Sau Khi Phu Quân Trở Thành Quyền Thần Bậc Nhất

Chương 67: “Ta không sợ.”



Hạ Lan Từ lập tức xoay người xuống giường, còn nhanh tay nhặt lấy chiếc mũ rèm rơi bên cạnh rồi đội lên đầu mình.

Nhưng không ngờ, nàng vừa bước xuống đã nghe thấy giọng nói trầm lặng từ phía sau vang lên: “Hạ Lan tiểu thư, nàng định chơi xong rồi bỏ đi sao?”

Hạ Lan Từ liền khựng lại.

Chỉ trong nháy mắt, nàng đưa tay lên ôm trán, khẽ nói: “Tối qua ta… ta uống say rồi, không… không còn nhớ gì nữa.”

Lục Vô Ưu kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Nàng quên nhưng ta thì nhớ rất rõ, Hạ Lan tiểu thư tối qua thật sự quá nhiệt tình, cái gì cũng dám nói…”

Hạ Lan Từ lập tức cắt ngang: “Chàng không cần phải nói lại cho ta nghe đâu!”

Lục Vô Ưu khẽ cười một tiếng: “Vậy thì ít nhất nàng cũng nên cởi trói cho ta chứ.”

Hạ Lan Từ: “…!”

Nàng vừa quay đầu lại đã thấy Lục Vô Ưu áo quần xộc xệch nhưng vẻ mặt lại mỉm cười hờ hững nhìn nàng, đồng thời còn giơ cổ tay bị trói lên cho nàng xem nút thắt do chính tay nàng tạo ra.

Hạ Lan Từ lập tức quay ngoắt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Thế nào, đã dám làm mà không dám nhận sao? Tối qua nàng còn…”

“Lục đại nhân, chàng vẫn còn mặc quần đó!” Hạ Lan Từ nhắm mắt lại nhắc nhở hắn: “Ta đi ra ngoài trước…”

“Nàng đã xóa lớp hóa trang trên mặt rồi, làm sao mà ra ngoài được? Vẫn nên đợi ta đi cùng đã.” Lục Vô Ưu tiện tay tháo dây buộc ra, chỉnh lại áo quần rồi bước xuống giường: “Tối qua bị nàng trói lại để mặc đó, vốn ta còn hơi tức giận, nhưng những lời thật lòng của Hạ Lan tiểu thư ta đã ghi nhận… Hy vọng một ngày nào đó nàng có thể thẳng thắn nói với ta những lo lắng của nàng, không cần phải mượn cớ say rượu…” Hắn dừng lại một chút, rồi cười nói tiếp: “Tất nhiên, nàng muốn chơi ta lúc nào cũng được.”

Đừng để nàng nhớ lại nữa!

Trong những ngày sau đó, ác mộng của Hạ Lan Từ đều là cảnh nàng đang khoác lác trước mặt Lục Vô Ưu, lớn tiếng thổ lộ với hắn như thể muốn lột trần tâm can mà nói hết mọi điều ra.

Quả thật không nên cho rằng uống rượu vào bụng sẽ không có phản ứng đặc biệt thì có thể tùy tiện thử.

… Vẫn nên tính toán kỹ hơn rồi hãy bàn sau.

May mắn thay, bởi vì một tin tức không rõ là tốt hay xấu, Hạ Lan Từ trong mấy ngày liền không phải gặp lại Lục Vô Ưu. Hắn lén phái người truyền tin cho nàng, nói rằng thân phận Tào Hiển An của hắn giờ không tiện sử dụng nữa.

Nhưng những lời nàng đã hỏi khi say rượu hôm đó, hắn lại thuật lại một lần nữa cho nàng nghe.

Có vẻ như “Diệp Nương” này thực sự là một cái bẫy, một khi xem xét kỹ lưỡng cũng thấy có nhiều điểm đáng ngờ.

Nếu như Thẩm Nhất Quang thật sự phát hiện ra điều gì đó và bị sát hại, thì sao có thể để cho một hồng nhan tri kỷ gần gũi với hắn vẫn thong dong bán nghệ như thường? Hắn mới đến Ích Châu không lâu, kết giao không nhiều bạn bè, người duy nhất mà hắn gặp mặt thường xuyên chính là vị cô nương “Diệp Nương” này. Nàng ta lại có thân phận thấp kém, nếu không bắt về thẩm vấn rồi mới thả đi thì quả là không hợp lý… Hạ Lan Từ cũng không biết liệu việc mất trí nhớ mà Lục Vô Ưu nhắc đến có thể bị gây ra bởi con người hay không, nhưng khả năng lớn nhất có lẽ là một người giả mạo.

