Hội sở của Cẩm Y Vệ, Tần Dư tỉnh lại liền nhìn thấy Hạ Lan đứng bên mép giường, vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn mình.
Tần Dư không nói gì, mà nhanh chóng ngồi dậy, muốn xuống giường thì lại bị Hạ Lan bắt lấy bả vai ấn trở về.
“Làm gì vậy!” Tần Dư nổi giận.
“Ta phải hỏi ngươi đang làm gì mới đúng! Ngươi lại đi nghe lời của nghĩa phụ ngươi, âm thầm ra tay với Chiến Uyên, ngươi có còn coi Chiến Uyên là huynh đệ không? Ngươi đã quên năm đó cái mạng nhỏ của ngươi là do hắn cứu sao? Tần Tử Xuyên, ta thực sự đã nhìn lầm ngươi rồi.” Hạ Lan tức giận nói.
Tần Dư có chút sửng sốt, mới nhận ra là Hạ Lan đang hiểu lầm.
Rốt cuộc đúng là lúc đó y đang giả vờ cản trở Hoắc Phong Liệt, chỉ là không biết vì sao sau đó lại… Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tần Dư trở nên lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lan.
Hạ Lan bị ánh mắt của Tần Dư làm cho nổi giận, bắt lấy cằm Tần Dư: “Ta còn mẹ nó có tình cảm thật lòng với ngươi, ta đúng là một thằng ngốc!”
Vẻ mặt Tần Dư trở nên trống không, không khí vốn đã lạnh lẽo như đông cứng lại, “Ngươi… cũng chỉ là hứng tình nửa thân dưới thôi, đừng có mà giả làm si tình.”
Hạ Lan thật sự thiếu chút nữa bị chọc cho tức đến phát điên, vừa mở miệng định nói đã bị Tần Dư chất vấn ngược lại.
“Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng, rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho Chiến Uyên, ta thấy ngươi hoàn toàn không biết gì hết. Hay là đường thúc của ngươi làm gì vẫn phải đề phòng ngươi?” Tần Dư nói xong, vẻ mặt lại lạnh xuống, nói: “Cút ngay, không biết gì hết thì đứng có mà ở đây làm vướng tay vướng chân!”
Tần Dư không màng thương thế, trực tiếp nhảy lên muốn rời đi, lại bị Hạ Lan ngăn lại, “Lời này của ngươi có ý gì!”
Tần Dư nói thẳng: “Nghĩa phụ của ta đi theo thái hậu, từ đầu đến cuối đều muốn che chở cho Chiến Uyên, mà đường thúc của ngươi lại phải nghe theo lệnh của hoàng thượng, khi đó người thực sự muốn lấy mạng Chiến Uyên chính là thủ hạ của đường thức ngươi!”
Mặt Hạ Lan lập tức cứng đờ, hắn không hoài nghi Tần Dư mà hỏi: “Tại… tại sao? Hoàng thượng đối xử với Chiến Uyên như huynh đệ tốt cơ mà! Hơn nữa Chiến Uyên càng không thể công cao chấn chủ…”
“Lòng đế vương khó dò, ai biết được?”
……
Liễu Chẩm Thanh nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, trong lòng không khỏi trở nên lạnh lẽo.
Nơi này là thư phòng của Nguyên Giác, cũng là nơi trước đây Liễu Chẩm Thanh thường đưa Nguyên Giác tới xử lý chính vụ nhất.
Liễu Chẩm Thanh nhắm mắt, hít sâu một hơi, đi thẳng tới bên cạnh bàn, liền nhìn thấy trên bàn có một quyển sách. Quyển sách này ghi chép lại một vài chuyện truyền kỳ thú vị ít ai biết về đế vương đế hậu Nguyên thị của Đại Chu.
Đến lúc thấy rõ nội dung của trang sách đang mở, Liễu Chẩm Thanh đã không còn thấy bất ngờ nữa, hành động của Nguyên Giác đã chứng minh, hắn biết y đã trở lại rồi.
Liễu Chẩm Thanh vẫn chưa dừng lại, mà nhanh chân bước đến kệ sách ở phía sau.
Trước mắt không biết tình huống bên ngoài như thế nào, Liễu Chẩm Thanh không thể cứ ngồi yên chờ chết được.
Y nhớ nơi này cũng có một lối đi bí mật.
Liễu Chẩm Thanh rất nhanh đã tìm được chốt mở, sau một hồi rung động, một cánh cửa bí mật mở ra trước mắt Liễu Chẩm Thanh, nhưng không rộng, chỉ như một cái tủ âm tường bình thường, có vẻ đã từng bị cải tạo, hoàn toàn không thể đào tẩu từ đây đi được.
