Sau khi kiểm tra không phát hiện thêm manh mối nào khác, Hạ Lan Từ vốn tưởng rằng đêm nay đến đây là xong, nhóm người Lục Vô Ưu sẽ khởi hành trở về ngay. Nhưng nào ngờ, sau khi họ cung kính chôn cất lại thi thể Diệp Nương, vừa bước ra khỏi nghĩa địa, bọn họ liền túm tụm lại nghiên cứu tấm bản đồ kia.
Tiếng nói rì rầm vang lên từ khắp nơi, đủ loại ý kiến, lời này tiếp nối lời kia.
Người thì dùng giọng Kinh thành, kẻ lại giọng Ích Châu, dường như khi ở trong khu nghĩa địa không dám quá lỗ mãng, nhưng giờ đây họ chẳng còn e ngại gì nữa.
“Đường thủy, con đường này chắc chắn là đường thủy, xung quanh thành Giang An có nhiều đường thủy như vậy, vị trí này hẳn là khu vực Tây Giao, nhưng nơi đó vừa vỡ đê gặp lũ lụt…”
“Ta lại nghĩ chắc chắn là đường bộ, nơi này có nhiều giao lộ ngang dọc, nhất định là ruộng đất…”
“Không đúng, các người sai hết rồi, theo ta thấy nó giống khu vực Mạo An hơn…”
Trong đêm khuya họ thắp đèn tập trung quan sát, khiến cảnh tượng ban đêm giống như một màn lửa ma quái tựa âm phủ cùng những bóng ma lập lòe mờ mịt.
Lục Vô Ưu mở tấm bản đồ Ích Châu và thành Giang An ra để so sánh, cất giọng nhàn nhạt: “Các người cứ nói thoải mái, dù sao cũng chỉ có một khả năng đúng, người nào nói sai thì lát nữa tự giác tìm một khoảng đất trống, đào một cái hố chôn mình xuống, để một ống thở trên mũi, mười hai canh giờ sau mới được phép ra ngoài.”
Mọi người: “…”
Vừa rồi xung quanh còn cãi nhau chí chóe, thoáng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.
Lục Vô Ưu tiếp tục so sánh rồi lại nói: “Người nào nói đúng được thưởng một trăm lượng.”
Lập tức, bầu không khí bàn luận lại trở nên sôi nổi, nhưng rõ ràng lời lẽ đưa ra cũng cẩn trọng hơn trước rất nhiều.
Hạ Lan Từ đứng bên cạnh, không nhịn được liền thò đầu vào hỏi: “… Ta có thể tham gia không?”
Mọi người: “…?”
“Nàng muốn góp vui hay sao?” Lục Vô Ưu không thèm ngẩng đầu, nói: “Nếu nàng muốn, cả người ta đều là của nàng.”
Mọi người đồng loạt ho khan, kẻ nhìn trời người nhìn đất, người lại tập trung nhìn bản đồ, nhưng trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ châm chọc.
Hạ Lan Từ chỉ muốn đánh hắn.
“… Chàng nói nhảm cũng phải xem tình huống chứ!”
Lục Vô Ưu thoáng ngẩng đầu lên: “Ta…” rồi lại nhìn sang biểu cảm của mọi người xung quanh, hắn cũng ho khan một tiếng rồi nói: “Tập trung vào bản đồ cho ta.”
Cuối cùng họ khoanh vùng vài địa điểm khả nghi, vạch ra một tuyến đường, dự định đi đến từng nơi một để thăm dò.
Hạ Lan Từ cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ trở về, dù sao cũng đã sắp đến giờ Dần rồi.
Không ngờ Lục Vô Ưu còn chưa bước lên xe ngựa, đã quay sang nói với nàng: “Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta quyết định đi ngay bây giờ, nếu nàng mệt thì ta cho người đưa nàng về Sở phủ trước.”
Hạ Lan Từ đắn đo một lát, cuối cùng vẫn thở dài nói: “Đến cũng đã đến rồi, đành hoàn thành nốt vậy.”
