Liễu Chẩm Thanh nhíu mày lắng nghe, thật sự thì y cũng rất tò mò, năm đó bọn họ cùng nhau phụ tá Nguyên Giác, thậm chí Liễu Chẩm Thanh còn cảm thấy rất bội phục Giản Sương.
Y thực sự không ngờ cuối cùng Giản Sương lại là người sẽ thiết kế bẫy rập hại mình.
Giản Sương nhìn Dao Hoa, ánh mắt chân thành xinh đẹp, đơn thuần tựa tiên nữ không dính khói lửa nhân gian.
“Bởi vì y không tốt với tỷ tỷ.” Giản Sương ho khụ khụ nói: “Y khiến tỷ tỷ đau lòng, cho nên ta hận y.”
Dao Hoa dường như nghe không hiểu lời Giản Sương, nói: “Muội đang… nói gì vậy? Rõ ràng muội cũng biết, giữa y với ta vẫn luôn là ta đơn phương…”
Giản Sương cười nhạt nói: “Muội biết, cho nên thật ra ban đầu ta cũng không hận y, y không đáp lại tình cảm của tỷ, hủy hôn ước với Lê Tinh Nhược xong cũng không cưới tỷ, khiến tỷ phải gả vào Đông Cung, những chuyện đó muội cũng chỉ cảm thán là vận mệnh trêu ngươi, tỷ không may mắn mà thôi. Muội sợ tỷ đau lòng, muốn bầu bạn với tỷ, cho nên cũng nghĩ cách gả vào Đông Cung, khi đó thấy thái tử đối xử với tỷ cũng không tệ, tỷ cũng dần trở nên vui vẻ hơn, ta cũng thấy an tâm.”
Đương nhiên Dao Hoa biết Giản Sương gả vào Đông Cung là vì đi theo mình, cô vẫn luôn cảm thấy ngoài mình ra Giản Sương không có bạn bè nào khác, cũng không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, cho nên mới luôn dính lấy mình. Khi đó bọn họ ở Đông Cung, thái tử cũng đối xử rất tốt với hai người, cả hai cũng sống rất vui vẻ.
Dao Hoa khó hiểu nhìn Giản Sương, liền thấy sắc mặt Giản Sương dần trở nên âm trầm nói: “Nhưng mà, thái tử lại mà một tên đoản mệnh, hại chúng ta khổ theo!”
Dao Hoa lập tức giật mình nói: “Sương Nhi, sao muội có thể nói điện hạ như vậy chứ!”
Giản Sương cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải tại hắn đoản mệnh, Đại Chu sẽ không bị loạn lạc, tam vương sẽ không rục rịch, chúng ta cũng đâu bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực chứ? Mỗi ngày đều phải lo lắng hãi hùng, còn phải phối hợp với đám Liễu Chẩm Thanh mà mạo hiểm, tại sao chúng ta phải sống như vậy, tại sao phải gánh phần trách nhiệm đó chứ? Khi đó tỷ tỷ cũng là hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, ác mộng liên miên, muội nhìn mà đau lòng. Cho nên từ lúc đó ta bắt đầu nhịn không được mà nghĩ, nếu lúc trước Liễu Chẩm Thanh sớm cưới tỷ về, phải chăng đã không gặp những chuyện phiền toái này không.”
“Không đúng, sao những chuyện đó lại có thể giận chó đánh mèo lên Liễu Chẩm Thanh chứ!”
“Tỷ tỷ còn nhớ rõ năm đó vì giúp Liễu Chẩm Thanh bắt được bằng chứng dồn Triệu vương vào chỗ chết, tỷ đã làm gì không?”
Sắc mặt Dao Hoa tái đi, “Muội…”
Liễu Chẩm Thanh ở bên kia nghe vậy thì vẻ mặt trở nên trống rỗng, cuối cùng Triệu vương đã chết cùng y trên sân rồng kia, cũng là vương gia chết cuối cùng.
Năm đó vì đối phó tên vương gia nguy hiểm nhất này, Liễu Chẩm Thanh đã nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng chỉ thiếu một cơ hội bức chết thôi, mà chuyện này lại vô cùng cấp bách, nếu để tốn thời gian thì sẽ bị đối phương giết ngược lại.