Mà hiện tại Liễu Chẩm Thanh cũng không hề thất vọng, mà lại kinh ngạc nhìn món đồ được cất trong tủ.
Miếng ngọc thạch sắc lạnh hiếm có được chạm khắc thành một khối rubik ba tầng, phía dưới còn có tua rua màu trắng xanh.
Đó là ngọc thạch của Hoắc gia, là tín vật đính ước Hoắc Phong Liệt tặng cho y, là món vật y đã để mất sau khi chết, vậy mà lại ở đây?!
Liễu Chẩm Thanh lập tức cầm xuống, noãn ngọc chạm vào tay, sưởi ấm lòng Liễu Chẩm Thanh, cũng giống như Hoắc Phong Liệt vậy, bên ngoài là một khối ngọc cứng rắn, bên trong lại rất ấm áp.
Không kịp cảm thụ niềm vui vừa bị mất mà tìm lại được, lại nghe phía sau có tiếng bước chân truyền tới.
“Nhìn đến ngọc thạch là ngươi lại mất khả năng phán đoán sao? Phía sau cái ngăn đó còn có cơ quan, là lối đi bí mật vốn có.”
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh không có nhiều kinh ngạc, mà lại thong thả ung dung treo lại rubik bằng ngọc lên bên hông, xoay người.
“Dù sao chạy cũng không thoát.” Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại nhìn Nguyên Giác xuất hiện sau lưng mình nói.
Nguyên Giác nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh xoay người, rubik bằng ngọc chậm rãi đong đưa, vẫn là cơ thể thẳng tắp như ngọc, phong tư trác tuyệt.
Ánh mắt Nguyên Giác khựng lại, nhất thời lại không biết nên nói gì. Cuối cùng lại mở miệng nói: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Nguyên Giác bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nguyên Giác đối mặt với thần sắc như vậy, trong lòng không khỏi trở nên quay cuồng.
“Không có sao? Ngươi có thể nói ngươi vất vả nhiều công lao, có thể nói ngươi hàm oan chịu nhục, thậm chỉ còn có thể nói người trong thiên hạ đều có lỗi với ngươi.”
Ánh mắt Liễu Chẩm Thanh sâu kín, kỳ thật bảy ngày sau khi chết, hồn phách của y vẫn luôn loanh quanh trên không, tận mắt nhìn thấy Đại Chu mà bản thân dùng hết tâm huyết để bảo vệ đã khắc tên y lên cột dành cho tội nhân thế nào, nhìn văn võ trên triều cùng bá tánh mạnh mẽ lên án tội danh của y thế nào, vốn y cũng cho rằng bản thân sẽ đau đớn uất hận vô cùng. Nhưng lúc ấy trong lòng y lại chẳng có chút gợn sóng nào, chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, muốn nhanh chóng chạy đi đầu thai, quên đi hết thảy những ký ức về nơi này, rời xa hết thảy.
Vốn y không phải là một người kiên cường, gặp chuyện khó khăn chỉ muốn trốn đi thôi.
Hiện tại Nguyên Giác trào phúng muốn y nói, y thực sự không biết nên nói gì.
Trong lòng chỉ đau đáu một chuyện, “Hoắc Phong Liệt đâu? Ta biết hiện tại hắn còn chưa xuất hiện nhất định là đã xảy ra chuyện, cho nên ngươi đã làm gì?”
Có lẽ Nguyên Giác cũng không ngờ Liễu Chẩm Thanh không chất vấn hắn chuyện gì mà chỉ hỏi Hoắc Phong Liệt, vẻ mặt của Nguyên Giác lập tức vặn vẹo.
“Ta phái Cẩm Y Vệ đi ám sát hắn, dù không chết thì cũng không thể bình yên vô sự được, ngươi không gặp được hắn đâu.” Nguyên Giác nói thẳng ra.
Rốt cuộc Liễu Chẩm Thanh cũng xuất hiện vẻ tức giận, “Vì sao phải động tay với Hoắc Phong Liệt? Hắn là Trấn quốc Đại tướng quân của ngươi, ngươi điên rồi sao? Không có hắn, giang sơn của ngươi…”
“Chính thầy giáo là ngài đã dạy ta không thể để hết trứng trong một rổ, mấy năm nay mặt ngoài Hoắc Phong Liệt là Trấn quốc Đại tướng quân của ta, ta chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng trên thực tế ta đã bồi dưỡng rất nhiều võ tướng, lần phái hắn vào nam này, ta chính là muốn nhìn xem không có hắn ở quân doanh, binh lực Đại Chu có phải sẽ không vững hay không? Thực tế là tuy hắn là chiến thần, nhưng không có hắn thì cùng lắm kẻ địch sẽ to gan hơn một chút, biên cảnh có chút không ổn định, mà giang sơn của ta cũng không vì thế mà hỏng.”