Xe ngựa chạy ra ngoài thành, bọn họ lại đi theo con đường nhỏ tròng trành vô cùng, đêm khuya càng thêm rùng rợn, cùng với sự mệt mỏi không ngừng trên chuyến hành trình bôn ba.
Hạ Lan Từ vịn vào vách xe để ngồi vững, đột nhiên cảm thấy thắc mắc: “Nếu muốn điều tra vụ án, đều phải như vậy sao? Vậy cha ta cũng…”
Lục Vô Ưu biết nàng muốn hỏi gì, cất giọng thản nhiên trả lời: “Thực tế còn lộn xộn và phức tạp hơn nhiều, chúng ta chỉ ngẫu nhiên làm một lần nên không thể nói là mệt. Nhưng nếu muốn có chiến tích ở địa phương, chắc chắn sẽ vất vả hơn ở Kinh thành nhiều.” Nói xong, hắn quay lại nhìn nàng: “Nếu nàng buồn ngủ… thì dựa vào ta ngủ một lát đi.”
Hạ Lan Từ đáp: “Ta không…”
Lục Vô Ưu cười nhẹ: “Còn mạnh miệng làm gì nữa, nhìn xem hai mí mắt nàng đã sắp đánh nhau rồi kìa.”
Hạ Lan Từ cố chống lại, nói: “Vậy ta dựa vào vai chàng một chút, chỉ một chút thôi…”
“Được rồi, lại đây đi.”
Hạ Lan Từ nghe lời tựa đầu vào vai hắn, mái tóc đen mượt nhẹ nhàng đổ xuống, thiếu nữ nhắm đôi mắt lại, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ mệt mỏi, chẳng mấy chốc tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng vang lên.
Đêm nay không có trăng, bầu trời bên ngoài xe ngựa càng thêm tối tăm tĩnh mịch, vùng đất mà họ đi qua, khắp nơi đều không một tiếng động cũng không có lấy một ánh đèn.
Lục Vô Ưu không phải lần đầu tiên chạy ra ngoài truy tìm manh mối vào nửa đêm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có người đồng hành thật sự rất tốt.
Dường như con đường không còn là của riêng hắn, dù có dài đến đâu cũng không thấy cô đơn.
Lúc Hạ Lan Từ mơ màng tỉnh dậy, trời vẫn còn tối đen.
Lục Vô Ưu đang đỡ vai nàng muốn đặt nàng sang một bên khác, thấy nàng tỉnh dậy, hắn liền nói: “Chúng ta đã tìm được nơi thứ hai rồi, nơi đầu tiên là một đầm nước, ta nghĩ bọn họ dù có giấu đồ cũng không thể giấu dưới nước được… Nàng có muốn xuống xem thử không?”
Hạ Lan Từ gật đầu.
Xuống xe mới phát hiện nơi này là một thôn trang nhỏ, những ngôi nhà tranh thưa thớt đứng lẻ loi lại còn cách nhau rất xa, nửa đêm hầu như không có người qua lại.
Đối chiếu với bản đồ lấy từ thi thể Diệp Nương, thậm chí có thể xác định được là hộ nhà nào.
Đã đến đây rồi, cũng không ngại quấy rầy chủ nhà một phen.
Lục Vô Ưu ra hiệu cho thuộc hạ đi gõ cửa, đúng vào lúc đó, từ trong thôn xuất hiện một người như đang tuần tra ban đêm, hắn ta nói: “Nửa đêm mà các người đến tìm ai vậy? Nơi đó có một kẻ điên sống, các người chắc chắn không tìm nhầm chứ?”
Kẻ điên?
Chẳng lẽ lại tìm nhầm sao?
Lục Vô Ưu ôn hòa đáp: “Cảm ơn huynh đài này đã nói cho bọn ta biết, nhưng bọn ta vẫn nên hỏi thử trước đã.”
