Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 37: Ôm ôm ngã nhào



Vừa tiến vào thành, không còn vẻ náo nhiệt giống những thành họ từng đi qua, người trên đường vội vàng, gần như một phần ba những cửa hàng trên đường đều đóng cửa, tại những chỗ ngoặt, trong những con ngõ nhỏ âm u, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy dân chạy nạn ngồi ăn xin hoặc nằm yên bất động, thường sẽ có quan binh tới đuổi họ đi để tránh cho đường phố bị mất mỹ quan.

Trên đường lớn còn như thế, đường nhỏ càng khó nói.

Bọn họ tìm hồi lâu mới tìm được một khách điếm còn mở cửa, khách điếm rất lớn, khách khứa cũng nhiều, đa số là lữ khách đi từ nam ra bắc.

Họ hỏi giá cả, phòng ở còn tạm được nhưng đồ ăn thức uống lại cao gấp mười lần thành bên cạnh.

Nhìn khách lộ vẻ kinh ngạc, chưởng quầy cũng đã quen, nói: “Hai vị, chúng ta là khách điếm lâu đời nhất ở đây, thực sự không thể bị lỗ vốn, đúng không nào. Nhìn hai vị cũng có vẻ có học vấn, hẳn phải biết nơi này của chúng ta quanh năm chịu thiên tai, tiền và lương thực cứu tế như muối bỏ biển, cho nên giá cả hàng hoá trong thành càng ngày càng cao, đến nỗi bá tánh trong thành sắp không có cả cơm mà ăn rồi, hiện tại bổn tiệm có thể đáp ứng nhu cầu của khách tới đã coi như không tồi, mấy hàng quán cũng phải đóng cửa rồi.”

Chưởng quầy mặt ủ mày ê ca thán, hiển nhiên giá cao như vậy không sớm thì muộn khách điếm này của họ cũng không mở cửa buôn bán nổi nữa.

Hoắc Phong Liệt không nhiều lời, trực tiếp đưa tiền.

Chưởng quầy còn không để bọn họ ngồi ăn cơm trong sảnh lớn, sợ bị nạn dân đi lại bên ngoài thấy được, đôi lúc họ đói đến phát điên, có thể nhảy bổ vào cướp đồ ăn, đến lúc ấy loạn lên thì chẳng ai dễ chịu, cho nên tiểu nhị sẽ đưa cơm lên tận phòng cho khách.

Đi vào phòng, mở cửa sổ ra là có thể thấy toàn bộ đường phố bên ngoài, mặt trời ban chiều ngả về tây, phong cảnh vốn phải vô cùng đẹp, giờ ánh nắng chiếu vào thành lại chẳng hề có chút sức sống nào.

Liễu Chẩm Thanh khoanh chân ngồi trên cửa sổ, mặt vô cảm nhìn xuống bên dưới, không biết y đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên nghe thấy Hoắc Phong Liệt gọi một tiếng, Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn, thấy Hoắc Phong Liệt chỉ vào một vật trang trí trên tường cho y xem.

Tập trung nhìn lại thấy đó là biểu tượng của Thiên Hữu Giáo, chỉ là cái này làm tinh xảo hơn, nhìn qua rất giống một vật trang trí bình thường.

Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đã mang đồ ăn lên, thật ra mấy món ăn ở đây cũng không thể tinh xảo như những nơi khác, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn gọi cá cho Liễu Chẩm Thanh.

Thấy tiểu nhị đem đồ ăn cũng rất gầy gò ốm yếu, Liễu Chẩm Thanh tò mò hỏi: “Tiểu nhị, bình thường cũng ăn không đủ no sao?”

Tiểu nhị giật mình, vội đáp: “Khách quan, tiểu nhân không có ăn vụng đồ ăn của các ngài, khách điếm của chúng ta có phát cơm tháng mà.”

Đương nhiên Hoắc Phong Liệt biết Liễu Chẩm Thanh muốn hỏi cái gì, hắn mở miệng nói: “Tay ngươi không vững, giống như cả ngày chưa được được ăn gì.”