“Bỏ nhất lấy thứ? Đây cũng không phải là việc mà một bậc đế vương anh minh nên làm, ngươi có thể phòng bị trong lòng nhưng nhiều năm như vậy đều dựa vào hắn không phải vì biết hắn sẽ tuyệt đối trung thành với ngươi sao?” Liễu Chẩm Thanh chất vấn: “Chuyện làm phản lần này, cũng là hắn vẫn luôn xử lý!”
Nguyên Giác lạnh lùng nói: “Không có đế vương nào chịu đựng được một võ tướng có công lao quá nhiều, ngươi đến phương nam một chuyến hắn cũng đã hiểu, trong mắt những kẻ đó chỉ có Hoắc Phong Liệt chứ không có trẫm, vốn ban đầu trẫm cũng chấp nhận hết thảy, đó là bởi vì Hoắc Phong Liệt không muốn sống, rất an toàn, nhưng hiện tại hắn lại muốn sống, sẽ không chịu khống chế nữa, vậy là có mối nguy, huống chi, chắc chắn hắn sẽ giết ta, không phải sao?”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, “Ngươi đang nói bậy cái gì vậy? Sao hắn có thể…”
“Có thể chứ, đặc biệt là khi ngươi đã về tới bên người hắn. Nếu hắn biết ngươi đã chết thế nào, hắn sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Đồng tử Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, lồng ngực có cơn đau vô hình.
Vẻ mặt Nguyên Giác hờ hững, chậm rãi hướng một tay về phía Liễu Chẩm Thanh, trong ống tay áo lóe ánh sáng sắc lạnh.
Cơ thể Liễu Chẩm Thanh gần như muốn né tránh theo bản năng, nhưng người y đã cứng đờ, giờ khắc này, mặt Liễu Chẩm Thanh trắng bệch. Cười khổ một tiếng, chậm rãi ngước mắt nhìn Nguyên Giác chăm chú.
Vẻ mặt Nguyên Giác hơi cứng lại, chỉ cảm thấy món đồ trên tay mình vô cùng nặng nề, hắn chậm rãi buông tay.
Trong ống tay áo có giấu ám khí, là Liễu Chẩm Thanh tìm người chế tạo, đưa cho Nguyên Giác để hộ thân, trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ biết đến sự tồn tại của món ám khí này, xem như là để lại một chiêu dùng vào lúc mấu chốt.
Mà năm đó, mũi tên đã bắn trúng ngực Liễu Chẩm Thanh, mũi tên đã xen lẫn trong đám tên bắn tán loạn, chính là được bắn ra từ nỏ trong tay Nguyên Giác. Bởi vì sức công phá của cây nỏ khác với cung tên bình thường, đương nhiên cơn đau cũng không giống bình thường, Liễu Chẩm Thanh đã từng làm thí nghiệm, dù không thấy nhưng khi bị mũi nỏ kia bắn trúng, y đã hiểu hết mọi chuyện.
Nhìn những tiền lệ trong lịch sử, Liễu Chẩm Thanh đã có thể dự đoán được, sẽ có một ngày bản thân bị lợi dụng triệt để rồi vứt bỏ, nhưng y không thể ngờ được rằng Nguyên Giác lại muốn giết mình sớm như vậy.
Dù sao cũng toàn tâm toàn ý trả giá, y cho rằng Nguyên Giác sẽ hiểu tấm lòng chân thành của mình, dù có làm đế vương, lòng sẽ dần dần hóa cứng, sau này sẽ kiêng kị, vậy cũng phải là chuyện của nhiều năm sau. Khi đó hoặc là y sẽ mất sớm, hoặc là sẽ về nơi hương dã, Nguyên Giác cũng chưa chắc tàn nhẫn ra tay, dù sao cũng là đứa trẻ bản thân dạy dỗ, y cho rằng Nguyên Giác sẽ có lòng nhân từ như vậy.
Nhưng cuối cùng y vẫn đã sai.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, y cũng không biết, chỉ biết một khắc kia, y đã nản lòng thoái chí.
Nản lòng thoái chí đến khinh thường không muốn nhắc lại.
“Ta chưa bao giờ nói với Hoắc Phong Liệt, cả đời này cũng không định nói.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt nói.