Gõ cửa một lúc lâu, vẫn không ai trả lời.
Lục Vô Ưu lại kiên nhẫn gõ thêm một lúc nữa.
“A a a a quỷ đến rồi a a a a, nửa đêm quỷ gõ cửa a a a…”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, nhưng lại vang lên một giọng nói khàn khàn cực kỳ quái dị.
Lục Vô Ưu vội kéo Hạ Lan Từ ra sau che chắn cho nàng.
Chỉ thấy một người đàn ông lập dị lưng còng từ trong ngưỡng cửa bước ra, ngay lập tức có người thắp đèn lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt ông ấy, người này quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù, vẻ mặt si ngốc ngây dại lại còn chảy nước miếng bên miệng không ngừng, thoạt nhìn phải đến bốn năm mươi tuổi, diện mạo quả thật có hơi đáng sợ, chẳng trách người khác coi ông ấy là kẻ điên.
Ông ấy vừa nhìn thấy đám người đứng trước cửa, trong miệng liền phát ra tiếng cười “khà khà khà” kỳ quái, khiến người nghe cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có người trong đám bọn họ ngay lập tức không thể kiềm chế muốn lao vào đánh ông ta, nhưng đã bị Lục Vô Ưu ngăn lại.
Hắn vẫn giữ thái độ khách khí, nói: “Bọn ta nhận được chỉ dẫn từ Diệp Nương nên đến đây, do sự việc cấp bách nên đành phải quấy rầy gia chủ nghỉ ngơi, mong được lượng thứ. Không biết…” Hắn hạ thấp giọng: “Thẩm Nhất Quang Thẩm đại nhân có để lại món đồ gì ở đây hay không?”
Người đàn ông lập dị kia dường như ngẩn người ra một giây, sau đó lại cười lớn: “Ha ha ha ha, cái gì mà Diệp Nương cái gì mà đại nhân, không biết, không biết! Hê hê hê hê… Ta là kẻ điên, các người đến tìm kẻ điên hỏi chuyện, các người cũng là kẻ điên… Tất cả đều là kẻ điên ha ha ha!”
Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng cười của ông ấy thật sự khiến người nghe cảm thấy rợn tóc gáy.
“… Thật sự không thể đánh một trận sao?”
“Ta sắp không chịu nổi rồi!”
Hạ Lan Từ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nàng quan sát kỹ người đàn ông này, phát hiện cả người ông ấy gầy gò như que củi, trên người đầy rẫy thương tích, trên tay cũng có nhiều vết thương vụn vặt chưa được xử lý. Đôi mắt ông ấy đỏ ngầu, đáy mắt đầy những tia máu trông có vẻ rất tội nghiệp.
Nàng tiến đến hỏi thăm người tuần tra ban đêm kia: “Tại sao ông ấy lại bị điên vậy?”
Người tuần tra vừa nãy không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, lúc này nhìn rõ mới cảm thấy căng thẳng lạ thường, lắp bắp đáp lời: “Ta cũng không… không biết, khi ông ấy đến đây thì đã điên điên khùng khùng thế này rồi.”
“Ông ấy đến đây từ khi nào?”
“Đã khá lâu rồi… Có lẽ là bị gia đình vứt bỏ. Có đôi lúc bọn ta thấy tội nghiệp cũng mang cho ông ấy chút thức ăn, nhưng gần đây dù thôn bọn ta không bị ảnh hưởng bởi thiên tai, nhưng nhà nào cũng thắt chặt lương thực… Thưa phu nhân, tốt nhất phu nhân nên đứng xa một chút, kẻo bị ông ấy làm tổn thương.”
Lục Vô Ưu đang định mở miệng, nhưng Hạ Lan Từ đã tiễn người tuần tra đi rồi mới trở lại nói: “Hay là cho ông ấy ăn chút gì đó rồi hỏi sau.”
Trên đường đi, họ đã mang theo lương khô và nước.