Tiểu nhị tức khắc lộ vẻ xấu hổ.

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy đây là một lỗ lổng rất dễ dàng thâm nhập vào, lặng lẽ phối hợp với Hoắc Phong Liệt, lấy hai cái bánh bao thịt trên đĩa đưa cho tiểu nhị, nói: “Chúng ta mời ngươi ăn, ngươi tâm sự với chúng ta.”

Tiểu nhị khó tin, dù sao hiện tại hai cái bánh bao thịt cũng trị giá vài lượng bạc. “Khách quan, các ngài muốn nói gì tiểu nhân cũng chiều, bánh bao này.” 

“Không để ngươi lãng phí thời gian đâu, ngồi xuống ăn đi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Lúc này tiểu nhị mới ngoan ngoãn ngồi xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến, cái còn lại thì cầm trong tay.

Đầu tiên Liễu Chẩm Thanh hỏi cậu ta tại sao lại có vẻ ăn không no, không phải khách điếm có bao ăn sao?

Tiểu nhị bất đắc dĩ đáp: “Cả nhà cũng chỉ có mình tiểu nhân là có việc làm, những người khác đều là nông dân trồng trọt, bị thiên tai ảnh hưởng, ăn không đủ no, người lớn còn đỡ, trẻ con người già đều khó mà sống nổi, cho nên mỗi lần chưởng quầy phát đồ ăn, ta đều giữ lại một phần mang về chia cho cả nhà.”

“Tình hình cứu tế ở nơi này thế nào?” Hoắc Phong Liệt dò hỏi.

“Hầy, quan phủ đánh số cho bá tánh không có cơm ăn, dựa theo số chẵn số lẻ để đến nhận lương thực, coi như ăn một ngày nhịn một ngày, nhưng ngày được ăn cũng chỉ được ăn một bữa mà thôi. Chỗ này của chúng ta còn coi như ổn, ít nhất còn ít người bị chết đói đấy, có mấy chỗ ở xa hơn thì còn chả có đủ lương thực để phát, có một thôn còn bị chết đói cả thôn.” Tiểu nhị nói rồi lắc đầu: “Tiểu nhân đã thấy có người khoẻ hơn chạy khỏi nơi đó, một đám người điên cuồng như quỷ đói. Hai vị khách quan hào phóng, nhưng nếu có gặp những nạn dân như vậy thì đừng mủi lòng cho ăn, đến lúc đó chẳng may gặp chuyện gì cũng không chừng, tiểu nhân có tốt bụng mấy cũng không thể làm hại chính mình.”

Liễu Chẩm Thanh và Hoắc Phong Liệt đều biết, xuất hiện nạn dân bậc này chứng tỏ quá trình phân phát tiền và lương thực cứu tế đã phát sinh vấn đề nghiêm trọng, có thể có những khu vực đã bị quan phủ trực tiếp bỏ qua.

Tình huống quả nhiên còn phiền phức hơn họ nghĩ.

Liễu Chẩm Thanh lại ra vẻ tò mò chỉ vào biểu tượng trên tường hỏi: “Tiểu nhị, đây là cái gì, hình như trên đường tới đây chúng ta đã nhìn thấy nó rất nhiều lần.”

Tiểu nhị chợt đổi vẻ mặt vui mừng thành kính nhìn biểu tượng kia: “Đó là biểu tượng của Thiên Hữu Giáo, hai vị không biết, Thiên Hữu Giáo chính là do trời cao phái tới cứu rỗi chúng ta, nếu không nhờ có họ thì nơi này của chúng ta chắc chắn đã tiêu tùng rồi, quan phủ vô dụng, ông trời cũng đã bỏ mặc chúng ta, dân chúng đều hoài nghi phải chăng ngân sách cứu tế vốn chẳng có bao nhiêu, không thì cũng bị quan phủ tham ô mất rồi, nói tới đây thì không thể không nói tới tên đại gian thần Liễu tướng gia trước kia.”