Nghe được Liễu Chẩm Thanh nói không bao giờ định nói ra, mặt Nguyên Giác lại không thể khắc chế được sự tức giận. “Không định nói, là vì lòng ngươi mềm yếu, hay là vì không muốn khiến thiên hạ đại loạn, vì phụ hoàng của ta? Đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa từng mắng ta câu nào, chính ta đã ra tay giết ngươi, là khi sư diệt tổ, là thất tín bội nghĩa, là lòng lang dạ sói. Ngươi đừng nói là ngươi không hề giận ta lúc trước đối xử với ngươi như vậy, không hề oán hận những gì ta đã làm sau đó!”
Nguyên Giác nói tới đây lại bật cười, chỉ là tiếng cười lại rất quái dị.
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi nhíu mày, y cũng không hiểu phản ứng của Nguyên Giác, không xác định nói: “Ngươi… hối hận rồi?”
“Không, vì sao trẫm phải hối hận, ngươi thật sự là quyền khuynh thiên hạ, đâu đâu cũng khống chế ta, trẫm là thiên tử, ngươi vượt quyền, chạy đến trên đầu thiên tử, chắc chắn phải chết!” Nguyên Giác lạnh lùng nói: “Ngươi ở trong mắt mọi người là tên xấu xa nhất, khi đó không thể rửa sạch được, nếu không xử lý ngươi, sao trẫm có thể chấp chưởng thiên hạ, cho người trong thiên hạ có được công bằng chứ!”
“Vậy hiện tại thì sao? Ngươi vẫn cảm thấy ta đáng chết sao?” Liễu Chẩm Thanh lạnh giọng hỏi.
Nguyên Giác không trả lời, chỉ chằm chằm Liễu Chẩm Thanh.
“Ngươi vẫn có nghi ngờ như thế, cho nên trước hết là giết Hoắc Phong Liệt, sau đó thì sao… còn muốn giết ta thêm lần nữa?” Liễu Chẩm Thanh buồn bã nói: “Ngươi không nên làm như vậy, Hoắc Phong Liệt là người Hoắc gia, hắn không thể nào lại chĩa đao kiếm về phía ngươi được, đó là tín ngưỡng của hắn, mà ta cũng không còn là Liễu Chẩm Thanh, không thể gây tổn hại gì cho ngươi được, nếu ngươi thông minh thì đã nên giả câm vờ điếc.”
Nguyên Giác nghe đến đó, lại cười, “Ngươi đi đến bên cạnh hắn, nhưng còn không biết ngươi có ý nghĩa gì với hắn, Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ là một người Hoắc gia đủ tư cách, trong lòng hắn, thiết luật vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ hai. Hắn là người của ngươi, ngươi nói một câu, đừng nói là giết ta, đến cả diệt vương triều Đại Chu hắn cũng dám làm.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, y không ngờ Nguyên Giác lại lý giải tình cảm Nhị Cẩu dành cho mình thành như vậy, không phải tình cảm của Nhị Cẩu chưa bao giờ để lộ ra ngoài sao? Người biết được cũng chỉ biết đại khái thôi, đến cả Liễu Chẩm Thanh cũng không dám khẳng định.
Nhìn Liễu Chẩm Thanh nhíu mày, Nguyên Giác cười, “Ngươi biết tro cốt của ngươi ở đâu không?”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ tới hình xăm, nghĩ có lẽ Nguyên Giác cảm thấy Hoắc Phong Liệt xăm hình kia nên mới có ấn tượng như vậy với tình cảm của Hoắc Phong Liệt dành cho mình.
Nhưng ngay sau đó, lời Nguyên Giác nói lại khiến Liễu Chẩm Thanh ngây ngẩn cả người.
“Đó là lần đầu tiên hắn xảy ra xung đột với ta, hắn hỏa táng ngươi, tro cốt cũng không cho hạ táng, hắn mang đi, chôn dưới gốc cây liễu trong phủ tướng quân, ngoài những lúc phải làm việc đi, chỉ cần hắn ở kinh thành thì gần như là ngày ngày đêm đêm canh giữ cạnh cái cây đó, không cho ai tới gần, đến cả ta cũng không được.”
Liễu Chẩm Thanh ngây dại, hoàn toàn choáng váng, không phải đã đem đi xăm mình rồi sao?
Không đúng, mực xăm trộn với tro cốt cũng không thể dùng hết nhiều như vậy, cho nên chỗ tro cốt còn thừa đã được chôn xuống dưới cái cây liễu đã từng bị mình bẻ gãy cành kia?
Liễu Chẩm Thanh bỗng nhiên nhớ tới đêm mình bị Hoắc Phong Liệt mang về phủ tướng quân, y đã nhìn thấy Hoắc Phong Liệt ôm vò rượu ngồi dưới tàng cây liễu.