Lục Vô Ưu gật đầu, nhưng người điên kia lại không chịu nhận thức ăn mà cứ luôn miệng nói: “Ha ha! Không ăn, không ăn! Mau đi đi! Mau đi đi!”
Lục Vô Ưu bẻ một miếng từ phần lương khô đưa vào miệng nhai như nhai sáp, nhai xong mới nói: “Ông thế này là không yên tâm hay là không muốn nói cho bọn ta biết chân tướng? Nếu đã đến đây rồi, ta cũng không ngại nói thẳng với ông, bọn ta từ Kinh thành tới đây, đặc biệt để điều tra vụ án của Thẩm đại nhân. Ông muốn chứng minh gì cũng có cả, cũng đừng lo lắng sẽ liên lụy đến bọn ta. Ta không phải là Thẩm Nhất Quang, tự ta sẽ có cách thoát thân an toàn.”
Hắn đưa mẩu lương khô qua, nhẹ nhàng nói: “Cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta nữa, mắt ta rất tinh, ngay từ đầu ta đã nhìn thấy ánh mắt ông cảnh giác quan sát bọn ta, không thật sự là người điên. Lương khô không có độc, phu nhân ta lo ông đói, cứ yên tâm mà ăn đi.” Khi nói đến câu cuối cùng, giọng điệu của hắn dịu dàng hẳn.
Người đàn ông lập dị vừa rồi còn tỏ ra điên dại đột nhiên yên tĩnh lại.
“Ngài là… Lục Vô Ưu, Lục đại nhân?”
Lục Vô Ưu mỉm cười: “Ta còn tưởng khi ông nhìn thấy phu nhân của ta thì phải biết ngay chứ. Đúng vậy, ta chưa chết, điều tra xong việc này ít hôm nữa bọn ta sẽ trở về Kinh, cũng không phải bí mật gì.”
Người điên khàn giọng hỏi tiếp: “Dám hỏi Lục đại nhân làm sao tìm được đến đây?”
“Chuyện dài lắm, nhưng manh mối đúng là lấy được từ chỗ Diệp Nương.”
Nói rồi, Lục Vô Ưu mở tấm bản đồ đã sao chép từ trên người Diệp Nương ra: “Cũng không dễ tìm đâu.”
Người đàn ông lập dị nhận lấy tờ bản đồ từ trong tay hắn, yên lặng nhìn một lúc rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi lã chã: “… Là do ta đã hại Thẩm đại nhân và Diệp Nương! Là ta đã hại chết họ!”
Mọi người đều bất ngờ, không ai nghĩ rằng ông ấy sẽ đột nhiên gào khóc sướt mướt như vậy.
Điều bất ngờ hơn nữa là, chỉ nghe một tiếng “phịch” nặng nề, ông ấy đột ngột quỳ sụp xuống đất.
Đầu gối chạm mạnh xuống đất khiến bụi đất bay lên mù mịt.
Ông ấy vốn đã gù lưng, khi khóc lại cúi thấp người xuống như thể cả cơ thể đang cuộn mình lại trên đất, vì cố gắng kìm nén tiếng khóc, hai bả vai không ngừng run rẩy, tiếng khóc khàn khàn rất khó nghe.
Trong đêm tối chưa hừng sáng, cảnh tượng ấy giống như một linh hồn đang khóc than, dường như còn đáng sợ hơn cả lúc họ đào mồ giữa nghĩa địa.
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu nhất thời đều im lặng không nói gì.
Phải một lúc lâu sau, đợi đến khi người đàn ông ấy đã khóc đủ, tiếng nức nở đã trở nên yếu ớt dần, Lục Vô Ưu mới cúi người xuống đỡ lấy vai ông ấy, nói: “Bây giờ có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra hay không?”