Kết quả sau đó không lâu Giản Sương liền đưa bằng chứng tới, giúp y thuận lợi giải quyết được Triệu vương, khi đó tài trí của Giản Sương cũng khiến y phải bội phục, Giản Sương tùy tiện tìm một lý do, Liễu Chẩm Thanh cũng không hỏi nhiều, cực kỳ tín nhiệm cô, nhưng hiện tại nghe Giản Sương nói, có vẻ còn có ẩn tình.
Giản Sương nói: “Năm đó Triệu vương âm ngoan độc ác, tâm lý vặn vẹo, vẫn luôn muốn có được tỷ, đúng không? Tỷ đã định dùng thân mình làm trao đổi, giúp Liễu Chẩm Thanh hoàn thành mục đích.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy toàn thân cứng đờ, không dám tin trợn trừng mắt nhìn vào bên trong, y hoàn toàn không hay biết chuyện này. Chẳng lẽ những thứ đó nhờ vậy mới đến được tay y?
Nhưng giây tiếp theo, Dao Hoa lại sốt ruột mở miệng nói: “Lúc ấy cũng không còn cách, ta cũng không phải vì y, mà là vì tất cả chúng ta, huống chi, khi đó ta còn chưa kịp làm gì thì mọi chuyện đã được các ngươi giải quyết xong cả rồi còn gì?”
Lúc ấy Dao Hoa đối mặt với thế cục, thật sự đã hạ quyết tâm, dù sao cô cũng đã là thái hậu, nếu thật sự làm như vậy thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý lấy chết tạ tội, nhưng khi cô đang nghĩ cách dụ Triệu vương thì hết thảy mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Cô tưởng là nhờ Liễu Chẩm Thanh mưu trí vô song, đã giải quyết được nan đề, còn cảm thấy may mắn, hiện tại nghe Giản Sương nói vậy, còn nhìn thấy ánh mắt kiên quyết kia nữa.
Trong lòng Dao Hoa căng thẳng, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy hai vai Giản Sương, chất vấn: “Rốt cuộc là thế nào?”
Giản Sương bình thản cười nói: “Tỷ tỷ muốn làm gì, muội đều sẽ giúp tỷ tỷ làm được, làm sao muội có thể để bàn tay dơ bẩn của Triệu vương đụng tới tỷ tỷ chứ.”
Trong nháy mắt, mắt Dao Hoa đỏ lên, không dám tin nhìn Giản Sương.
Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh cũng phản ứng lại, thậm chí thiếu chút nữa đã không thể đứng vũng, dưới chân lảo đảo.
Giản Sương rúc vào lòng Dao Hoa như đang làm nũng, “Tỷ tỷ đừng có vẻ mặt như vậy chứ, chính vì sợ tỷ tỷ sẽ có vẻ mặt như vậy nên muội mới không thể tranh công vì điều này, thực ra muội chưa bao giờ để ý tới những thứ đó, muội chỉ cần tỷ tỷ vui là được.”
“Sương Nhi… muội…” Dao Hoa đã nói không ra lời.
“Chúng ta rõ ràng đều không có con nối dõi, lại phải mạo hiểm vì con nối dõi của kẻ khác, mạo hiểm thì cũng thôi đi, dù sao cũng vì thân phận đặc thù, không thể không nhập cuộc, nhưng khi đó sau khi đã thành công, lại vẫn bị nhốt trong hoàng cung ở góa. Tại sao chứ!” Giọng Giản Sương không khỏi trở nên dồn dập: “Tỷ tỷ hỏi tại sao muội lại muốn đối phó với Liễu Chẩm Thanh, kỳ thật khi đó muội cũng chưa bất mãn tới nỗi phải giết y, mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh nói với chúng ta rằng, một khi Nguyên Giác có thể tự mình chấp chính thì y sẽ phải rời đi.”
Dao Hoa sửng sốt. “Chẳng lẽ là bởi vì những lời nói bậy trong lần say rượu đó sao?”
Liễu Chẩm Thanh cũng nhớ lại cái gì đó, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Sau khi Triệu vương bị bắt, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy đã không còn gì để làm nữa, một lần vào hậu cung uống rượu hàn huyên, Liễu Chẩm Thanh đã nói chuyện mình bị Lê Tinh Nhược mắng, nói mình phải đi. Lúc ấy có lẽ Dao Hoa đã uống say rồi, không thể tự kiềm chế, kéo ống tay áo khóc lóc hỏi y có thể đưa mình theo không.