Người Hoắc gia nói, hắn chưa bao giờ về phòng ngủ, chỉ cần ở phủ tướng quân thì đều ngủ dưới cái cây kia.
Dưới tàng cây có tro cốt của y, cây kia cũng là Hoắc Phong Liệt trồng…
Tay Liễu Chẩm Thanh bất giác sờ tới khối rubik bằng ngọc, tim lại nhói đau, cảm xúc ấy còn tra tấn y hơn cả những cảm xúc y cảm nhận được khi giằng co đấu đá với Nguyên Giác.
Đương nhiên vẻ mặt của y cũng lọt vào mắt Nguyên Giác, đôi mắt Nguyên Giác lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Rất để ý sao? Lúc trước không phải ngươi phong lưu có tiếng khắp thiên hạ, đâu đâu cũng để lại hồng nhan sao? Đến cả thái hậu cũng si mê không thể quay đầu, sao hiện giờ lại thế này, thực sự muốn ở bên hắn sao?” Nguyên Giác châm chọc nói: “Rõ ràng khi ngươi trở lại đã muốn rời khỏi kinh thành, thậm chí ngươi cũng đã thành công rời đi, ngươi đã có thể không trở lại, cả hai đời ngươi đều muốn chạy, lại cố tình trở về vì hắn, hắn quan trọng đến vậy sao?”
Liễu Chẩm Thanh phục hồi tinh thần nói: “Hắn rất quan trọng, quan trọng nhất.”
Vẻ mặt Nguyên Giác trực tiếp trở nên dữ tợn, “Năm đó ngươi cũng cảm thấy hắn quan trọng nhất đúng không, ngươi cảm thấy hắn còn quan trọng hơn cả ta đúng không! Rõ ràng ta mới là do ngươi nuôi lớn. Lúc trước ngươi muốn đi, là muốn đi cùng hắn, sau đó bỏ lại ta một mình, không thèm đoái hoài tới nữa đúng không!”
“Ta không nói bậy, trước lúc ngươi chết, ngươi chỉ mãi nhìn về phía tây, phía tây có ai, chỉ có hắn!” Nguyên Giác cả giận nói. “Ta phản bội ngươi, giết ngươi, ngươi lại không hề cho ta dù chỉ là một ánh mắt oán hận.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, lúc trước y đã nhìn về phía tây sao? Y không có ký ức về chuyện này, nhưng đúng là trước khi chết có rất nhiều người y không nỡ bỏ lại, Hoắc Phong Liệt trên chiến trường phía tây là khiến y lo lắng nhất, bởi vì trước đó không lâu bản thân còn viết thư đáp lại mắng nhiếc Nhị Cẩu, sau đó cũng có chút áy náy hối hận, cảm thấy là thiếu niên đó sợ hãi chiến trường, sợ hãi cái chết cũng có thể hiểu được, không nên lạnh lùng như vậy.”
Cho nên khi đó y vẫn luôn nhìn… nhìn về phía tây có Hoắc Phong Liệt?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên nóc nhà truyền đến tiếng mái ngói vỡ vụn. Trong khoảnh khắc đó, có vô số sát khí từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, giống như có nhiều thế lực đang đấu đá nhau.
Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể nhìn thấy trước mặt có một bóng người chợt lóe, sau đó bản thân đã được người khác ôm vào lòng.
Hơi thở quen thuộc khiến Liễu Chẩm Thanh lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếng đao kiếm va chạm trong không trung, rất nhanh đã nhìn thấy Liễu Kiều cầm kiếm phẫn nộ lao tới khống chế Nguyên Giác, mà bên cũng Nguyên Giác đã có Hạ Tông vừa xuất hiện cùng vài ám vệ, nhưng bọn họ không dám tới gần, cho thể nhìn đế vương bị bắt cóc như hổ rình mồi.
Bên ngoài thư phòng cũng đã có rất nhiều cung thủ bao vây.
Liễu Chẩm Thanh không còn tâm tư quan tâm đến những chuyện khác, chỉ ngẩng đầu nhìn Hoắc Phong Liệt.
Chỉ thấy Hoắc Phong Liệt ngẩn ngơ nhìn y, vẻ dằn vặt đau đớn trong mắt đã khiến mắt hắn đỏ lên, giống như lúc hắn bị tẩu hỏa nhập ma trước kia vậy.
“Đệ không sao chứ.” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Trong mắt Hoắc Phong Liệt lập tức tràn đầu tủi thân, sắc mặt tái xanh khác thường, rõ ràng là di chứng để lại sau khi bị trúng độc, hẳn là đã giải được độc, nhưng thân thể vẫn phải chịu ảnh hưởng. Nhưng tổng thể không có vấn đề gì lớn.