Người đàn ông dùng đôi tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, giọng khản đặc bắt đầu kể lại: “Tiểu nhân tên là Vương Nghĩa Toàn, vốn là một viên quan dưới trướng Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp. Vài năm trước khi ông ta vừa được điều đến đây, bọn ta còn nghĩ ông ta là người nhã nhặn, biết đối nhân xử thế. Nhưng trong một lần tình cờ, tiểu nhân phát hiện số ngân lượng và lương thực cứu trợ mà triều đình phân phát xuống đã bị biển thủ hơn phân nửa. Tuy rằng tiểu nhân biết quan lại tham ô là chuyện thường tình, nhưng lấy đi như thế thật sự quá nhiều… Năm đó nạn đói mất mùa nghiêm trọng, hai bên đường đầy người bán vợ bán con, giá rẻ đến mức không tới một lượng bạc, thậm chí có những chuyện còn thảm khốc hơn, tỷ như đổi con cho nhau để ăn… Thế nhưng không ai dám báo cáo lên trên, đến mùa hạ còn phải nộp thuế khóa như thường… Nhưng vì có người chống lưng trong triều, không những không bị trừng phạt mà còn được đánh giá cao trong kỳ khảo hạch, điều này thực sự quá hoang đường. Lương tâm tiểu nhân không yên, đến khi đó mới biết quan trường Ích Châu từ trên xuống dưới bây giờ đã thông đồng với nhau thành một bầy sâu mọt, chuyện như vậy không phải hiếm thấy.”
“… Sau đó, tiểu nhân gặp được những người bất bình dưới tay các quan lại khác nên đã bí mật thu thập chứng cứ, chỉ chờ đến ngày gặp được một vị quan tốt… Nhưng bọn ta đã đợi rất lâu, giữa chừng còn gặp phải một tên tham quan luôn miệng tán dương chính nghĩa nói sẽ giúp bọn ta đòi lại công lý, nhưng sau đó lại bán đứng bọn ta để đổi lấy lợi ích… Đám bọn ta có người chết, có người bị bắt, ta cũng chỉ còn cách trốn ở đây giả điên giả dại, vất vả lắm mới gặp được Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân…”
Ông ấy nghẹn ngào không nói tiếp được.
Vương Nghĩa Toàn vẫn còn nhớ rõ khi ấy, vị đại nhân lạnh lùng nghiêm nghị đó đã đỡ cánh tay ông lên, ánh mắt nghiêm túc và vững vàng nói: “Ngươi yên tâm, cứ giữ lại bằng chứng này ở chỗ ngươi, dù bản quan có phải hy sinh mạng sống cũng nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi, đưa sự việc này ra ngoài sáng, trả lại sự trong sạch cho Ích Châu.”
Thẩm Nhất Quang khi ấy vẫn mặc nho sam của một sĩ tử, dù đã làm quan nhưng vẫn còn mang một chút phong thái của thư sinh.
Dường như hắn vẫn giữ vững niềm tin rằng trên thế gian này có công lý rõ ràng, vẫn có chính khí tràn đầy.
Bên cạnh hắn còn có một cô nương dung mạo nhã nhặn dịu dàng, trong tay ôm theo cây đàn tỳ bà.
Ánh mắt của nữ nhân vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn về phía Thẩm Nhất Quang, tựa như dòng nước chảy ngàn vạn năm không ngừng không dứt.
“Ở Ích Châu ta không có thân tín nào đáng tin cậy, vì để đề phòng nếu ta có bất trắc, người sau sẽ không thể tìm được dấu vết, chỉ đành phải xăm vị trí của nơi này lên người nàng.” Thẩm Nhất Quang quay lại nhìn cô nương đó, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Nương, nàng có đồng ý không?”
“Loại mực này xăm lên người có thể sẽ thường xuyên làm nàng đau đớn.”
“Nếu vậy thì có sao…” Nàng ấy lướt tay lên dây đàn, tiếng đàn tỳ bà trong trẻo nhẹ nhàng, nụ cười của nàng ấy càng thêm rạng rỡ: “Đại nhân vì nước vì dân, chí lớn hơn trời không tiếc mạng sống, thiếp thân cũng nên như vậy.” Một khúc tấu liên tiếp vang lên dưới những ngón tay linh hoạt: “Đại nhân có muốn nghe thiếp thân đàn thêm một khúc không? Khúc này là do thiếp thân sáng tác, chỉ dành riêng cho đại nhân.”