Mà Giản Sương ở một bên lặng lẽ nhìn.
Khi đó Dao Hoa vẫn còn tình cảm với y, sánh vai vượt qua hoạn nạn, sớm chiều ở chung, tình cảm khi xưa lại được hồi sinh, đã hoàn toàn vượt qua sự khác biệt về thân phận.
Liễu Chẩm Thanh chỉ là sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu cự tuyệt.
Liễu Chẩm Thanh cự tuyệt Dao Hoa, không chỉ có bởi vì cô là Thái Hậu, là góa phụ của Thái Tử ca ca. Cũng là vì không có tình cảm với cô, không thể chịu trách nhiệm đưa cô theo được.
Mà quan trọng hơn nữa là vì Liễu Chẩm Thanh biết việc bản thân muốn bỏ chạy, muốn công thành lui thân, muốn bình yên rời đi không phải là một việc chắc chắn sẽ thành công, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn y chằm chằm, một khi y buông bỏ quyền lực, thực sự có thể an toàn thoát thân sao? Thật sự là chưa chắc, về lý thì y nên tiếp tục nắm chặt lấy quyền lực có thể bảo vệ y khỏi những đại phần quyền thế có thù với mình mới phải, nhưng y đã quá mệt mỏi rồi, một lòng muốn rời xa hết thảy những chuyện nơi này, cho nên y sẵn lòng mạo hiểm một phen, nhưng y không thể khiến những người khác bị liên lụy được.
Đến hai người tín nhiệm nhất bên cạnh y đều đã được y lấy lý do đưa họ đi trước, sao có thể kéo theo những người khác được.
Cho nên y đã cự tuyệt Dao Hoa, mà Dao Hoa cũng say quá mà ngủ tiếp đi, Liễu Chẩm Thanh chỉ nhớ khi bản thân xách bầu rượu rời đi, Giản Sương đã nhìn mình nói: “Ngươi sẽ hối hận.”
Y cho rằng Giản Sương chỉ là đang cảm thán mà thôi, hoặc là bất bình thay Dao Hoa, không ngờ…
“Muội hận y, tỷ đồng hành cùng y lâu như vậy, mọi chuyện đều ưu tiên y, suy xét cho cảm thủ của y, nhưng khi y muốn rời đi lại bỏ lại một mình tỷ, y dựa vào cái gì chứ!” Giản Sương hừ lạnh.
Dao Hoa lại nhịn không được run rẩy toàn thân. “Chỉ vì như vậy? Đó là những lời ta nói khi say thôi, ta là thái hậu, ta đã từng gả cho người khác, sao có thể đi cùng y chứ, ta chỉ là…”
“Tỷ tỷ không cần gạt muội, muội đã biết rồi, chỉ cẩn y chịu gật đầu, dù có chết, hay phải làm chuyện toàn thiên hạ không đồng ý thì tỷ cũng sẽ nguyện ý đi cùng y, mà muội khi đó cũng sẽ cố hết khả năng để giúp tỷ, muội chỉ cần tỷ được hạnh phúc thôi, nhưng y lại cô phụ tỷ.”
“Sương Nhi, không thể cưỡng cầu người khác thích mình được.” Dao Hoa lập tức nói.
Giản Sương nói: “Muội mặc kệ người khác thế nào, muội chỉ quan tâm tới tỷ thôi, tỷ thích cái gì thì muội nhất định sẽ lấy được cái đó cho tỷ, nếu không được, muội sẽ lấy mạng y.”
Cho nên cô đã tới gặp Triệu vương đang bị giam giữ, loại dụng chuyện giữa hai người họ, tùy tiện khích bác một chút, Triệu vương liền phát điên, muốn tới liều mạng với Liễu Chẩm Thanh, nếu y không chịu đưa tỷ tỷ theo, vậy để mạng lại!
Dao Hoa cúi đầu nhìn Giản Sương trong lòng mình, không khỏi rùng mình một cái, rồi lại cảm thấy vô cùng khổ sở bi thương.
Mà Liễu Chẩm Thanh nghe đến đó lại chưa hề tỏ ra không cam lòng hay hận thù, bởi vì y hiểu, dù không có Giản Sương, y cũng không thể rời khỏi hoàng cung. Y chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ cùng tiếc nuối mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, Dao Hoa mới run giọng hỏi: “Vậy… tại sao lại giúp Cảnh vương tạo phản, cũng là vì ta sao?”