“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt cứng họng, không thể nói gì khác nữa, chỉ ôm lấy Liễu Chẩm Thanh, hôn lên trán y, đau lòng khó có thể nói nên lời.
Chỉ là ngay sau đó lại nâng Thuần Quân Kiếm trong tay lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, một trung thần lương tướng lại hướng mũi kiếm sắc bén về phía quân vương mà hắn đã nguyện sẽ trung thành.
Những người khác có mặt ở đây đều hít hà một hơi.
Hành động này chứng minh quân thần đã xảy ra xích mích quyết liệt.
“Ngươi lừa ta, ngươi không khiến y thất vọng sao?” Lời Hoắc Phong Liệt nói, từng chữ từng chữ đều tràn đầy sát khí như cất chứa tên nhọn.
Nguyên Giác đã lừa Hoắc Phong Liệt, khiến hắn cảm thấy là người khác đã giết Liễu Chẩm Thanh, cho nên Hoắc Phong Liệt vẫn luôn trung tâm phụ trợ, dù Nguyên Giác không sửa lại thanh danh cho Liễu Chẩm Thanh, hắn cũng chỉ nghĩ là bản thân Nguyên Giác không thể xác định, cũng không muốn đi ngược dư luận thiên hạ, hắn không chỉ một lần thấy Nguyên Giác nhìn tranh chữ cùng những món đồ Liễu Chẩm Thanh để lại mà ngây người, phần chân tình lộ ra ngoài đó đã khiến hắn bị lừa triệt để.
“Hoắc Phong Liệt, hắn là hoàng đế, ngươi nghĩ cho kỹ!” Hạ Tông hô: “Bắt cóc hoàng đế, các ngươi muốn mang bêu danh mưu triều cướp vị, khiến thiên hạ đại loạn sao?”
Liễu Chẩm Thanh cũng ngơ ngẩn, y nhìn Hoắc Phong Liệt, chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, hóa ra những gì Nguyên Giác nói đều là sự thật.
Hoắc Phong Liệt sẽ vì y mà ruồng bỏ tín ngưỡng của Hoắc gia, không sợ hành thích cả vua.
Nguyên Giác không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi! Đáng chết!” Liễu Kiều quả thực là đã tức giận không thôi, Liễu Kiều không biết chân tướng, nếu sớm biết như vậy, chín năm trước hắn đã sớm xâm nhập vào hoàng cung thay Liễu Chẩm Thanh báo thù rồi.
Kiếm trong tay gần như đã cắt đến cổ Nguyên Giác, nhưng Nguyên Giác vẫn không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Nhưng Liễu Kiều muốn xuống tay cũng không dễ dàng như vậy, nhất là khi nghe thấy xung quanh có tiếng tên được đưa lên cung, Liễu Kiều dừng lại theo bản năng, bởi vì chỉ cẩn hắn xuống tay thì sự an toàn của Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh sẽ không được đảm bảo nữa.
Có vẻ Nguyên Giác cũng không thấy ngoài ý muốn khi Hoắc Phong Liệt chĩa đao kiếm về phía mình, mà chỉ nhìn về phía Hạ Tông.
Hạ Tông lập tức nói: “Có… cao thủ tương hộ…”
Đương nhiên Hạ Tông cũng nhận ra Liễu Kiều, cao thủ như vậy bảo vệ bên người Hoắc Phong Liệt, hoàn toàn không thể dễ dàng hạ sát thành công được.
Nguyên Giác lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, vẫn cười than một tiếng. “Ngươi cũng thương hắn thật đấy, hộ vệ tùy thân của mình, không chịu nhớ bài để lại bên cạnh bảo vệ bản thân mà là đưa cho hắn. Ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi sao?”
Sát ý trên mặt Hoắc Phong Liệt lập tức tăng thêm, Thuần Quân Kiếm vung lên, ánh sáng lạnh lẽo hắt cả lên mặt Nguyên Giác.
Liễu Chẩm Thanh nói: “Không, ta chỉ cảm thấy không ổn, tình huống tệ nhất thì dù Liễu Kiều có che chở cho ta thì chưa chắc chúng ta đã toàn thân lui dược, nhưng nếu hắn bảo vệ Hoắc Phong Liệt vậy sẽ có phần thắng.”
“Phần thắng sao? Dù các ngươi có hành thích được vua thì cũng cho rằng bản thân có thể toàn mạng rời khỏi sao?”