Khi đó họ đứng cùng nhau thật xứng đôi biết bao, tựa như một cặp ngọc bích hoàn hảo.
“Là ta đã hại họ…”
Nói xong, Vương Nghĩa Toàn lại cúi gập xuống đất, nước mắt tuôn xuống như mưa, từng dòng chảy dài trên khuôn mặt hốc hác tang thương của ông ấy.
“Thẩm đại nhân vốn định viết tấu chương bẩm lên triều, nhưng sau đó tên gia nô của ngài ấy đã biết được, gã nhận ra rằng con đường làm quan của Thẩm đại nhân có thể không thuận lợi, liền mật báo cho Tri phủ Giang An để đổi lấy tiền tài và danh vọng. Thẩm đại nhân vì thế mà bị hãm hại… Nghe tin Lục đại nhân đến đây cũng để điều tra tham ô ở Ích Châu, Lục đại nhân là con rể của Hạ Lan đại nhân, chắc chắn cũng là một quan tốt chính trực, nhưng tiểu nhân thật sự không dám làm phiền, sợ rằng đại nhân cũng…” Ông ấy lau đi những giọt nước mắt làm mờ mắt: “Không ngờ lại nghe được tin về cái chết của đại nhân, khi phu nhân đến đây ta cũng muốn khuyên phu nhân sớm ngày rời đi… Có lẽ Ích Châu chỉ có thể tiếp tục thối nát như vậy thôi, suy cho cùng…”
Hạ Lan Từ hít sâu một hơi rồi nói: “Sẽ không như vậy đâu.”
Lục Vô Ưu quay đầu nhìn nàng, sau đó mỉm cười nói: “Ông yên tâm, ta không giống Thẩm đại nhân, sẽ không dễ dàng bị hại như vậy… Nếu như ta đã biết được chuyện này, bất kể người đứng đằng sau là ai, ta nhất định sẽ đâm thủng lớp màn đó. Ông hãy kể lại chi tiết cho ta biết, ta trở về sẽ viết tấu chương ngay… Không chỉ là những chứng cứ các người đã thu thập, mà còn cả việc Thẩm đại nhân bị hại chết như thế nào, cùng với tên gia nô đó họ gì tên gì, tất cả đều phải nói lại rõ ràng.”
“Tên gia nô đó hiện tại đang ở trong phủ của Tri phủ Giang An, còn về chứng cứ…” Ông ấy lảo đảo đứng dậy, chỉ chốc lát sau đã lấy một chiếc hộp gỗ cũ nát từ bên trong nhà ra: “Đại nhân, đây là bản sao, xin thứ lỗi cho tiểu nhân thực sự không dám tùy tiện đưa ra những chứng cứ mà mọi người đã dùng mạng sống đổi lấy.”
“Không sao.”
Lục Vô Ưu tiện tay mở ra, bên trong đủ thứ lộn xộn, có những trang sổ sách rách nát, có thư từ qua lại, có những lời khai với dấu tay dính máu và cả những thứ linh tinh khác.
Có thể thấy rõ được có các khoản bạc nào được vận chuyển ra khỏi Ích Châu, vào năm nào, tháng nào, ngày nào, bằng cách nào, dọc đường đi qua những nơi nào đều có thể kiểm chứng, bao gồm cả những khoản tiền cống nạp cho các quan viên ở Kinh thành, từng khoản đều như thấm đẫm máu tươi và nước mắt.
Lục Vô Ưu cẩn thận xem qua, một lúc sau liền bật cười.