Dao Hoa cũng không phải đang trách tội Giản Sương, mà là đang trách chính bản thân mình, như thể tất cả những đầu sỏ gây tội đều biến thành chính cô vậy.
Giản Sương nói: “Đó là Nguyên Giác không tốt, rất lâu trước kia muội đã sớm ám chỉ với hắn, rằng khi hắn có thể tự mình chấp chính thì hãy bí mật để chúng ta rời khỏi hoàng cung, muội biết tỷ tỷ không muốn ở trong hoàng cung, nhưng Nguyên Giác lại làm bộ nghe không hiểu, người hoàng tộc như bọn hắn đều ích kỷ, rõ ràng chúng ta đã hy sinh vì họ nhiều như vậy, bọn họ lại vì cái gọi là tôn nghiêm của hoàng tộc, mặt mũi của hoàng gia mà không đáp ứng một yêu cầu nho nhỏ như vậy.”
“Không đáp ứng thì thôi, dù sao Liễu Chẩm Thanh cũng đã chết, ta biết với tỷ tỷ ra ngoài hay ở lại cũng không khác nhau là bao, nhưng hắn không nên bắt đầu đề phòng, bất kính với chúng ta, thu hồi quyền lực của chúng ta, hắn muốn vắt chanh bỏ vỏ với chúng ta, khiến tỷ tỷ phải chịu mất mát khổ sở, rõ ràng là chúng ta nuôi hắn lớn, đúng là một tên ăn cháo đá bát, nếu Nguyên Giác không muốn bị ta khống chế, vậy ta liền đổi sang khống chế người khác vậy, chỉ cần muội khống chế tốt, biến sự có hiếu giả tại kia thành có hiếu thật, như vậy ít nhất tỷ tỷ có thể cảm thấy hạnh phúc từ bọn nhỏ đúng không?”
Giản Sương nói xong còn nghiêng đầu hỏi Dao Hoa.
Dao Hoa đã sớm nhìn thấu ý muốn thực sự của Giản Sương mà mình không thể hiểu, thấy cô như vậy liền nói: “Nhưng có vẻ muội lại chọn một tên còn vô lương tâm hơn rồi.”
“Ít nhất là hắn ngu xuẩn, dễ khống chế hơn Nguyên Giác, tỷ tỷ, muội không trách tỷ, nhưng nếu không phải tỷ chống lại muội, thì lúc này…” Giản Sương nói tới đây thì nhịn không được có chút tủi thân nhìn Dao Hoa nói: “Tỷ vì Liễu Chẩm Thanh mà muốn lấy mạng của muội, cần gì phải vòng vo như vậy, tỷ cứ nói thẳng, muội nguyện chết trong tay tỷ, tốn công tốn sức diễn kịch với muội như vậy, tỷ không thấy mệt sao? Nếu muội biết thì cũng sẽ đau lòng.”
Dao Hoa bi thương nói: “Muội là muội muội quan trọng nhất của ta, ta cũng không muốn lấy mạng muội, ta chỉ muốn trả lại công bằng cho họ mà thôi, nhưng những chuyện mà muội đã làm đúng là đã khiến ta phải sợ hãi, hoảng sợ. Trong lòng muội không có thị phi hay công bằng, không có luân lý cương thường, thậm chí không có cả sự thái bình của thiên hạ.”
Giản Sương lại nói: “Lòng muội nhỏ, chỉ chứa được tỷ tỷ mà thôi, muội chỉ cần tỷ tỷ sống tốt thì thế nào cũng được.”
Giản Sương quá mức xinh đẹp thông tuệ, lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, mẫu thân mất sớm, phụ thân muốn dùng cô để trao đổi, cô lại ốm yếu không có chỗ nào hữu dụng. Ở nhà bị tỷ muội ghi hận, ra ngoài bị nhiều công tử ca mơ ước, dù ở đâu thì cũng phải chịu đủ loại mâu thuẫn cùng dày vò.
Người sống trong bóng tối sẽ vô cùng khao khát ánh sáng, Dao Hoa đã cho Giản Sương ánh sáng, cô chính là mặt trời trong thế giới của Giản Sương. Mặt trời phải nên ở trên cao, hưởng thụ hết thảy những điều tốt đẹp trên đời, cho nên Giản Sương không bao giờ nguyện ý để Dao Hoa phải chịu chút thiệt thòi nào, dù bản thân có ở trong vũng bùn thì cũng phải nâng Dao Hoa lên cao thật cao, không để cô dính dù chỉ một hạt bụi nhỏ.