Liễu Chẩm Thanh tức khắc hít một hơi, sao lại là y nữa vậy?

Tiểu nhị nói tới đây thì kích động, không thấy vẻ mặt Hoắc Phong Liệt đã thay đổi, “Chín năm trước chỗ này còn nghiêm trọng hơn, gần như ai cũng là nạn dân, tên đại gian thần kia lại mặc kệ cho quan lại tham ô cùng dân chúng gặp nạn, tiểu nhân nhớ lúc ấy những thứ tiểu nhân ăn đều chẳng thể coi là đồ ăn cho người, đều là thức ăn cho gia súc. Sau đó mọi chuyện rối rắm đến nỗi tiếng oán thán vang dội trời đất, tuy cuối cùng có xử mấy tên tham quan lớn nhưng vẫn để lại những tên tham quan nhỏ hơn để tiếp tục đày đọa dân chúng, hẳn là giúp y thu gom tiền tài, sau này tân đế dần phái quan mới xuống nhận việc, nhưng cuộc sống của mọi người vẫn không tốt, nói đến cùng thì chúng tiểu nhân đã bị tên đại gian thần kia làm hại, nguyên khí và phong thuỷ đã bị thương tổn, không thể cải thiện được nữa.”

“Khụ khụ khụ, nói về Thiên Hữu Giáo.” Mắt thấy sắc mặt Hoắc Phong Liệt càng ngày càng xấu, Liễu Chẩm Thanh không muốn mạo hiểm, lên tiếng ngắt lời.

Vừa nói tới Thiên Hữu Giáo, tiểu nhị lập tức trở nên kích động: “Ít nhiều gì cũng có Thiên Hữu Giáo tới phù hộ chúng ta, vốn một năm nay tình hình thiên tai đã trở nên nghiêm trọng, rất nhiều người sắp chết đói gia nhập bọn họ lại có thể sống tốt, còn có thể đưa lương thực về cho người nhà nữa, đáng tiếc tiểu nhân không được chọn không thì cũng đã gia nhập Thiên Hữu Giáo rồi.”

Liễu Chẩm Thanh nhịn không được hỏi: “Vậy hiện tại ngươi không phải cũng không bị chết đói sao, lại còn có thể sống mà đưa đồ ăn về cho người nhà nữa mà?”

Tiểu nhị tức khắc bị nói cho phát ngốc, “Cái… cái đó không giống, ngày nào tiểu nhân cũng phải làm việc mệt đến chết, còn ăn chả đủ no.”

“Ồ, hoá ra cứ gia nhập Thiên Hữu Giáo là mỗi ngày có thể ăn no hưởng phúc mà không cần mệt nhọc nha?” Liễu Chẩm Thanh nhướng mày.

Tiểu nhị nghẹn họng, sao cậu ta có thể biết rõ người vào Thiên Hữu Giáo có phải mệt nhọc không, có thể được ăn no thật không, dù sao tiền cùng lương thực đều được gửi về nhà. Nói vậy hình như cũng không khác gì làm công ở đây cả mà nhỉ?

Tiểu nhị vốn còn kiên định tin tưởng Thiên Hữu Giáo là một nơi tốt đẹp, nhưng giờ lại bị người khác nói làm cho lung lay, cuối cùng như nhớ ra cái gì, vội kích động kể: “Đúng rồi, đêm nay vừa lúc là ngày thần nữ tuần du cầu phúc ba ngày một lần, các vị nhìn là biết Thiên Hữu Giáo tốt với chúng tiểu nhân thế nào.”

Một tin tức quan trọng.