Nguyên Giác vừa dứt lời, liền thấy một tiểu thái giám cuống quít vọt vào cấp báo: “Bệ hạ, Hoắc gia quân… 3000 Hoắc gia quân đã bao vây hoàng cung rồi! Đang giằng co với thị vệ trong cung…”
Sắc mặt Nguyên Giác thay đổi mấy lần, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, “Thật sự đã xem thường ngươi rồi, Chiến Uyên, quả nhiên vì y, cái gì ngươi cũng dám làm.”
Nói xong, Nguyên Giác lại nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh nói: “Cục diện này lại có thể dễ dàng thực hiện như vậy, ngươi nói sao ta có thể yên tâm với các ngươi đây?”
“Cục diện này là do tự ngươi tạo thành, ta cùng hắn chưa bao giờ có tâm làm phản, hiện tại cũng không có, chúng ta chỉ muốn tự bảo vệ chính mình thôi.” Liễu Chẩm Thanh nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha, không hề có tâm làm phản?” Nguyên Giác đột nhiên chỉ về phía Liễu Kiều nói: “Hắn thì sao? Hắn còn sống, vậy hẳn thứ hắn đã mang theo vẫn còn sống đúng không.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Nguyên Giác.
Nguyên Giác lạnh lùng nói: “Năm đó rốt cuộc ngươi đã giấu ta làm biết bao nhiêu chuyện? Ngươi cho rằng loại chuyện này không phải là phản bội ta sao?”
Kiều Cận, dư nghiệt của phản tặc, là huyết mạch có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, bản chất chính là phản bội Nguyên Giác.
Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hiểu ra, có lẽ không phải chỉ nói mỗi chuyện này, trước kia có rất nhiều chuyện là Liễu Chẩm Thanh đã lén làm, y cảm thấy không cần phải nói cho Nguyên Giác biết, hoặc là nói do y thực sự muốn giấu Nguyên Giác, nhưng Nguyên Giác thông minh, đã có thể dùng thủ đoạn của bản thân mà biết được, chỉ cần hắn cảm thấy là chuyện có bất lợi với mình, mặc kệ ước nguyện ban đầu của Liễu Chẩm Thanh là gì, đối với hoàng đế Nguyên Giác mà nói thì đây chính là phản bội.
Từng chuyện từng chuyện tích lũy lại, sự tín nhiệm giữa hai thầy trò liền cứ vì vậy mà bị bào mòn đến hết sạch.
Vừa hoài nghi vừa lo lắng, Nguyên Giác đã nổi sát tâm.
“Tư tâm không phải phản tâm, ta cho rằng ngươi sẽ tin ta.” Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi. “Nhiều người đuổi giết Liễu Kiều như vậy, sao đứa trẻ đó có thể sống sót được chứ, đã sớm chết vì bệnh rồi.”
“Ta muốn tin ngươi, nhưng ta không dám.” Nguyên Giác trào phúng.
Dưới ánh mắt cố chấp của Nguyên Giác, Liễu Chẩm Thanh tự giễu: “Hiện giờ, Hoắc đại ca, Dao Hoa, Giản Sương cũng chẳng còn, ta cũng không còn là ta, ta chỉ muốn cùng Phong Liệt chung sống hạnh phúc, ngươi không thể chấp nhận được sao?”
Cục diện hiện tại, tuy bọn họ có biện pháp để rút lui trọn vẹn, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không biết chuyện sau đó sẽ phải xử lý thế nào, đang suy nghĩ đối sách thì đột nhiên cảm nhận được cánh tay đang ôm mình chợt siết chặt lại.
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, cho rằng hắn có ý tưởng nào đó, nhưng lại thấy Hoắc Phong Liệt lo lắng nhìn mình, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, như thể hắn là một món đồ rất dễ vỡ vậy, sợ rằng chỉ một lần không cẩn thận là sẽ khiến y vỡ vụn.
“Làm sao vậy?”
“Thái hậu đi rồi?” Hoắc Phong Liệt cẩn thận hỏi.
Liễu Chẩm Thanh gật đầu. “Trước đó không lâu, chính cô ấy đã uống rượu độc, muốn rời đi cùng Giản Sương, là bản thân tự muốn đi.”
Hoắc Phong Liệt thoáng sửng sốt, ánh mắt cẩn thận đảo qua vẻ mặt của Liễu Chẩm Thanh, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Huynh… huynh đừng đau lòng quá.”
Liễu Chẩm Thanh đúng là có chút đau lòng, dù sao cũng là bạn cũ lìa thế, nhưng đó là do chính Dao Hoa lựa chọn, cho nên y cũng tôn trọng, như vậy không đến mức khiến Hoắc Phong Liệt có thái độ như vậy mới phải, dáng vẻ này của Hoắc Phong Liệt, giống như ngay giây tiếp theo sẽ đau lòng đến chết vậy.
