Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 115: Bại lộ thân phận nữ tử



Chờ đến ban đêm Hoắc Phong Liệt trở về, Liễu Chẩm Thanh dò hỏi, Hoắc Phong Liệt lại không rõ nguyên do, chỉ biết Đới Đinh Vũ lĩnh mệnh lùng bắt người khắp thành, nhưng khi nói tới tình huống của Đới Đinh Vũ, hình như hắn có chút khẩn trương, nhất là khi nhắc tới Đường Nhu, Đới Đinh Vũ lại như đang giấu giếm gì đó, sợ Hoắc Phong Liệt phát hiện ra. 

Nhưng Hoắc Phong Liệt cũng không có hỏi nhiều.

Liễu Chẩm Thanh chán hết muốn nói, sao lại không hỏi nhiều hả, nhưng rất nhanh, Liễu Chẩm Thanh cũng được biết tại sao lại như vậy.

Ngày hôm sau, Đới Đinh Vũ đã bắt được Đường cữu, áp tải về phủ thành chủ, muốn Đường Nhu thẩm vấn xử lý.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới thấy Đới Đinh Vũ, lại thấy Đới Đinh Vũ thường xuyên ngây ngốc nhìn Đường Nhu, nhưng khi Đường Nhu nhìn qua, hắn lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, trên mặt là vẻ mất tự nhiên.

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu tại sao.

Nhưng không đợi tình huống phát triển thêm, bên ngoài phủ thành chủ đột nhiên có tiếng ồn ào.

Sau đó có một vài quan viên sốt ruột đi vào phủ thành chủ tìm Đường Nhu.

Nhìn thấy Đường Nhu thì chất vấn thẳng, bởi vì thân phận nữ nhi của Đường thành chủ đã bị bại lộ.

Hiện tại có thể nói là toàn thành xôn xao.

Xung quanh dù là quan viên, hay hạ nhân, và còn cả dân chúng bên ngoài phủ thành chủ đều như hóa thành gông xiềng trói chặt Đường Nhu.

Mà trên mặt Đường Nhu không phải kinh ngạc mà chỉ có vẻ tái nhợt, cô cúi đầu nhìn cữu cữu đang quỳ trước mặt.

Mà Đường cữu đã run bần bật, hiển nhiên chuyện này là gã làm.

“Thành chủ, ngươi thật sự là…” Có người tiến lên chất vấn.

Đới Đinh Vũ lập tức che chắn trước mặt: “Các ngươi có còn quy củ không? Người khác nói cái gì các ngươi liền tin cái đó! Ta… ta có thể chứng minh thành chủ chính là nam tử, chẳng lẽ các ngươi cũng tin mấy cái tin tức vỉa hè này giống ngu dân bên ngoài kia, bôi nhọ thành chủ sao!”

Đới Đinh Vũ vừa như vậy, đám người xôn xao cũng yên lặng lại.

Nhưng Đường cữu lại là một tên ngu, cứ cảm thấy nếu Đường Nhu không ngã ngựa thì gã sẽ xảy ra chuyện, cho nên lớn tiếng hét lên: “Các ngươi bắt ta làm gì? Ta đâu có làm gì sai, chẳng qua ta chỉ nói ra sự thật mà thôi, ngươi… chính là cháu gái bên ngoại của ta, Đường Nhu, Đường Mục đã sớm chết từ chín năm trước rồi, là Đường Nhu vẫn luôn giả thành Đường Mục làm thành chủ, các ngươi đều đã bị chơi rồi! Đây chính là tội khi quân, các ngươi chớ để bị đứa con gái này tiếp tục lừa gạt!”

“Ngươi nói bậy gì đó!” Đới Đinh Vũ lập tức đá Đường cữu một cái.

Đường cữu kêu gào: “Đới tướng quân bao che cho cháu gái ta như vậy phải chăng đang dan díu cùng nó rồi!”

Lời này quả thực là lời vũ nhục ác độc nhất, Đới Đinh Vũ tức giận rút đao.

Đường cữu lập tức hô to gọi nhỏ: “Không tin thì các ngươi bắt nó cởi đồ trước mặt mọi người đi, đến giờ nó vẫn chưa thành thân, bên người cũng không có bóng hồng nào, các ngươi không nghi ngờ sao?”

Ánh mắt hoài nghi của mọi người  đổ dồn về phía Đường Nhu.