Sau khi màn đêm buông xuống, quả nhiên trên đường phố có vẻ trở nên náo nhiệt hơn, Liễu Chẩm Thanh vẫn ngồi trên cửa sổ, Hoắc Phong Liệt đứng ngay đằng sau y, không lâu sau liền nghe được tiếng nhạc từ xa truyền tới, âm thanh thần thánh phảng phất như có thiên thần hạ trần vậy, hai bên đường chật ních bá tánh đứng đợi, trong đó đa số là dân chạy nạn, rất nhanh đã có quan binh tới duy trì trật tự, không khác gì quan lại đi du hành. Một màn này coi như đã chứng minh quân phủ có quan hệ với Thiên Hữu Giáo nếu không đã chẳng cho chúng mượn nhân lực.

Mà thú vị chính là, người như tiểu nhị lại chỉ tin phục Thiên Hữu Giáo, thái độ với quan phủ lại mâu thuẫn, cho rằng người có thể cứu họ là Thiên Hữu Giáo chứ không phải triều đình Đại Chu, vở kịch một mặt đen một mặt trắng này cũng thật thú vị.

Rất nhanh đã thấy một đội ngũ chậm rãi đi tới, trước sau đều có sứ giả mặc áo trắng, có người chơi nhạc, có người cầm giỏ, có hộ vệ, có người nâng kiệu lên cao. 

Mà tâm điểm đương nhiên là trên kiệu cao có mười nữ tử mặc đồ trắng đang quỳ.

Những nữ tử đó mặc váy trắng thanh khiết, mang mạng che mặt màu trắng, nhìn mặt mặt có thể thấy đều trẻ trung xinh đẹp, dáng người cũng là mỹ nhân yểu điệu thục nữ.

Các nàng đều lẳng lặng ngồi trên kiệu cao, đoan trang ưu nhã, tay bắt ấn hình hoa, mắt nhìn về trước như tượng ngọc, ngồi im không nhúc nhích, giống như thực sự đang làm nghi thức cầu phúc thần thánh nào đó vậy. Theo tiếng nhạc, sứ giả áo trắng bên dưới cầm giỏ vứt bánh bao chay vào đám người.

Số lượng đồ ăn được tung ra cũng chẳng có nhiều, cộng lại cũng chẳng đủ cho mười người ăn, nhưng lại khiến trăm người điên cuồng cướp đoạt, nhưng dù vậy cũng không có ai dám quấy nhiễu đoàn nâng kiệu, người nào cướp được thì bắt đầu quỳ xuống đất dập đầu cảm kích khóc lóc thảm thiết.

Hình ảnh này trong mắt nhìn người đó là vô cùng thần thánh, nhưng trong mắt Liễu Chẩm Thanh lại là vô cùng khó coi, Thiên Hữu Giáo này đúng là biết cách khống chế lòng người, khiến bá tánh bất mãn với quan phủ, chỉ cần lấy chút ân huệ nhỏ là có thể thu mua được lòng người, khiến họ phải mang ơn đội nghĩa. 

Nhưng cũng rất khó nói quan phủ và Thiên Hữu Giáo phối hợp tốt với nhau hay không, rốt cuộc chúng muốn làm gì?

Chỉ là tham tiền, hay là vẫn còn ý đồ khác?

Hoắc Phong Liệt đã nói với Liễu Chẩm Thanh rằng hoàng đế muốn tra cứu vấn đề về cứu tế, xem có quan viên nào tham ô, không làm tròn trách nhiệm hay không, nhưng bây giờ chuyện lại chứng minh mọi thứ hoàn toàn không đơn giản, y không biết Hoắc Phong Liệt có nhìn ra hay không, cũng đang do dự xem có nên nhắc nhở hắn hay không.

Đột nhiên người phía sau mở miệng nói: “Nữ tử trên kiệu đã bị cao nhân điểm huyệt.”

Liễu Chẩm Thanh nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Phong Liệt: “Ngươi nói họ bị cưỡng chế cho nên mới không nhúc nhích?”

Hoắc Phong Liệt gật đầu.

“Nói vậy, ít nhất thần nữ không phải là tự nguyện, Thiên Hữu Giáo này làm tuyên truyền tốt như vậy mà vẫn phải cưỡng ép một số người làm việc, xem ra chúng có rất nhiều bí mật đây.” Liễu Chẩm Thanh rất có hứng thú nói.