Liễu Chẩm Thanh có chút ngạc nhiên, đang lúc mê man lại nghe Nguyên Giác bật cười.
Hai người nhìn qua, liền thấy Nguyên Giác nhìn họ đầy trào phúng, cười không ngừng được.
“Ngươi cười cái gì?” Liễu Kiều nổi giận.
Nguyên Giác dừng cười, nói: “Ta cười vì dù là người hay trời đều không thể ngăn cản được các ngươi, nhưng dù các ngươi có ở bên nhau thì tâm ý cũng không thể tương thương, buồn cười chết mất.”
“Cái gì?” Liễu Chẩm Thanh sửng sốt.
Trên mặt Nguyên Giác như lộ ra vẻ mặt sung sướng nào đó, chỉ vào Hoắc Phong Liệt nói: “Hắn cẩn thận như vậy là bởi vì hắn cho rằng người trong lòng của ngươi lúc trước chính là bà ấy, hắn cho rằng các ngươi yêu nhau mà không thể ở bên nhau, dù hiện tại hắn đã có được ngươi nhưng vẫn cho rằng bản thân chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ của ngươi. Nếu được chọn thì ngươi sẽ không chọn hắn. Thế nào, có buồn cười không.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, nghe Nguyên Giác nói, chẳng lẽ Hoắc Phong Liệt cho rằng quan hệ giữa y cùng Dao Hoa không chỉ là sắp đính hôn như lời đồn năm đó?
Liễu Chẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Hoắc Phong Liệt cũng đang ngây ngẩn, hỏi thẳng: “Có ý gì? Đệ đã hiểu lầm cái gì? Ta chưa từng thích cô ấy, từ đầu tới cuối, dù là thân phận gì thì ta cũng chỉ thích một người là đệ thôi.”
Hoắc Phong Liệt bị lời thổ lộ bất thình lình của Liễu Chẩm Thanh làm cho ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói: “Huynh… không thích cô ấy? Nhưng năm đó…”
Hoắc Phong Liệt đột nhiên nhìn về phía Nguyên Giác, Nguyên Giác lại nhướng mày cười với hắn.
“Ngươi đã viết thư nói với ta, nói rằng bọn họ yêu nhau, bởi vì muốn cảm tạ Thanh ca cho nên đã định đưa cô ấy ra khỏi cung, che giấu thân phận, ở bên Thanh ca!”
“Ta lừa ngươi đó.” Nguyên Giác nói thẳng.
Hoắc Phong Liệt lập tức tái mặt. Liễu Chẩm Thanh thực sự không ngờ còn có chuyện như vậy, Nguyên Giác điên rồi, tại sao lại làm loại chuyện này chứ!
“Viết thư, khi nào?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt không được tự nhiên nói: “Chính là… thư ta viết cho huynh để bày tỏ cõi lòng, sau khi bị huynh răn dạy cự tuyệt thì đã nhận được thư hắn viết, ta đã cho rằng… đó là sự thật.”
“Từ từ!” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên hô to lên, giữ chặt cánh tay của Hoắc Phong Liệt, hai mắt trợn tròn. “Thư bày tỏ nào, đệ viết loại thư đó cho ta lúc nào.”
Đời trước, y hoàn toàn không biết Nhị Cẩu thích mình, chưa từng nhận được thu gì hết… chưa bao giờ răn dạy cự tuyệt…
Răn dạy?
Có lần…
Phong thư đó đến khi y còn đang bận rộn, khi Nguyên Giác đọc cho y nghe, thư nói Hoắc Phong Liệt muốn hòa đàm, nói chiến tranh gian khổ, không muốn đánh tiếp nữa.
Lúc ấy y đã tức giận lập tức viết thư hồi âm, nặng lời răn dạy Hoắc Phong Liệt một trận.
Viết gì thì y không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ lời y viết kịch liệt chất vấn tại sao hắn lại có ý niệm như vậy, không phải như vậy hắn sẽ tự khiến bản thân thất vọng sao? Không khiến đại ca thất vọng sao? Cảnh cáo hắn hãy cắt đứt ý nghĩ đó đi, bảo vệ phía tây cho tốt, nếu không thì đừng có trở về.
Cho nên sau khi y trọng sinh trở về, Nhị Cẩu có rất nhiều biểu hiện không đúng là do…
Những tình huống khiến Liễu Chẩm Thanh bất mãn trong chuyến đi vào nam lần lượt tái hiện trong đầu, trong phút chốc, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược.