Việc này đúng là không khó, sau khi nhận được tin tức, Nguyên Giác lập tức ban ân, nhanh chóng chuyển thánh chỉ đến Nam Phong Thành.
Nhìn tin cáo về tình hình gần đây, Nguyên Giác chậm rãi xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên ngón tay, đôi mắt dưới hàng mày rậm có chút lạnh lùng.
“Xem ra bên cạnh Chiến Uyên thật sự có thêm một quân sư… Liễu Tiêu Trúc… Liễu…”
……
Đới Đinh Vũ nghe bọn họ nói đã sắp xếp ổn thỏa hết thảy thì giơ ngón cái với Liễu Chẩm Thanh.
Mà Đường Nhu còn mờ mịt hơn, cô nhìn Liễu Chẩm Thanh, không ngờ lại có người suy tính sâu xa tới vậy vì mình.
Trong lòng lại cảm thán một lần nữa: Không hổ là thân nhân rất giống Liễu Chẩm Thanh.
Sau đó Đới Đinh Vũ đánh thức Đường cữu, bắt đầu thẩm vấn.
Đường cữu vừa tỉnh dậy đã thấy những người khác đều đã rời đi, lập tức hiểu gã toi đời rồi. Dù có lôi cái danh cữu cữu ra cầu cứu Đường Nhu cũng vô dụng, dù sao đến cả Đường phu nhân cũng không có ở đây, chứng minh sẽ không có ai đứng ra nói đỡ cho gã.
Đới Đinh Vũ ghé đao lên cổ gã. Đường cữu vốn đang căng thẳng lúng túng, lúc này khai sạch sành sanh.
Hóa ra là chính người Tây Thục quốc đã liên hệ với gã, hứa hẹn sẽ giúp gã lên làm thành chủ, sau đó còn hứa cho gã vinh hoa phú quý, gã hận Đường Nhu không chịu thoái vị, cho nên mới có chuyện như vậy. Về chuyện lão thành chủ phản quốc, gã cũng không biết thật giả, nhưng thật ra vẫn có chút đầu óc, thật giả lẫn lộn, giả cũng thành thật, cho nên người Tây Thục quốc hoàn toàn không biết chuyện Đường Nhu là nữ tử, đây là thêm lợi thế cho gã, là cơ hội để gã thể hiện lòng thành với Tây Thục quốc.
“Ông đúng là cữu cữu ruột của ta.” Đường Nhu tức đến bật cười.
“Ta đã khai hết rồi, nể tình ta là cữu cữu của con, tha cho ta đi.” Đường cữu khóc lóc: “Mẫu thân con cũng chỉ có một đệ đệ là ta thôi. Nếu con giết ta, cả đời này mẫu thân con sẽ không tha cho con đâu.”
“Vậy thì không cần tha thứ nữa!”
Tuy Đường Nhu là nữ tử, tính cách cũng hiền hòa, nhưng không phải người mềm lòng, về công hay tư, Đường cữu đều phải chết, cô chỉ không muốn tự mình ra tay, giao lại cho Đới Đinh Vũ mang gã rời khỏi phủ thành chủ rồi mới giết.
Mà hậu quả Đường cữu để lại cũng vô cùng nghiêm trọng, chỉ với thời gian một ngày, dù bên ngoài có năm vạn đại quân túc trực thì cũng không có cách nào trấn an người Nam Phong Thành.
Đương nhiên chuyện thân phận nữ nhi có thể được hóa giải không cần họ lo, chỉ cần thánh chỉ đến là hết thảy có thể được giải quyết một cách dễ dàng, nhưng chuyện lão thành chủ tuyệt đối không thể nói ra, không chỉ vì những người vô tội của Đường gia mà cũng là vì sự yên bình của Nam Phong Thành.
Nhưng giống như Đường cữu đoán, chỉ cần một chuyện là sự thật, chuyện còn lại dù không có chứng cứ thì cũng sẽ thành sự thật trong mắt đại chúng mà thôi, cho nên cần phải dùng biện pháp thích hợp để dẫn dắt dư luận mới được.