Mà lúc này Đường phu nhân cũng nghe nói đệ đệ nhà mình bị bắt, chật vật chạy tới, kết quả liền nhìn thấy cảnh này, vốn định bao chen xin xỏ thay đệ đệ, nhưng giờ cũng choáng váng, “Ngươi làm chuyện tầm bậy gì vậy!”

Đường cữu nhìn thấy Đường phu nhân thì vội hô: “Trưởng tỷ, tỷ là mẫu thân nó, tỷ là người tốt nhất có thể chứng minh ta có nói dối hay không, rõ ràng mọi thứ ta nói đều là sự thật, bọn chúng lại muốn bắt ta.”

Đường phu nhân khó lắm mới đến được bên cạnh nữ nhi nhà mình, tiến lên đẩy Đường cữu, “Ngươi điên rồi, điên rồi! Hồ ngôn loạn ngữ, nói hươu nói vượn.”

Đường phu nhân ngày thường uy hiếp nữ nhi, lại không định sẽ vạch trần cô trước mặt mọi người, dù sao đó cũng là tội khi quân mà!

Đường cữu cũng bị chọc giận, “Ta đâu có điên, là trưởng tỷ đã điên rồi, thật sự coi nó là Đường Mục đã chết kia sao, nó là nữ tử, chung quy đều sẽ phải gả cho người khác, tỷ đã đồng ý đưa ghế thành chủ cho ta, hiện tại lại lật lọng, tùy ý để người khác đuổi ta đi, bằng không ta đã không…”

Đường phu nhân không dám tin, lời hứa hẹn của bản thân lại khiến Đường cữu sinh lòng muông dạ thú, cuối cùng lại hại con gái mình, bà hối hận không dám nhìn con gái mình, cảm giác mọi chuyện không thể cứu vãn nổi nữa rồi, trong lúc nhất thời hận không thể đập đầu vào tường để kết thúc hết thảy.

Đường Nhu lại nhắm mắt hô một tiếng để tất cả dừng lại, cô mệt rồi, thật sự rất mệt rồi.

“Ta……” Đường Nhu muốn định tháo mũ quan xuống thừa nhận hết thảy.

Đột nhiên ngoài cửa có giọng Liễu Chẩm Thanh truyền đến.

“Đường thành chủ đúng là nữ tử.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, Đới Đinh Vũ cũng toát hết mồ hôi, muốn phủ nhận, nhưng nhìn sắc mặt ảm đạm xám xịt của Đường Nhu thì lại không biết nên mở miệng thế nào.

“Ta đã bảo mà, các ngươi còn không tin ta, các ngươi đều bị nó lừa rồi.”  Đường cữu lập tức kêu gào.

Mọi người đều không khỏi trở nên ồn ào.

Liễu Chẩm Thanh lại đi qua trực tiếp đá cho Đường cữu một cái, khiến gã kêu to oai oái, giận dữ lườm Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Nhu, lạnh giọng nói với mọi người: “Các vị trật tự, xin hãy nghe ta nói.”

Giọng nói không tính là uy nghiêm, nhưng lại có khí thế khiến mọi người yên lặng lại.

“Chuyện Đường thành chủ là nữ tử, mấy năm trước Hoắc tướng quân đã biết rồi.”

Lời này như sấm sét đánh xuống, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

Đến cả Đường Nhu cũng mờ mịt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh thản nhiên nói: “Năm đó Đường Mục có chuyện phải rời đi, để muội muội là Đường Nhu tạm thời thay mình làm thành chủ, phòng ngừa mật thám địch quốc còn sót lại thừa cơ hội làm loạn, nhưng không ngờ Đường Mục nửa đường gặp chuyện, khi đó biên cảnh Đại Chu đang không yên ổn, còn có 3 nước phía Tây Nam như hổ rình mồi, Đại Chu cần tăng thêm số quân thủ thành cho Nam Phong Thành, Đường Nhu không biết làm thế nào cho phải, viết thư kể rõ tiền căn hậu quả cho Hoắc tướng quân, hơn nữa cam nguyện lĩnh tội, khi Hoắc tướng quân biết Đường Nhu tạm giữ chức thành chủ ở Nam Phong Thành, quản lý rất thích đáng, thì đã hồi âm để Đường Nhu tiếp tục quản lý, phòng ngừa biến cố.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, đều không dám tin nhìn về phía Đường Nhu.

Đường cữu càng kinh hãi hơn nhìn Đường Nhu.

Mà lúc này Đường Nhu cũng đã hiểu Liễu Chẩm Thanh là đang nói dối, cô không hề làm những việc này.

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục nói: “Hơn nữa Hoắc tướng quân đã đồng ý sẽ lén báo rõ nguyên nhân cho bệ hạ, các vị cũng biết, khi đó chiến sự liên tục, Hoắc tướng quân cũng rất ít khi trở lại kinh thành, việc này cứ liên tục bị trì hoãn, nhưng trước khi nhận thánh chỉ đến nơi này, Hoắc tướng quân đã viết thư cho bệ hạ, xin bệ hạ ban thánh chỉ bổ nhiệm Đường Nhu làm thành chủ, ta nghĩ thánh chỉ đang trên đường tới đây rồi, đến lúc đó tất thảy đều là đúng lý hợp tình, giờ các vị còn nghi vấn gì không?”

Đới Đinh Vũ nhìn về phía Đường Nhu, Đường Nhu lại nhìn Liễu Chẩm Thanh, cô có chút hoảng hốt, cảm giác người trước mắt rõ ràng thân hình không cao lớn, nhưng lại có thể chặn mãnh thú dồn dập, đều lóa mắt giống người nọ, khiến người khác không thể rời mắt nổi.

“Vị công tử này, ngươi nói thật sao? Nếu nói dối thì đó chính là…” Có người hỏi.

“Là giả, chắc chắn là giả, ngươi chính là đang mượn danh Hoắc tướng quân, cố ý giúp nó thoát tội!” Đường cữu lập tức kêu gào.

“Trùng hợp thật đó, Đới tướng quân.” Liễu Chẩm Thanh liếc mắt một cái.

Đới Đinh Vũ lập tức ngầm hiểu, tiến lên đánh Đường cữu hôn mê, đợi lát nữa sẽ thẩm vấn.

Ngay sau đó Liễu Chẩm Thanh quay sang nhìn mọi người, cười tủm tỉm nói: “Không sao, đợi lát nữa Hoắc tướng quân trở về, các ngươi đi hỏi đi, xem xem ta có dối hay không.”

Lời này vừa nói ra, mới có người dám hỏi: “Giờ Hoắc tướng quân đang ở nơi nào?”

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi mỉm cười, chỉ về phía bắc.

“Năm vạn đại quân đã tới, đương nhiên phải đi tiếp.”

Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, giờ đây tất cả mọi người đều cảm giác được mặt đất đang có rung động rất nhỏ, đó là tiếng vó ngựa của năm vạn đại quân đang hướng về Nam Phong Thành. 

Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, như thể đến Liễu Chẩm Thanh họ cũng không dám đắc tội chút nào.

“Không sao, mọi người có vấn đề gì đều có thể hỏi ta, hoặc đợi lát nữa hỏi  Hoắc tướng quân.” Nụ cười của Liễu Chẩm Thanh không thay đổi, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, “Đại Chu của chúng ta cũng có luật pháp cho phép nữ tử làm quan, cho nên Hoắc tướng quân căn cứ vào chiến tích khi xưa của Đường Nhu, đề cử Đường Nhu tiếp tục nhậm chức thành chủ, nếu các vị cảm thấy chín năm nay Đường Nhu làm thành chủ không xứng chức, không đúng mực, cản trở sự phát triển của Nam Phong Thành, có người có thể làm tốt hơn, hoặc là các ngươi đã sớm không vừa mắt, chỉ ngại thân phận Đường Mục của cô ấy thì cũng có thể báo lại với Hoắc tướng quân, cứ đề nghi đề cử. Thừa dịp Hoắc tướng quân còn ở Nam Phong Thành, sẽ giải quyết triệt để trong một lần giúp các ngươi, để các ngươi được vừa lòng. Thế nào?”

Liễu Chẩm Thanh quét mắt nhìn mọi người, bọn họ đều không khỏi rũ mắt, dù sao cũng không có ai cảm thấy Đường Nhu làm không tốt một cách đúng lý hợp tình.

“Dù sao Đường Nhu cũng là nữ tử, chắc chắn có chỗ không chu toàn, mọi người nói xem nào. Nếu không thì sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu đấy.” Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đường Nhu, nếu ngươi không muốn làm thành chủ nữa, đợi thánh chỉ đến thì ngươi có thể tự xin rời chức, đề cử người khác, đây cũng là quyền của ngươi.”

Đường Nhu lẳng lặng nhìn Liễu Chẩm Thanh, trong lúc nhất thời cũng không biết lời y nói có bao nhiêu phần thật giả.

Mà những người khác lại có chút hoảng hốt, đây không phải chuyện Đường thành chủ có đủ tư cách hay không, mà là Đường thành chủ có muốn tiếp tục dẫn dắt họ hay không.

Mọi người để tay lên ngực tự hỏi, hình như cũng thật sự không cảm thấy Đường Nhu có chỗ nào không tốt, lúc trước bọn họ đã nhiều lần khen ngợi Đường thành chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có phong phạm của người Đường gia, mà nay biết cô ấy là nữ tử, mới đầu còn có cảm giác sao một nữ tử có thể đảm đương trọng trách được, nhưng hiện tại nghe Liễu Chẩm Thanh nói như vậy, cho bọn họ quyền từ chối, cũng cho Đường Nhu cơ hội lựa chọn, lại khiến họ không hề cảm thấy dễ chịu chút nào.

Đúng lúc này, Đới Đinh Vũ cười nhạo một tiếng nói: “Ta tới nơi này đã được mấy năm, đúng là chưa từng thấy ai ưu tú hơn thành chủ, dù là nam hay nữ, bổn tướng nguyện ý đi theo, nhưng nếu người khác thượng vị, vậy phải xem có thể khiến bổn tướng tin phục được hay không.”

Đường Nhu sửng sốt, nhìn về phía Đới Đinh Vũ.

Đới Đinh Vũ lúc này cũng không tránh đi, kiên định gật đầu với Đường Nhu.

Mọi người như nhớ lại lúc Đới Đinh Vũ vừa mới tới Nam Phong Thành, Đới gia nhiều đời có tướng lãnh, tổ tiên còn từng có nữ hầu tước, địa vị cao hơn hẳn người nơi này, coi thường mọi người, cũng chướng mắt thư sinh văn nhược là Đường Nhu, nhưng sau đó bị năng lực cùng bản lĩnh của Đường Nhu dần dần thuần phục, đây cũng là chuyện họ từng chứng kiến.

Hiện giờ Đới Đinh Vũ vừa nói vậy, bọn họ lại càng thêm không thể không thừa nhận sự lợi hại của Đường Nhu.

Mà lúc này sự chấn động trên mặt đất cũng dần dần biến mất, không lâu sau có người vào báo, Hoắc tướng quân đã tới rồi.

Lúc Hoắc Phong Liệt tiến vào liền cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, liền thấy Liễu Chẩm Thanh nghịch ngợm nháy mắt với hắn.

Lúc này có người tiến lên thật cẩn thận dò hỏi, “Hoắc tướng quân, ngài đã sớm biết Đường thành chủ là nữ tử sao? Chúng ta cũng không phải… là nghi ngờ cái gì, chỉ là lo lắng có hiềm nghi lừa gạt thánh thượng mà thôi, nghe vị cấp dưới này của ngài nói…”

Không đợi người nọ dò hỏi, Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Bổn tướng đã biết, cái y nói chính là ý của bổn tướng, các vị còn nghi vấn gì.”

Hoắc Phong Liệt mặt vô cảm đầy uy nghiêm, khiến tất cả những lời khó tin của Liễu Chẩm Thanh trở thành sự thật, thành kết ván đã đóng thuyền.

Liễu Chẩm Thanh vừa lòng cười cười, Đường Nhu không ngờ đến cả Hoắc tướng quân cũng có thể dễ dàng nói dối vì cô như vậy.

Đường Nhu hít sâu một hơi, tiến lên chắp tay nói: “Các vị, lừa gạt các vị là ta không đúng, nhưng là ta tự hỏi từ khi thay huynh trưởng làm thành chủ tới nay, đã tận tâm tận lực, chưa bao giờ làm ra chuyện gì đuối lý gây tổn hại cho Nam Phong Thành hết, nếu các vị vẫn tin tưởng ta, xin hãy cùng ta bảo vệ Nam Phong Thành vượt qua kiếp nạn này. Nếu các vị không tin ta, cũng có thể bãi miễn ta, ta cũng không oán hận. Mấy năm nay được làm việc cùng các vị, đã vất vả cho các vị rồi.”

Đường Nhu nói xong, chắp tay hành lễ thật sâu, cô không phải Đường Mục, nhưng cô đã làm thành chủ chín năm nay, ưu khuyết đều có, phong thái như cũ. 

Lúc này cuối cùng cũng có người mở miệng nói: “Đường thành chủ, ngươi đừng nói như vậy, chỉ cần không trái với luật pháp của Đại Chu, ta nguyện ý tiếp tục đi theo ngươi.”

Một người mở miệng, liên tiếp có những người khác mở miệng nguyện trung thành, cuối cùng tất cả quan viên có mặt đều hành lễ với Đường Nhu.

Trong đó có bao nhiêu là thiệt tình chân ý? Lại có bao nhiêu là ngại đối đầu với Hoắc Phong Liệt cùng Đới Đinh Vũ? Hết thảy với Đường Nhu đều không quan trọng.

Đường Nhu hiện tại đã không còn chướng ngại tâm lý nào nữa.

Chức thành chủ này, người khác ủng hộ, cô sẽ làm, người khác không ủng hộ, cô cũng cam nguyện rút lui.

Đường Nhu để mọi người lui ra, nên làm gì thì làm, lời đồn bên ngoài không cần quan tâm, cô sẽ tự xử lý.

Tuy rằng có người run run rẩy rẩy muốn hỏi, nếu chuyện Đường Nhu là nữ tử là thật, vậy lời đồn về lão thành chủ thì sao?

Kết quả bị một ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Phong Liệt đẩy lùi, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa thì sẽ bị coi thành gian tế rồi giải đi.

Đường phu nhân cũng run run rẩy rẩy được người khác đỡ rời đi, như thể bà đã mất nửa cái mạng rồi.

Bọn người đi hết, Đường Nhu mới hành lễ với ba người còn lại.

“Thành chủ, ngươi đừng như vậy, ta nói đều là thiệt tình, ta chưa từng tin phục nhiều nữ tử, nhưng ta tin phục ngươi!” Đới Đinh Vũ đỏ mặt nói.

“Ngươi không trách ta lừa gạt ngươi là được rồi.” Đường Nhu khó được lúc lộ vẻ mặt thuộc về nữ nhi, tức khắc khiến Đới Đinh Vũ càng thêm hoảng loạn.

Đường Nhu quay đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt, trong lúc nhất thời khó có lời để nói.

Liễu Chẩm Thanh dứt khoát thuật rõ ngọn ngành cho Hoắc Phong Liệt nghe trước tiên.

Đới Đinh Vũ nghe vậy, mới biết vừa rồi tất cả đều là nói dối, tức khắc hoảng sợ không thôi, lại thấy Hoắc nhị ca không hề có phản ứng gì, ngược lại còn có vẻ đã quen với hành vi cáo mượn oai hùm của Liễu Chẩm Thanh rồi.

“Đã biết.” Hoắc Phong Liệt nói.

“Chỉ vậy thôi?” Đới Đinh Vũ nói: “Vậy… thánh chỉ?”

Vừa rồi có rất nhiều người đã nhìn thấy hành vi bịa đặt của Hoắc Phong Liệt, chỉ cần Hoắc Phong Liệt cùng Đường Nhu không nói, không ai biết thật giả, nhưng chuyện thánh chỉ phải nói thế nào đây?

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Thật ra lúc trước…”

Đường Nhu nhìn qua, mắt tràn đầy khiếp sợ.

Thật ra khi họ biết được chuyện Đường Nhu là nữ tử, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy sẽ có hậu hoạn, để diệt trừ hậu hoạn nên đã để Hoắc Phong Liệt thỉnh chỉ cấp chính danh cho Đường Nhu.

Dựa theo tốc độ, có lẽ bây giờ chỉ hồi âm đã đang trên đường tới rồi.

Thân là Trấn quốc Đại tướng quân dưới một người trên vạn người, hắn đã ngỏ ý, lại thêm Liễu Chẩm Thanh trau chuốt, nhấn mạnh Đường Nhu tài giỏi mà bất đắc dĩ, dựa theo hiểu biết của Liễu Chẩm Thanh với Nguyên Giác, hiện tại đang là lúc đánh giặc, Hoắc Phong Liệt chỉ là nhất thời mềm lòng xin một ân điển nhỏ nhoi mà thôi, cũng không hao tổn lợi ích gì, Nguyên Giác sẽ không để ý, huống chi chiến tích của Đường Nhu đúng là cũng không tồi, cho nên việc này cũng không khó lắm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.