“Ta phải theo sau.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên nói, sau đó cúi đầu bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh chớp mắt: “Ngươi đi đi, ta ở đây chờ.”

Hoắc Phong Liệt không trả lời, vẫn cứ nhìn y.

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc: “Đừng bảo ngươi muốn ta đi cùng đấy nhé, ta không biết võ, đi theo chỉ tổ vướng chân, nhỡ không cẩn thận rút dây động rừng thì sao đây?”

“Ta cần có người giúp ta tính kế.” Hoắc Phong Liệt nhàn nhạt nói. “Ta cảm thấy ngươi thông minh hơn ta.”

Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, nói bừa cái gì mà thật thế.

Nhưng nghe Hoắc Phong Liệt nói vậy, chuyện quan trọng như bám đuôi mà cũng muốn đưa y đi, hiển nhiên đã dần chấp nhận “Liễu Tiêu Trúc” vốn phải như vậy.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không có tư cách mở miệng cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, Hoắc tướng quân nhất định phải…”

Hoắc Phong Liệt đột nhiên ngắt lời y: “Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta sẽ không để người khác làm ngươi bị thương dù chỉ một sợi tóc.”

Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh biết ý Hoắc Phong Liệt là hai người hành động cùng nhau, do dù có phải đánh lại nhiều người thì y cũng sẽ được che chở an toàn.

Mắt thấy đội ngũ sắp đi xa, hai người cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp theo đuôi.

Ban đầu thì đi lẫn trong đám người, nhưng đợi sau khi đã đi quanh thành một vòng thì lại rời khỏi nội thành.

Cửa thành về đêm cũng đặc biệt mở ra vì họ, đương nhiên cũng chỉ để duy nhất đội ngũ của Thiên Hữu Giáo ra ngoài, cứ vậy tách đám đông khỏi đội ngũ của Thiên Hữu Giáo.

Liễu Chẩm Thanh vừa định hỏi phải làm sao bây giờ thì Hoắc Phong Liệt đã thấp giọng nói: “Ôm chặt.”

Nói xong hắn duỗi tay ôm cả người Liễu Chẩm Thanh vào lòng, không đợi y phản ứng lại đã bay lên trời, Liễu Chẩm Thanh hít mạnh một hơi, vội đưa tay ôm chặt lấy cổ Hoắc Phong Liệt. Do dùng quá nhiều sức nên mũi y cũng đập vào má Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh đau hoa cả mắt.

May mắn là trước kia cũng thường được Hoắc Phi Hàn đưa theo khi dùng khinh công, nếu không bây giờ quanh cửa thành đã vang vọng tiếng hét của y rồi.

Chỉ chớp mắt mấy cái, xung quanh gió lớn thổi không ngừng, hai người đã dừng chân bên ngoài tường thành.

Liễu Chẩm Thanh lúc này mới thở hổn hển một hơi, “Hoắc tướng quân, lần sau chuyện này phải báo trước nhé, ngươi không sợ ta hoảng quá kêu thành tiếng sao.”

Hoắc Phong Liệt vẫn chưa buông Liễu Chẩm Thanh ra, thấp giọng nói: “Được, ôm chặt, chuẩn bị bay tiếp.”

“Hả?” 

Ngay sau đó, Hoắc Phong Liệt liền ôm Liễu Chẩm Thanh dùng khinh công đuổi theo đoàn người.

Dần dần, Liễu Chẩm Thanh cũng thích ứng, chỉ là có chút bó tay bó chân, cũng không phải khó xử vì bị người ta ôm mà do trước kia đều là y ôm Nhị Cẩu chạy tới chạy lui, giờ đứa nhỏ đã trưởng thành thật rồi, còn có thể ôm y bay tới bay lui, có một cảm giác xa lạ khác thường, khó mà miêu tả được.