Nếu Lục Vô Ưu có thể cải trang thành một người khác, vậy thì biến ra một “Diệp Nương” khác cũng không phải là điều không thể.

Khi nàng gặp lại Lục Vô Ưu, hắn đã đổi một gương mặt khác.

Tại một góc yến tiệc, hắn kéo tay áo nàng, Hạ Lan Từ suýt chút nữa đã lên tiếng quát lớn, nhưng lại nghe giọng của Lục Vô Ưu: “Là ta.”

Hạ Lan Từ lặng lẽ hỏi: “Lại là gương mặt của ai nữa đây?”

“Không quan trọng.” Lục Vô Ưu thuận miệng trả lời: “Ngay cả thân phận của Tào Hiển An cũng đã bị chú ý, có lẽ tất cả những ai tiếp cận Diệp Nương đều sẽ bị nghi ngờ. Nhưng người theo dõi là thuộc hạ của Bố chính sứ Lam Đạo Nghiệp, có lẽ họ cảm thấy Tào Hiển An là kẻ ăn chơi trác táng nên không thèm che giấu hành động.”

Hạ Lan Từ hỏi: “… Vậy chàng còn điều tra nữa không?”

“Thực ra đến nước này, Thẩm Nhất Quang do người nào hại chết đã không còn quan trọng nữa. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc hắn đã phát hiện ra điều gì mà người ta muốn hắn phải chết. Nếu chỉ là một tấu chương vạch tội, cùng lắm là khiến hắn không thể ở lại Ích Châu được nữa, chứ không đến mức phải đoạt mạng như thế.”

Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy có hơi mất tự nhiên khi nói chuyện với hắn.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như toàn bộ quan lại ở Ích Châu đều ít nhiều có liên hệ với Tiêu Nam Tuân, vậy ta thử mượn sức của hắn, không biết có khả thi không?”

Lục Vô Ưu khựng lại: “Nàng định mượn thế nào?”

“Lúc ta trốn thoát khỏi tay Tiêu Nam Tuân có từng ghé qua thư phòng của hắn, tiện tay lấy vài tờ thiếp vàng mà hắn thường dùng…”

Những tờ thiếp vàng này đều là Ngự chế trong cung, bên trên có in hoa văn của Đại Nội. Tiêu Nam Tuân vì được sủng ái, có lẽ đây là loại cao quý nhất. Khi đó nàng nghĩ rằng chuyến đi Ích Châu này có thể sẽ dùng đến nên đã lấy vài tờ.

Lục Vô Ưu trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Nàng muốn làm giả thư tín?”

Hạ Lan Từ gật đầu: “Nếu chàng đã nói Bố chính sứ Lam đại nhân là kẻ hay luồn cúi biết nịnh hót, lại có quan hệ thông gia với Bình Giang Bá thì dù cho ông ta không nghe theo lệnh của Tiêu Nam Tuân, chắc chắn cũng sẽ rất kính nể hắn — chưa biết chừng khi chàng đến đây, hắn đã dặn dò ông ta cho chàng có đi không có về. Bây giờ dù sao người ta cũng coi ta là quả phụ, thì…” Nàng hơi ngập ngừng: “Có thể dùng thiếp giả để giả vờ rằng ta có quan hệ với hắn, lần này đến không phải để lo việc cho chồng quá cố, mà là để thu dọn hậu quả cho chàng. Nói rằng trước đó Thánh thượng nghi ngờ cái chết của Thẩm Nhất Quang cho nên đã phái chàng đến điều tra, hiện giờ chàng đã chết rồi, e rằng cả quan trường Ích Châu cũng không được sạch sẽ, Tiêu Nam Tuân chắc sẽ thí xe để giữ tướng…”

“Ông ta chưa chắc đã tin nàng, hơn nữa chuyện này cũng mâu thuẫn với lời nói trước đó của nàng.”