Cô vẫn luôn nỗ lực làm việc đó, nhưng tỷ tỷ lại đối nghịch với mình, hiện tại còn lộ ra vẻ mặt như vậy, cô cũng rất đau lòng.
“Có phải tỷ tỷ đã chán ghét muội? Hận muội?” Giản Sương nói: “Đừng hận muội được không?”
Dao Hoa nhắm mắt, nghẹn ngào, lại không thể nói được lời nào, cô không hận Giản Sương, cô hận chính mình, cảm thấy là bản thân đã không dạy dỗ được muội muội.
Giản Sương nhìn Dao Hoa, mím môi, tựa hồ có chút sốt ruột, muốn biện giải cho mình, nói: “Tỷ tỷ, thật ra người tỷ thích không phải do muội giết, cho nên hận muội ít hơn một chút được không?”
Dao Hoa sửng sốt, biết người cô nói chính là Liễu Chẩm Thanh, nhưng… cái gì gọi là không phải do Giản Sương giết, ý là tuy lập bẫy nhưng cuối cùng vẫn là ngoài ý muốn sao?
Vừa định mở miệng, đại môn bị người đẩy ra, Nguyên Giác cùng thái giám tổng quản đi vào, mà thái giám tổng quản bưng một bầu rượu, có ý gì là rất rõ ràng rồi.
Vẻ mặt Nguyên Giác vẫn nhàn nhạt, nhìn thì vẫn ôn hòa như cũ, ánh mắt lại lạnh như băng.
“Mẫu hậu cùng thái phi đã nói xong chuyện chưa?” Nguyên Giác nhàn nhạt nói.
Dao Hoa nhìn rượu độc, há miệng nhưng lại không cầu tình thay Giản Sương.
Giản Sương nhìn bầu rượu, đột nhiên cười nói: “Cũng không định thẩm vấn ta sao? Cũng đúng, lúc trước ở trong vương trướng, ngươi còn chịu được không bắt ta ngay lập tức, nhìn thì là muốn kéo dài thời gian, nhưng thực ra là muốn xem dưới tình huống như vậy còn có những ai sẽ bất trung với ngươi, trong lòng ngươi vẫn luôn đa nghi như vậy, đến lúc đó rồi mà vẫn muốn thử bọn họ.”
“Nếu đã hy sinh để diễn kịch thì đương nhiên phải tối đa hóa lợi ích rồi, trẫm thân là hoàng đế, đương nhiên là không thể tùy tiện tin tưởng người khác, dù sao từ khi phụ hoàng qua đời đến nay, những người thân cận nhất bên cạnh trẫm đều không ngừng phản bội trẫm, từ khi từ Tây Hằng quốc trở về Đại Chu, hai chữ trẫm quen thuộc nhất là phản bội.”
Liễu Chẩm Thanh nghe được lời này cũng không kinh ngạc, y biết từ thiên chi kiêu tử trở thành con tin, lại từ chỗ chết trốn về rồi chậm rãi ngồi vững vương vị, tâm tính Nguyên Giác đã sớm khác xưa rồi.
“Rốt cuộc người cũng đã dưỡng dục trẫm, có rất nhiều ân tình với trẫm, trẫm sẽ không làm khó ngài, có nghi vấn gì cũng đã hỏi được từ chỗ Cảnh vương, nó đã đi rồi, trẫm là tới để tiễn thái phi.”
Thật ra Giản Sương cũng không câu nệ gì, trực tiếp nhận bầu rượu trong tay thái giám tổng quản, cầm bầu rượu trong tay tự rót cho mình một chén, đung đưa chén rượu trong tay, đột nhiên cười nói: “Hết thảy đều là âm mưu đúng không? Ngươi đã sớm hoài nghi Cảnh vương cùng ta, cũng đã sớm biết còn có một di chiếu, lợi dụng ta, lợi dụng đệ đệ ngươi lăn lộn một hồi, diệt trừ khối u ác tính của Đại Chu, bắt được phản tặc còn sót lại, giữ được quân quyền của bản thân, lừa ra được di chiếu ngươi để ý tới nhất, thật không hổ là hoàng đế được Liễu Chẩm Thanh dạy dỗ ra.”
Từ khi mọi chuyện thất bại, trong đầu Giản Sương đã nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cô cùng dần dần hiểu ra, mình cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của Nguyên Giác mà thôi.
Chuyện Nguyên Giác biết được nhiều hơn những gì hắn biểu hiện ra ngoài rất nhiều, nhìn thì là nhược thế, có Dao Hoa âm thầm tương trợ trong tối, có Hoắc Phong Liệt phụ tá ngoài sáng, nhìn thì như phải dựa dẫm khắp nơi, hoặc là phải thuận theo tự nhiên, kỳ thật cuối cùng hắn lại có thể đạt được kết quả mình muốn mà không phải tốn nhiều sức.
Mà này kết luận này ngoài Dao Hoa bị kinh ngạc ra, Liễu Chẩm Thanh ở bên kia cũng đã đoán được.
Nguyên Giác cười, cũng không phủ nhận suy đoán của Giản Sương, mà lại chậm rãi vuốt ve ngọc ban chỉ của mình, nói: “Thái phi nói sai rồi, trẫm chính là do hai người dạy dỗ ra.”
Giản Sương cũng cười, “Vậy thật đúng là trò giỏi hơn thầy.”
Nguyên Giác lắc đầu nói: “Ở phương diện thông minh tài trí trẫm không bằng các ngươi, nhưng chỉ là trẫm mạnh hơn các ngươi, cho nên trẫm mới có thể tồn tại được đến cuối cùng.”
Lời này của Nguyên Giác lại khiến cho Giản Sương phải tò mò: “Cái gì?”
Nguyên Giác cười nói: “Nhược điểm đó, nhược điểm của ngươi là thái hậu, nhược điểm của y là lòng mềm yếu.”
Giản Sương hỏi: “Vậy hoàng thượng không có nhược điểm sao?”
Nụ cười của Nguyên Giác tắt, quét mắt nhìn cửa sổ một cái: “Hiện tại, đã không còn.”
Giản Sương cười nói: “Cũng phải, ngươi vô tình như vậy, làm đế vương lại vừa vặn rất hợp.”
Mà Dao Hoa khiếp sợ lại dần dần ngộ ra gì đó mà nhìn Nguyên Giác.
Giản Sương nói xong, cũng không nhiều lời, nâng chén rượu, chậm rãi uống hết, mỹ nhân uống rượu, vẫn đẹp vô cùng.
Cô uống xong liền thoải mái dựa vào lòng Dao Hoa, “Cảm ơn tỷ tỷ đã tiễn muội nốt đoạn đường này, tỷ tỷ, muội rất thích tỷ, tuy rằng có lẽ tỷ đã chán ghét muội, nhưng muội sẽ đợi tỷ ở cạnh cầu Nại Hà, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau đầu thai, kiếp sau lại… Tỷ tỷ nhớ nhé, dù phải đợi bao nhiêu năm, muội cũng sẽ đợi, đến lúc ấy, hẳn tỷ cũng nguôi giận rồi.”
Dao Hoa thu hồi ánh mắt, lấy chén rượu trong tay Giản Sương, rót thêm một chén.
Ánh mắt Nguyên Giác chợt lóe, mà Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy hết thảy không khỏi tiến lên trước một bước, cuối cùng vẫn dừng lại.
Giản Sương hơi khựng lại, không dám tin mà nhìn Dao Hoa.
Dao Hoa lại trầm mặc uống cạn chén rượu độc.
“Tỷ tỷ?” Giản Sương run giọng gọi.
Dao Hoa lại cười khổ một tiếng nói: “Từ khi muội vào Đông Cung, chúng ta chưa từng tách nhau ra, muội đi rồi, sao ta có thể quen được, không cần chờ, chúng ta đi cùng nhau, Sương Nhi, kiếp sau, đừng tùy hứng như vậy nữa.”
Từ khi Dao Hoa bắt đầu đối phó Giản Sương, thực ra đã có tâm tư như vậy, hiện tại còn biết hết thảy những gì Giản Sương làm đều là vì bản thân, cho dù có sai thì cô cũng không thể để Giản Sương rời đi một mình được, mà thế gian này, đúng là đã không còn gì để cô lưu luyến.
“Tỷ tỷ… tỷ thật tốt.” Khóe miệng Giản Sương đã bắt đầu rỉ máu, Nguyên Giác vẫn còn nhân từ, không đưa loại độc khiến người ta quá đau đớn, sẽ không khiến người uống phải chịu đau khổ.
Nhìn hai người đều đã uống rượu độc, Nguyên Giác định rời đi, lại nghe thấy Dao Hoa nói: “Nguyên Giác, đừng quên đáp ứng chuyện của ta, ta muốn tên của y, biến mất khỏi cột tội nhân.”
Nguyên Giác chỉ là dừng bước chân lúc, không quay đầu lại.
Nhưng Dao Hoa lại nói tiếp: “Rượu độc này, rất quen thuộc, khiến ta nhớ tới một chuyện.”
Lúc này Nguyên Giác mới quay đầu lại nhìn về phía Dao Hoa.
Dao Hoa cười khổ, “Năm đó trong một yến hội, Tề vương cứ nằng nặc đòi kính rượu ngươi, ngươi bị ép không thể không uống, kết quả là ly rượu kia lại bị Liễu Chẩm Thanh vượt quyền cướp lấy, giống hệt một tên gian thần khống chế hoàng quyền vậy, y không màng quy củ mà cướp đi rượu của hoàng thượng, ngươi có còn nhớ không?”
Ánh mắt của Nguyên Giác khẽ dao động.
“Chén rượu đó chính là bị hạ loại độc này, y giả say rời đi, sau đó lại hộc máu, bị ta nhìn thấy.”
Đồng tử của Nguyên Giác run lên.
“Nhưng y vẫn luôn mang theo giải độc hoàn của Y Cốc bên mình, uống xong thì cũng không lo mất mạng nữa, nhưng vẫn để lại di chứng.”
Nguyên Giác không nói gì, chỉ là vẻ mặt đã trở nên có chút khó coi.
“Không biết độc như vậy y đã chắn thay ngươi bao nhiêu lần? Chỉ là thân thể của y quả thực rất không xong.” Dao Hoa chậm rãi nói: “Cho nên xem như nể tình y đã chắn độc cho ngươi, ngươi cũng nên cho y danh dự đi.”
Nguyên Giác trầm mặt rời đi.
Mà Liễu Chẩm Thanh cũng bị ám vệ khác đưa ra ngoài, tựa hồ chỉ tạm thời để y ở đó, đợi Nguyên Giác xong việc thì mới xử đến y.
Bên ngoài cung điện có người trông coi, bảo đảm người bên trong đã qua đời, nhưng vẫn có cao thủ lẻn vào trong.
Trịnh Duy đáp xuống, nhìn hai người rúc vào nhau, Giản Sương có lẽ đã nhắm mắt, còn Dao Hoa lại vẫn mở mắt ra khi nghe được tiếng, Trịnh Duy muốn tiến lên đưa giải độc hoàn, nhưng lại bị Dao Hoa cự tuyệt.
Trịnh Duy ngẩn người, không kiên trì nữa.
Hô hấp Dao Hoa đã khó khăn, vẫn mở miệng nói: “Trịnh Duy, ngươi đi đi, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ngươi, đưa theo nghĩa tử của ngươi rời đi đi, đa tạ ngươi đã bầu bạn cùng ta nhiều năm qua, nếu không ta đã không thể đi đến được ngày hôm nay.”
“Nương nương không cần nói lời cảm tạ, đây là ân tình nô tài thiếu y, cần phải trả lại.” Trịnh Duy nói.
Dao Hoa cười cười nói: “Ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết, rốt cuộc y đã có ân gì với ngươi, giờ thì có thể nói chưa?”
Trịnh Duy ngẩn người, nói: “Năm đó, tỷ tỷ của ta ái mộ Triệu vương, vì Triệu vương mà cam tâm tình nguyện trở thành tử sĩ tiến vào hoàng cung, Triệu vương đã đồng ý chỉ cần kế hoạch thành công thì sẽ cưới tỷ ấy, nhưng khi tỷ ấy chạy được ra ngoài muốn ở cùng người thương thì Triệu vương lại giết người diệt khẩu, còn bị ném xác xuống con hào bao quanh hoàng thành.”
Trịnh Duy nhớ tới tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau của mình, trước khi đi còn nói với mình rằng, rất nhanh tỷ ấy sẽ gã chồng, sẽ dẫn đệ đệ tới sống cùng tỷ ấy cùng người thương.