Cũng may ra khỏi thành không lâu chính rừng rậm, không sợ bị phát hiện. Ngược lại họ còn có thể nhìn ra điểm không bình thường của đội ngũ kia, không biết từ lúc nào đằng sau đoàn người đã có thêm vài cái xe ngựa. Không biết xe vốn đã đợi ngoài thành hay đợi sẵn trong rừng, tóm lại là đã hội hợp với nhóm người Thiên Hữu Giáo sau đó cùng nhau đi sâu vào rừng.

Hoắc Phong Liệt cẩn thận quan sát, sau đó xuyên qua giữa những tán cây lớn.

Mà mắt Liễu Chẩm Thanh không tinh bằng người luyện võ, đương nhiên không thể nhìn quá xa, phối hợp ngoan ngoãn không động đậy, khi thấy chán thì yên lặng nhìn sườn mặt Hoắc Phong Liệt, nhìn khuôn mặt đã trở nên góc cạnh điển trai, cẩn thận nghiên cứu từng góc độ của mắt mũi miệng mặt mày, càng nhìn càng thấy Nhị Cẩu lớn lên thật đẹp trai, y có cảm giác tự hào vì nhà ta có con trai mới lớn ấy.

Đại khái là ánh mắt của y quá nóng bỏng, Hoắc Phong Liệt cũng không chịu được nữa quay đầu liếc y một cái như thể đang trách y quấy nhiễu hắn vậy.

Liễu Chẩm Thanh bày vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh họ đã tới đích.

Đó là một đình viện vô cùng rộng lớn ẩn mình trong núi rừng, xa hoa hào nhoáng, đèn đuốc sáng trưng, tuỳ tiện nhìn một cái cũng thấy được người mặc đồ trắng, cũng có rất nhiều hộ vệ tuần tra xung quanh, giống như rất sợ có người đột nhập. Mà ngọn núi phía sau đình viện còn có một hang động, đèn trong hang cũng được thắp sáng, vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa nơi này còn náo nhiệt hơn dưới chân núi rất nhiều.

Hoắc Phong Liệt quan sát quy luật trong chốc lát rồi đưa Liễu Chẩm Thanh lẻn vào trong, nhảy qua mấy cái nóc nhà, nhưng khi sắp tới khoảng đất ở trung tâm thì chợt nghe tiếng kêu của nữ từ trong căn phòng phía dưới, đó là tiếng kêu cứu.

Gặp phải loại tình huống này đương nhiên không thể mặc kệ, Hoắc Phong Liệt xác định chung quanh không có thủ vệ thì ôm Liễu Chẩm Thanh nhảy thẳng xuống dưới, định đẩy cửa đi vào lại phát hiện cửa bị khoá từ bên ngoài, Hoắc Phong Liệt bổ một kiếm, xiềng xích liền đứt lìa, cửa được mở ra, Hoắc Phong Liệt để Liễu Chẩm Thanh đợi ở cửa một lát, hắn đi vào trước.

Liễu Chẩm Thanh cũng thăm dò nhìn vào trong, đầu tiên y ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt phảng phất, Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, sao mùi này có chút quen quen? Sau đó y thấy một nam tử hơn bốn mươi hai mắt đỏ như say rượu bổ nhào về phía một nữ tử trẻ tuổi.  

Nữ tử kia chính là thần nữ giả mạo lúc trước.

Cô nàng điên cuồng chạy trốn khóc lóc, thấy có người xuất hiện thì lập tức nhào tới, “Cứu mạng!”

Hoắc Phong Liệt tùy ý để nữ tử trốn ra sau lưng mình, thấy nam tử lao tới thì đá cho một cái, nhưng khi định tiếp tục thì thấy không khí trong căn phòng này không đúng, hắn vội nâng tay che mũi lại.

“Có độc, lui ra ngoài!” Hoắc Phong Liệt mở miệng nói.

Mà Liễu Chẩm Thanh cũng ý thức được vấn đề, nhanh chóng kéo nữ tử ra ngoài, nam tử kia dù có bị đá hộc máu thì vẫn điên cuồng lao tới trước mặt nữ tử, Hoắc Phong Liệt đang định dùng chuôi kiếm tấn công thì nữ tử thấy động tác ấy, tưởng hắn muốn giết người thì vội hô: “Đừng động thủ, ông ấy là quan tốt, hẳn đã bị người khác hạ thuốc. Không phải người xấu đâu!”

Mà lúc này, Hoắc Phong Liệt đã dùng chuôi kiếm đánh trúng bụng nam tử, khiến ông ta hôn mê bất tỉnh, Hoắc Phong Liệt nắm cổ áo ông ta nhanh chóng lôi ra khỏi phòng.

“Bên này.” Liễu Chẩm Thanh phát hiện phòng cách vách để không thì gọi mọi người vào, nếu không cứ quanh quẩn bên ngoài sẽ rất dễ bị phát hiện. Y thuận tay quấn bừa xích sắt vừa bị cắt lên cửa, ít nhất có thể lừa một chút.

Chờ Liễu Chẩm Thanh sắp xếp xong quay vào phòng thì thấy nữ tử đang rúc trong góc phòng run lẩy bẩy, nam tử trung niên hôn mê bất tỉnh nhưng chỗ kia lại phấn chấn tinh thần, hơn nữa trên mặt còn lộ vẻ vô cùng đau đớn.

Xem ra trong căn phòng kia có thuốc gì không cần nói cũng biết.

May mà Liễu Chẩm Thanh có mang theo thuốc giải độc bên người, cho dù y không uống thì cũng phần nào giảm bớt tác dụng của khói độc, hơn nữa y mới chỉ đứng ngoài cửa, gần như không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng người nào đó lại không may mắn như vậy.

“Công tử, mùi thơm trong căn phòng kia là của thuốc kích tình, vô cùng mạnh, sẽ khiến người ta mất đi nhân tính, phải làm sao đây? Làm sao đây?” Nữ tử sợ hãi nói với Liễu Chẩm Thanh, cô không dám ra ngoài vì sợ bị bắt lại, nhưng có vẻ cũng không dám ở lại đây. Ánh mắt cô run rẩy bồi hồi trên người nam tử trung niên, cuối cùng sợ hãi nhìn Hoắc Phong Liệt, bởi vì hiện tại chỉ có hắn bị ảnh hưởng nhưng còn thanh tỉnh.

Liễu Chẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phong Liệt đang khoanh chân ngồi thiền thì có chút buồn cười. Đang định lấy thuốc giải độc ra cho hắn dùng thì thấy Hoắc Phong Liệt bất chợt mở mắt ra, đáy mắt bắt đầu hiện sắc đỏ sậm, hơn nữa ánh mắt còn tràn đầy ý xâm lực.

Không đợi mọi người phản ứng, Hoắc Phong Liệt đã đứng bật dậy xông về phía hai người.

“Oa! Đừng mà…” Nữ tử chật vò bò dậy định chạy, sợ mình trở thành dê con bị làm thịt.

Liễu Chẩm Thanh khẽ biến sắc, lập tức che chở cho cô, biết dưới tình huống này nam tử thấy nữ tử xinh đẹp thì sẽ càng dễ mất tỉnh táo, y cản đường Hoắc Phong Liệt, nói với nữ tử: “Ngươi ra ngoài trước đã.”

Nhưng giây tiếp theo cô nàng chợt im bặt, động tác mở cửa cũng cứng lại, cùng lúc đó trong phòng trong vang lên tiếng kêu rên tươi mát của nam tử.

Mãi đến khi tầm mắt đã hướng lên trần nhà, Liễu Chẩm Thanh mới phản ứng lại, bản thân bị Nhị Cẩu nhào vào người à?

Cảm nhận được một thân thể cường tráng rắn rỏi, cùng với tình huống không bình thường, còn cả cảm giác ấm áp bất chợt trên cổ, khiến Liễu Chẩm Thanh chợt vừa ngứa ngáy, vừa khô nóng, vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy buồn cười.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.