Hạ Lan Từ nói: “Nhưng giờ ông ta có muốn kiểm chứng cũng không kịp nữa, mâu thuẫn thì có thể nói là trước đó ta đang thử thăm dò. Ít nhất cũng để ta mượn sức hai ngày, làm rõ chuyện của Diệp Nương này là thế nào, hơn nữa trước đó ta thường đến Hà Đài phủ, cũng có thể khiến ông ta nghi ngờ…”

“Lúc ta còn làm quan Nhật Giảng từng nhìn thấy chữ của Tiêu Nam Tuân, có thể làm giả chữ cho nàng, có điều…” Giọng điệu của Lục Vô Ưu bình tĩnh lạ thường: “Nàng phải chắc chắn là mình thực sự có thể làm được, đừng cố gắng gượng.”

“Ta đã diễn nhiều như vậy rồi, tại sao chàng lại đột nhiên…”

Hạ Lan Từ chợt nhớ lại những lời mình nói khi say, nàng vừa xấu hổ vừa bực mình: “Chuyện đã đến nước này rồi, giờ chàng có bỏ ta lại cũng không kịp nữa. Dù ở đâu ta cũng sẽ bất an như vậy, chi bằng cứ để ta làm nhiều thêm một chút việc, góp thêm chút sức lực, như vậy còn yên tâm hơn.”

Lục Vô Ưu đưa tay định chạm vào đầu nàng.

Không ngờ, từ bên cạnh có một thị nữ đi qua, Hạ Lan Từ lập tức tránh xa hắn ra tám mét như con mèo xù lông, duy trì khoảng cách như với người xa lạ.

Lục Vô Ưu không nhịn được bật cười thành tiếng.

***

Bên trong Yên Vũ Lâu.

“Diệp Nương hôm nay về sớm thế.”

“Tối nay không đàn nữa sao?”

Diệp Nương lên tiếng đáp lời từng người rồi quay về phòng mình, nàng ta thở dài một hơi mới từ từ đặt cây tì bà trong tay xuống, sau đó chậm rãi múc nước lau mặt, vẻ mặt có chút thất thần.

Trong gương đồng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta vẫn còn nhợt nhạt. Nàng ta nhìn vào gương một lúc, khóe mắt hơi đỏ lên, bỗng nhớ đến những lời của vị đại nhân nọ:

“Bất kể ai đến nói chuyện với cô, nói gì hay làm gì đều phải báo cáo cẩn thận… Những kẻ đó đều là những người đã hành hạ và giết hại tỷ tỷ của cô, họ còn muốn đến hại cô, đừng tin bất cứ điều gì họ nói… Hãy nghĩ lại xem ai là người lo liệu tang lễ cho tỷ tỷ cô, nghĩ đến người mẹ góa ở nhà cô đi.”

Còn chưa kịp tỉnh lại từ cơn mê, đột nhiên trong phòng xuất hiện một bóng đen.

Nàng ta lập tức cảnh giác, bên ngoài căn phòng này có người canh giữ, sao có thể…?

Diệp Nương vừa định lên tiếng kêu cứu thì bị người đó điểm một cái vào vai, lập tức không thể thốt ra lời, nàng ta kinh hoàng cực độ, chỉ nghe thấy người đó nói: “Cô không phải Diệp Nương, cô chắc hẳn là Nhụy Nương đúng chứ? Thích Nhụy cô nương.”

Diệp Nương kinh ngạc nhìn người đó.

“Diệp Nương, cũng chính là Thích Diệp, nàng ta là tỷ tỷ song sinh của cô. Hai người có dung mạo rất giống nhau, sau khi trang điểm và ngụy trang thì không thể phân biệt. Hơn nữa, cô rất quen thuộc với thói quen và giọng điệu của nàng ta, cũng rất thích hợp để đóng giả. Nàng ta hẳn đã chết rồi đúng không? Cô không muốn biết tỷ tỷ mình đã chết như thế nào sao?”

***

Hóa ra Diệp Nương thật đã chết rồi.

Hạ Lan Từ từ phủ Bố chính sứ trở về, cảm giác trong người có hơi mệt mỏi.

Nàng đã sử dụng thiếp vàng của Tiêu Nam Tuân để diễn một màn kịch, dù đối phương chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng thái độ lại trở nên ân cần hơn nhiều — có lẽ là biết Tiêu Nam Tuân có ý với nàng, hoặc phải nói là có ý với nữ nhân xinh đẹp.

Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Lan Từ đóng vai một nữ nhân độc ác, nàng đã dồn toàn bộ tinh thần vào đó, không khác gì khi đối phó với Tiêu Nam Tuân trước đây.

Không ngờ, khi nhắc đến vụ án của Thẩm Nhất Quang có thể có sơ hở, ông ta chỉ cười đáp: “Phu nhân không cần lo lắng, dù có đào ba thước đất cũng không thể tìm ra gì.”

Cuối cùng, ông ta còn nói một cách ẩn ý: “Người nào đáng chết thì đã chết từ lâu rồi. Ai muốn điều tra, cũng sẽ bị nhắm đến.”

Chỉ là lúc đó Hạ Lan Từ vẫn chưa biết, hóa ra người đóng giả Diệp Nương lại chính là muội muội song sinh của nàng ta.

Việc đóng giả trong chốc lát thì đơn giản, nhưng muốn đóng giả lâu dài mà không để lộ sơ hở, cách tốt nhất là tìm một người có ngoại hình tương tự để thay thế. Việc ăn ở của Diệp Nương đều diễn ra trong Yên Vũ Lâu, người muội muội song sinh lâu ngày không gặp này của nàng ta liền trở thành đối tượng thích hợp nhất.

Không còn nghi ngờ gì nữa, một nữ tử yếu đuối không hay biết gì thì rất dễ dàng bị lừa gạt và đe dọa, cuối cùng trở thành một con cờ trong Yên Vũ Lâu.

Đợi đến khi Lục Vô Ưu đến báo tin cho nàng thì đã là vài ngày sau, lần này hắn lại đổi sang một gương mặt khác.

“Sao chàng… đổi mặt còn thường xuyên hơn thay quần áo vậy?”

Lục Vô Ưu cười nói: “Vì an toàn, nhưng cũng khá thú vị đó. Nàng có bị dọa sợ không?”

Hạ Lan Từ thật thà trả lời: “Cũng bình thường, chỉ là nếu chàng đổi mặt thêm nữa, e rằng ta sẽ quen mất thôi.”

Hơn nữa, bởi vì chuyện nàng say rượu thất thố nên khi không thấy mặt hắn lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Lần sau có cơ hội nàng cũng có thể thử xem.”

Hạ Lan Từ có chút động lòng, nhưng nàng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Nói chuyện chính trước đã!”

Đợi Lục Vô Ưu nói xong, nàng mới thất vọng hỏi: “Thì ra cô nương Nhụy Nương kia bị lừa gạt, nhưng nàng ta thật sự không biết gì sao?”

Nếu không như vậy, cũng sẽ không yên tâm để nàng ta ở lại Yên Vũ Lâu.

“Vậy manh mối đã đứt đoạn rồi sao?”

“Cũng không hẳn, ít nhất chúng ta đã biết Diệp Nương thật được chôn ở đâu.” Lục Vô Ưu nói một cách tự nhiên: “Ta dự định đi đào xác… Đừng nhìn ta như thế, nếu không phải Thẩm Nhất Quang chết không thấy xác, xác của hắn ta cũng sẽ được đào lên, dù sao khám nghiệm tử thi cũng là điều cần thiết, hơn nữa đó là để truy tìm manh mối, chắc họ cũng có thể thông cảm được… Còn có một điểm rất thú vị, mặc dù tỷ muội họ ít khi gặp nhau, nhưng trước khi chết Diệp Nương từng nói với muội muội rằng, nếu một ngày nào đó mình chết đi, nhất định phải để muội muội đích thân trang điểm và đưa tiễn xuống mộ.”

Hạ Lan Từ hỏi: “Chàng định khi nào đi?”

Lục Vô Ưu đáp: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ đêm nay đi, ta đã dò la vị trí mộ địa rồi, chỉ là việc này không quang minh chính đại gì nên ta định hành động vào giữa đêm, như vậy cũng sẽ không tạo ra tiếng động quá lớn.”

Hạ Lan Từ nghe hắn nói xong, nàng suy xét một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Vậy… chàng có thể dẫn ta đi cùng không?”

Lục Vô Ưu: “…?”

Hạ Lan Từ nói: “Vừa hay ta có thể lấy cớ đi cùng để… khụ khụ, đốt giấy tiền cho chàng.”

Lục Vô Ưu nhìn nàng chăm chú rồi nói: “Không cần thiết, ban đêm âm u lạnh lẽo lắm.”

Hạ Lan Từ nói: “Ta đã suy nghĩ rồi, có lẽ ta bất an là vì ít thấy những việc này, hơn nữa ta đã từng nhìn thấy thi thể rồi, có lẽ mở mang kiến thức nhiều hơn thì sẽ không còn sợ nữa.”

Lục Vô Ưu im lặng một lúc mới hỏi: “Nàng nghiêm túc chứ?”

Hạ Lan Từ khẽ ưỡn ngực, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn, gật đầu chắc nịch: “Ừm.”

Lục Vô Ưu đột nhiên cất lời: “Vậy nàng có muốn uống chút rượu để lấy can đảm không?”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu điềm nhiên tiếp tục đề nghị: “Tửu lượng của nàng không tốt, không định luyện thêm sao?”

“…”

Hạ Lan Từ không biểu cảm đáp: “Tạm thời không có ý định đó.”

Đêm đen gió lớn, giữa đêm Lục Vô Ưu thật sự đã đưa nàng đi bằng xe ngựa đến khu nghĩa địa.

Hạ Lan Từ nắm chặt ống tay áo, khẽ vén rèm nhìn ra nơi bóng đêm bao trùm bên ngoài cửa sổ.

Mặc dù nỗi bất an nàng nói ra trong cơn say không phải là giả, rằng nàng sợ một ngày nào đó cuộc sống này sẽ kết thúc thê thảm, nhưng ít nhất là bây giờ, cuộc sống mỗi ngày đều không biết trước được ngày mai sẽ ra sao lại mang đến cho nàng một sự kích thích và mới mẻ bất ngờ.

Giống như đã thoát ra khỏi một cuộc sống được lên kế hoạch trước.

Xe ngựa càng đi càng tiến vào chốn hoang vắng, xung quanh yên tĩnh không có chút ánh sáng nào.

Lục Vô Ưu chợt lên tiếng: “Nếu nàng sợ thì…”

Hạ Lan Từ ngắt lời hắn: “Ta không sợ.”

Lục Vô Ưu liếc nhìn nàng: “Ta nhận ra, nàng có vẻ khá thích những điều kích thích nhỉ?”

Hạ Lan Từ im lặng nhìn lại hắn rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, không muốn thừa nhận rằng nàng thực sự có thích một chút.

“Được rồi, lần sau có việc nào kích thích ta sẽ gọi nàng theo.”

“…”

Xe ngựa dừng lại ở một cổng nhỏ bên cạnh nghĩa địa, Lục Vô Ưu dẫn theo người của mình, trước khi hành động đã đánh ngất những người canh giữ. Nghĩa địa nhỏ ở chốn hoang vu này vào lúc đêm hôm khuya khoắt cũng không có người qua lại.

Gió thu lạnh lẽo thổi từng cơn, xen lẫn tiếng đào đất.

Hạ Lan Từ ngày càng cảm thấy như mình đang phát điên cùng với Lục Vô Ưu.

Chẳng bao lâu, họ đã đào chạm đến quan tài.

Lục Vô Ưu thản nhiên đi tới kiểm tra, còn gọi người khác lại giúp. Hắn dùng vải lụa che mũi miệng, trên tay đeo găng tay bảo vệ tay, còn chuẩn bị kẹp cùng các dụng cụ khác.

Mọi người đều im lặng và bình tĩnh, như thể đây là một cảnh tượng rất bình thường.

— Có lẽ sự kinh ngạc khi nhìn thấy xác chết không bằng sự bất ngờ khi thấy Thiếu chủ đưa phu nhân đi đào mộ vào lúc nửa đêm.

Hạ Lan Từ vốn dĩ nên cảm thấy rất kinh hãi, nhưng có lẽ vì bầu không khí nghiêm túc trước mắt, nàng che mũi miệng lại bình tĩnh nhìn theo từng hành động của hắn.

Thời tiết lạnh lẽo, thi thể đã được xử lý, lại được niêm phong kín trong quan tài cho nên không bị phân hủy quá nặng.

Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy giọng của Lục Vô Ưu vang lên: “Nàng ta khi còn sống đã phải chịu không ít đau khổ. Ta không phải là chuyên gia khám nghiệm tử thi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vết thương. Toàn thân nàng ta đầy rẫy thương tích do bị tra tấn, vết thương trên xương sườn và bụng thì không nói, xương ngón tay cũng đã gãy vài chiếc, còn có những vết thương lặt vặt mới và cũ chồng chất lên nhau.”

Hạ Lan Từ im lặng.

Nàng nhất thời không biết phải tưởng tượng thế nào, cảnh tượng thê thảm nhất mà nàng từng nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là lúc xét nhà tịch biên nữ quyến bị cưỡng ép kéo đi.

Lục Vô Ưu trầm giọng nói tiếp: “Dùng những hình phạt tra tấn này lên trên người một nữ tử yếu đuối, quả thật quá đáng gờm. Nhưng nghĩ lại, nếu như thi thể của Thẩm Nhất Quang được tìm thấy, chắc cũng không khá hơn là bao. Chỉ dùng một ngọn lửa thiêu rụi thì ta vẫn còn may mắn lắm, có lẽ họ nghĩ rằng ta không tìm được gì…”

Hạ Lan Từ ngồi xuống, phớt lờ những nỗi đau trong lòng mà hỏi: “Có manh mối gì không?”

Lục Vô Ưu không đáp, một lúc sau, hắn đột nhiên nói: “Chỗ này có vẻ không đúng lắm…”

Vài người khác cùng lật thi thể của Diệp Nương lại, đốt mồi lửa soi sáng, chỉ thấy các bộ phận khác đều ít nhiều có dấu hiệu thối rữa, duy chỉ có vùng hõm eo là gần như hoàn hảo.

Trên đó mơ hồ thấy được những đường vân, giống như in dấu hoặc là những đường hoa văn phức tạp, nền là màu đỏ thẫm của máu đã khô cạn.

Nếu nhìn bình thường, có thể chỉ nghĩ đó là dấu vết do sa chân vào chốn phong trần để lại, sẽ không để ý quá nhiều, nhưng giờ nó lại không phân hủy sau thời gian dài, điều này quả thực kỳ lạ…

Lục Vô Ưu lập tức ra lệnh: “Tìm giấy mực đến đây.”

Giấy mực được mang đến, hắn dựa theo phần da ở eo của thi thể mà in lên giấy, một hình ảnh các đường kinh mạch đan xen hiện ra.

Hạ Lan Từ cũng tiến lại gần quan sát một lúc, cẩn thận xem xét rồi nói: “Giống như một tấm bản đồ.”

Lục Vô Ưu gật đầu: “Đúng là một tấm bản đồ, phương pháp khắc trên da người như thế này ta đã từng thấy. Nó thường được dùng để giấu báu vật, bình thường không thể nhìn ra, chỉ khi đổ máu lên mới hiện rõ, hoặc sau khi người chết một thời gian cũng sẽ hiện rõ. Ta đang nghĩ xem bản đồ này chỉ về đâu. Chỗ này có chút khác biệt, có lẽ là địa điểm này.” Hắn trầm ngâm rồi đột nhiên quay đầu hỏi: “Nàng thật sự không sợ?”

Hạ Lan Từ nói: “Ban đầu có hơi sợ. Nhưng chàng đâu phải làm điều gì trái đạo lý đâu, chàng đang làm việc tốt thì sao ta phải sợ chứ.”

Lục Vô Ưu cất bản vẽ đi, tiếp tục kiểm tra xem còn gì khác không, đồng thời nói: “Nàng như thế này sẽ ngày càng xa rời cái danh tiểu thư khuê các kia, cuối cùng sẽ biến thành yêu nữ của ma giáo.”

Hạ Lan Từ cắn môi đáp: “Ở bên chàng lâu rồi, ta đã sớm không còn là tiểu thư khuê các gì đó nữa.”

… Yêu nữ ma giáo là gì chứ?

Lục Vô Ưu nghe vậy chợt khựng lại: “Vậy nàng có hối hận không?”

Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, dùng giọng điệu ghét bỏ đáp lại: “Chàng đang hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.