Không chỉ có Bố chính sứ Ích Châu mà còn liên quan đến Bình Giang Bá – ca ca của Lệ Quý Phi cũng có mặt trong đó, gần như toàn bộ quan trường Ích Châu đều có dính líu ít nhiều. Lệ Quý Phi rất được sủng ái, lại còn qua lại thân thiết với các thái giám bên cạnh Thánh thượng, bao gồm cả những quyền thần trong Tư Lễ Giám, lúc nào cũng nói những lời tốt đẹp bên tai Thánh thượng, có thể biến một tên tham quan ở địa phương thành trọng thần tài ba. Mà Thuận Đế trước nay luôn nắm quyền rất chặt, ông không hoàn toàn nghe theo Nội các, còn dùng thái giám để đàn áp, kể từ đó mới khiến cho những tên sâu mọt ở địa phương trở thành ung nhọt như vậy.
Nghe nói tòa trang viên mà Bình Giang Bá đang xây ở ngoại ô Kinh thành còn xa hoa hơn cả Vương phủ.
Hạ Lan Từ cũng xem qua những chứng cứ ấy, trên đường trở về nàng vẫn im lặng không nói gì.
Trời đất mờ mịt, phía Đông đang dần sáng lên, mặt trời sắp mọc đón chào một ngày mới.
Lục Vô Ưu nói: “Nàng đã cả đêm không ngủ, chắc mệt lắm rồi đúng không.”
Hạ Lan Từ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Mệt thì có mệt, nhưng không muốn ngủ cho lắm.”
Nàng tìm kiếm gì đó trong vạt áo rồi đưa cho hắn: “Đây là đồ ta hỏi xin cha trước khi lên đường, là bản sao của tấu chương cuối cùng mà Thẩm Nhất Quang gửi đến trước khi chết. Ta đã xem qua, không có gì đặc biệt cả nên cũng chưa từng nhắc đến với chàng… Hắn chỉ muốn làm một vị quan tốt mà thôi…”
Hơn hai mươi tuổi đỗ Tiến sĩ, trừ đi ba năm để tang mẹ, Thẩm Nhất Quang làm quan bất quá cũng chỉ được hai ba năm.
“… Đại Ung có thể trở nên tốt đẹp hay không?”
Lục Vô Ưu nhận lấy, vừa mở ra đọc được hai dòng đã thấy Hạ Lan Từ đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sáng rực mang theo chút hy vọng mơ hồ.
Dường như nàng chưa từng nhìn hắn với ánh mắt như vậy, rất mãnh liệt cũng rất nghiêm túc.
Giống như khi người ta nhìn thấy vàng bạc châu báu vậy.
Lục Vô Ưu khựng lại, sau đó nhoẻn miệng cười.
“Đại Ung có thể thay đổi tốt hơn không thì ta không biết, nhưng không thể để Tiêu Nam Tuân lên ngôi là điều chắc chắn.” Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng lên: “Hạ Lan tiểu thư, hay là nàng cứ nói thẳng ra kỳ vọng của nàng đối với ta đi, ta sẽ cố gắng thử xem.”
Hạ Lan Từ tựa đầu vào lòng bàn tay hắn, suy nghĩ một lúc rồi rụt cổ về: “Có lẽ ta đang làm khó chàng quá.”
“Cũng không phải làm khó, chỉ là từ khi thi đỗ Tiến sĩ đến khi vào Nội các, kỷ lục nhanh nhất trước mắt cũng phải mất vài năm, điều này còn tùy vào việc Nội các có thiếu người hay không, Thánh thượng có đặc cách thăng chức hay không. Hơn nữa ta còn quá trẻ, văn thần không giống võ tướng, không có công trạng quân sự để tranh đấu…” Lục Vô Ưu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ta hứa với nàng, chỉ cần ta còn làm quan một ngày, ta sẽ là một quan tốt, bất kể quyền lực có cao hay thấp.”
Hạ Lan Từ lại áp đầu trở lại vào tay hắn, còn khẽ cựa quậy: “Lục đại nhân, có phải chàng nên tự tin hơn một chút không.”
Lời nói của nàng như đang làm nũng khiến trái tim Lục Vô Ưu rung động không thôi.
Góc độ và vị trí lúc này thật hoàn hảo.
Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng véo má nàng, cười nói: “Được rồi, ta sẽ cố gắng sớm ngày đạt được Nhất phẩm làm quyền thần bậc nhất để cải cách quan trường, tống hết bọn tham quan ô lại vào ngục, trị quốc bình thiên hạ, khai mở một thời thái bình thịnh trị.”
Hắn nói lời này khiến Hạ Lan Từ bật cười khúc khích
Cười xong, nàng nghiêng đầu tinh nghịch hỏi: “Có phải chàng muốn hôn ta không?”
Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại thấy phiền muộn: “Là ta suy nghĩ lung tung quá nhiều, chàng cố gắng là được rồi, đừng để trở thành… giống như Thẩm đại nhân kia.”
“Không đâu, nàng kỳ vọng ở ta, ta thấy rất vui.” Lục Vô Ưu nhún vai nói: “Ta cũng rất may mắn, dù thế nào ta cũng sẽ không gặp phải kết cục như vậy.”
Đây là sự thật.
Nếu không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn sẽ không liều lĩnh đến Ích Châu.
Hạ Lan Từ suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc nói: “Nếu chàng làm Thẩm Nhất Quang, ta cũng không phải không thể làm Diệp…”
Nàng bất ngờ hiểu được cảm giác đó.
Giống như xả thân hy sinh vì tri kỷ, như giữa trời xanh nước biếc gặp được tri âm.
Bất giác trong lòng nàng còn sinh ra một chút mong mỏi.
“Thôi được rồi, nàng không cần cố gắng dụ dỗ ta làm quan như vậy đâu.” Lục Vô Ưu đưa tay che mắt nàng lại: “Mau ngủ đi, tránh để khi về lại bị người khác nghi ngờ.”
Hạ Lan Từ nhăn mày không hài lòng: “Chàng để ta nói hết đã…”
Nàng còn muốn nói thêm với hắn điều gì đó.
Nhưng đáng tiếc Hạ Lan Từ đã thật sự mệt mỏi, khi đôi mắt bị che lại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, chẳng bao lâu sau đầu nàng gục xuống trên người Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu dứt khoát kéo nàng nằm lên đùi mình, đưa tay muốn cởi giày thêu cho nàng.
Hạ Lan Từ giật mình, ra sức vùng vẫy: “… Thế này không đúng lễ nghi!”
Lục Vô Ưu nói: “Nàng không còn là tiểu thư khuê các nữa, còn bận tâm mấy điều đó làm gì?”
“Nhưng cũng không thể…”
Thế nhưng Lục Vô Ưu đã nhanh tay ấn nàng nằm xuống.
Hạ Lan Từ đắn đo, nhận ra mình thực sự không thể đấu với hắn ở đây, hơn nữa cơn buồn ngủ lại đang kề cạnh không chống lại nổi, cuối cùng nàng đành cuộn mình lại, hít lấy mùi hương trên người Lục Vô Ưu khiến nàng an tâm rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.
Lục Vô Ưu khẽ vuốt ve những sợi tóc rủ xuống của nàng, trong lòng hắn yên bình lạ thường, dường như trong khoảnh khắc này hắn không còn kiêng dè gì nữa. Hắn ngắm nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.
Sao có thể chứ, hắn sẽ không trở thành Thẩm Nhất Quang, mà nàng cũng không thể trở thành Diệp Nương.
Hắn là người phải nắm giữ quyền lực tối cao.
— Huống hồ, hắn cũng sẽ không để nàng chết.
Trong chiếc xe ngựa lắc lư trên đường mòn, ánh sáng ban mai xuyên qua khe hở của rèm xe tràn vào trong, chiếu lên những lọn tóc của Hạ Lan Từ và mi mắt của Lục Vô Ưu, phác thảo nên hình dáng hai người đang dựa sát vào nhau, cả gian xe chìm trong yên lặng.