Mọi người bàn bạc, Đường Nhu nhíu mày trầm tư, cô thân là đương sự rất khó tự đứng ra giải thích, Đới Đinh Vũ còn rối rắm đến vò đầu bứt tai hơn, gần đây cứ ra đường là hắn muốn đánh người, sắp nhịn không nổi nữa rồi. Những tên dân thường khốn nạn kia đều nói này nói nọ Đường Nhu, quả thực rất nực cười.
Cuối cùng thật sự không nghĩ cách nào, lại theo bản năng nhìn Liễu Chẩm Thanh hỏi: “Liễu công tử còn có biện pháp gì không?”
Đường Nhu cũng cực kỳ chờ mong nhìn qua, Liễu Chẩm Thanh xấu hổ cười nói: “Biện pháp, đúng là có, chỉ là có chút tổn hại danh dự mà thôi.”
Đường Nhu không ngờ Liễu Chẩm Thanh thật sự có biện pháp, vội nói: “Ta hiện giờ còn danh dự gì đâu, mời Liễu huynh nói.”
Liễu Chẩm Thanh xoa xoa đầu, chậm rãi nói ra biện pháp của mình.
Không lâu sau, tại Tây Thục quốc, có người quỳ gối xuống báo cáo lại tin tức Nam Phong Thành cho Kiều Cận.
“Bên đó đồn là vương ngài đã sớm biết Đường thành chủ là nữ, bởi vì yêu mà không có được nên mới đoạt vương vị, lấy được cường quyền thì muốn ép bức Đường thành chủ, hiện tại bên ngoài đều đang đồn là ngài vì muốn ép Đường thành chủ gả cho ngài nên mới đặt bẫy, cho nên…”
“Nói bậy! Làm gì có chuyện ấy!” Kiều Cận lập tức nổi nóng, bởi vì hắn nhìn thấy Liễu Kiều cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò.
Thuộc hạ chịu áp lực nói: “Đương nhiên là vô căn cứ, nhưng mà… nhưng mà ở Nam Phong Thành đã thành ai ai cũng biết, cảm xúc của mọi người đều được trấn an, đều không còn tin chuyện của lão thành chủ nữa, hơn nữa hoàng đế Đại Chu cũng ban thánh chỉ công nhận thân phận nữ nhi của Đường thành chủ, còn ban cho cô ta chức thành chủ, cho nên hiện tại bá tánh Nam Phong Thành hầu như đều nhất trí đồng lòng nói… muốn cưới thành chủ của bọn họ thì chỉ có nằm mơ!”
Kiều Cận tức đến trán nổi gân xanh, hắn không ngờ lại có người dùng chiêu như vậy để đối phó ngược lại mình, hại hắn thất bại trong gang tấc. Lạ thay, hắn lại nghĩ tới người họ Liễu kia. Cứ luôn có cảm giác biện pháp thiếu đạo đức như vậy sẽ là do y nghĩ ra.
“Hoắc Phong Liệt đâu!” Kiều Cận chất vấn: “Có động tĩnh gì?”
“Không có động tĩnh gì, nghênh đón đại quân, an ổn huấn luyện, như thể luôn sẵn sàng xuất kích đánh vào Tây Thục chúng ta.”
Mặt Kiều Cận đen xì, phất tay cho người lui xuống, thấy Liễu Kiều vẫn tò mò nhìn mình. Hắn lập tức quát Liễu Kiều: “Không phải ngươi cũng tin cái đó đấy chứ!”
Liễu Kiều nghĩ một lát rồi nói: “18 tuổi là nên đính hôn rồi, nhưng… Đường thành chủ lớn tuổi hơn ngươi nhiều lắm…”
“Ngươi hâm à! Ngươi muốn làm ta tức chết sao?” Kiều Cận giận dữ.
Liễu Kiều nhún nhún vai nói: “Dù sao kế hoạch của ngươi cũng thất bại rồi.”
Kiều Cận không bằng lòng, hắn biết bản thân dùng kế hoạch này tuy lấy cớ là giúp Liễu Chẩm Thanh làm sáng tỏ chuyện năm đó, rửa sạch thanh danh, nhưng thật ra Liễu Kiều cũng biết hắn là đang muốn đối phó với Hoắc Phong Liệt, Liễu Kiều không vui, nhưng cũng không ngăn cản hắn, theo hắn thấy, trong lòng Liễu Kiều, ngoài Liễu Chẩm Thanh đã chết từ đời nào rồi kia ra thì ít nhất bản thân hắn vẫn là quan trọng nhất, cho nên còn rất hí hửng, nhưng không ngờ lại bị kẻ khác phá hủy hoàn toàn.
“Kế hoạch của ta thất bại, ngươi rất vui sao?” Kiều Cận đã quen trút giận lên đầu cái người cứng đầu này.
Liễu Kiều nói: “Không biết.”
“Ngươi không biết?!”
“Bởi vì ta không biết, rốt cuộc là ngươi muốn thất bại, hay không muốn thất bại, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Liễu Kiều khó có lúc nhíu mày nhìn hắn.
Ánh mắt Kiều Cận trở nên sâu thẳm, nói: “Dù sao ngươi cũng muốn chạy, ta muốn thế nào, ngươi cũng không quan tâm, không phải sao?”
Liễu Kiều sửng sốt, chỉ thấy đôi mắt đen thẫm dưới hàng mi dày của Kiều Cận lóe ánh sáng lập lòe, như thể đã hiện ý chiếm hữu, khiến người khác nhìn mà run sợ, nhưng lại thấy bị hấp dẫn, không hổ là người thuộc Nguyên thị.
Ánh mắt quá mức nóng bỏng, khiến Liễu Kiều dựa vào bản năng đơn thuần muốn tránh khỏi nguy hiểm.
“Nếu thật sự phải đánh, Tây Thục quốc dù có hai mươi vạn đại quân thì cũng không thắng được năm vạn đại quân Hoắc gia quân của Hoắc Phong Liệt.” Liễu Kiều khó có lúc quan tâm tới khốn cảnh của Kiều Cận.
Kiều Cận cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Đương nhiên ta biết đại tướng Tây Thục quốc có nhiều hơn nữa cũng không ngăn được Hoắc Phong Liệt, nhưng… hắn cũng không phải là chiến thần không có nhược điểm của trước kia, giúp ta một việc.”
“Ngươi nói.” Liễu Kiều nói: “Ám sát Hoắc Phong Liệt thì không được.”
Kiều Cận tức giận liếc Liễu Kiều một cái, “Giúp ta bắt một người về, yên tâm đi, ta không nỡ để ngươi mạo hiểm đâu, sẽ có người giúp ngươi.”
Liễu Kiều sửng sốt một chút, không nỡ? Hình như hai năm gần đây tên nhóc này bắt đầu thích nói mấy lời kiểu này thì phải.
Bên phía phủ thành chủ.
Bởi vì bị Hoắc Phong Liệt dọa, Kiều An vương tử đã nhiều ngày không ló mặt ra, lúc này lại chủ động tới tìm Đường Nhu.
“Nghe nói Tây Thục vương giả thích ngươi?”
Đang ở cùng Đường Nhu thương nghị sự tình, Liễu Chẩm Thanh nghe được lời này, buồn cười không thôi, không ngờ Kiều An ru rú trong phòng cũng nghe được lời đồn, xem ra kế hoạch rất thành công.
Đường Nhu có chút đau đầu xoa xoa phần trán giữa hai mày, “Vương tử điện hạ, ngươi nên chuẩn bị đến quân doanh đi.”
Bởi vì năm vạn đại quân đã tới, so với việc ở phủ thành chủ, đương nhiên sang quân doanh sẽ an toàn hơn, Liễu Chẩm Thanh cũng sẽ qua đó.
“Ta phải nhắc nhở ngươi, tên kia không tốt đẹp gì, ngươi đừng có hồ đồ mà đi phản bội Đại Chu của các ngươi.” Kiều An nói.
“Đa tạ nhắc nhở, sẽ không đâu.” Đường Nhu không vui đáp.
Kiều An hừ lạnh một tiếng rồi rời đi, thái độ với Đường thành chủ so với lúc trước không chỉ kém hơn một chút thôi đâu. Hiển nhiên có liên quan đến việc địa vị của nữ tử ở Tây Thục quốc cực thấp.
Liễu Chẩm Thanh nhìn bóng lưng rời đi của Kiều An, trong lòng suy tính mục đích của những hành động Kiều An đã làm, nhìn qua thì thấy Đường Nhu đang nhìn mình.
Hiện tại Đường Nhu vẫn quen mặc đồ nam.
“Làm sao vậy?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
“Ta vẫn còn có chút khó có thể tưởng tượng nổi, thái độ của toàn bộ dân Nam Phong Thành cứ thế chuyển biến sao?” Đường Nhu cảm thán.
“Ngươi không trách ta phá hỏng thanh danh của ngươi là được rồi.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Dân chúng thay vì đấu tranh vì quyền lợi gì đó thì càng thích tiếp thu tin tức gièm pha hơn, có thể cho bọn họ có cảm giác cần bảo vệ vinh dự của cả tập thể, nhất trí chống lại kẻ thù bên ngoài là cách dễ dàng rời tầm mắt đi nhất. Hơn nữa thánh chỉ của hoàng thượng cũng kịp lúc tới nơi, hiệu quả được tăng thêm, đương nhiên dân chúng sẽ cảm thấy mấy tin tức lúc trước đều là âm mưu, thực ra họ rất dễ bị dẫn dắt, dư luận là con dao hai lưỡi, đương nhiên cũng sẽ có lợi cho chúng ta. Điểm này tên nhóc Tây Thục vương kia còn non lắm.”
Đường Nhu nghĩ rồi nói: “Cũng giống Liễu tướng gia lúc trước lợi dụng dư luận giúp người Đường gia chúng ta thoát tội, ổn định Nam Phong Thành vậy. Liễu huynh, ngươi thực sự rất giống Liễu tướng gia.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Ngươi vẫn muốn tiếp tục mặc đồ nam sao?”
Đường Nhu lộ vẻ lúng túng nói: “Như vậy cũng tiện, hơn nữa ta đã nói ta không định gả chồng.”
Liễu Chẩm Thanh khụ khụ nói: “Thật ra…””
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta không gả chồng cũng không phải vì mãi lưu luyến một người gì hết đâu, chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.” Đường Nhu cười nói: “Hiện tại ta đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi, thế giới này cũng không phải tất cả nữ tử đều phải gả chồng sinh con đâu nhỉ.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt một chút rồi nói: “Đúng vậy.” Thật ra y định nói có thể nhìn người bên cạnh mình, ví dụ như Đới Đinh Vũ giờ cứ thấy cô là không được tự nhiên chẳng hạn, nhưng cũng cảm thấy bản thân lo chuyện bao đồng như vậy cũng không tiện.
Tính thời gian, Hoắc Phong Liệt sắp quay về đón bọn họ rồi, Liễu Chẩm Thanh định bụng quay về sắp xếp thu dọn một chút.
Vậy mà đi được nửa đường lại gặp được Đường phu nhân.
Đã nhiều ngày không gặp, đến khi gặp lại, Đường phu nhân có chút hoảng hốt, vừa nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh thì ánh mắt có chút né tránh, cuối cùng vẫn tiến lên hành lễ với Liễu Chẩm Thanh, tạ lỗi vì những hành động mạo phạm lúc trước.
Thấy cuối cùng bà đã có thể phân rõ phải trái, Liễu Chẩm Thanh cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đường phu nhân đang đi tản bộ sao?”
“Không… ta… ta muốn đi tìm Hoắc tướng quân.” Đường phu nhân nói chuyện lại có vẻ hụt hơi, nhìn sắc mặt bà tái nhợt, Liễu Chẩm Thanh hoài nghi phải chăng bà đã sinh bệnh, tuy y cũng biết chút y thuật, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không tốt bụng đến nỗi nhìn thấy bà là sẽ xem bệnh cho bà.
“Hoắc tướng quân hẳn là một lát nữa sẽ tới, phu nhân… có muốn tới viện chờ không?” Liễu Chẩm Thanh nhìn hướng bà đi, có lẽ là định tới đình viện họ đang ở.
Đường phu nhân gật đầu đáp: “Quấy rầy rồi.”
Hai người đi vào viện, Liễu Chẩm Thanh liền nói: “Ta còn phải đi thu dọn hành lý, Đường phu nhân cứ tự nhiên.” Thật ra có chút tò mò bà định làm gì? Nhưng với quan hệ của hai người, Đường phu nhân hẳn sẽ không nói đâu. Cho nên Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể đi thu dọn đồ, chờ Hoắc Phong Liệt trở về lại nói.
Thật ra những đồ Liễu Chẩm Thanh cần mang đi cũng chỉ đơn giản là vài món quần áo cùng mấy món thuốc sư phụ để lại, kết quả vừa đi vào phòng đã thấy tất cả đã sửa soạn đâu ra đấy hết cả rồi, hóa ra khi bản thân còn đang ngủ nướng trong phòng Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt đã thay y dọn dẹp xong hết.
Liễu Chẩm Thanh bao hành lý để trên bàn, cười tủm tỉm ngồi xuống kiểm kê, nhớ tới trước kia hình như cũng như vậy, cho dù Nhị Cẩu vẫn còn nhỏ xíu, bản thân y cũng không cần hạ nhân thân cận hầu hạ, Nhị Cẩu đều thay y chuẩn bị hết thảy, y gần như không cần phải phiền lòng mấy chuyện lặt vặt này.
Lê Tinh Nhược còn ghen ghét nói, Nhị Cẩu còn chẳng quan tâm đến ca ca ruột thịt như vậy đâu, đệ đệ này coi như là nuôi hộ Liễu gia rồi.
Hiện tại ngẫm lại, cũng không phải là nuôi cho Liễu gia nhà y sao?
Liễu Chẩm Thanh càng nghĩ càng vui, đột nhiên lại nghĩ tới tai họa ngầm trong lòng, không khỏi ngồi xuống thở dài, trong thời gian này y vẫn luôn tự hỏi chuyện của Liễu Kiều, y vẫn chưa biết nên làm thế nào cho phải, cũng không biết nên nói thế nào với Hoắc Phong Liệt, cứ luôn có cảm giác chỉ cần mở miệng là hình tượng hoàn mỹ của y trong lòng Hoắc Phong Liệt sẽ bị phá hủy, dù sao Hoắc Phong Liệt cũng xuất thân từ Hoắc gia trung quân ái quốc, có lẽ phần tình cảm mê luyến kia sẽ bị đánh vỡ, y đã quen với tình cảm của Nhị Cẩu dành cho mình rồi, nếu thiếu một xu một cắc nào thì sợ là y sẽ không thể chịu nổi mất.
Nhưng rất nhanh thôi họ sẽ phải khai chiến, không nói không được.
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, là Hoắc Phong Liệt đã trở lại.
Kết quả Liễu Chẩm Thanh vừa mở cửa ra đã thấy trong đình viện phía xa xa là Đường phu nhân đang quỳ xuống trước mặt Hoắc Phong Liệt, dập đầu thật mạnh.
Hoắc Phong Liệt vẫn luôn rất lạnh nhạt với người ngoài, không tiến lên đỡ, chỉ hỏi: “Đường phu nhân có ý gì?”
Đường phu nhân đương nhiên là tới vì chuyện của Đường Nhu, trong lòng bà hiểu rõ, hết thảy đều là giả, là Hoắc Phong Liệt che chở cho Đường Nhu mới miễn được nỗi lo sau này về tội khi quân, còn giữ kín chuyện lão thành chủ để bảo vệ Đường gia bọn họ, Đường phu nhân vô cùng áy náy cùng cảm kích, đương nhiên phải tới cảm tạ.
Nhưng là mục đích của Đường phu nhân không chỉ có vậy.
“Hoắc tướng quân, ta muốn tạ lỗi vì lúc trước đã muốn ép buộc gán ghép ngài với Đường Nhu, nhưng tâm ý của ta là thật, ngài cùng Nhu nhi cũng trạc tuổi nhau, ngài cũng thấy mấy năm nay nó vẫn luôn giả trang thành nam tử, hành vi cử chỉ đều trong sạch, nếu Hoắc tướng quân không chê, có thể chấp nhận Nhu nhi không.”
Liễu Chẩm Thanh ngẩn ra, Hoắc Phong Liệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh đang đứng ở cửa phòng, không rõ tại sao Liễu Chẩm Thanh lại để Đường phu nhân vào đây.
Liễu Chẩm Thanh nào có biết Đường phu nhân có ý này chứ. Công khai cướp người từ chỗ y sao? Thật đúng là không thèm để đương sự là y vào mắt mà, quả nhiên là do không có thân phận chính đáng. Nên sớm đính hôn đi thôi, rồi còn thành thân, sau này cứ giới thiệu mình là hôn phu, phu quân, tướng quân phu quân hay cái gì cũng được của Hoắc Phong Liệt là được, xem còn có ai dám lỗ mãng nữa không.
“Mời Đường phu nhân đi về.” Hoắc Phong Liệt lạnh nhạt từ chối.
Sắc mặt Đường phu nhân trắng nhợt, bắt đầu ho khan, có cảm giác sắp gần đất xa trời rồi, vội dập đầu nói với Hoắc Phong Liệt: “Ta biết bên cạnh Hoắc tướng quân đã có người khác, nhưng ngài chính là Trấn quốc Đại tướng quân mà, bên cạnh có nhiều hơn một người thì có hề gì, dù Nhu nhi nhà ta không thể làm chính thất cũng được, trắc thất, quý thiếp hoặc chỉ cần Nhu nhi sinh ra một đứa con thôi, để người trong thiên hạ biết nó chính là nữ nhân của ngài là được.”
Liễu Chẩm Thanh nghe được lời này thì không khỏi nhíu mày, có vẻ y đã hiểu ý tưởng của Đường phu nhân.
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, ngữ khí đã là không vui, “Đường phu nhân cớ gì lại coi thường nữ nhi của mình như vậy.”
Đường phu nhân lại dập đầu, trán cũng đã đỏ lên. “Hiện giờ Tây Thục vương đã để mắt đến nữ nhi của ta, ta…”
“Đó là giả.” Hoắc Phong Liệt nói thẳng.
Đường phu nhân nghẹn họng, “Nhưng người ngoài lại không thấy như vậy, nếu chẳng may truyền tới tai hoàng thượng, khiến nữ nhi của ta đi hòa thân…”
“Đương kim hoàng thượng có lệnh, Đại Chu không dùng tới thủ đoạn hòa thân để hòa đàm.” Hoắc Phong Liệt nói tiếp.
Đường phu nhân cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà nói thật. “Tướng quân, xin ngươi hãy thương xót thu nhận Nhu nhi đi, phụ thân kia của nó để lại hoạn sát sinh, dù có nhất thời tránh được thì cuối cùng vẫn có một con đao treo trên đầu chúng ta, chỉ cần có ngài che chở, Nhu nhi cùng đệ đệ muội muội sẽ không phải… Lão thân chết thì chết, nhưng bọn chúng đều vô tội mà.”
Đường phu nhân di gối đến trước mặt Hoắc Phong Liệt, bởi vì bà cảm thấy đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu Hoắc Phong Liệt rời đi thì sẽ không còn cơ hội nào tranh thủ tìm kiếm che chở cho con gái nữa. Đường phu nhân níu lấy vạt áo của hắn, nước mắt giàn giụa: “Hoắc tướng quân, Nhu nhi xinh đẹp lại dịu dàng, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện thì đã sớm được yên ổn gả chồng rồi, hiện tại ta không dám hy vọng hão huyền rằng nó được đính hôn cùng tướng quân, chỉ cần ngài nhận nó…”
Hoắc Phong Liệt trực tiếp lui ra sau, bởi vì Đường phu nhân không vững nên ngã nhào ra đất, thực sự rất chật vật, Liễu Chẩm Thanh nhìn lão phu nhân như vậy cũng thở dài một hơi, tiến tới đỡ Đường phu nhân dậy.
Đường phu nhân lại bắt lấy Liễu Chẩm Thanh, khổ sở nói: “Liễu công tử, quan hệ của Nhu nhi với ngươi cũng tốt, sẽ không tranh giành với ngươi đâu, chúng ta chỉ muốn giữ mạng mà thôi, cầu xin Liễu công tử cầu tình giúp ta, cầu Hoắc tướng quân đồng ý đi.”
Tuy Đường phu nhân vẫn luôn làm mấy chuyện hồ đồ, nhưng chuyện này coi như là vì suy nghĩ cho Đường Nhu.
“Nhưng mà Đường Nhu có nguyện ý không?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.
Đường phu nhân vội vã đáp: “Chỉ cần hai người đồng ý thì dù ta có phải một khóc hai nháo ba thắt cổ thì cũng sẽ khiến Đường Nhu đồng ý.”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ rồi nói: “Đường phu nhân về trước đi, ta sẽ khuyên hắn.”
Đường phu nhân lập tức vui mừng nhìn Liễu Chẩm Thanh, mà Hoắc Phong Liệt ở đối diện lại kinh ngạc, gần như là trợn trừng mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Khó khăn lắm mới tiễn được Đường phu nhân loạng choạng rời đi, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt đen xì nặng nề của Hoắc Phong Liệt đang nhìn mình.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Làm gì vậy, ta lừa bà ấy thôi, nếu không lão phu nhân này sẽ một nháo hai khóc ba thắt cổ ở ngay chỗ chúng ta này, giờ chúng ta đi luôn rồi, tội gì phải gây phiền toái như vậy, hơn nữa trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt lắm, giờ cứ lừa bà ấy rời đi trước, miễn cho bà khỏi ngất xỉu ở chỗ chúng ta, ta cũng có định thay đệ đồng ý cái gì đâu, đệ tức giận cái gì chứ.”
Hoắc Phong Liệt quay đầu nói: “Ta không giận.”
“Rõ ràng là giận rồi.” Liễu Chẩm Thanh tiến lên chọc chọc Hoắc Phong Liệt, cười nói: “Địa vị của đệ cao, còn ưu tú như vậy, người khác có ý như vậy cũng là bình thường thôi.”
Hoắc Phong Liệt chậm rãi quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, thấy y thực sự không giận chút nào mà ngược lại còn trêu chọc mình, trong lòng cười khổ. Hít sâu một hơi nói: “Trước kia huynh cũng từng gặp chuyện như vậy rồi sao?”
Liễu Chẩm Thanh cọ cọ mũi, kiêu ngạo nói: “Đó là tất nhiên, nhưng ta chưa từng…”
“Cho nên năm đó có phải Đường Mục cũng có ý như vậy không, hứa gả Đường Nhu cho huynh? Vừa lúc cô ta cũng thích huynh.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên mập mờ nói.
Liễu Chẩm Thanh giật mình, có chút ngạc nhiên nhìn Hoắc Phong Liệt, sao hắn lại đoán ra được nhỉ, thông minh quá.
Hoắc Phong Liệt vừa nhìn vẻ mặt của y liền biết bản thân đã đoán đúng, Đường phu nhân có ý như vậy, chưa chắc Đường Mục năm đó không có, huống chi năm đó Đường Nhu đúng là quý nữ như hoa như ngọc, Liễu Chẩm Thanh chưa có hôn phối, gả cho Liễu tướng gia quyền lực che trời, đương nhiên cũng có thể che chở cho Đường gia.
Liễu Chẩm Thanh vừa định giải thích lúc ấy thật ra là Đường Mục chỉ thoáng nhắc tới thôi, kết quả Hoắc Phong Liệt lại nhấc chân đi về phòng.
Liễu Chẩm Thanh cũng không quá để ý, coi như chỉ là một lần nói chuyện phiếm mà thôi.
Sau đó liền cùng Kiều An vương tử được Hoắc Phong Liệt dẫn đội ngũ hộ vệ đưa về quân doanh. Thật ra Liễu Chẩm Thanh vốn còn định kiêu ngạo khoe khoang một chút, ví dụ như cưỡi cùng một ngựa với tướng quân chẳng hạn, nhưng kết quả là suốt quãng đường đi, Hoắc Phong Liệt vẫn luôn rất nghiêm nghị, cưỡi trên lưng Trầm Giang Nguyệt, không hề quay đầu nhìn y trong xe ngựa một lần nào hết.
Cho dù là Trầm Giang Nguyệt bị y dỗ muốn quay đầu lại thì cũng bị Hoắc Phong Liệt níu dây cương khống chế không cho.
Liễu Chẩm Thanh không rõ, là muốn duy trì sự uy nghiêm trước mặt đại quân, hay là do trước khi rời khỏi phủ thành chủ Đường phu nhân còn lôi kéo thủ thỉ với y một lúc lâu, mới khiến hắn lạnh nhạt như vậy.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn mặt dày, xuống xe ngựa liền theo sát Hoắc Phong Liệt. Quân doanh là trọng địa, y vẫn hiểu rõ quy củ, dù sao trước kia y cũng thường xuyên tới chỗ Hoắc Phi Hàn chơi, cho nên y sẽ không làm xằng bậy, ảnh hưởng đến uy nghiêm của Hoắc Phong Liệt, chỉ cần theo sát phía sau là được.
Năm vạn đại quân này thuộc Hoắc gia quân, vẫn luôn đi theo Hoắc Phong Liệt, thấy ngoài Kiều An vương tử ra còn có một công tử khác cứ đi theo tướng quân nhà mình, lại còn đi rất sát nữa, đó là khoảng cách mà tướng quân cho phép sao? Mọi người không khỏi thấy tò mò.
Người quản lý doanh trướng đang định sắp xếp nơi ở cho Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lại cười nói thẳng: “Ta không muốn lãng phí tài nguyên đâu, ta cùng tướng quân của các ngươi ở chung một doanh trướng là được.”
Chỉ nghe Kiều An ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Thuộc hạ quản lý lập tức đứng hình, nhìn về phía tướng quân nhà mình.
Hoắc Phong Liệt đang bàn giao công việc, nghe tiếng quay đầu qua, đang định nói bản thân không ở cùng một doanh trướng với Liễu Chẩm Thanh thì lại nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Liễu Chẩm Thanh. Vẫn là… gật đầu.
Thuộc hạ quản lý doanh trướng choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc gọi người dẫn đường cho Liễu Chẩm Thanh. Hoắc Phong Liệt phải bận việc, Liễu Chẩm Thanh liền tự đi.
Doanh trướng của Kiều An ở ngay cách vách Hoắc Phong Liệt, thấy Liễu Chẩm Thanh nghênh ngang đi vào doanh trướng của Hoắc Phong Liệt thì tức xì khói, sau đó mắt lại lóe lên, cười lạnh một tiếng.
Doanh trướng của Trấn quốc Đại tướng quân cũng không khoa trương hơn những doanh trướng khác quá nhiều, chỉ là được đặt ở vị trí trung tâm mà thôi. Sau khi Liễu Chẩm Thanh đi vào, nhìn trái nhìn phải, có quá ít chỗ có thể ngồi, Liễu Chẩm Thanh bổ nhào luôn lên giường của Hoắc Phong Liệt, ngồi xe ngựa lâu như vậy y cũng thấy mệt rồi.
Vừa lúc có binh lính tới bảo muốn đưa thêm giường nệm, liếc mắt một cái đã thấy Liễu Chẩm Thanh nằm trên giường nệm của tướng quân bọn họ bằng tư thế không đứng đắn, tức khắc bất ngờ đứng chôn chân tại chỗ.
Liễu Chẩm Thanh nhìn chăn đệm trong tay binh lính kia, đảo mắt một cái rồi cười: “Không cần thêm đâu, ta ngủ ở đây luôn.”
Có cậu lính trẻ phản bác theo bản năng: “Đó là của tướng quân, công tử mà dùng, vậy tướng quân…” Kết quả lại bị người lớn tuổi hơn gõ cho một cái, xấu hổ kéo cậu ta ra ngoài.
Liễu Chẩm Thanh cười lớn, không lâu sau, khắp doanh trướng sẽ truyền tai nhau cái tin đồn này thôi, cảm giác thật nhẹ nhõm khi có thể giải quyết được một số lớn những tình địch tiềm tàng cùng những người muốn làm thông gia với Nhị Cẩu.