ta giấu chứng cứ ở đâu nên nghĩ mọi cách bức ta thông đồng làm bậy.”
Thật ra trước khi Ngô thái thú nói thì Liễu Chẩm Thanh đã đoán được đại khái rằng ông có chứng cứ trong tay, đám Uông thứ sử không tìm được nên chỉ có thể sợ ném chuột vỡ đồ.
Nếu không sự xuất hiện của Ngô thái thú ở đây quá bất hợp lý.
Ngô thái thú rất cẩn thận, chỉ nguyện ý thì thầm vào tai Hoắc Phong Liệt, đợi ông nói xong, Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Lập tức quyết định: “Hai người đợi ở đây, chúng ta đi một chút rồi về, ngoài ra ngươi hãy viết hết tên những quan viên mình đã đề cập ra.”
Ngô thái thú vội nói: “Ta có ghi lại những cái tên đó trong chứng cứ rồi.”
“Ta còn muốn tên những võ tướng dưới trướng đô uý nữa, biết gì thì viết hết ra.”
Ngô thái thú nghe xong lập tức gật đầu đồng ý.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gợi ý bảo họ quay lại căn phòng lúc nãy.
Nhưng y vừa nói thế ba người kia đã sợ hãi tột cùng.
“Nhỡ có người tới kiểm tra thì các ngươi sẽ không được an toàn, chỉ cần còn ở trong căn phòng kia thì ít nhất sẽ được an toàn đến lúc bình minh, chừng đó đủ thời gian cho chúng ta hành động rồi, hơn nữa sợ cái gì, chúng ta loại bỏ khói độc là được.”
Đợi đến khi Liễu Chẩm Thanh sang cách vách ra tay, Hoắc Phong Liệt không thể không đi cùng, thật ra trong lòng Liễu Chẩm Thanh hiểu rõ loại thuốc này, y nhịn thở là sẽ không bị ảnh hưởng, sau một lúc khói độc cũng tản đi, Liễu Chẩm Thanh ra hiệu cho Hoắc Phong Liệt làm chuột bạch thử hô hấp.
Hoắc Phong Liệt do dự một chút, nhưng thấy Liễu Chẩm Thanh sắp không nhịn thở được nữa, chỉ có thể tự mình thử, xác định không có vấn đề mới để Liễu Chẩm Thanh hô hấp bình thường.
Liễu Chẩm Thanh vừa cười vừa nói dối: “Món này trước kia ta từng thấy hai đường đệ xử lý rồi cho nên mới biết phải xử lý thế nào, ngươi đừng hiểu lầm, ta vô dụng mà.”
Đương nhiên cũng không thể vì y “hiểu y thuật”.
Hoắc Phong Liệt không hỏi nhiều, trực tiếp gọi hai người kia sang, bảo họ để mở một lối ra trên mái nhà, sau đó Hoắc Phong Liệt ôm Liễu Chẩm Thanh bay ra ngoài theo lối đó rồi đóng khoá cửa từ bên ngoài.
Đợi đến khi họ lại bay trên mái hiên, Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở miệng hỏi: “Lạnh không?”
Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Hoắc Phong Liệt không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã thấy hơi lạnh, dù sao gió trên này khá lớn, lúc trước có áo choàng nên không lạnh, giờ lại thấy lạnh buốt. Nhưng chỗ tiếp xúc với người Hoắc Phong Liệt lại rất nóng.
Liễu Chẩm Thanh lại quen thói miệng hư: “Không lạnh, Hoắc tướng quân luyện võ người cũng ấm, hoả khí nhiều, ấm áp lắm, sao ta lạnh được chứ?”
Quả nhiên y vừa nói vậy thì Hoắc Phong Liệt đã bị trêu cho đờ người, có vẻ không biết nên nói tiếp thế nào.
Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy trêu Nhị Cẩu khi hắn đã lớn còn vui hơn lúc nhỏ.
Đương nhiên cứ trêu hắn mãi cũng không tốt, Liễu Chẩm Thanh lại nói chuyện chính: “Chứng cứ được giấu ở đây sao?”
Hoắc Phong Liệt gật đầu, nếu không họ đã có thể xuống núi để điều binh rồi. Hiện tại biện pháp tốt nhất là phải bắt được chứng cứ rồi mới điều binh, miễn để đến khi chiến đấu lại làm mất chứng cứ thì rất phiền.
“Ông ta giấu chứng cứ ở ba chỗ, một trong số đó là trên xà ngang trong sảnh chính của sảnh lớn, khi bị treo lên tra hỏi thì đã thừa dịp không có người đã bám dây thừng trèo lên giấu đi, một chỗ là trong bình phong để trong phòng cho khách Uông thứ sử từng ngủ lại khi tới đây, cũng là giấu khi bị ép hỏi, chỗ còn lại là bếp lò trong vách núi.”
Liễu Chẩm Thanh nhíu mày: “Bị kéo đến cạnh bếp lò để uy hiếp?”
“Không phải, là để ông ta xem nếu nghe lời thì sẽ được chia cho bao nhiêu bạc.”
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu cười khẽ: “Thật đúng là một vị quan tốt, không chịu khuất phục trước tiền tài cùng dục vọng, cũng là một người vô cùng may mắn, giấu như vậy mà cũng chưa bị phát hiện, sợ là Uông thứ sử nghĩ nát óc cũng không ngờ có người dám mang theo chứng cứ bên người, còn dấu ngay trong hang ổ của gã, thật thú vị. Chúng ta đi đâu trước đây?”
“Đi sảnh chính xem tình huống thế nào, phòng Uống thứ sử từng ở chỉ có mình nhi tử của gã biết, bình thường Uông thứ sử đều mang theo hộ vệ của mình, người khác không biết được hành tung của gã. Ca tuần tra ban đêm sau núi có tạm nghỉ một canh giờ, khi đó mới có thể lẻn vào.” Hoắc Phong Liệt phân tích.
Nói xong họ cũng tới được nóc nhà của sảnh chính, bên dưới hình như đang mở hội, tiếng cười nói ca hát vang dội, hình thành thế đối lập với thành trì tĩnh mịch ở phía xa, thật đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Hoắc Phong Liệt lật một viên ngói, nhìn vào trong, sắc mặt cũng dần khó coi theo không khí náo nhiệt bên trong, nhưng rất nhanh hai mắt đã sáng ngời.
“Tìm được rồi.”
“Thật sao?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc.
Hoắc Phong Liệt lui sang nhường chỗ cho Liễu Chẩm Thanh thò vào nhìn xuống phía dưới, “Xà ngang thứ ba hướng đông nam.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy một quyển sổ nhỏ màu sắc xám xịt, vừa hay ở chỗ giao của mấy thanh xà ngang, rất kín đáo.
Liễu Chẩm Thanh chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt đã bị cảnh náo nhiệt phía dưới dời đi.
Ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, khoác lác tâng bốc cho nhau, mặc sức tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp, dường như ai cũng ôm một mỹ nhân ăn mặc thiếu vải, có thể nghe ra có mấy kẻ là quan viên, có kẻ là thương nhân, ngồi chỗ cao nhất hẳn là giáo chủ, nhìn qua là một gã đàn ông tai to mặt lớn hơn ba mươi, bên người có nhiều nữ tử hơn cả, giữa sảnh có nhạc công chơi nhạc, nữ tử váy trắng ra sức múa may, trên bàn chồng chất sơn hào hải vị, mỗi bàn cho một người phải có đủ đồ cho năm người ăn, cực kì xa xỉ lãng phí.
Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy hình ảnh này, ánh mắt không khỏi trầm xuống, đột nhiên trong đám người xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.