Nhưng cái Trịnh Duy chờ được là Triệu vương đuổi giết diệt khẩu, may mắn mới chạy thoát được, nhưng có làm thế nào cũng không thể tìm được thi thể của tỷ tỷ, mãi đến khi nhóm Liễu Chẩm Thanh phá được án.
“Mọi người đều nói, bởi vì lão hoàng đế phẫn nộ, thi thể của tỷ tỷ đã bị đem cho dã thú ăn để hả giận, cuối cùng thi cốt cũng chẳng còn. Bọn họ đều cho rằng ta phải hận hoàng gia, hận Liễu tướng gia. Nhưng không ai biết, khi thi thể bị đưa đi cũng đã bị Liễu tướng gia đánh tráo, khi đó ta đã bí mật bám theo khi họ vận chuyển quan tài, nhìn thấy Liễu tướng gia đã chọn an táng tỷ tỷ ở một nơi có hoa mai nở rộ, có lẽ là ngài ấy đồng tình với tỷ tỷ, cũng có thể chỉ là thiện tâm nên làm vậy, nhưng ta rất biết ơn, nhớ kỹ ân tình này.”
Trịnh Duy tiến vào hoàng cung đương nhiên là vì báo thù, nhưng một mình lại không đủ sức, thấy Liễu Chẩm Thanh muốn đối phó với tam vương, đương nhiên là muốn báo ân cùng báo thù.
Chỉ là cuối cùng Liễu Chẩm Thanh cũng đã chết, nhìn thế nhân bôi nhọ Liễu Chẩm Thanh, Trịnh Duy có chút không cam lòng, rốt cuộc bản thân cũng đã thầm lặng dõi theo Liễu Chẩm Thanh từng bước ổn định giang sơn này mà.
Cho nên những ngày sau đó Trịnh Duy chỉ muốn chậm rãi tìm cơ hội giúp Liễu Chẩm Thanh rửa oan, sau đó lại phát hiện thái phi không thích hợp, bèn cố ý tìm cơ hội để thái phi mua chuộc mình, mãi đến khi nhận ra thái hậu cũng có cùng chí hướng với mình, vậy mới đến bước này.
Bọn họ cũng không phải chỉ trung với Nguyên Giác, giúp Nguyên Giác đối phó những người khác, nhưng thiên hạ này là nhờ những trung thần lương tướng năm đó đã cực khổ rất nhiều mới có được, không ai đành lòng nhìn nó bị phá hỏng, bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ chọn lựa chọn duy nhất mà thôi.
Cũng giống Liễu Chẩm Thanh năm đó, không chọn tam vương, không chọn Cảnh vương, chỉ chọn Nguyên Giác.
Không phải y muốn phụ tá Nguyên Giác hơn, là vì dù là ai trong tam vương lên ngôi thì thiên hạ này cũng phải chịu nạn, y không thể không chọn Nguyên Giác.
Khi Trịnh Duy kể, Dao Hoa chỉ khẽ mỉm cười nói: “Là y, quả nhiên là y.”
Dao Hoa cười cười rồi nhắm hai mắt lại, một tay nắm lấy Giản Sương, một tay ấn ngọc bội trước ngực.
Trịnh Duy thở dài một hơi, đột nhiên nhớ tới mục đích mình quay lại, không phải là để đưa tiễn thái hậu, mà là vì phát hiện những người quấy nhiễu Hoắc Phong Liệt lại là sát thủ thực sự, mà thân thủ của họ rõ ràng là… Cẩm Y Vệ.
Mà có thể điều động Cẩm Y Vệ chỉ có thể là Hoàng Thượng.
Cho nên…
Hoàng Thượng muốn giết Hoắc Phong Liệt.
Tuy rằng Trịnh Duy hoàn toàn không thể lý giải, vì sao hoàng thượng vốn thân thiết như anh em với Hoắc Phong Liệt lại giết đại tướng quân không hề có uy hiếp với mình, lại còn giúp hắn giữ giang sơn, nhưng Trịnh Duy cũng nhớ tới ân tình của Hoắc Phi Hàn cùng Lê Tinh Nhược, cho nên cũng muốn che chở cho Hoắc Phong Liệt, mà người Hoắc Phong Liệt để ý nhất hiện tại lại nằm trong tay hoàng thượng, Trịnh Duy không thể không tới giúp.